Em Là Dưa Chua Anh Là Cá

Chương 17: Chương 17




Cười tươi quay về chỗ ngồi, Anh Tư thấy Chu Minh đang nói chuyện với Quan Nghiêm. Dưới ánh đèn nhấp nháy trong bóng tối, khuôn mặt anh tuấn khiến Tạ Anh Tư nghĩ đến vẻ đẹp trai quyến rũ của nhân vật Tu-xe-đô mặt nạ trong bộ phim hoạt hình “Thủy thủ mặt trăng”, tóm lại đều là yêu nghiệt. Chu Minh thấy Anh Tư về chỗ ngồi, ánh mắt long lanh dừng lại trên khuôn mặt cô mấy giây. Đối diện với ánh mắt hàm chứa ý đồ bất minh đó, Anh Tư cố nặn ra nụ cười giả dối, gật gật đầu vớanh, nhưng trong lòng đang thầm nghiến răng nghiến lợi, đồ tiện nhân nhà anh, cứ đợi đấy.

Được một lúc, Hàn đại mỹ nhân uyển chuyển chậm rãi đi vào, trong đôi mắt lớn rực sáng chỉ có một người. Cuối cùng, cô ta chọn đi đến bên chỗ Anh Tư, đợi đến khi cô ta vừa cười quyến rũ vừa bước đến gần, Tạ Anh Tư bị dồn bức quá, ngấm ngầm thò chân phải ra trong trạng thái thần không biết quỷ không hay, khiến cô gái trẻ đi đôi cao gót vấp ngã một cách oanh liệt. Trong bóng tối, chợt thấy hiện lên một hàm răng trắng bóng, rồi cô nàng thần tốc thu chân phải lại. Muốn lao vào lòng công tử bột như vậy, tôi đây thuận theo cô, để cô lao vào một cái cho đủ.

“Á!” Hàn Vân Tiếu la lên một tiếng, trọng tâm không vững, xiêu xiêu vẹo vẹo ngã nhào. Mỹ nhân cũng không phải loại vừa, mắt thấy thân hình duyên dáng của mình sắp hạ cánh bên anh chàng mập, liền ra sức lợi dụng tình thế bổ nhào xuống, cuối cùng nửa thân dán lấy Chu Minh. Lấy tay che ngực kêu lên vẻ ngạc nhiên, khuôn mặt xinh đẹp Hàn Vân Tiếu khẽ hổn hển, hay cho cảnh “mỹ nữ sợ hãi.”

Mọi người thấy vậy đều nhao lên, ngoài miệng thì quan tâm nhưng thực chất đều ngầm rủa đáng đời.

“Cô Hàn, không sao chứ?” Chu Minh quan tâm đỡ Hàn Vân Tiếu dậy.

“Không sao, tôi chỉ vị vấp chân một chút, thật ngại quá à!” Mỹ nhân chỉnh sửa lại mái tóc xoăn lộn xộn bởi nhếch nhác lộ cái xấu ra, trên khuôn mặt nhỏ ửng hồng.

Những người thành tinh, lòng ấp ủ ý đồ đen tối có mặt ở đó chợt hiểu ra, quay lại nhìn nhau, cùng đoán xem rốt cuộc cái thiên ngoại phi chân nào đã làm chuyện ngáng ngã hòn đá to cản lòng người này. Diệp Bội Bội cầm míc trên tay, suýt chút nữa định hát vang: Ngáng hay lắm, ngáng tuyệt lắm, tuyệt đến nỗi chúng tôi kêu oang oang…

Tạ Anh Tư cầm bỏng ngô, đôi mắt đan phượng nhìn Lạp Lạp và Lượng muội với vẻ vô tội. Sau đó hả hê quay đầu nhìn Chu Minh và Hàn Vân Tiếu, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt đen láy của Chu Minh, không thể đoán được anh đang nghĩ gì, cô sợ hãi vội quay đầu tiếp tục ăn bỏng.

Trong lúc Lượng muội đang cầm míc gào thét, Lạp Lạp nháy mắt với Anh Tư, ghé đến bên cô thì thầm: “Chị Anh Tư, cuối cùng chị cũng chịu ra tay rồi, Lượng muội nói đã nhìn thấy chị…” Nói xong, cô ta liếc xuống chân phải Anh Tư, tỏ ý đã biết tỏng rồi.

Tạ Anh Tư trừng mắt với Lạp Lạp, tung mấy hạt bỏng ngô lên không trung, rất nhanh chóng rơi chuẩn xác vào miệng. Sau đó lại ném mấy hạt nữa vào cái miệng nhỏ của Lạp Lạp, “Ăn đi, nhiều lời thế?”

Tâm trạng khoan khoái dễ chịu nhìn một vòng quanh phòng karaoke, Anh Tư phát hiện tối nay Lưu Lan có chút không bình thường. Bà cô già tay cầm điện thoại, cúi gầm mặt xuống ra sức gửi tin nhắn, vừa gửi vừa cười ngốc nghếch dáng vẻ như cô thiếu nữ. Những tình yêu ngăn ngủi mà Lưu Lan nói trước đây, Anh Tư cũng chưa từng thấy cô ta nhập tâm như vậy, trong lòng liền xuất hiện những dấu chấm hỏi lớn.

Vừa ăn bỏng ngô, cô vừa nói với Lạp Lạp: “Nhìn thấy Lưu Lan chưa? Tối nay có gì đó không ổn à?”

Lạp Lạp gật đầu trả lời: “Không ổn từ lâu rồi, gần đây cô ta chăm chạy lên tầng năm lắm!”

Tạ Anh Tư ngẩn ra mất mấy giây, nhét thêm miếng bỏng ngô vào miệng. Bà cô già gần đây có chút bất thường, mặt mũi tươi tỉnh ngập tràn sắc xuân, chỉ thiếu mỗi việc gài hai bông hoa đào vào tai, “Tầng năm? Anh chàng tủ lạnh?” Hơi ngập ngừng, Anh Tư tỏ ý không tin lắm, “Tủ lạnh và …” Nói không lọt tai chút nào, điều này hết sức kỳ lạ.

Lạp Lạp khẽ gật đầu. Lại một lần nữa tiến sát bên tai Anh Tư, thỏ thẻ giọng thần bí: “Anh chàng tủ lạnh bán rẻ rồi!”

Tạ Anh Tư ổn định lại tinh thần, tự hỏi, bà cô già tìm kiếm bao năm, thân vàng không rách, bỏ cái khuyết điểm hay chửi gà mắng chó sang một bên thì vẫn được coi là hiền dịu, ngoan ngoãn, chỉ cần nhìn cái mông to đó của chị ta thì biết ngay có thể sinh đẻ tốt. Mặc dù, anh chàng tủ lạnh bề ngoài có đôi chút lạnh lùng, nhưngchừng bên trong lại đầy lửa, lửa mà gặp rơm, lập tức có thể sinh ra nhiều tiểu tủ lạnh. Thôi thì cũng coi như đây là chuyện tốt. Trong tâm hồn lương thiện của Tạ Anh Tư vẫn có ý chúc phúc nhiều hơn một chút.

Điện thoại trong túi bỗng đổ chuông, Tạ Anh Tư mở điện thoại ra xem, là Đỗ Thuần, cô phấn chấn chạy ngay ra ngoài nghe máy.

“Alô, Thuần Thuần.”

“Anh Tư, vẫn đang tăng ca à?” Giọng nói dịu dàng của Đỗ Thuần truyền đến từ giữa vùng núi non khiến trái tim Tạ Anh Tư cũng bị một tiếng “Anh Tư” làm cho mềm nhũn ra. Đỗ Thuần biết cô thường xuyên phải tăng ca.

“Không, mình đang đi hát cùng đồng nghiệp.” Giọng Anh Tư bỗng trở nên vui vẻ.

“Ừm, mình nói với cậu một chuyện, cậu nghe nhé!”

“Gì thế?”

“Tháng tư mình sẽ lên thành phố A, mẹ Lý cho mình nghỉ, bà tìm cho mình một công việc tạm thời trên đó. Làm gia sư cho một gia đình, đến tháng tám thì nhà trẻ thành phố tuyển người, bà muốn mình tham gia ứng tuyển.”

“Thật vậy sao? Cậu sẽ lên đây?” Giọng Anh Tư tăng cao lên mười tám độ, cô kích động đến nỗi suýt nhảy cẫng lên.

“Thật đấy, mình sắp lên đó rồi, cậu có vui không?” Đỗ Thuần hỏi ngọt ngào, tựa như cây kem giữa ngày hè oi bức.

“Cậu có phí lời không chứ? Tớ đã đợi cậu bao năm rồi! Cô đơn bơ vơ lại còn chịu sự ức hiếp của lũ gian nhân, ngày nào cũng trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, chỉ đợi cậu lên bồi bổ cho mình.”

“Quá đáng vậy sao?”

“Quá đáng, ngày nào cũng quá đáng, ăn không ngon, ngủ không yên, nhớ cậu muốn chết.”

“Ha ha… ừm, không nói nữa, bọn nhóc bắt đầu làm loạn rồi, mình gác máy trước đây!”

Sau khi nghe điện thoại xong, cứ nghĩ đến việc sau này cô bạn thân ở cùng mình, sẽ không phải cô đơn ngồi ăn cá dưa chua nữa, mặt mũi Anh Tư rạng rỡ hớn hở hẳn lên. Miệng hát ngâm nga, cô quay người định trở vào phòng karaoke, không ngờ chân lại giẫm phải vật gì đó, vì đang quá hưng phấn nên cô quên mất bản thân, nổi đóa: “Ai ngáng đường lão…”

Chữ “nương” đang định bật ra vội nén xuống một cách khó khăn, Anh Tư nuốt nước bọt, hơi khom lưng nói: “Ha ha, tổng biên, không giẫm vào chân anh chứ? Xin lỗi nhé!”

Chu Minh lạnh lùng nhìn Anh Tư một cái, vẻ mặt lém lỉnh: “Tạ Anh Tư, tối nay chân cô bị chuột rút ghê nhỉ? Hết lần này đến lần khác, có cần phải đi khám bác sĩ không?”

Anh Tư chết lặng một hồi, hai môi hé mở, chân bị chuột rút? Hết lần này đến lần khác? Lẽ nào vừa rồi Chu Minh đã thấy cô giơ chân ra, nếu thực sự anh ta đã thấy rồi, một tên cẩu nô tài như cô dám động vào người của chủ nhân, đó chẳng phải chịu tội lột da sao? Anh Tư có chút chột dạ, rối loạn, môi khẽ run rẫy: “Ha ha, tổng biên thật biết quan tâm đến cấp dưới, cái bệnh cũ này của tôi không có trở ngại gì đâu.” Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách, ở nơi đông người thì không sợ gã tiện nhân nay hạ độc thủ. Tạm thời trốn qua tối nay đã. “Ha ha, tôi vào trước đây ạ!”

Anh Tư vừa chuồn đi được một bước, Chu Minh đứng ngay phía sau lại lạnh lùng nói, lời lẽ như băng đá: “Đợi một lát, tôi vừa đi qua chỗ này, thấy cô nói ngày nào cũng bị gian nhân hãm hại. Tôi rất muốn biết, rốt cuộc vị gian nhân nào khiến cô Tạ khó sống như vậy?” Anh bước đến trước mặt Anh Tư, nở nụ cười nhạt, “Cô Tạ là nhân viên tôi rất coi trọng, với tư là cấp trên của cô, tôi hi vọng có thể giúp đỡ cô một chút.”

Hai người đối mắt mấy giây, phát ra dòng điện chớp lóe, nhiệt độ trong không khí đột ngột tăng cao, nóng đến nỗi khiến lòng bàn tay Tạ Anh Tư toát cả mồ hôi. Hỏng rồi, hỏng rồi, gã tiện nhân này thích chơi trò trốn tìm đây mà, chắc chắn vừa rồi, nhân lúc cô lơ là mất cảnh giác, hắn đã nghe những lời cô nói rồi.

Trong đầu sấm chớp ầm ầm, Anh Tư không thể thốt ra nửa lời, thế nhưng Chu Minh vẫn không chịu bỏ qua: “Cô Tạ ngày nào cũng ăn không ngon ngủ không yên, nhưng phải chú ý đến sức khỏe. Ngươi khác nghe được lại cho rằng cấp trên tôi đây không quan tâm chu đáo đến cấp dưới, cô nói có phải không?” Đôi mắt nhỏ dài của Chu Minh phát ra tia sắc lạnh trí mạng, nhưng miệng vẫn duy trì nụ cười mỉm.

“Ha ha. Tổng biên nghĩ nhiều quá rồi, sự quan tâm của tổng biên đến nhân viên chúng tôi, các đồng nghiệp trong cả tòa báo ai mà chẳng biết. Tôi nói đùa với bạn, không cẩn thận để tổng biên nghe thấy. Ha ha, làm gì có gian nhân nào chứ.” Không phải gian nhân thì anh cũng là tiện nhân. “Tổng biên cũng biết mà, sức khỏe của tôi không tốt, từ nhỏ đã vậy, ha ha. Cảm ơn sự quan tâm của tổng biên.” Tạ Anh Tư bắt đầu than nghèo kể khổ, cầu mong Kim Quy nghe vậy mà rủ lòng nương tay.

Chu Minh nhìn Anh Tư chăm chú không nói lời nào, im lặng một hồi, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Chỉ lãnh đạm nói một câu: “Vào trong đi!” Nói xong anh quay người bước vào phòng trước.

Tạ Anh Tư nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, đứng ngẩn tò te, đột nhiên cảm thấy bản thân xấu số biết bao, vừa rồi còn vui vẻ bồng bềnh như vào cõi tiên, một giây sau liền bị Chu Minh hung dữ kéo giật xuống mặt đất, khiến cô ngã đau cả mông. Nghiêng đầu thở dài một tiếng, lên thành phố A đã được hai năm, lần đầu tiên cô nhận thức được, muốn lăn lộn kiếm cơm, thật là khó.

Một ngày chán nản cuối cùng sắp kết thúc, tất cả hát đến gần mười giờ thì giải tán. Từ lúc quay trở lại phòng Tạ Anh Tư ngoan ngoãn ngồi cùng mọi người, trông cô thánh thiện hơn cả thiếu nữ.

Trong không gian nhấp nháy ánh đèn mờ, Anh Tư không hát mà ngồi suy nghĩ. Cô nhận ra rằng, ông chủ vốn được coi là ông chủ vì anh ta luôn có điểm khác với mọi người, chẳng hạn lén la lén lút, tai rất thính, mắt đặc biệt tinh, thủ đoạn vô cùng nham hiểm… Muốn đấu với ông chủ, chuyện đó như kẻ si đần nói mê, không thể được, một tên nô tài như cô thì việc giữ lấy bát cơm mới là chuyện chính. Công việc hiện nay khá ổn, lương cao, đãi ngộ tốt, lại có thể phát huy năng lực bản thân. Càng nghĩ, Anh Tư càng lâm vào trạng thái khủng hoảng nặng…

Trong tiếng tình ca mùi mẫn của Lạp Lạp, Tạ Anh Tư tổng kết tình thế trước mắt, cô cảm thấy hài lòng với khả năng xuất sắc đó của mình. Chỉ duy một phần quan trọng đã bị cô bỏ sót, đó là vì sao Chu Minh lại “bồi dưỡng” cô, dùng thủ đoạn nham hiểm, tai đặc biệt thính, mắt đặc biệt tinh với cô? Bài hát tình ca bịn rịn du dương, tâm tư Tạ Anh Tư chỉ quan tâm đến việc giữ bát cơm manh áo nên không phát hiện ra có một thứ gọi là “tình yêu” đang lặng lẽ bước vào cuộc sống của cô, nó khoác trên mình chiếc áo màu đen ngụy trang, khiến cuộc sống của cô không ngừng lên xuống.

Trong chủ đề cuộc đời ăn và ngủ của cô đang lặng lẽ tiếp đón một thành viên mới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.