Em Là Dưa Chua Anh Là Cá

Chương 27: Chương 27




Khi sự kích động vượt ngoài khuôn phép, trở thành trạng thái cuộc sống, cô phóng viên nhỏ bé Tạ Anh Tư cũng bắt đầu kiểm điểm một cách nghiêm túc cái đầu trúng gió của chính mình, sắc đêm ngoài cửa sổ ảm đạm, bên trong khung cửa, cô gái trẻ bắt chéo chân ngồi trên giường, nhịp thở có chút không đều, bên giường là chú chó nhỏ lông vàng đang ngồi xổm, thè lưỡi yên lặng ngồi thiền cùng cô. “Tôi nói này họ Chu kia, có lẽ nào anh đã thích tôi rồi?” Câu nói này cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô gái, tựa như lời nguyền phát ra từ cặp môi đỏ hơi mỏng của nữ phù thủy, hết lần này đến lần khác giày vò, thần kinh cô vốn đã rối loạn, khiến nhịp thở càng lúc càng không ổn định. Nữ phù thủy đó chính là bản thân cô ấy – Tạ Anh Tư. Tự gây nghiệp chướng thì khó mà sống được, Tạ Anh Tư từ tốn mở mắt, trên má vẫn còn lưu lại chút ửng hồng, cô ngồi phịch xuống giường, toàn thân tê liệt.

Tính cách vượt ngoài khuôn phép trước nay không phải là sai, sai ở chỗ kích động đến mức tự cho mình là đa tình. Ảo não lật người lại, cô vùi đầu vào gối, liên tục đấm vào đầu, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tạ Anh Tư, cái đồ ngốc tự cho mình là người đa tình này, làm mất mặt người nghèo rồi… Cái đồ ngốc nghếch này, cái đồ rác rưởi này, cái đồ si tình này…”

Nhịp đập trái tim mơ hồ vì tình của cô gái trẻ phối hợp chặt chẽ với tiếng thở khẽ của chú chó, hợp tấu lên dạ khúc độc đáo trong buổi đêm, rất uyển chuyển, lại dễ nghe.

Chu Minh mở cửa bước vào căn hộ cao cấp rộng lớn, trong cánh cửa đã không còn sự chào đón của chú chó nhỏ, anh có chút ngẩn ngơ như thiếu đi điều gì đó, nhưng bên miệng lại nở nụ cười sảng khoái. Tiện tay vứt chiếc chìa khóa lên bàn trà, anh đi vào phòng tắm, vã làn nước ấm lên mặt, anh ngước đầu nhìn chính mình trong gương, đột nhiên không kìm được bật thành một tiếng cười lớn.

“Tôi nói này họ Chu kia, có lẽ nào anh đã thích tôi rồi?”

“Cô đoán xem?”

“Thích!”

“Cô thử đoán lại xem.”

Chu Minh nhớ lại dáng vẻ dắt chó chạy trốn của Anh Tư lúc sau cùng, kết quả vì chạy vội, một chiếc dép lê bay cách đó ba bước chân, cô đỏ mặt ngoái đầu nhìn anh vẫn đang đứng chỗ cũ, giống như con chuột túi, nhảy lò cò một chân đi lượm chiếc dép, sau đó lặn mất tăm khỏi tầm mắt của anh. Anh ngầm suy đoán, nhiệt độ trên mặt cô có thể luộc chín một quả trứng gà.

Lại lần nữa nhìn mình trong gương, nụ cười, cái thứ đó bắt đầu xuất hiện thường xuyên trong cuộc sống tự tiết chế của anh, Chu Minh dần hiểu điều gì mới là niềm vui xuất phát từ trái tim. Thời niên thiếu, anh coi việc học hỏi kiến thức và ở bên gia đình là toàn bộ cuộc sống, luôn toàn tâm toàn ý, cho dù có thành tích cao cũng vẫn rất khiêm tốn. Cha mẹ chưa bao giờ tạo quá nhiều áp lực, để anh thoải mái lựa chọn cuộc sống của riêng mình, nhưng bầu không khí gia đình như vậy cũng là sợi dây thừng vô hình, chưa bao giờ để anh bay nhảy quá xa.

Anh là người bị trói buộc. Dường như rất nhiều thứ vô hình đang lặng lẽ kìm kẹp, anh chưa từng phản nghịch, luôn đặc biệt ưu tú. Trước mặt người lớn, anh khiêm tốn lễ độ, thể hiện ý chí tích cực vươn lên. Đối với bạn bè, anh nho nhã, lịch lãm, hòa đồng. Thậm chí với bạn gái cũ, dù ân cần nhưng anh luôn duy trì khoảng cách. Đúng vậy, anh chưa từng để con người thực sự của chính mình được tự do bay nhảy.

Nhưng từ bây giờ anh đã xác định được, Chu Minh thật sự đã bị sư tử Hà Đông gào thét đánh thức và cuối cùng đã chọn trúng con mồi.

Bước ra khỏi nhà tắm, anh bật công tắc đèn phòng khách. Ánh đèn trên trần nhà sáng như ngôi sao trong mắt cô, vô cùng bướng bỉnh. Anh biết, ngoài miệng cô luôn nói một kiểu nhưng trong lòng lại nghĩ kiểu khác. Anh cũng hiểu, có một số người con gái, nhìn thì uyển chuyển, nhưng thực ra có mục tiêu công kích từ đầu đến cuối, đơn giản chỉ muốn thôn tính. Cũng có một số phụ nữ, chẳng hạn như cô, lớn tiếng chửi mắng rách cổ họng, dáng vẻ nhảy lên nhảy xuống, sẽ cho bạn ảo tưởng cô là kiểu tiến công, nhưng thực ra bạn đã nhầm, đừng nói là tiến công, ngay đến phòng thủ cô ấy cũng không biết.

Chu Minh uể oải, mệt mỏi dựa vào ghế sô-pha, nhưng lấp lánh trong đáy mắt lại là toan tính của dã thú rình mồi, có mấy ai biết anh là kiểu tiến công. Ngước nhìn ánh đèn nê-ông ngoài cửa sổ như hiện ra vẻ thoáng ngượng ngùng của Tạ Anh Tư lúc đó, thực ra, anh rất muốn nói rằng, đáp án của cô đã gần đúng rồi.

Xin lỗi, tôi chỉ muốn làm cho trò chơi mạnh mẽ hơn một chút.

Đêm tuyệt vời của cô gái kiên cường đã bị chính tay mình hủy hoại, Tạ Anh Tư cho rằng, cô đã bị sắc đẹp của nhà tư bản làm cho mê hoặc, mỹ nam là mãnh thú rắn độc, không chỉ có miệng lưỡi độc, mà tâm địa cũng độc nốt, cô ấy sao có thể quên sạch lời khuyên chân thành của gia phụ và sư phụ chứ. Sau khi tát hai cái thật mạnh vào mặt, tự cho mình là nữ hiệp trúng độc không quá nặng, cô liền nhảy dựng lên, múa xong bài hoa quyền, coi như đã giảm vài phần phiền muộn, rồi chạy đi gọi điện cho Đỗ Thuần.

Hai cô gái sống trong cùng thành phố gọi điện thoại buôn chuyện với nhau, cả hai đều cảm thấy vô cùng hưng phấn. Cầm điện thoại ríu ra ríu rít, hoa chân múa tay chửi mắng nhà tư bản vô lương tâm, Anh Tư cũng thấy thoải mái hơn. Cô chuẩn bị chờ Đỗ Thuần đến chơi, nhưng cô gái ở đầu dây bên kia thông báo, chỉ có thể ra ngoài vào dịp cuối tuần. Đếm đầu ngón tay nhẩm tính, hai người cùng lúc than lên một tiếng, đúng là mòn mỏi chờ đợi. Đầu óc Tạ Anh Tư gục xuống, đợi thì đợi, cho dù đợi mỏi mòn, cô cũng phải đợi.

Hai ngày tiếp theo, Anh Tư toàn ngồi không chẳng làm gì, cứ hễ rảnh là cô lại làm tổ trên giường ấp quả trứng nhỏ, ăn no lại ngủ, ngủ dậy lại ăn, khi không ngủ được nữa thì gọi điện thoại cho bố mẹ, Đỗ Thuần, hoặc Lạp Lạp. Nhờ phúc nhà tư bản, coi như cô cũng bù lại việc mất ngủ trầm trọng trong thời gian qua.

Lúc tỉnh táo, Tạ Anh Tư nhàm chán đến nỗi chỉ muốn nắm tóc gãi đầu, chạy đến cửa hàng văn phòng phẩm mua bút lông và mực nước, nằm bò ra trước bàn hệt một đứa trẻ, viết xiêu vẹo bài thơ con cóc: “Mỹ nam là rắn rết, Tiểu Tạ phải coi chừng. Nếu muốn sống yên thân, Phải nghe lời cha dặn.” Viết xong, cô còn cẩn thận cho mảnh giấy ấy vào trong túi thơm mà Đỗ Thuần đã tặng, mang theo bên mình coi như câu niệm chú vòng kim cô.

Chu Minh có gọi đến mấy cuộc, nhưng Tạ Anh Tư bồn chồn, bất an, không nghe bất cứ cuộc nào, lấy chăn phủ lên đầu giả hôn mê, làm rùa rụt cổ luôn là tài năng thiên bẩm của cô.

Cái gọi là oan gia ngõ hẹp, rùa rụt cổ không trốn được vết giẫm tùy hứng của voi khổng lồ, cuối cùng hai người họ lại gặp nhau trên MSN. Đó là vào buổi trưa ngày nghỉ phép thứ ba, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, trạch nữ buồn chán lặng lẽ mở MSN, đôi mắt đan phượng lười nhác quét một lượt, đột nhiên lông tơ toàn thân dựng đứng lên, không xong rồi, rắn độc đang online.

Vừa định đóng MSN, thì chú chó nhỏ trước mặt người khác được gọi là cún con, nhưng thực ra quí danh là Trư Đầu, đang nằm bò dưới bàn, cắn chiếc quần ngủ của cô, rõ ràng ra vẻ muốn chơi đùa cùng chủ nhân. Nó nào có hiểu, chủ nhân đang gặp cha nuôi quái vật, vội vã bỏ chạy.

“Trư Đầu, Trư Đầu, đừng làm ồn, cái quần ngủ đó đắt lắm.” Anh Tư bị chú chó làm phân tán sự chú ý, tiếc bộ quần áo ngủ gấu trúc Bảo Bảo, cúi đầu uy hiếp, “Đừng cắn nữa, cắn rách rồi, ta sẽ lột da mày làm quần ngủ đấy!” Nhè nhẹ khua khua chân, cuối cùng Trư Đầu dừng hành động phá hoại lại, Tạ Anh Tư cười đắc ý, không ngờ một âm thanh từ chiếc máy tính vọng lại, như nổ bên tai. Không xong rồi, có người tìm cô, có thể… có thể là ai đây?

Rắn rết tìm đến cửa nhà. Tạ Anh Tư ngước đầu nhìn một cái, mỹ nam Chu Minh thè lưỡi đỏ, lại khiêu khích cô rồi. Trừng mắt với chiếc máy tính, Anh Tư thầm gào thét, cái đồ phóng đãng nhà anh, lại đến làm cho ta có ham muốn sinh lý, cẩn thận lão nương thành cô ngốc ngày nào cũng đuổi anh chạy, lấy độc trị độc ai mà không làm được.

Colin: “Sao không nghe điện thoại?”

Trừng mắt nhìn cửa sổ chat, tay Tạ Anh Tư đặt trên bàn phím không nhúc nhích. Nhớ lại chuyện xấu hổ đêm đó, Tạ Anh Tư chau mày đóng cửa sổ chat lại, chẳng thà không nhìn thấy cho đỡ bực mình.

Colin: “Còn không chịu lên tiếng, hủy bỏ buổi nghỉ phép ngày mai.”

Được rồi, con bọ cạp đã giơ cái gọng kìm sát thủ để khống chế Quái thú kem bơ. Quái thú kem bơ phun máu tươi đầy tường, hoàn toàn thần phục.

Quái thú kem bơ: “Có gì thì nói mau.”

Colin: “Không có chuyện gì thì không thể tìm cô à?”

Quái thú kem bơ: “Không thể. Hay là anh đi ăn chút hành tây, suy nghĩ kỹ càng rồi hãy quay lại tìm tôi.”

Muốn so thô tục với tôi, cái đồ công tử bột nhà anh còn phải học thêm hai năm nữa.

Colin: “Phương diện này cô rất có kinh nghiệm, có phải thường làm ô nhiễm môi trường theo cách như vậy không?”

Quái thú kem bơ: “Người khác còn hoan nghênh tôi làm ô nhiễm ấy. Bớt lời đi, tôi phải out đây.”

Colin: “Tôi cứ nghĩ cô rất rảnh rỗi.”

Quái thú kem bơ: “Nhờ phúc của anh đấy, nhà tư bản.”

Colin: “Là việc nên làm mà cũng may cô đang giúp nhà tư bản nuôi cẩu.”

Quái thú kem bơ: Sao tôi có cảm giác anh coi tôi như vú em nuôi chó vậy?”

Colin: “Lẽ nào còn không phải?”

Mắt trừng trừng nhìn màn hình, Quái thú kem bơ lại lần nữa phun máu, tẩu hỏa nhập ma.

Quái thú kem bơ: “Out đây, tôi không nói với anh một từ nào nữa.”

Colin: “Nói lí do chính đáng đi, nếu không buổi nghỉ phép ngày mai hủy bỏ.”

Quái thú kem bơ: “Tôi phải dùng đường truyền mạng để làm việc khác. Hài lòng chưa?”

Colin: “Ổ? Đường truyền mạng ngoài việc lên mạng ra, còn dùng để làm gì nữa?”

Quái thú kem bơ: “Hong khô chăn.”

Colin: “Tạ Anh Tư, quả nhiên cô thích hợp làm người nghèo.”

Ngày nghỉ phép cuối cùng, Tạ Anh Tư đánh xe đến khu nhà của những người giàu ở vùng ngoại ô đón Đỗ Thuần, cô ấy đang làm gia sư cho cô bé năm, sáu tuổi của một gia đình có tiền. Tạ Anh Tư hơi lo lắng liệu Đỗ Thuần có thể ứng phó được với cuộc sống ở nhà người lạ không. Nhưng Đỗ Thuần lại rất thản nhiên, dưới ánh mặt trời gay gắt, người đẹp nũng nịu ôm cô nói, “Anh Tư, họ là những người có tiền thân thiện nhất mà tớ từng gặp, không cần phải lo lắng đâu. Đến lượt cậu đấy, đã bao tuổi rồi mà còn đánh nhau đến nỗi bị thương thế này, cậu tự lo liệu đi.” Khả năng làm nũng của người đẹp từ trước đến nay luôn là điểm yếu của Tạ Anh Tư, giống như bị chuốc canh mê hồn, cuối cùng gà mái già Tạ Anh Tư gật đầu thỏa hiệp, để Đỗ Thuần tự do.

Tận mắt chứng kiến Đỗ Thuần yên ổn, khỏe mạnh, nghe câu “Anh Tư, mình rất ổn. Không có tình yêu, mình vẫn có cậu và mọi người. Đừng lo lắng cho mình.” Từ tận đáy lòng, Tạ Anh Tư cảm thấy như đang trào dâng một dòng nước chảy xiết, có chiếc lá bị gió thổi lao xao, khói bụi mù mịt, cô cũng để gió cuốn bay đi, dần dần lộ ra chút ánh sáng.

Niềm tin mà cô kiên trì giữ vững, vết thương tình yêu nếu thành sẹo, vậy thì ngày lành bệnh cũng không còn cách xa nữa.

Kỳ nghỉ phép cuối cùng cũng qua, cô phóng viên nhỏ bé Tạ Anh Tư sẵn sàng đi làm, trên lưng cõng theo một bọc thuốc nổ, làm bùng cháy một lượng lớn tin tức. Bình thuốc mà Chu Minh cho quả thực không tồi, thêm vào đó được ngủ đủ giấc, vết bầm tím đã tan đi rất nhiều, nhưng vì thể diện, cô vẫn thoa chút phấn nền của Lạp Lạp, phủ hết chỗ này đến chỗ kia, cuối cùng, vác cái mặt của gái bán hoa đi làm.

“Oa… oa… oa…” Mới sáng sớm, thực tập sinh Châu Minh thấy Tạ Anh Tư bước vào văn phòng, cái miệng xúc xích kêu lên oang oang, đôi mắt nhỏ cứ nhìn mặt cô chằm chằm.

Trong lòng người phụ nữ xấu xí Chung Vô Diệm thấp tha thấp thỏm, thầm nghĩ lẽ nào phấn thoa chưa đủ? Đợi lát nữa nhất định phải phủ thêm môt lớp nữa mới được.

Tuyệt đối không để lộ sự mất bình tĩnh, “Oa cái gì mà oa, muốn làm ếch xanh thì ra ngoài đồng mà làm, bớt kêu loạn trong văn phòng đi.” Tạ Anh Tư quăng chiếc túi xuống rồi ngồi phịch một cái.

“Oa, cô gái bán hoa xinh quá!” Châu Minh vừa đặt mông ngồi trên bàn Anh Tư, liền chỉ vào cô đầy bí ẩn, “Chị Anh Tư, phấn trên mặt chị phải nặng một đến hai lạng ấy nhỉ?”

Anh Tư cố nhẫn nhịn, kìm nén, cuối cùng vẫn vung quả đấm thép ra, hung dữ nhìn con ếch xanh huyên thuyên không ngừng. “Ồn cái gì mà ồn, còn làm ồn nữa, chị đây sẽ phủ năm lạng phấn lên mặt cậu. Có muốn không? Hả?”

“Không, không cần đâu… Em có mụn trứng cá đã là đủ lắm rồi, chị cứ giữ phấn lại đi…” Châu Minh bị đánh nhảy cẫng lên, khua tay bỏ chạy.

“Ồ, chị Anh Tư, có chuyện gì tốt đẹp ở thành phố F sao? Chị đã bắt đầu trang điểm rồi, có điều trình độ còn thấp lắm, lần sau em sẽ dạy chị.” Diệp Bội Bội hết soi bên trái rồi lại soi bên phải, cô cũng chỉ có thể tranh thủ ít thời gian trước khi vào làm để soi gương, gần như có chút vội vã.

“Ha ha, Bội Bội, chuyện tốt thì không có, nhưng mùa xuân đã đến rồi, năm mới, tình hình mới, tôi cũng bị ảnh hưởng mấy cái yêu cái đẹp này từ các cô. Trình độ trang điểm, lần sau còn phải thỉnh giáo nhiều.” Nhìn kiểu hóa trang mắt gấu trúc của quý cô đỏng đảnh, ngoài miệng thì Anh Tư khách khí, nhưng thực chất trong lòng khinh thị. Tạ Anh Tư có làm khỉ, làm thỏ, kiêm cả một số động vật khác nữa thì cũng không thể làm gấu trúc được. Cô rất mệt.

Mắt la mày lém nhìn một vòng quanh văn phòng, Quan Nghiêm đang đọc báo buổi sáng, Lưu Lan thì yên lặng ngồi ở bàn làm việc của mình, chỉ chào hỏi mọi người lúc đến, còn sau thì nhắn tin cười ngốc nghếch. Nhìn Lưu Lan mấy lần, Anh Tư chạm phải ánh mắt nghi hoặc giống như vậy từ đôi mắt gấu trúc của Diệp Bội Bội. Ngay lập tức cô hiểu vấn đề, gái già đến tám phần lại nhảy vào bơi lội trong dòng sông tình yêu rồi, ai dà… nhưng hi vọng không phải là bơi khỏa thân.

Chu Minh vẫn chưa đến. Tạ Anh Tư thản nhiên mở lịch công tác trong ngày ra xem, khi đứng lên chuẩn bị đến bộ phận phóng viên, thì mỹ nam Chu Minh diện cả cây vest bước vào. Khi thấy cô, đầu tiên ánh mắt anh dừng lại mấy giây trên khuôn mặt trang điểm của Anh Tư, vẻ mặt lãnh đạm gật đầu với những cấp dưới có mặt ở đấy, “Xin chào các bạn!” Nói xong, anh đi thẳng vào văn phòng riêng.

Bĩu môi, “gái bán hoa” đang ở vào giai đoạn hồi xuân sớm lại càng thêm chột dạ, rời khỏi văn phòng bộ phận biên tập như chạy trốn, vừa chạy vừa lẩm bẩm, vẫn còn may, lần này không đi dép lê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.