Tiếng gầm giận dữ của người phụ nữ vang vọng trong bãi đỗ xe rộng
lớn, sau khi chiếc ví màu đen đập vào lồng ngực Chu Minh rồi trượt rơi
xuống dưới đất, sóng ngầm giữa hai người cũng chớp mắt thay đổi trong sự trượt rơi của chiếc ví.
Chu Minh hoàn toàn không hiểu nguyên do, cứ nhìn theo bóng lưng Tạ
Anh Tư rời khỏi. Cho đến tận lúc bước chân như sao băng ấy cách xa đến
hơn mười mét, tiếp tục thét lên ầm ĩ, “Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa chị đây thu phí!”, anh mới sực tỉnh. Thoáng nhăn mặt, anh khom lưng
nhặt chiếc ví lên, lật nhìn khắp nơi nhưng vẫn khổ tâm không hiểu chuyện gì vừa diễn ra.
“Tạm biệt, đồ bao cao su ghê tởm!”
“… Bao cao su…” Chu Minh nhìn chiếc ví trong tay chăm chú, miệng lẩm
nhẩm mấy từ không liên quan. Lại ngước đầu nhìn bóng cô gái trẻ phía xa, cửa cầu thang máy khép lại đã đem cô rời khỏi không gian u tối này, chỉ lưu lại một mình anh giữa đám lửa rừng rực cháy do cô vừa nhóm lên.
Mím môi nghĩ lại tình huống vừa xảy ra, có vẻ như sau khi anh đi lấy
nước tẩy trang về, cô đã bắt đầu tỏ thái độ khó hiểu, chỉ lạnh lùng nhìn thứ đồ trong tay anh một cái. Anh vốn chờ cô nói gì đó, hoặc cứng
miệng, hoặc chế giễu, nhưng lại không có bất cứ lời nào, hoàn toàn yên
lặng. Theo hiểu biết của mình, dù thỉnh thoảng cô gái này có gây chuyện
ầm ĩ, nhưng tuyệt đối có nguyên do của nó. Cũng bởi theo logic tính cách của cô, sau mỗi lần bộc lộ tính kích động khác người xong, cô lại thản
nhiên như không mà ưỡn thẳng lưng cãi lại, khiến anh có chút dở khóc dở
cười.
Nhưng lần này lại khác, Chu Minh tin rằng, thực sự cô đã tức giận,
mặc dù nguồn cơn từ đâu anh vẫn không thể lý giải. Sắc lạnh từ logo trên chiếc ví khiến anh nhức mắt, có lẽ đây mới là mấu chốt của mọi chuyện.
Anh nhíu mày mở chiếc ví, ngoại trừ mấy tấm thẻ ra thì toàn tiền mặt,
ngoài ra không có món đồ gì khác. Nhớ lại ánh mắt sáng rực của cô, anh
lại bán tín bán nghi lật mở từng ngăn một kiểm tra, cuối cùng anh tìm
thấy thủ phạm khiến cô nhảy dựng lên ở một ngăn nhỏ của chiếc ví.
Ánh đèn như ánh sáng ban ngày rọi xuống, Chu Minh dở khóc dở cười
nhìn chằm chằm vào đồ vật trong tay mình, đến bản thân anh cũng không
hiểu nổi nó từ đâu mà đến. Trong đầu lóe lên hình ảnh như làn khói nhẹ,
đột nhiên, anh cúi đầu, hoàn toàn câm lặng. Chậm rãi ngồi vào trong xe,
nụ cười từ tầng tầng lớp lớp trong tim bỗng hé mở, anh có chút sáng tỏ.
Cô gái ngốc nghếch của tôi, cô quan tâm đến tôi đây mà.
Chu Minh đăm chiêu khởi động xe, sự việc bất ngờ này hoàn toàn không
nằm trong trò chơi anh đã một tay sắp đặt. Nhướng mày nhìn về hướng cánh cửa cầu thang máy đã đóng lại, thầm nghĩ, không thể chơi tiếp nữa rồi,
nếu còn tiếp tục, cô gái ngốc nghếch này sẽ chạy mất.
Anh rất hiểu, những ưu điểm khác cô gái ngốc nghếch này không có nhưng khả năng chạy bộ thì số một.
Mưa xuân không hẹn mà đến, tí tách rơi xuống từng giọt, như hưởng ứng cùng nỗi giận nào đó đang ẩn giấu ở nơi sâu kín nhất trong tim, làm đắm chì tất cả, bao gồm cả lí trí. Tạ Anh Tư ngồi trên xe, lòng bừng bừng
lửa giận, lồng ngực không ngừng phập phồng, cô mở cửa sổ hít sâu một
hơi, luồng không khí thoáng mát dường như đã xoa dịu chút ít tinh thần
nóng nảy. Bỗng tiếng hát du dương từ chiếc đài điện truyền đến khúc hát:
Smile a little smile for me, rosemarie
What’s the use in cring?
In a little while you’ll see, rosemarie.
You must keep on trying..
I know he hurt you bad.
I know. Daring, don’t be sad…
“Bác lái xe, có thể tắt đài đi được không, gần đây tai tôi phải dùng
quá tải, cứ hễ nghe tình ca là lại phát bệnh.” Cuối cùng không chịu nổi
sự tổn hại say người của đêm xuân, cô gái trẻ đang giận dữ, kiềm chế sự
kích động muốn đem âm hưởng ra đập nát, dùng đôi mắt mạnh mẽ, giọng nói
nhẹ nhàng truyền thông điệp cuối cùng cho bác tài.
“Bệnh tai của cô thật quá đặc biệt.” Khách hàng luôn là thượng đế,
bác tài đôn hậu liếc nhìn vị thượng đế vừa lên xe là mặt mũi u ám ngồi
kế bên mình, nhanh tay tắt chiếc đài điện.
Chẳng quan tâm thượng đế có bị rơi vào lưới tình hay không, có thể trả tiền mà không cướp bóc là được.
Lúc Tạ Anh Tư đến ngôi nhà mới được trang hoàng đẹp đẽ của Quan
Nghiêm thì tất cả đồng nghiệp trong văn phòng đã đến gần hết, Chu Minh
lúc này vẫn chưa tới. Trước khi bước vào nhà, cô lặng lẽ lắc nhẹ đầu, ảo tưởng rằng với hành động đó có thể bỏ hết mọi mịt mù trong lòng, cố nặn một nụ cười, rồi Anh Tư đưa tay gõ cửa đi thẳng vào phòng khách.
Ngoài cửa sổ, mưa xuân rơi tí tách, làn gió ấm áp hiu hiu thổi. Tạ
Anh Tư đem món quà mừng, tặng tận tay chị Quan, dùng chiêu nịnh hót,
“Chị dâu thật tuyệt vời, thực ra chị trẻ lâu thật đó, lần truớc gặp như
gái hai tám mà hôm nay lại như hai lăm.” Câu “Chị dâu trẻ quá” làm anh
Quan tủi thân, cẩn thận không người ta lại bảo anh bắt cóc thiếu nữ vị
thành niên đấy.
Tạ Anh Tư này chính là như vậy, trong lòng càng phiền muộn thì da
miệng như bị tuột phanh, đừng nghĩ đến chuyện có thể kiềm chế được. Dỗ
dành chị Quan như mỹ nhân kiều diễm dưới ánh mặt trời, nói với Quan
Nghiêm một đống câu chúc mừng thăng quan tiến chức, rồi đi đến bên cạnh
Lưu Lan ngồi xuống, nụ cười ngọt ngào nhưng màu sắc trong mắt lại lạnh
đến dị thường.
Cô lên tiếng hỏi những người ngồi cùng, hạt đậu mập – Quan Đậu Đậu
ngồi dưới đất, đang so tài cùng Châu Minh trò Super Mario, mới tí tuổi
đầu mà bụng đã như cái phao bơi, có lẽ sau này lớn lên con bé khỏi cần
lo lắng vấn đề sức nổi. Lãnh đạm quét mắt một vòng căn nhà mới của Quan
Nghiêm, sự thanh nhã kết hợp với những điểm xuyết rực rỡ, vừa ấm áp, lại có thể tu thân dưỡng tâm, khiến người ta ngưỡng mộ. Trên tường treo bức ảnh chụp chung của Quan Nghiêm và cô vợ mỹ nhân – “một bông hoa nhài
cắm bãi phân trâu”, nói thì không hài hòa, nhưng bọn họ lại hài hòa vô
cùng.
Nụ cười trên miệng Tạ Anh Tư thu lại mấy phần, thầm nghĩ, sự thật
thắng lý cùn, so với tấm lụa đắt tiền của người chết, suy cho cùng,
miếng bọt biển béo ị kia còn chu đáo, đáng tin hơn. Bàn tay vô ý xoắn
chặt lại, Tạ Anh Tư phải xé tan tấm lụa đó ra.
“Ai dà, Anh Tư, Anh Tư, sao cô lại nắm cái áo len mới của tôi chặt
như thế?” Lưu Lan vừa hét vừa đánh vào bộ móng sắt của Tạ Anh Tư, “Bỏ
tay ra, nắm hỏng thì phải đền tôi cái mới…”
Tạ Anh Tư ngạc nhiên, lập tức nặn ra nụ cười áy náy, hai bàn tay siết chặt lại nói, “Ha ha, chị Lưu, gần đây em luyện thiết trảo chưởng, cứ
thấy cái gì là nắm lấy luyện, ha ha, ngại quá!” Khi Anh Tư đang ra sức
vuốt phẳng chiếc áo len của Lưu Lan, chuông cửa bỗng vang lên, Quan
Nghiêm và vợ nhiệt tình đón tiếp khách quý Chu Minh vào nhà.
Chu Minh chúc mừng vợ chồng Quan Nghiêm xong, được mời đến chỗ ghế sô pha đơn một cách long trọng. Vợ Quan Nghiêm vừa rót trà, vừa mời mọi
người chờ thêm vài phút, bữa tối lập tức được bày lên ngay. Tạ Anh Tư và Chu Minh ngồi ở hai đầu ghế sô pha, cách nhau xa nhất, chỉ có lúc đầu
cô thờ ơ nói một câu “Chào tổng biên” theo tất cả mọi người, sau đó mắt
dán vào trò Super Mario, nhìn thì tưởng nhập tâm, nhưng thực ra trái tim lại bay đến góc nào đó trong chiếc ví của Chu Minh, cả đầu đâm vào đó
sắp chết chìm rồi.
Miếng bọt biển béo nhưng lại tốt, không chỉ vì tốt mã dẻ cùi, mà càng tốt hơn ở trình độ chăm lo gia đình. Quan Nghiêm phụ trách làm đầu bếp
trưởng, vợ đeo găng tay làm phụ tá, chẳng trách mùi vị món ăn lại tỏa ra hương thơm hòa hợp, nồng thắm. Tạ Anh Tư liếc nhìn, ganh tỵ với căn bếp vô cùng ấm áp, không ngờ lại đối diện với ánh mắt lúc Chu Minh ngước
lên, trong lòng cô phỉ nhổ một bãi nước bọt, rồi lại tiếp tục dán mắt
vào trò Super Mario.
Ồ, bất luận thế nào Châu Minh cũng là kẻ mọc đậu thanh xuân(*), nếu
ngay đến một hạt đậu mập mà cũng không thắng được thì cứ đầu thai làm
đậu nhảy cho rồi.
(*) Đậu thanh xuân có nghĩa là mụn trứng cá.
“Oa, cháu thắng rồi, lần thứ ba đó! Chú Châu, nói lời phải giữ lời,
cho cháu ăn McDonald’s, cháu muốn gọi hai cái hamburger Big Mac, mang
thêm một cái về nhà chia cho bố cháu.” Cái giọng trẻ con của Quan Đậu
Đậu hào hứng, một đống thịt cứ nhảy lên đòi thưởng, trong khi Châu Minh
thua đến nỗi chỉ có thể nhe răng cười trừ, chẳng còn cách nào khác đành
gật đầu đồng ý.
Anh chàng này có trí thông minh phát triển ngược, trong lòng Anh Tư
thầm mắng gay gắt một câu, thực ra lòng rối như tơ vò đến ai thắng ai
thua cũng không phân biệt rõ ràng, thấu triệt. Bữa tối khí thế ngất
trời, đậu mập và đậu nhảy, mồm to cãi nhau với mồm nhỏ, làm náo loạn hết cả lên, nhưng vì Chu Minh ở đó nên mới có chút cẩn thận, yên ắng hơn.
Rượu vang vừa xuống đến bụng, mặt ai cũng hồng hào, như được thoải mái,
mọi người ai cũng nói nhiều hơn. Chu Minh vẫn duy trì nụ cười ấm áp như
mọi khi, thỉnh thoảng cũng phụ thêm vài câu, mọi người không ai dám thô
lỗ. Anh Tư ngồi bên cạnh Lưu Lan, lặng lẽ nhìn cô ta uống rượu và thổ lộ chuyện tình cảm.
“Anh Tư, chuyện tôi và Noãn Dương, đại khái cô cũng nghe qua rồi!”
Lưu Lan nắm tay Anh Tư đặt lên lòng bàn tay mình, không nói ra được thì
không vui, “Giữa tôi và anh ấy có chút hiểu lầm, hại cô…” Cô nhìn thẳng
vào mắt Anh Tư, lại liếc Chu Minh một cái, quyết tâm nói tiếp, “Thực ra, phải cảm ơn cô lần trước đã ra mặt giúp tôi. Tình yêu chính là rượu đó, lúc nào cũng trở nên nồng nàn và thuần khiết hơn trong sự hiểu lầm.”
Chị ta che miệng cười ngọt, má ửng hồng không giấu được nỗi bịn rịn
trong tim, “Lúc mới đầu là tôi theo đuổi anh ấy, ha ha, bây giờ thì tốt
rồi, đến lượt anh ấy theo đuổi tôi. Tôi là một người phụ nữ ba mươi tuổi rồi, đột nhiên phát hiện bản thân quay về tuổi mười tám thắt bím tóc,
cô nhìn xem!” Lưu Lan như tỉnh như say, ghé sát bên Anh Tư thì thầm,
“Tình yêu cũng khiến tôi phát triển ngược.” Dứt lời, Lưu Lan cười khanh
khách, khiến Diệp Bội Bội đang rót rượu cũng run tay, sánh ra ngoài mất
một nửa.
Tạ Anh Tư cũng uống một ngụm rượu vang, khuôn mặt ửng đỏ, vỗ vỗ vai
Lưu Lan, vừa vỗ vừa rủa thầm, cô không được coi là người phụ nữ tốt,
không nên lưu luyến những chuyện đã qua. Tên Noãn Dương đó là cỏ sao? Rõ ràng anh ta là lá ngón, cái đồ phụ nữ ngu ngốc như cô, chỉ sợ người
khác không biết cô có điểm yếu phải không? May mà tôi vì cái tiết tháo
kiên trinh tuổi già của chị, còn nói toạc móng heo với tên họ Chu, chị
thì giỏi rồi, ngó sen đứt đoạn, vậy mà còn lấy keo 502 dán lại. Thế còn
lúc tuyết rơi, tôi tặng than cho chị thì sao(*)? Chị định hất thẳng trả
lại cho tôi, muốn tôi chết bỏng có phải không?
(*) “Tuyết rơi tặng than” ý nói giúp người khác trong lúc khốn đốn.
Tạ Anh Tư tức đỏ cả mắt, rót một ly rồi lại một ly nữa, nhân lúc mọi
người uống rượu nịnh nọt, tâng bốc Chu Minh, cô nghiêng đầu trừng mắt
với sự đứng đắn của anh. Chu Minh cười ứng phó với tất cả mọi người,
không thiên vị bên nào, lúc chú ý đến ánh mắt phù thủy ác độc ở phía
khác bắn lại, giọng cười càng lớn, càng nhiều.
Bữa tiệc cuối cùng cũng đến hồi kết thúc, Châu Minh làm vệ sĩ hộ tống người đẹp, cậu ta lái con xe nhỏ màu đỏ của Lưu Lan, đưa Lưu Lan và
Diệp Bội Bội về nhà. Còn Tạ Anh Tư đang tích tụ lại những bức bối nơi
lồng ngực thì say khướt đứng dưới cơn mưa nhỏ mịt mùng đón taxi, dừng
ngay trước mặt cô là con xe màu đen quen thuộc đến không thể quen thuộc
hơn.
“Lên xe đi, taxi ở khu vực này rất ít.” Chu Minh ngồi trong xe nhìn
cô gái trẻ đứng xiêu vẹo bên đường, tửu lượng cô kém, về điểm này đây là lần đầu tiên anh biết.
“Không cần anh giả bộ, vờ vĩnh.” Cô gái trẻ say thì có say, nhưng lời nói lại xác đáng, cực kỳ thoải mái.
Chu Minh gãi gãi nhân trung, mở cửa bước xuống xe, kéo chiếc máy tính xách tay và túi ném vào trong. Không cứng lên một chút, nói không chừng cô sẽ giày vò anh đến sáng.
“Này, này, anh cướp bóc à, anh cũng chẳng hỏi thử xem gốc gác tôi thế nào?” Cô nhẹ nhàng giữ lấy cánh tay không chịu khuất phục.
“Gốc gác gì, cô nói thử xem!” Chu Minh cũng không để ý đến nụ hôn của cơn mưa nhỏ, anh cười mỉa, đứng bên lề đường nhìn Anh Tư say mèm, đáy
mắt không còn giấu nổi sự dịu dàng như cơn mưa nhỏ.
Cô gái trẻ giơ ngón tay cái lên với hào khí ngút trời, chỉ vào lồng
ngực mình, đáp, “Lão… bang phái trước đây của lão nương gọi…, gọi là…”
Cô trừng mắt, gọi là gì nhỉ, “Thanh… thanh hồng bang… Tạ Anh Tư tôi là…
nữ hộ pháp, chuyên thay trời hành đạo.” Cô giữ chặt Chu Minh không
buông, “Nhớ lại năm đó, những ngày tháng đáng nhớ, nữ hộ pháp Tạ… Tạ Anh Tư, đơn thương độc mã đánh đến trường Đỗ Thuần, một mình mở con đường
máu, thậm chí còn cho cả kí túc xá nam tắm trong biển máu, đem… đem tên
tiểu tử làm càn đó… đánh cho một trận nên thân, ha ha ha ha…” Ngửa cổ
cười lớn, nữ hộ pháp trong mưa đã làm ồn ào, lộn xộn, người mềm nhũn,
điên loạn.
Màn đêm khiến người ta say, ngay cả những sỠmưa kia cũng pha lẫn chút hương rượu, không đừng được mà muốn khẽ nếm. Chu Minh nhếch mép cười,
dưới đêm trăng lộ ra sự ấm áp, giọng nói yêu chiều, hấp dẫn “Được rồi,
nữ hộ pháp, chúng ta về nhà có được không?”
Nửa người Tạ Anh Tư đã vắt trên người Chu Minh, miệng vẫn làu bàu,
“Tôi… tôi về nhà tôi, anh về sở thú của anh… chúng… chúng ta không cùng
đường?” Lúc này, mặt Anh Tư đỏ bừng, khiến cô tăng thêm mấy phần nét dễ
thương con trẻ.
Chu Minh chau mày, “Sở thú? Cô nói tôi sống trong sở thú?”
“Hứ, người đàn ông thường giấu cái thứ đồ chơi đó, đều là cầm thú…”
Tay đấm vào người Chu Minh, “Anh cút ngay về chuồng ở sở thú cho tôi,
bớt ra ngoài khiến ham muốn sinh lý của tôi trỗi dậy đi.”
Gào lên xong, trước khi cơ thể từ từ trượt xuống, Chu Minh cúi đầu
thì thầm khe khẽ bên tai cô, “Tạ Anh Tư, tôi thích dáng vẻ ghen tuông
lúc say rượu của em…” Tiếng thì thầm từ từ bao bọc lấy cô gái trẻ, chỉ
là cô đã nhắm chặt đôi mắt, đi vào giấc ngủ say mất rồi.
Sau khi say rượu, không chỉ gây tổn hại đến cơ thể mà còn làm thương
tổn đến đầu óc. Sáng sớm hôm sau, Tạ Anh Tư đứng trước bồn rửa mặt đánh
răng, nhíu mày, làm thế nào cũng không thể nhớ ra đã về nhà bằng cách
nào. Trư Đầu vừa sáng sớm đã ngồi xổm bên cạnh Anh Tư, theo chân cô đi
rửa mặt, súc miệng, chân trước nối bước chân sau, khiến cô sốt ruột
trừng mắt nhìn chú chó nhỏ chằm chằm, suýt nữa muốn gào lên một tiếng,
“Đi mà đi cùng cha nuôi cầm thú của mày đó!” Nhưng trái tim cô rốt cuộc
vẫn làm từ bọt biển, chấp nhận số phận chuẩn bị bữa sáng cho chú chó, tự nói với bản thân, “Cha mày là cầm thú, nhưng con trai không phải cầm tú là được.”
Dường như trên tay vẫn còn cảm giác chạm vào chiếc bao cao su, không
cách nào giải trừ, Tạ Anh Tư ủ dột nhìn chằm chằm Trư Đầu đang ăn sáng.
Rõ ràng cô quan tâm, nhưng cứ lừa dối bản thân, nếu cô quan tâm thì cô
làm vợ của cầm thú.
Câu nguyền rủa độc địa biết bao!
Đi làm mà đầu óc mơ màng rối loạn, tất cả mọi người trong văn phòng
sau bữa tiệc tối qua ai cũng nôn nao, vì vậy tinh thần đều có chút héo
hon, thiếu phấn chấn, nhưng sếp Chu Minh lại khác, giờ nào, phút nào
cũng duy trì phong độ, tinh lực dồi dào giống như người máy. Trong tay
lãnh đạo cầm chiếc điều khiển từ xa, những người ở dưới cũng chỉ có thể
cố gượng tinh thần, không dám lười nhác.
Thành viên của giai cấp vô sản Tạ Anh Tư cuối cùng quyết định lấy khí thế lạnh thấu xương như mùa đông, đối kháng chính diện cùng giai cấp tư sản. Tiếp nhận sự điều khiển, hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt đối không thêm một câu vô nghĩa. Thái độ nhà tư bản cũng lạnh thấu xương như vậy,
đương nhiên cuộc kháng chiến giằng co như thế chỉ kéo dài hai ngày thì
hoàn toàn sụp đổ ở trước thang máy lúc chạng vạng tối.
Cô phóng viên quèn Tạ Anh Tư nóng ruột cầm tập bản thảo đến phòng
biên soạn, lại bị lão Từ sai thay ca đồng nghiệp, trong lòng thầm chửi
rủa, nhưng làm việc tuyệt đối vẫn trung thực, không một chút tùy tiện.
Sau khi bận bịu hoàn thành xong công việc, mọi người trong toà nhà đã về hết, thỉnh thoảng phải tăng ca nên chuyện đó cũng không có gì quá lớn.
Mặt trời đã sớm lặn về tây, thậm chí đã không còn dấu vết của lửa đỏ.
Anh Tư mệt mỏi dựa lưng vào tường chờ thang máy, thưởng ngoạn bầu trời u tối ngoài cửa sổ, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng có chút thư thái.
Tiếng giày da nặng nề từ xa vọng lại, càng lúc càng rõ nét. Anh Tư
lười biếng ngoái đầu, phát hiện Chu Minh đứng cách đó ba bước, đang nhìn cô với ánh mắt long lanh, giống như sắc đêm ngoài trời, thâm trầm đến
nỗi đáng để người ta suy đoán.
Trái tim cảnh giác của Anh Tư phát huy hoạt động, ánh mắt cũng từ uể
oải chuyển thành nghiền ngẫm, hoặc thiết thực hơn mà nói thì là châm
biếm. Cười gàn dở một cái, ánh mắt cô chầm chậm dịch chuyển từ khuôn mặt tuấn tú của Chu Minh, cố tình dừng lại ở một bộ phận nào đó, cười bí
hiểm sâu cay. Sao Chu Minh lại không biết cô đang nghĩ cái gì, nhưng chỉ cười nhạt bước đến bên cạnh, “Nhìn đủ chưa?”
“Anh nói xem?” vẫn gắn nụ cười nữ lưu manh trên miệng, hôm nay cô lại không đỏ mặt một cách hiếm thấy. Có lẽ là… hiểu rõ rồi nhỉ.
“Yên tâm đi, sau này sẽ có cơ hội nhìn.” Vẻ mặt anh vẫn điềm tĩnh.
“Hớ, họ Chu kia, cái miệng nát này của anh lại dám trêu ghẹo tôi…”
“Là mắt cô trêu ghẹo tôi trước.”
“Hứ, anh gọi nhân chứng ra đây, nói Tạ Anh Tư tôi trêu ghẹo anh, anh tìm đi, tìm đi…”
“Nhân chứng thì không có, nhưng vật chứng thì có.”
“Ở… ở đâu…”
“Sao, cô lại quên rồi ư, nơi chúng ta đứng có máy quay giám sát…”
“Tôi… tôi không sợ, người khác hỏi anh, tôi cứ nói không trêu ghẹo anh, tôi trêu ghẹo cái quần của anh.”
“Ồ…” Chu Minh làm vẻ bừng tỉnh, “Tạ Anh Tư, bây giờ tôi mới biết,
trong lòng cô khát khao trêu ghẹo tôi biết bao, ngay cả đến cái quần của tôi cũng không bỏ qua…”