Em Là Dưa Chua Anh Là Cá

Chương 2: Chương 2




Nhận thấy móng vuốt của sói đã buông khỏi áo mình, ánh mắt ấm áp của công tử bột chuyển sang Tạ Anh Tư, cười mà như không. Khoảnh khắc đó, Anh Tư cảm thấy con thỏ trong tim mình đang liên hồi nhảy điệu disco, suýt nữa thì nhảy xuyên qua tim, mặt mũi co rúm lại. Trong cái khó ló cái khôn, Anh Tư bắt đầu, nở nụ cười xu nịnh: “Ha ha, Chu… Chu tổng, trên áo của anh có bụi kìa, để tôi phủi giúp anh.” Nói xong, bộ vuốt ấy run rẩy, nhè nhẹ phủi hai cái lên áo của công tử bột.

Thu tay lại rồi mà Anh Tư vẫn không dám nhìn biểu hiện của Chu Minh, sau đó nhanh nhẹn quay ra nói lớn với mọi người: “Ồ, các đồng chí. Đây là ngài Chu Minh, tổng biên mới của chúng ta, mọi người hãy nhiệt liệt hoan nghênh nào.” Nói xong, cô là người vỗ tay đầu tiên, thậm chí đôi mắt đan phượng như toả sáng.

Mọi người thấy Anh Tư cùng một thanh niên trẻ bước ra từ phòng tổng biên, lúc đầu còn phân vân, khi vừa nghe Anh Tư nói thế liền hiểu ý, đầu óc lập tức chuyển biến nhanh nhạy, vỗ tay rào rào. Trong số đó, Tạ Anh Tư vỗ tay nhiệt tình nhất, mọi người thấy Anh Tư nịnh sếp khoa trương như vậy mà sếp cũng không tỏ vẻ khó chịu, đều cảm thấy tiếc vì bản thân đã bỏ lỡ mất cơ hội làm kẻ nịnh thần. Chỉ mong sếp trẻ là một Chu A Đẩu(*) dễ gạt, như thế vừa có trò vui để xem, vừa có thể tiếp tục những tháng ngày tươi đẹp với công việc lương cao.

(*) Lưu Thiện (207 – 271), tiểu tự A Đẩu, con trai của Lưu Bị, là vị hoàng đế thứ hai và cũng là cuối cùng của nhà Thục Hán dưới thời Tam quốc trong lịch sử Trung Quốc. Người Trung Quốc dùng tên A Đẩu, để chỉ một đứa trẻ ham chơi, thiểu năng, một vị quân vương bất tài, vô dụng và nhát gan.

Trong tim hai người phụ nữ chưa kết hôn của phòng biên tập bắt đầu vang lên tiếng lách cách như từ bàn đánh máy vi tính. Hai cặp mắt đã phát ra những ám hiệu tình yêu, rồi tiếp theo là ánh mắt dữ dội như thú dữ tranh mồi. Chàng công tử bột đang đứng cách họ có vài bước chân, hào hoa thanh tú, tuy có trắng một chút, sẽ dễ bị coi thường nhưng đó lại là điểm để người khác phải ghen tỵ.

Nghĩ đến đây, Lưu Lan – người phụ nữ thích hẹn hò và cô nàng đỏng đảnh Diệp Bội Bội đã cảm thấy nước miếng dâng lên như thuỷ triều, chỉ một chút nữa thôi thì vỡ đê rồi.

Nhưng lúc này, trong lòng Anh Tư lại không ngừng kêu khổ. Sáng sớm nay, cô ngu ngốc coi râu hùm như chổi lông gà mà đem ra chơi, đây không phải tự sát thì là gì? Còn định “ăn đậu phụ” người ta, không cẩn thận, lần sau gã công tử bột đó lại trực tiếp tặng cô miếng đậu phụ, để cô tự giải quyết. Trong lòng hoảng loạn chẳng biết phải làm sao nhưng ngoài mặt Anh Tư vẫn phải diễn vai xu nịnh, không dám lộ vẻ sợ hãi.

Chu Minh vẫy vẫy tay, ra hiệu muốn mọi người yên lặng, công tử bột quả nhiên vẫn có uy thế hơn người, cả văn phòng lập tức im lặng như tờ.

“Xin chào các vị, tôi họ Chu, vừa rồi cô Tạ đã có lời giới thiệu qua.” Nói đến đây, anh liếc nhìn Anh Tư đang đứng cạnh bên, dọa cô sợ đến nỗi chỉ trong phút chốc chân đã bắt đầu mềm nhũn, “… Tôi năng lực còn kém, mong được chỉ bảo nhiều, hi vọng trong tương lai chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.” Từ ngữ khiêm tốn lịch thiệp, không hề có chút dáng vẻ suy đồi của A Đẩu.

“Chào tổng biên, tôi là Quan Nghiêm, phụ trách kế hoạch bản tin.” Người đầu tiên giới thiệu là Quan Nghiêm vừa béo vừa lùn. Quan Nghiêm à Quan Nghiêm, người làm sao tên làm vậy, anh ta là một kẻ bị vợ quản nghiêm chính cống. Nghe đâu, vợ của Quan Nghiêm lúc trẻ là một mỹ nhân có “con mắt biết cười làm mê đắm lòng người”, với vẻ đẹp đẳng cấp, dù có đến tám đời cũng không đến lượt Quan Nghiêm. Anh ta là người lần đầu nhìn thấy xấu, lần thứ hai nhìn càng xấu, lần thứ ba nhìn thì chỉ muốn khuyên đi thẩm mỹ viện. Nhưng dạo gần đây, một anh chàng ba mươi tuổi còn có thể yêu một bà già tám mươi thì có gì mà không thể chứ. Quan Nghiêm xấu thì xấu thật, nhưng lại là một người đàn ông biết nghe lời trăm năm hiếm gặp. Cuối cùng, sau một trăm lẻ hai lần cầu hôn, anh ta rốt cuộc đã cưới được mỹ nhân về.

Bây giờ, vợ của Quan Nghiêm tuy đã có tuổi nhưng vẫn xinh đẹp đa tình, hàng ngày được chồng hầu hạ như một bà hoàng thái hậu. Bản thân Quan Nghiêm cũng có thể coi là một loại đột biến trong đám đàn ông, nghe nói vợ bảo đi tất trắng, anh ta mà đi tất đen thì cả ngày hôm đó hồn bay phách tán.

“Xin chào tổng biên! Em là Lưu Lan, phụ trách biên tập, rất vui khi được gặp anh.” Một Lưu Lan ba mươi tuổi còn ra vẻ dịu dàng, câu cuối cùng thật khiến mọi người nghe có phần chối tai. Anh Tư cảm thấy nổi da gà, ai mà không biết bà cô già Lưu Lan xem mặt nhiều thành nghiện, tối nào cũng nũng nịu, cười duyên với những người đàn ông khác nhau trên bàn ăn, trưng ra bộ mặt đầy vẻ hiền lương thục đức. Nhưng vừa về đến nhà thì thu thập ngay các loại “phim con heo”, biến thành cô gái làng chơi thời đại mới.

“E hèm, tổng biên em là Diệp Bội Bội. Lần sau để em đưa tổng biên đi một vòng quanh các phòng ban khác, bọn họ đều đang đợi được gặp anh.” Diệp Bội Bội chủ động vơ việc về mình, bình thường mấy chuyện sai đi làm cô đều tìm cớ, hôm nay lại nhiệt tình đến vô lý. Có ý định gì ai mà chẳng biết.

“Được, cảm ơn cô Diệp, lát nữa vất vả cho cô rồi!” Chu Minh lịch thiệp cảm ơn, nụ cười ấm áp, khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng khiến mọi người nhìn vào vô cùng yên tâm. Một thằng nhóc còn để chỏm, trên mặt không có lấy một nếp nhăn thì lấy cái gì ra mà đấu với những kẻ giang hồ lâu năm như bọn họ chứ. Trong lòng nghĩ vậy ai nấy đều vui mừng rạo rực…

Ngoại trừ Anh Tư, người đứng gần công tử bột nhất, tế bào toàn thân đều đang ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Trước khi đi làm, bố của cô – ông Tạ A Ngưu đã lên lớp một bài tẩy não quý giá. Từ đó về sau, trước khi Tạ Anh Tư phán đoán bất kỳ việc gì, đều luôn tính toán kỹ càng, tránh để người khác đàm tiếu. “Con gái à, lời hôm nay cha nói với con, cha đã tổng kết ba, bốn mươi năm mới có được. Con rửa tai sạch sẽ cho cha, từng câu từng chữ cố mà nhớ lấy. Người trong thành phố này ấy à, một số đã thành yêu ma quỷ quyệt rồi, ruột dạ đều là hoa, nhưng còn có cả độc… Con gái ngốc à, lần này lên thành phố, nhớ kỹ lời cha dặn, đừng để bị lừa và đừng đi đếm tiền cho kẻ khác. Chúng toàn là những kẻ miệng nam mô nhưng bụng một bồ dao găm đó con.”

Tất cả mọi người trong văn phòng đều lần lượt giới thiệu bản thân, Chu Minh mỉm cười gật đầu với từng người. Cùng lúc ấy, trong đầu Tạ Anh Tư lại không ngừng nghĩ về lời cha dặn, suýt chút nữa muốn học Tôn Ngộ Không, chui vào bụng của công tử bột xem màu hoa thế nào. Thứ đồ đẹp đẽ này ít nhiều cũng có chút độc tính. Anh Tư cảm thấy mồm miệng như bị tê liệt.

Khi đang mải xum xoe lẫn nhau, văn phòng đột nhiên chìm trong yên tĩnh, Anh Tư vừa hoàn hồn trở lại thì phát hiện tất cả đang chăm chú nhìn mình.

“Cô Tạ, vừa rồi trong văn phòng cô chỉ nói mỗi tên, nếu không phiền, xin hãy giới thiệu lại một lần nữa.” Sếp mặt trắng mở lời, mặt mũi đầy vẻ thân thiết nhìn Anh Tư, làm cô sợ hãi ngây ra mất hai giây.

“Ha ha, tổng biên, tôi là Tạ Anh Tư, phóng viên chạy chương trình tin tức xã hội.” Trong lòng hiểu rõ tên công tử bột này đang muốn tìm hiểu gốc gác bản thân, nhân lúc gió lớn trăng tàn, đem cô ra cắt cổ. Lòng Anh Tư ngay thẳng thầm nghĩ, ai sợ ai chứ, trời có đen hơn nữa, loại công tử bột như anh mà là đối thủ của tôi sao?

“Được rồi, được rồi, bây giờ mọi người về chỗ làm việc đi. Một giờ chiều nay họp ở phòng hội nghị, hi vọng mọi người đến đúng giờ.” Chu Minh vừa hạ lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều vội vã ai về chỗ nấy, ra vẻ vì công việc mà quên ăn quên ngủ.

Anh Tư đang muốn lẩn vào đám đông biến mất nhưng không ngờ tiên sinh mặt trắng đã mở lời: “Cô Tạ, cô vào phòng tôi có chút chuyện cần trao đổi.” Cái giọng điệu không nhẹ không nặng này khiến tai tất cả mọi người trong văn phòng đều dựng lên. Khi Anh Tư chuẩn bị theo Chu Minh vào phòng, Lưu Lan đứng bên cạnh bỗng lạnh lùng chế nhạo, “Ồ, Anh Tư, ghế của tổng biên còn chưa ngồi ấm chỗ, cô đã thành người có tiếng nói ở công ty rồi, sau này thuận buồm xuôi gió đừng quên mấy chúng tôi nha.”

Trong lòng Anh Tư dường như muốn đem công tử bột và bà cô già đánh cho thành bánh mỳ Pháp, nhưng ngoài mặt vẫn cười, đáp: “Chị Lan, xem chị nói kìa! Kẻ có tiếng nói trong phòng làm việc nào đến lượt em, không cẩn thận, ông chủ còn chê một phóng viên nhỏ bé như em không nên trà trộn vào đội biên tập lớn các chị ấy chứ, em phải đi đây.” Thực ra cô cũng đang thầm lo lắng, thế nên những lời vừa nói đều hoàn toàn là thật lòng.

Vốn dĩ một phóng viên nhỏ bé như Tạ Anh Tư, bàn làm việc không phải ở đây. Chỉ là do hai năm trước, thấy ánh sáng của phòng này tốt, không gian rộng rãi, ngủ trưa thoải mái, cô liền nài nỉ tổng biên cũ đúng một tháng trời mới được hưởng thụ đặc quyền này. Thế là bàn làm việc của cô được chuyển đến chỗ mà cô ao ước.

Anh Tư miễn cưỡng gõ cửa phòng tổng biên, trong lòng không ngừng thở ngắn than dài, nếu tên công tử bột đó muốn báo thù, đá cô ra khỏi văn phòng, cô cũng chấp nhận, ai bảo cô có mắt mà không thấy Thái Sơn, đi trêu ghẹo người ta. Chỉ sợ, ngộ nhỡ người ta đưa cho một “miếng đậu phụ” để cô thử làm xem thế nào, vậy Tạ Anh Tư có nhận hay không đây?

“Mời vào!”

Cô gái kiên cường cứng rắn ngẩng cao đầu bước vào phòng, thua người nhưng không thể thua khí thế, điều này mẹ cô đã từng dạy. Công tử bột ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, cúi đầu lật mở đọc tài liệu, dáng vẻ đúng tư chất của một ông chủ. Chẳng thèm nhìn Anh Tư một cái, anh ta nói: “Cô Anh Tư, mời ngồi.”

Anh Tư rủa thầm trong bụng, còn khéo bày vẽ, định cho ai xem chứ. Nghiêm túc ngồi vào ghế kê trước bàn làm việc, Anh Tư hoàn toàn không còn khí thế nữ lưu manh vô lại vừa nãy.

“Cô Tạ, tôi mời cô vào đây là để làm sáng tỏ một chuyện.” Chu Minh ngẩng đầu, nét mặt nghiêm túc, ánh mắt trong trẻo lại có chút nét cười. Chỉ có điều, động vật đơn bào Tạ Anh Tư lại không nhận ra điều đó.

“Ha ha, tổng biên, vừa rồi đã mạo phạm rồi!” Hai năm nay, cô gái kiên cường đã học được tác phong “liệu gió chống thuyền”, lúc nên cúi đầu thì cúi đầu, tóm lại còn tốt hơn bị công tử bột cắt cổ.

“Tôi có hai chuyện cần phải làm rõ.” Chu Minh cũng không để ý đến lời xin lỗi của Anh Tư, tiếp tục nói, “Thứ nhất, tôi không phải nhà tư bản, nếu nỗ lực trong công việc của cô Tạ có thành quả, tôi nghĩ, tôi không chỉ để cô Tạ húp canh đâu.”

Tạ Anh Tư sợ đến nỗi lưng toát mồ hôi, cúi gầm xuống gật đầu như giã tỏi: “Cái đó, cái đó…”

“Thứ hai, tôi có xem qua tài liệu của cô Tạ.” Chu Minh nói đến đây dừng lại một chút, làm Anh Tư sợ hãi ngẩng đầu, đôi mắt đan phượng hiện ra vài phần mơ màng, không biết trong hồ lô của tên công tử bột này có thuốc độc gì. Chỉ thấy dưới ánh mặt trời, đôi lông mày rậm hơi chau, khuôn mặt trắng mịn có gì đó mông lung, lúc chính lúc tà khiến Anh Tư thoáng sững sờ.

“Tôi nghĩ, với tuổi của tôi, cô Tạ còn chưa làm được chị tôi đâu.” Chu Minh lạnh lùng chỉ thẳng ra sự thật, không cho phép cô nghi hoặc, nhưng lại như một quả bom trăm tấn nổ tung, khiến mặt Anh Tư lúc đỏ gay khi trắng bệch, cười méo xệch, trông rất buồn cười.

“Được rồi, tôi chỉ nói những điều ấy thôi, cô Tạ ra ngoài làm việc đi.” Nói xong, Chu Minh tiếp tục cúi đầu xem tài liệu. Anh ta đã coi Anh Tư như vật vô hình, không buồn để ý đến nữa.

Anh Tư cứ thế mang khuôn mặt xấu xí vừa đỏ bừng vừa trắng bệch ra khỏi cửa. Người con gái kiên cường nay còn đâu, lần đầu tiên thất bại trong đời lại còn thất bại trong tay một gã công tử bột, mất mặt đến nỗi chỉ còn nước lên sao hỏa mà sinh sống.

Tối đó, người phụ nữ kiên cường có một giấc mơ. Trong mơ, cha cô mặc váy đỏ, hát và nhảy quanh cô. “Tiểu ni cô xuống núi đi xin cơm chay, ni cô già có dặn. Công tử bột dưới núi là hổ, nhìn thì phải tránh…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.