Em Là Dưa Chua Anh Là Cá

Chương 33: Chương 33




“Quê đến mức nào?”

“Quê một cục ấy.”

“Quê một cục? Em yêu, em biết anh luôn theo chủ nghĩa thời thượng chứ?”

“Thời thượng?” Tạ Anh Tư nhướng mày, mạnh mẽ kéo cổ áo Chu Minh, cô thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn cả lật bàn tay, “Họ Chu kia, sau này anh phải đi theo con đường hòa thượng cho em, nghe rõ chưa? Nếu anh dám đưa mắt nhìn người phụ nữ khác, hãy xem em lột da anh như thế nào.”

Bên chiếc cầu vắng vẻ, bị bà cô đanh đá nắm chặt cổ áo không chịu buông, Chu Minh đưa lời xin tha thứ, nhưng hai tay anh lại bất giác vòng qua eo nhỏ của giai nhân, ôm chặt vào lòng mình, “Được rồi, được rồi, anh sai rồi, em xem con trai cẩu đang nhìn chúng ta đó! Bạo lực gia đình có thể gây ảnh hưởng đến sự phát triển của nó, ngộ nhỡ sau này lại trở thành người giống em thì biết làm sao?”

“Phát triển lệch lạc? Dù có lệch hơn nữa thì cũng không bằng anh.” Cô gái trẻ giận dữ, rướn cổ phản bác, đột nhiên nhận thấy có điều gì đó kỳ quặc, tầm mắt từ từ hướng xuống dưới, ngước đầu nhìn vẻ mặt thản nhiên của Chu Minh, hai mắt khẽ nheo lại, một giây trước giọng nói còn vang vọng mạnh mẽ, giờ phút này bỗng mềm mại đáng yêu, “Đậu phụ có ngon không?”

Chu Minh gật đầu một cách nghiêm túc, trong ánh hoàng hôn, khuôn mặt anh mờ ảo lộ ra ý đồ đen tối, “Ngon, lại còn nóng nữa.” Nụ cười anh thanh tú, đẹp đẽ, có lẽ đang say sưa trong những miền cảm xúc nào đó, “Ừm, xuất gia quả không tồi, cơm chay rất thơm.”

Trong bóng tối có hai nắm đấm đã siết chặt lại, tiếng nước chảy róc rách, cô gái trẻ chậm rãi lên tiếng, nghe kỹ còn có thể thấy cả tiếng nghiến răng kèn kẹt, “Ha ha, còn có thứ thơm hơn nữa cơ.”

“Ô, vậy sao? Có điều cảm ơn nhé, tối nay tạm thời anh đã no rồi!”

“Không no, không no, em sẽ để anh ăn đủ chỉ trong một lần.”

“Không… không cần đâu!” Người đàn ông dưới gốc cây bên cầu kêu lên sợ hãi, còn vờ liên tục lùi về sau, “Em yêu, anh chỉ thích ăn đậu phụ chứ không thích ăn nắm đấm.”

“Ha ha, pháp sư, thỉnh thoảng đổi khẩu vị cũng là điều tốt mà, một bữa chay, một bữa thịt, sẽ khỏe lên nhiều đấy.” Tạ Anh Tư vung nắm đấm, đằng đằng khí thế tiến sát lại gần Chu Minh.

Đúng lúc này, hàng loạt chiếc đèn lồng đỏ trong thị trấn cổ đột nhiên sáng bừng cả một khoảng trời nhỏ, cũng chiếu lên cả khuôn mặt Chu Minh và Tạ Anh Tư. Thấy Tạ Anh Tư đứng ngây ra, rồi bất ngờ lùi về phía sau, Chu Minh bước lên một bước, thân hình cao lớn ngay lập tức che lấp tầm mắt của Anh Tư. Anh Tư cũng cảm thấy trước mắt như phủ cả một màu đen, trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp khiến đầu óc Anh Tư mụ mị, trì trệ đến nỗi chỉ có thể cử động mí mắt. Khoé miệng Chu Minh cong lên thành một nụ cười rất nhạt, giọng nói không có ý bông đùa, chỉ còn lại những ngọt ngào đầy mê hoặc.

“Nếu để anh chọn, anh sẽ chọn món thịt này.”

Dứt lời, môi anh dần dần kề sát, cuối cùng hạ cánh xuống đôi môi của cô gái trẻ, giữa sự chuyển động của răng và môi, dần dần mở ra thứ tình cảm dồn nén bao tháng ngày. Thị trấn cổ với những chiếc đèn lồng đỏ treo cao, bóng người thưa thớt, ngay đến trần ai mịt mù cũng dần dần lắng xuống. Trên con sông nhỏ, chuồn chuồn đạp nước bay, làm gợn lên những gợn sóng lăn tăn, mặt nước phản chiếu bóng đèn lồng đỏ, có bóng người mờ tỏ, tựa như mơ mà chẳng phải mơ.

Dạ khúc dần vang lên. Sau nụ hôn bên cầu tuyệt đẹp, Tạ Anh Tư vẫn chưa nói với Chu Minh ý tưởng quê một cục đó là gì, chỉ trịnh trọng đem ba đồng tiền xu cho vào túi. Sau đó, mặt mũi đỏ lựng, kéo Chu Minh xuống thuyền, trong lòng vui vẻ đắc ý, nhưng miệng vẫn duy trì khấu khí càn quấy, “Em phải ngắm đèn, ngắm trăng, ngắm nam sắc.”

Khung cảnh trước mắt trải dài như một bức tranh thủy mặc. Người lái đò đứng ở đuôi thuyền nhẹ khua mái chèo, con thuyền lững lờ trôi, tiếng mái chèo khua nước dường như đang thủ thỉ kể lại những câu chuyện đẹp như mơ như ảo của thị trấn và dòng sông. Chuyện đã qua như mây khói, cứ theo dòng nước đi về hướng đông, không bao giờ trở lại. Tạ Anh Tư vui vẻ nhìn đèn lồng treo dọc hai bên bờ sông, tô điểm cho sắc đêm lạnh lẽo, đôi mắt rối bời mải miết kiếm tìm. Chu Minh ngồi ngay bên cạnh, mười ngón tay đan lồng vào nhau, Trư Đầu yên lặng nằm dưới chân. Bốn bề tĩnh mịch, Anh Tư nhìn người đàn ông ngồi bên mình cùng chú chó nhỏ, đột nhiên rất muốn biết, màu của hạnh phúc có phải cũng thanh nhạt như thế này chăng?

Chu Minh nhìn khuôn mặt yên lặng của cô gái, ánh sáng trong đôi mắt cô nhấp nháy, khiến anh không thể rời được, “Đang nghĩ gì vậy?”

“Đang nghĩ, người ở đây liệu có phải đang rất hạnh phúc không?” Tạ Anh Tư nhàn nhã quay đầu, mỉm cười như trẻ nhỏ, “Em nhớ lúc còn nhỏ, có một bài thơ, Đàn kia năm chục dây tiên, Mỗi dây mỗi trụ hoa niên thuở nào.” Hít một hơi thật sâu đầy vẻ hưởng thụ, cô nói tiếp, “Bài thơ này thật phù hợp với tâm trạng lúc này. Cứ trôi mãi, trôi mãi, rồi không còn nhớ bản thân đang ở đâu, ở thời đại nào? Em không muốn quay trở lại nữa.”

Chu Minh xúc động hiểu ý, cúi đầu mỉm cười, càng cười càng to, khiến Trư Đầu sủa oang oang.

“Này, anh cười cái gì?”

Chu Minh khó khăn lắm mới nhịn lại được, hóm hỉnh nhìn Tạ Anh Tư, “Không có gì, chỉ cảm thấy thế giới này thật điên khùng quá thôi!”

“Điên khùng cái gì?”

“Nữ lưu manh cũng bắt đầu ngâm thơ rồi!”

“Nữ lưu manh?” Nữ lưu manh nheo mắt, tỏa ra những tia sáng lạnh lẽo, cô nghiêng người vỗ vỗ vào mặt Chu Minh, “Sao tôi lại quên rồi nhỉ? Sau này Chu Minh nhà anh chính là người của nữ lưu manh tôi đây! Yên tâm, sau này tôi sẽ chăm sóc anh chu đáo.” Trong đêm tĩnh mịch, lãng mạn, mà những lời âu yếm từ đầu đến cuối lại chẳng dễ nghe chút nào, thế nhưng có người xem ra lại rất mãn nguyện.

Chu Minh cười dịu dàng, đối mặt với sự uy hiếp ngọt ngào, kéo Tạ Anh Tư vào lòng, chú chó nhỏ bị hành động này làm cho sợ hãi, hai mắt tròn xoe nhìn. Anh ghé sát tai cô thì thầm, nhẹ như sương, nhưng nồng như mực, “Được, nói lời phải giữ lấy lời đấy.”

Tạ Anh Tư lười biếng dựa vào người Chu Minh, ngắm cảnh đêm cùng những chiếc đèn lồng ở hai bên bờ sông, rồi bất ngờ nhẹ huých anh, nói, “Ồ, anh xem đèn lồng đỏ hai bên bờ này, nếu ở thời cổ đại, có mấy má mì đứng bên sông vẫy khách, chẳng phải sẽ trở thành… Hả? Cái gì nhỉ? Nơi đàn ông các anh thích nhất hay sao!”

Chu Minh cười nhẹ, liếc nhìn cô gái đang ảo tưởng, “Em nói thử xem, đàn ông thích nhất nơi nào?”

“Kỹ viện.”

Anh càng cười lớn, tay ôm chặt eo Anh Tư, thì thầm bên tai cô, “Đây chính là sự dịu dàng của anh!”

Bị bất ngờ, mặt mũi Tạ Anh Tư đỏ gay, mạnh mẽ vùng thoát khỏi tay anh, miệng không ngớt lầu bầu, “Đi… đi đến chỗ kỹ viện của anh ấy!” Chột dạ liếc nhìn bác lái đò đang chuyên tâm chèo thuyền phía sau, cô quay đầu lại, đúng lúc đối diện với đôi mắt đắc ý của Chu Minh, trong lòng sục sôi, hỏa khí bốc lên, quay đầu uất hận.

Chu Minh thấy Anh Tư giận dỗi, quay sang hỏi, “Sao thế?”

“Đột nhiên cảm thấy khả năng giác ngộ của bản thân thấp quá…” Thực ra bản thân Anh Tư đang xấu hổ, có điều không thể nói ra sự thật, đành tìm một cái cớ cho qua chuyện.

“Ừm, từ trước đến nay cũng không cao lắm mà.”

“Này? Ai cho anh chen miệng vào?”

“Được được, em tiếp tục, tiếp tục đi.”

“Từ xưa người nghèo và giai cấp tư sản đã không cùng tồn tại.” Tạ Anh Tư dùng ngón cái ấn vào đầu Chu Minh, “Nhưng bây giờ Tạ Anh Tư em đây lại ngồi cùng thuyền với nhà tư bản cực kỳ đáng ghét như anh.” Cô cúi xuống lắc đầu than thở, “Ai dà, em không còn mặt mũi nào nhìn hương thân phụ lão nữa!”

Chu Minh ra vẻ nghiêm túc, vỗ lên bờ vai suy sụp chán chường của Anh Tư, “Yên tâm đi Tạ Anh Tư, em đánh vào nội bộ địch, hương thân phụ lão sẽ thông cảm cho em.” Anh trầm tư thêm mấy giây, “Thực ra nhà tư bản như bọn anh thích đào tạo bồi dưỡng cô bé Lọ Lem, để hòa giải mâu thuẫn giữa hai giai cấp đối lập chỉ có thể dùng hôn nhân, em nói có phải không?”

“Này, con mắt nào của anh thấy em là cô bé Lọ Lem? Có cô bé Lọ Lem nào có tiền như Tạ Anh Tư em không? Em lọ lem chỗ nào, em trắng hồng ấy, khác hẳn với mọi người.”

“Đúng, em thực sự khác với mọi người, Tạ Anh Tư là cô bé Lọ Lem bản nâng cấp.”

Tạ Anh Tư vừa định nổi xung, không ngờ thuyền đã cập bến, đành kiềm chế sự kích động đang sục sôi toàn thân, không ho he một tiếng, lẳng lặng bước lên bờ. Vừa đặt chân lên bờ, móng tay cô đã nắm chặt áo Chu Minh, hùng hổ lao thẳng về phía hẻm đá không người. Người dân thị trấn cổ này chứng kiến sự nhiệt tình phóng khoáng của nam nữ thành phố nhiều rồi, nên khi thấy vậy họ chỉ nhìn lướt một cái lạnh nhạt, rồi tuyệt đối không lưu tâm.

Dừng lại ở một con hẻm nhỏ, Tạ Anh Tư bắt đầu nghiêm khắc bức cung. Cô gái mạnh mẽ đứng ở góc tường, cây hải đường trong vườn nhà vươn ra ngoài, nở từng đóa hoa đỏ, dưới cây hải đường cô gái chống nạnh, khuôn mặt sống động như cánh hoa hé nở.

“Thích bồi dưỡng, đào tạo cô bé lọ lem có phải không?” Đầu tiên, cô vờ cười hai tiếng, sau đó âm lượng tăng vọt, “Nói, bồi dưỡng cho bao nhiêu cô rồi?”

Chu Minh vờ bất lực, phất tay nói, “Không phải đã thẳng thắn với nhau rồi sao, chỉ hai người thôi mà.” Thực ra, họ không được tính là cô bé lọ lem, có điều câu này anh không dám nói thật với người con gái trước mắt, sợ lại gây ra một cuộc đại chiến thế giới mới. Phát hiện thấy nỗi oan ức của anh, Trư Đầu ngoan ngoãn quấn quanh ống quần của papa cẩu. Trước sự bạo ngược của mama cẩu, ngay đến con trai cẩu cũng hiểu đạo lý im lặng là vàng.

Tạ Anh Tư hầm hừ, “Em hối hận rồi, xác định cái gì mà xác định? Tạ Anh Tư nào có bản lĩnh xác định nhà đại tư bản như anh, em chỉ là một nha đầu không có bản lĩnh, sau này ngộ nhỡ có một cô gái nào đó tìm đến tận cửa mời em biến đi, vừa khóc vừa làm ầm lên, em nào chịu nổi? Ôi chao, kẻ nghèo hèn như chúng em gặm bánh ngô là được rồi, không bản lĩnh quen rồi, không phiền nhà tư bản như anh vất vả bồi dưỡng. Anh đi mà bồi dưỡng người khác ấy!” Quay đi ném lại mấy lời tàn nhẫn, trong lòng Tạ Anh Tư rất đắc ý, cái này gọi là lùi một bước tiến ba bước. Mặc dù Tạ Anh Tư thỉnh thoảng làm nha đầu, nhưng vào những thời khắc then chốt, trí tuệ của cô tỏ sáng như vàng ròng, cuộn sóng dữ dội như thủy triều, thiên cổ kỳ tài.

Dưới ánh trăng, Chu Minh dở khóc dở cười, cô gái này học được ngón tuyệt kỹ trở mặt, một phút trước thì đáng yêu như cánh chim nhỏ, ngay phút sau đã nổi xung ngay được, cô mà nhận là kẻ điên khùng thứ hai, ai còn dám nhận thứ nhất đây? Bước đến ôm chầm lấy kẻ điên khùng đang nhất quyết đoạn tuyệt quan hệ, anh khẽ hôn nhẹ lên cái trán bóng của cô, khẩu khí lại một lần nữa xin hàng, “Được rồi, được rồi, quá lắm thì sau này anh để em bồi dưỡng là xong, được chưa nào?”

“Nói hay thì ai mà không nói được? Giơ tay lên, thề với chị Hằng Nga. Cứ thề rằng, từ nay về sau, trong mắt Chu Minh tôi chỉ có Tạ Anh Tư. Tôi sẽ giao tất cả quyền cai quản cho cô Tạ Anh Tư, nếu vi phạm, thì từ đó về sau chỉ có thể nhìn thấy mặt trăng mà không thấy mặt trời.”

Chu Minh do dự, ngước mặt nhìn ánh trăng, dường như đang tưởng tượng cảnh mình không nhìn thấy mặt trời, khẽ cười với cô gái trẻ, “Em yêu, có thể sửa phần trừng phạt phía sau một chút được không?”

“Không có cửa đâu. Rề rà cái gì thế, chị Hằng Nga đang đợi lòng quyết tâm của anh đấy, bây giờ bắt đầu đếm ngược, 3… 2…”

“Được, được!” Chu Minh đã cưỡi lên lưng cọp rồi thì khó mà xuống được, anh giơ tay xin hàng, tướng quân bách thắng cứ vậy mà nước mắt lã chã viết hợp đồng bán thân với ánh trăng cong. Cái gọi là sông có khúc, người có lúc, lần này sẩy chân, mức độ nghiêm trọng không phải hạng xoàng.

Cứ như thế, tại biến cố Đường Khê, nữ vương Tạ Anh Tư vận dụng chiêu lùi một bước tiến ba bước, đã giành được quyền một cách thành công, từ đó, mở sang một trang sử mới trong cuộc đời cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.