Cuối tuần, Tạ Anh Tư – người vô địch cả về thể chất lẫn tinh thần đã
nằm ngủ nướng đến khi mặt trời lên tận đỉnh đầu. Đến trưa, cô nằm ườn
trên giường, cuộn tròn mình lại trong chăn giống như một con sâu, đói
đến nỗi trước mắt hiện ra màu vàng óng của chiếc đùi gà mỡ màng, cuối
cùng cô đành miễn cưỡng ngồi dậy, ngóc cái đầu như tổ quạ ra ngoài tìm
thức ăn.
Mỗi lần đói đến mức mắt mờ chân run, Tạ Anh Tư luôn lảo đảo lê mình
đến một quán ăn nhỏ nằm giữa hai góc phố, gọi một bát canh dưa cá đầy ú
ụ. Sau đó một mình ngồi ở bên cạnh cửa sổ, chìm đắm trong ánh mặt trời
ấm áp của ngày đông, nhai miếng thịt cá trắng mềm tươi ngon, nhấp một
ngụm canh chua chua thanh thanh, hạnh phúc lim dim đôi mắt đan phượng,
cảm thấy đời người chẳng có chuyện gì tốt đẹp hơn khoảnh khắc này cả.
Sau khi ăn no, Tạ Anh Tư giống như một con mèo lười, miệng ngậm tăm,
mắt nhìn quang cảnh đường phố ngày đông với ánh mặt trời chiếu rọi khắp
nơi, cảm thấy ông trời đối với mình quả không tệ. Sinh ra không xấu, lại còn thông minh lanh lợi, có nắm đấm, có sức lực, có căn nhà rách nát,
có con xe tàn tạ, có cha có mẹ, lại còn có cô bạn thân mỹ nhân, bản thân mạo nhận là một nhân viên văn phòng trung đẳng. Ngoài đàn ông ra, cô
thật sự thấy mình chẳng thiếu thốn thứ gì cả.
Còn về đàn ông ấy mà, giống như hoa tuyết trong mùa đông lạnh thấu
xương, trốn trong tầng mây dày, đến một khoảng thời gian nhất định sẽ tự khắc bồng bềnh rơi xuống. Lúc cần đến thì sẽ đến, cô vội vàng mà làm
gì?
Lức này, Tạ Anh Tư nhìn xuống đống xương cá còn sót lại trên mặt bàn
đầy cảm kích, bát canh cá dưa chua to vĩ đại đã trở thành một đóng góp
không thể thiếu trong cuộc sống hoàn mỹ không chút tì vết của cô. Xoa
xoa bụng đứng dậy, sau khi thanh toán xong, Anh Tư còn nịnh bà chủ quán
thêm vài câu rồi mới về nhà. Bà chủ quán vô cùng nhiệt tình, vỗ vai tiễn cô ra tận cửa.
Cơm no rượu say, Tạ Anh Tư nhìn vẻ nhiệt tình của bà chủ quán coi cô
như thượng đế, lòng hư vinh giống như chiếc màn thầu lớn lên men, nhanh
chóng nở to. Nghĩ mình chỉ là một viên chức trung lưu quèn, đơn thương
độc mã lưu lạc kiếm sống ở thành phố A, chỉ dựa vào mỗi cái miệng, dỗ
dành lừa bịp khiến quỷ nghĩ mình giống người, người nghĩ mình giống
thần, thần nghĩ mình giống người ngoài hành tinh, chậc chậc chậc, đúng
là bậc thiên tài, lại còn là loại khiêm tốn nữa.
Canh cá dưa chua Tạ Anh Tư đã ăn rất nhiều rồi, và cô lăn lộn trên
giang hồ cũng giống như cá gặp nước. Cô chăm chỉ, nhiệt tình làm việc,
chỉ có điều khi quen với nhiều người, nịnh hót dần trở thành thói quen
nghề nghiệp, muốn sửa mà không sửa được. Nửa đùa nửa thật, mấy lần cô
khen bà chủ quán tuổi trẻ mà tháo vát, tài năng, đến nỗi lần nào người
ta cũng giảm mười phần trăm hóa đơn cho cô.
Dưới ánh mặt trời vàng chói chang, gió lạnh thổi vù vù làm suy giảm
vài phần khí thế, Anh Tư thấy gai gai trên mặt giống như bị những chiếc
lá kim trong rừng rậm quê hương đâm vào, có cảm giác hơi đau. Đuôi tóc
Anh Tư nhẹ nhàng tung bay trong gió, nghĩ đến cảnh đẹp quê nhà ở Thủy
Vượng, tuyết đông phủ trắng xóa, lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Khi đang mải mê chìm đắm trong những hồi ức, thì ngay trước mặt Anh
Tư xuất hiện một đôi tình nhân đang đi tới, chàng thanh niên ôm cái eo
thô béo của cô gái, thì thầm gì đó với thái độ mờ ám, khiến cô gái cười
khanh khách không ngừng. Không tính đến nụ cười dung tục, thì làn da
trắng trẻo sáng bóng cùng đường nét cơ thể của anh ta khá giống Chu
Minh. Anh Tư trợn mắt lên với chàng thanh niên đó đầy vẻ hung dữ, từ đáy mắt nổi lên sự căm ghét khó hiểu.
Không dám trợn mắt với tên công tử bột trước mặt mọi người, cô đành tìm một kẻ thế thân vậy.
Chàng thanh niên trẻ có lẽ đã nhận ra cái lườm dữ dội như phù thủy
quét qua chỉ trong khoảnh khắc khi họ lướt qua nhau, anh ta phân vân
nhìn Anh Tư một cái, không hiểu có chuyện gì đang diễn ra.
Anh Tư đắc ý, bước chân nhẹ nhàng tung tăng, còn nghe thấy chàng
thanh niên hỏi bạn gái: “Sao anh cứ cảm thấy người phụ nữ lúc nãy lườm
anh?”
Cô gái õng ẹo đáp: “Đồ tự phụ, không chừng bẩm sinh mắt người ta bị lác, rất đáng thương.”
Cái đồ eo thô béo ú nhà cô, tôi không thương cô thì thôi, cô lại còn
thương tôi. Bĩu môi một cái, Anh Tư thắt chặt chiếc ăn quàng cổ, ung
dung nhìn bầu trời xanh lam trong suốt. Ông trời hiền từ ơi, lúc này đây con đang cực kỳ chân thành, ông vẫn thường đeo máy trợ thính chứ, con
muốn cầu nguyện: xin hãy cho tên công tử bột một bà vợ phù thủy cực kỳ
độc ác nhé! Để anh ta sẽ phải sống những tháng ngày khổ sở đến nỗi không cựa quậy nổi.
Run lên cầm cập nhưng vừa về đến nhà, Tạ Anh Tư đã thay bộ áo ngủ
tiểu gấu trúc Bảo Bảo, bộ áo ngủ này cô và Đỗ Thuần mỗi người có một bộ. Lúc về nhà đón Tết, hai đứa mặc nó, trông giống như hai con gấu trúc
màu hồng to béo ục ịch, chen nhau trên cái ghế – sô pha nhỏ, ôm tivi xem bất kể ngày đêm, suýt chút nữa thì bị thần kinh suy nhược. Đến nỗi, bây giờ hễ thấy tivi là cô muốn tiến đến đập cho nát vụn.
Anh Tư thở dài, rút điện thoại gọi cho Đỗ Thuần. Sau khi Cố Thiên
Lãng, một kẻ đầu thai của Trần Thế Mỹ(*) ra đi, Đỗ Thuần còn chưa hoàn
toàn thoát khỏi sự suy sụp, xáo trộn. Đến nỗi tuy ở thành phố A, cô vẫn
đứng ngồi không yên, cứ cách hai ngày lại gọi điện về cho Đỗ Thuần.
(*) Trần Thế Mỹ: là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung
Hoa, được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với
công chúa nhà Tống, trở thành phò mã. Sau đó, hắn phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý. Trần Thế Mỹ cuối cùng đã bị Bao Công xử
chém.
Giọng nói ủy mị chán chường ngày trước của Đỗ Thuần dần có sự tức
giận, cuối cùng, cô khó chịu hét lớn, “Tạ Anh Tư, cậu thử đi hỏi xem bây giờ có cô gái bình thường nào muốn cùng cậu mơ mộng, lại còn cùng mặc
chiếc áo ngủ tiểu gấu trúc Bảo Bảo không? Cậu tự đi mà mặc nó rồi mơ
mộng nhé, tớ không tiễn đâu, bye.” Dứt lời, Đỗ Thuần cúp điện thoại cạch một cái.
Tạ Anh Tư ủ dột cúp máy, không giận dữ, thậm chí trong lòng còn có
chút thích thú. Đỗ Thuần tràn đầy sức sống như vậy mới là điều cô mong
mỏi nhất. Nhớ lại hình ảnh mùa đông năm ngoái khi Đỗ Thuần ôm cô, đôi
mắt rưng rưng như chuỗi ngọc châu bị đứt, từng viên, từng viên rơi
xuống, trái tim cô đã bi thương rỉ máu.
Tạ Anh Tư nằm nghiêng trên chiếc giường êm, mắt nhìn lên trần nhà và
nghĩ, đôi khi, cô và Đỗ Thuần không giống nhau, nhưng lại hợp đến nỗi
như hai chị em song sinh, tình bạn tựa những món gia vị trong bát canh
cá dưa chua, không thể thiếu được. Cô nhẹ gật đầu xác định, cái trần nhà màu trắng cũng lắc lư lên xuống theo, dường như rất ủng hộ cách nghĩ ấy của cô vậy.
Trần nhà với hoa màu trắng hình như đang thôi miên Anh Tư, cô thò đôi chân dài ra móc lấy chiếc chăn một cách thô lỗ rồi kéo lên người mình,
đôi mắt lanh lợi dần khép lại. Người ta thường nói, con gái mà ăn được
ngủ được, không chút phiền não thì rất dễ béo. Trong giấc mơ, Anh Tư bắt đầu ăn uống nhồm nhoàm, nhưng cô có chút nghi ngờ, liệu bản thân có
phải là hầu tinh đầu thai, muốn béo cũng không béo được, đúng là phiền
não quá!
Thứ hai đầu tuần, Tạ Anh Tư với tinh thần sảng khoái phát huy sức
mạnh vô địch của nữ vận động viên cầu lông, đúng phút cuối dập thẻ, lại
bắt đầu một buổi sáng tươi đẹp. Đối với công việc, Tạ Anh Tư có một diện mạo sôi nổi tiến bộ khác hẳn, buổi trưa cô đã chuẩn bị xong một ít bản
thảo, sắp xếp đâu ra đấy nội dung phỏng vấn cho buổi chiều.
Lúc gần mười hai giờ trưa, Dương Lạp Lạp của bộ phận phóng viên mặc
bộ váy đằm thắm, đến chỗ Anh Tư rủ cô cùng đến căng-tin ăn cơm. Anh Tư
bất ngờ, nhìn lên nhìn xuống Dương Lạp Lạp như xem xiếc thú, sau đó trợn mắt lên khi thấy cô ta cười ngốc nghếch, nói giọng không mấy vui vẻ,
“Lạp Lạp, bị táo bón à? Hình như nghiêm trọng đến mức lẫn lộn cả thời
tiết, xem quần áo trên người cô kìa?”
Mối quan hệ giữa Lạp Lạp và Anh Tư không tồi, bình thường họ vẫn hay
dính lấy nhau như sam. Lạp Lạp ít hơn Anh Tư một tuổi, có chút ngốc
nghếch, vì vậy vinh dự được làm một phóng viên giải trí. Nói đi cũng
phải nói lại, một nữ phóng viên chính nghĩa đẳng cấp như Anh Tư tuyệt
đối không làm được cặp paparazzi luôn dính chặt như keo con voi.
Anh Tư thường xuyên cười nhạo Lạp Lạp, vừa làm phóng viên, vừa đuổi
theo các minh tinh, đời người điều không cần phiền lo nhất chính là vấn
đề bài tiết, cái tên của Lạp Lạp(*) đúng là được đặt rất mạnh mẽ. Riêng
Lạp Lạp cũng thường thở dài, bố mẹ cô ấy vốn xuất thân từ khoa Trung
văn, nhưng không hiểu sao lại chọn cái tên vừa dung tục vừa phổ biến để
đặt tên cho con gái.
(*) Trong tiến Hán, chữ Lạp trong tên Dương Lạp Lạp có nghĩa là bài tiết.
Lạp Lạp tiến lại gần trước mặt Anh Tư, không thèm để ý đến cái miệng
độc địa của cô, thì thầm nói: “Chị Anh Tư, chị không phát hiện ra chuyện gì sao, bây giờ các nữ đồng nghiệp trong tòa báo đều mặc váy.”
Anh Tư nghiêng đầu nghĩ ngợi, ngoài bà cô già và quý cô đỏng đảnh ra, quả thực tất cả những cô gái khác đều trang điểm vô cùng diễm lệ. “Hình như là… bởi vì Chu Minh?”
“Đúng thế, nghe nói có một lần, trong lúc nói chuyện với đồng nghiệp, tổng biên nói thích nhất phụ nữ mặc váy. Cái tin này được Lượng muội
phát đi, hôm sau… mùa hè của tòa báo chúng ta đến sớm hơn dự định.”
Lượng muội là hoàng hậu buôn dưa nổi tiếng nhất tòa báo, nắm giữ một
khối lượng tài liệu gốc lớn, tự gọi mình là phiên bản hoạt động của công cụ tìm kiếm. Sau khi Chu Minh đến, công cụ tìm kiếm này thường nằm
trong tình trạng quá tải.
Có lẽ hơi ngượng, Dương Lạp Lạp e dè nhìn chiếc váy của mình, xấu hổ
cười gượng: “Chị Anh Tư, chị xem, mùa hè thực ra rất tốt… ha ha ha ha.”
Anh Tư mắt trợn ngược gập cuốn tài liệu trên mặt bàn lại, giận dữ
đứng dậy, khua chân múa tay nói: “Cái tên họ Chu ấy sao không nói thẳng
ra là thích xem bikini nhất đi? Đám con gái đó nếu lây cảm sang cho chị
đây, chị sẽ đòi anh ta tiền thuốc.” Những lời Anh Tư nói với Lạp Lạp đều không phải giả dối, cô quen nói thẳng nói thật rồi. Lạp Lạp cũng biết
Tạ Anh Tư thực ra là một cô gái hay nói tục, cách xưng hô “chị đây” là
câu cửa miệng lâu ngày thành quen. Bỗng Anh Tư chỉ chỉ ngón trỏ vào thái dương Lạp Lạp, trừng mắt hung dữ nói: “Đi thôi, cô gái trẻ đầy ham
muốn, đi ăn cơm thôi.”
Trong căng-tin của công ty ầm ĩ tiếng nói cười, Anh Tư chọn một đống
thịt, sau đó cùng Lạp Lạp chọn chỗ gần lối đi lại. Vội vã đặt mông
xuống, lúc đang chuẩn bị ăn, Lạp Lạp ngồi ngay bên cạnh liền khẽ chạm
vào khuỷu tay Anh Tư, Anh Tư chau mày nhìn Lạp Lạp một cái, phát hiện ra cô ấy đang lấm lét ra dấu chỉ về phía trước.
Anh Tư nôn nóng quay đầu nhìn lại, hóa ra Chu Minh đang đi vào nhà
ăn. Anh ta mặc bộ vest màu đen, làm tôn thêm vóc người vốn đã cao, mảnh
khảnh, trong lòng Anh Tư miễn cưỡng thừa nhận, tên công tử bột này quả
là mặt người dạ sói. Đi cùng Chu Minh là một cô gái dáng vẻ thướt tha,
đang không ngừng nói cười tươi tắn. Anh Tư chăm chú nhìn, hóa ra là Hàn
Vân Tiếu – một bông hoa của tập đoàn. Sự kết hợp của tài tử giai nhân
lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt trong nhà ăn, đám phụ nữ đồng loạt
phát ra tia nhìn chết người, âm thầm đem cái miệng của Hàn Vân Tiếu cắt
thành mấy trăm mảnh rồi.
“Chị Anh Tư, tổng biên của chúng ta đã bị hồ ly tinh nhắm vào rồi!”
Ánh mắt Lạp Lạp đầy vẻ bi thương nhìn đôi nam nữ đang chọn thức ăn, ngữ
điệu mang vẻ mất mát, nhìn sự suy sụp của cô ấy, rõ ràng đang làm thơ bi ai rồi.
Cô gái à, cô có biết, chỉ những người không thể ở bên nhau thì mới
thực sự thấy rõ bản thân. Nhìn ánh mắt của Lạp Lạp, Anh Tư bỗng nhớ đến
nỗi đau của Đỗ Thuần, nhai một miếng thịt heo ngấu nghiến, cô không hy
vọng một Đỗ Thuần xinh đẹp như hoa còn chưa đợi được bước chân của người thưởng hoa thì đã khô héo.
Đàn ông, đặc biệt là gã đàn ông mặt trắng, anh có biết rằng tôi khinh bỉ đám người các anh như thế nào không? Anh Tư liếc về phía đó thì thấy Hàn Vân Tiếu đã chọn xong thức ăn đang đứng đợi Chu Minh. Đệ nhất mỹ
nhân trong tạp chí thời trang trực thuộc tập đoàn đã ra tay hành động
rồi, có thể thấy gần đây, công tử bột đã thành thảm họa tràn lan.
Đánh giá một lượt cô Hàn Vân Tiếu nổi tiếng, dáng vẻ xinh đẹp phong
tình rất mực, có nhìn thế nào cũng không giống nữ phù thủy xấu xa. Anh
Tư chán nản nuốt một miếng cơm, lòng thầm than trách: Ông trời ơi, rốt
cuộc hôm qua ông có đeo máy trợ thính không vậy? Tạ Anh Tư con đây đã
nhấn mạnh phải là nữ phù thủy, một nữ phù thủy với mái tóc như rơm, mồm
đầy răng nanh, không phải nữ thần đâu ông ơi. Không phải con lừa ông đâu nhưng gần đây người ta thịnh hành mốt công tử bột ghép đôi cùng nữ phù
thủy, người đẹp ghép đôi cùng quái vật, có làm việc gì ông cũng phải
theo mốt chứ ạ?
“Chị Anh Tư.” Lại một lần nữa Dương Lạp Lạp kéo gấu áo Anh Tư, “Nghe
nói gần đây, cô Hàn Vân Tiếu đó theo đuổi tổng biên dữ lắm. Theo như
Lượng muội nói, cô ta thường diễn trò tình cờ gặp tổng biên ở cầu thang
máy, đến quỷ cũng biết cô ta đang đợi anh ấy. Hồ ly tinh này thực sự coi Sun Bird chúng ta như cái chợ, chọn đàn ông còn chọn người non tơ nhất, tươi mới nhất, hợp khẩu vị nhất, đúng là đồ không biết xấu hổ.” Lạp Lạp nói với giọng nửa oán hận nửa ghen tỵ, mấy chữ cuối cùng nghe càng đầy
nóng giận.
“Chị nói cô nghe này Lạp Lạp, ăn cơm đừng có phun nước miếng lung
tung được không? Cô thử nhìn cái đùi gà này xem, bị bắn lên mấy giọt
rồi, chút khổ sở đó của cô sao có thể sánh với nỗi thống khổ của chị?
Nhìn xem, gặm miếng đùi gà, còn phải nuốt cả nước miếng của cô đấy!” Anh Tư nổi xung với Lạp Lạp, bữa trưa hôm nay coi như bị tên công tử bột
làm rối lên rồi. Cầm chiếc đùi gà lên, Anh Tư xót xa đến nỗi tức giận há to miệng cắn miếng thịt gà béo ngậy. Ngay lúc ấy, một giọng nói êm như
ru nhưng lại vô cùng rõ ràng, sắc nét truyền đến, “Cô Tạ Anh Tư.”
Tạ Anh Tư đang há to miệng xé miếng thịt gà, nghe thấy vậy liền quay
đầu lại, ngay giây phút tay và miệng kéo miếng thịt thì thứ nước mỡ vàng óng cũng đồng thời bắn lên bộ vest và khuôn mặt trắng trẻo cua chủ nhân giọng nói – Chu Minh.
Cuộc sống hoàn mỹ lại bị hủy trong một chiếc đùi gà pha tạp với nước
miếng. Tạ Anh Tư ngậm thịt trong miệng, đầu óc trống rỗng lướt qua một
câu thơ có nội dung cực kỳ thương tâm.
Những người ngồi gần đấy đồng loạt ồ lên, sau đó chìm vào im lặng,
trong lòng khua chiêng gõ trống chờ kịch hay mở màn. Chu Minh tay cầm
khay đồ ăn, dửng dưng không bộc lộ chút cảm xúc, chỉ cúi đầu nhìn giọt
mỡ vàng óng bắn tung tóe lên bộ vest, thậm chí trên mặt anh còn có hai
giọt mỡ trượt xuống, làm ướt khóe miệng gần như sắp co rúm lại. Trong
lòng vừa bực lại vừa buồn cười, người con gái trước mặt anh lúc này
miệng ngậm đầy thịt, ngây ra như gà gỗ, e rằng đây là sự hài hước đáng
giá nhất sau khi anh đến Sun Bird. Mặt vờ giận dữ, Chu Minh muốn chờ xem cô gái này định hạ màn như thế nào.
Có tiếng cười mỉa của cô gái chán sống nào đó vang lên, kéo nữ điêu
khắc Tạ Anh Tư hoàn hồn. Lúc này, Chu Minh đang mang nửa khuôn mặt tuấn
tú bị bắn đầy dầu mỡ nhìn cô chăm chú, ánh mắt thập phần u ám, rõ ràng
đang ở vào trạng thái giới hạn núi lửa phun trào.
Tạ Anh Tư có ưu điểm càng vào thời khắc nguy cấp, đầu óc càng nhanh
nhạy. Ung dung nhai miếng thịt gà đã bị nguội trong miệng, cô nặn ra nụ
cười xu nịnh, nói, “Hê hê… tổng biên, anh xem… đùi gà hôm nay mỡ quá… hê hê. Xin lỗi anh, đợi lát nữa tôi đến căng-tin phản ánh lại điều này… hê hê…”