Sau khi ra khỏi phòng Chu Minh, ngay ngày hôm sau Tạ Anh Tư mặt mày ủ rũ, bắt đầu thu dọn tư trang, chuẩn bị chuyển về văn phòng bộ phận biên tập. Lần này, vẫn là Châu Minh chạy qua giúp cô chuyển đồ. Trong văn
phòng bộ phận phóng viên vắng vẻ, chỉ có chiếc máy sưởi chạy ro ro làm
ấm cả căn phòng. Cô ngồi trên bệ cửa sổ, vẻ mặt rầu rĩ nhìn hoàng hôn đỏ rực phía chân trời xa xa.
Hình như vận xui ập đến thì ngay cả mắt cũng bị trúng tà, rõ ràng mặt trời tròn vành vạnh, cớ sao cô lại thấy nó hoá thành cái mặt trắng của
hung tinh? Anh Tư càng nghĩ càng thấy xui xẻo, cô ra sức dụi mắt, đấu
tranh còn chưa bắt đầu mà cô đã bị loạn trí.
Ngay bên cạnh, Châu Minh vẫn ân cần chạy ngược chạy xuôi giúp Anh Tư
thu dọn đồ đạc. Duy chỉ có lúc mới đến, ngay giây đầu tiên bước vào cái
miệng như hai cái xúc xích của cậu ta đã cười nhăn nhở mà nói với cô
rằng: “Chị Anh Tư, cái đùi gà đó thật đáng sợ, chắc chắn con gà đó đã
niệm bùa chú vào chính cái đùi của mình rồi. Ha ha ha ha.” Cậu ta cười
phá lên, cười lớn đến mức rung cả hai vai, Anh Tư vừa vung nắm đấm định
cho cậu ta vài chưởng, biến cậu ta thành hình cái đùi gà luôn thể, nhưng xem ra đầu óc cậu ta còn lanh lẹ, liếc thấy cô nắm chặt nắm đấm, anh
chàng liền liến thoắng xin tha, biết điều ngoan ngoãn đóng gói mọi thứ,
dáng vẻ không khác gì một tên nô lệ.
Nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, Anh Tư vặn người, trái hai vòng, phải hai
vòng, sau đó lại xoay chân trái một lượt, xoay chân phải một lượt. Không khí dường như lưu thông mạnh hơn khi cô chơi đùa với tứ chi của mình,
ngay đến những chiếc lá xanh mướt của chậu cảnh nhỏ trên bàn Lạp Lạp
cũng khẽ rung to. Châu Minh thấy tư thế “gió giục mây vần” của Anh Tư,
cái miệng xúc xích há hốc, sau đó cúi đầu, chân tay càng gia tăng tốc
độ. Trong lòng cậu ta không ngừng lẩm bẩm, chương trình của bà chị ra-đa bị rối loạn rồi.
Anh Tư làm động tác thiền, rồi đứng tấn, hai tay đan lại, mắt nhắm
nghiền, nếu trên đầu chụp thêm một bộ tóc giả nữa thì trông chẳng khác
gì một nữ ma đầu điên cuồng. Hít nhẹ một hơi, nữ ma đầu chậm rãi nói:
“Châu Minh, cậu hãy tìm Lượng muội nghe ngóng gốc gác Chu Minh.” Anh
chàng tiểu nô lệ Châu Minh tức thì gật đầu như gà mổ thóc.
Cổ nhân dạy rằng, “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”, cổ nhân này không biết đã từng đấu với biết bao yêu nghiệt. Sau khi trải nghiệm muôn vẻ cuộc đời mới rút ra được chân lý. Thực là từng chữ nhuốm máu,
từng lời vàng ngọc.
Nhớ lại khuôn mặt anh tú nhưng lạnh lùng kỳ dị của Chu Minh, Anh Tư
mơ hồ ngộ ra đó chính là khuôn mặt của một yêu quái, những ngày tháng
sau này của cô sẽ khó lòng yên ổn. Trên đời, điều bi thảm nhất chính là
khua chiêng gõ trống công khai chạy trốn trước mặt mọi người, nhưng chưa chạy được mấy bước, lại chán nản nhân lúc trăng tàn người vắng, tự mình đưa thân về chịu sự hành hạ. Anh Tư cố nặn ra nụ cười trông còn khó coi hơn mếu, trên ngực đeo một tấm biển mời đến tham quan: “Tôi là thằng
hề, tôi là thằng hề, tôi là thằng hề… đố ai có thể xấu xí hơn tôi đấy.”
Tâm trạng bực bội khó chịu, Anh Tư thô lỗ cầm cốc nước uống một hơi
cạn sạch, rồi lấy tay lau mấy giọt nước còn lưu lại trên miệng. Nước
lạnh trôi xuống ruột, đôi mắt đan phượng bắn ra tia sáng, đột nhiên cô
đã thông suốt, cơn tức giận đang ngùn ngụt bỗng chốc tiêu tan.
Thua một người đẹp yêu kiều thì chị đây chỉ cần chịu xấu đến cùng,
đấu không lại với yêu quái mặt trắng nhà ngươi, ta sẽ dùng sự ghê tởm
khiến nhà ngươi chết đi cũng được.
Con người Tạ Anh Tư chính là như vậy, có thể tóm gọn trong tám chữ:
lạc quan thái quá, kích động thái quá. Cô dùng sự lạc quan thái quá để
thu dọn tàn cục do kích động thái quá gây ra, nhưng vừa giải quyết xong
tàn cục ấy thì sự kích động thái quá bị trấn áp kia lại bật tung lên tận mây xanh, tạo thành một mớ hỗn độn khác. Sau đó, sự lạc quan thái quá
tiếp tục ra tay xuất sắc, đảm nhận vai trò lính cứu hoả xông pha dập
lửa. Vì vậy trong cuộc đời mỹ miều của Tạ Anh Tư, mãi mãi không có
khoảnh khắc yên lành. Anh Tư luôn là kẻ đi châm lửa, rồi tự mình dập
lửa, thứ nhiều nhất chính là niềm đam mê và rối loạn ầm ĩ.
“Chị Anh Tư, chúng ta đi thôi!” Châu Minh đã dọn dẹp xong đống đồ đạc, liền gọi cô để cùng rời đi.
“Ừm!” Anh Tư cất cốc, lưu luyến bước đến cửa, ngoảnh đầu nhìn lại.
Suýt chút nữa thì bật khóc, cái văn phòng phóng viên này là một nơi tốt
biết bao, tràn đầy tiên khí, đều là những tri kỷ có tật xấu thích chửi
nhau, nhưng đều có những tấm lòng chính khí sục sôi. Mà nay, cô lại phải cô độc lẻ loi một lần nữa xông vào nơi đó, nơi có yêu quái, có hồ ly
tinh và có con quỷ cuồng phim đen.
Cuộc đời ơi, ngươi cố tình muốn trái tim nhỏ bé thuần khiết của ta nhuốm màu đen tối ư, ta phải tố cáo ngươi, tố cáo ngươi!
Nghĩ đến việc phải chuyển về văn phòng biên tập, ngày ngày bày ra cái vẻ mặt cười gượng khó coi, Anh Tư ủ dột thở dài ngao ngán. Ngoảnh đầu
thấy Châu Minh đang nhìn mình với vẻ quan tâm, cô hớn hở tiến đến vỗ nhẹ vào vai cậu ta, ánh mắt giao nhau bùng lên một thứ tình cảm ấm áp đậm
sâu. Thật may, vẫn còn có tên tiểu nô lệ đi cùng.
Ngày hôm sau, Tạ Anh Tư trở thành nhân vật tiêu điểm của cả toà báo.
Trong nhà ăn, nhà vệ sinh, đàn ông đàn bà túm tụm lại từng nhóm, tất cả
đều cười giễu cợt Tạ Anh Tư – kẻ đào tẩu nửa chừng, bị tổng biên kéo về
văn phòng biên tập, chuẩn bị dạy dỗ cô ăn đùi gà thế nào cho tốt.
Có điều Tạ Anh Tư, nhân vật chính trong huyết án đùi gà, từ sáng sớm
trước khi ra khỏi nhà đã chuẩn bị cho mình một bộ da mặt thật dày. Cô
thản nhiên cười vui vẻ chào hỏi hai kẻ hiểm độc Diệp Bội Bội và Lưu Lan. Đối với những nụ cười mỉa mai từ hai cặp môi đỏ chót ấy, Anh Tư nghe
tai trái, cho ra tai phải, rồi cười trừ quay đi không chút để tâm. Những lời ấy qua não sàng lọc không hề mơ hồ, nhưng cũng không đến nỗi bị
kích thích đến độ xuất huyết não. Nói đi cũng phải nói lại, cái tên Chu
Minh đó không sợ bị người khác chỉ thẳng vào mũi mà mắng nhỏ nhen, thì
một thanh niên quang minh lỗi lạc như cô phải s㠣ái gì chứ.
Thấy mình trở thành tâm điểm được quan tâm nhiều nhất, Anh Tư đứng
trong nhà vệ sinh vắng người, khẽ nhún vai, thấy Lạp Lạp đang bất bình
thay cho mình, cô liền nói: “Lạp Lạp, thực ra là tôi thấy đời sống tinh
thần của mọi người có chút thiếu thốn nên đành cống hiến chút công sức
vậy. Không sao đâu, tôi mà không vào địa ngục thì còn ai vào đó đây?”
“Nhưng mà, chị Anh Tư, thực ra ngồi ở văn phòng bộ phận biên tập cũng rất tốt mà, mặc dù tổng biên có nghiêm khắc, nhưng lại rất quyến rũ.
Người đàn ông nghiêm túc là mê hoặc nhất đấy!” Từ đôi mắt nhỏ si tình
của Lạp Lạp như bay ra vô số những bông hoa trái tim đỏ thắm khiến Anh
Tư không khỏi lắc đầu ngao ngán.
Trừng mắt nhìn Lạp Lạp, Anh Tư cảm thấy bản thân có thể xuyên thủng
một lỗ hổng trên đầu Lạp Lạp: “Gỗ mục, cái đồ đầu óc chứa đầy gỗ mục
này, rõ ràng có lối lên thiên đàng mà cô không đi, cứ muốn chui xuống
địa ngục chịu hành hạ có phải không? Người ta nghiêm túc thì liên quan
gì đến nhà cô, người ta chỉ nghiêm túc với mỹ nhân ngực bự thôi. Điều
này cô không nhìn ra à?” Hai tay chống nạnh, bộ dạng Anh Tư rất đanh đá, “Lạp Lạp, nếu cô nghe lời chị, hôm nay chị sẽ phí chút nước bọt để nâng cao chỉ số IQ của cô lên một chút. Đối với đám đàn ông con trai, chúng
ta có thèm nhỏ dãi cũng không sao, chị đây thấy mỹ nam, nước miếng còn
nhiều hơn cả cô ấy chứ.” Trái tim nhiệt thành cuồn cuộn tuôn trào, Anh
Tư tiếp tục giảng đạo: “Nhưng cô phải nhớ lấy một điều, tuyệt đối không
thể ứa nước dãi trước mặt nhà tư bản. Nước da trắng trẻo như hoa ấy
chính là mồi nhử, chỉ dùng để thu hút những người phụ nữ óc mọc trên
mông, cam tâm tình nguyên bán mạng cho anh ta…” Anh Tư nhiệt tình giảng
dạy nhưng trong lòng lại liên hồi lẩm bẩm, bố mẹ cô đều là giáo sư khoa
Trung văn, sao cái gien ấy lại thành ra thế này, sao có thể sinh ra một
đứa con gái ngốc nghếch trong đầu toàn ảo mộng.
Cuối cùng, Tạ Anh Tư – người cao mét bảy hai, trừng mắt nhìn xuống
Lạp Lạp – người chỉ cao vẻn vẹn một mét sáu, nói một cách nghiêm túc như gà mẹ dạy con: “Lạp Lạp, những lời vừa rồi đều là tâm kinh ngọc nữ do
chị mấy năm nay tổng kết lại, giáo huấn tâm huyết thì thường không lưu
truyền ra ngoài. Nếu cô không có việc gì làm thì chăm chỉ đọc nhiều sách vào, bớt nhìn đàn ông thôi, nghe rõ chưa?”
Sự ngạo mạn áp đảo của nữ hoàng đã khiến tiểu Lạp Lạp hoàn toàn nhụt
chí nản lòng, liền khẽ gật đầu. Sau đó, đôi mắt nhỏ của Lạp Lạp quan sát bốn phía xung quanh, dỏng tai nghe ngóng, thì thầm với Anh Tư: “Chị Anh Tư, em có tin hot của Lượng muội liên quan đến tổng biên, chị có muốn
nghe không?”
Anh Tư ôm vai đứng bên cạnh thấy buồn cười khi nhìn cô ngốc làm bộ
nắm rõ tình hình, lại còn muốn kể mấy chuyện ngồi lê đôi mách ấy cho
mình, thậm chí còn cô tỏ ra vẻ gì đó bí ẩn. Anh Tư uể oải nhướng mày:
“Ngày nào cũng tổng biên, tổng biên, có phiền không thế.”
Bị hất cả chậu nước lạnh, Lạp Lạp như một đóa hoa nhỏ xinh bị nữ hiệp khách giày xéo dưới gót chân, vẻ rõ ràng là bị tổn thương. Nữ hiệp tàn
nhẫn không thèm để ý sắc mặt Lạp Lạp, lại tiếp tục: “Thôi nói đi, nói
đi. Không nghe thì bảo không nghe. Nghe rồi cũng sẽ phải nghe.”
Bà tám hồi sinh trở lại, nôn nóng không chần chừ thêm một giây nào
nữa, tiến lại gần Anh Tư: “Lượng muội nói, tổng biên có lai lịch rất
hoành tráng, cô ta đã thấy anh ấy cùng chủ tịch hội đồng quản trị công
ty ngồi ăn cơm trong phòng riêng của nhà ăn, chủ tịch còn gọi anh ấy là
Tiểu Minh.”
Nghe đến đây, phản ứng đầu tiên của Anh Tư chính là: “Sao Lượng muội
còn vươn cả ‘ma trảo’ đến tận đó?” Chỉ làm một biên tập mỹ thuật thì quả là thiệt thòi cho cô ấy. Anh Tư cẩn thận xem xét từng lời Lạp Lạp vừa
nói, có vấn đề gì đó không đúng, “Tiểu Minh? Lượng muội không nghe nhầm
chứ?”
“Lượng muội còn vỗ ngực nói với em rằng, cô ấy nghe rõ chính xác từng từ mà.”
Anh Tư nheo mắt, tay trái xoa cằm làm bộ trầm tư, bộ óc nhanh nhạy đi vào trạng thái hoạt động. Giả sử những điều Lượng muội nói đều là sự
thật, vậy thì sự việc trở nên kỳ quặc rồi.
Chủ tịch công ty Sun Bird Tôn Giai Chi, một người phụ nữ lịch sự,
trang nhã hơn so với tuổi năm muơi, tuy đã hơi có tuổi nhưng vẫn quyến
rũ, yêu kiều. Bởi vì biết giữ gìn nhan sắc, chỉ một cử chỉ nhẹ nhàng
cũng tràn đầy sự tự tin vững vàng của một nữ doanh nhân. Điều càng lợi
hại hơn là đôi mắt bà ta kh sắc bén, có sở trường cất nhắc tinh anh, làm việc quyết đoán, thích sự đổi mới, khiến công việc kinh doanh của Sun
Bird vững chắc và luôn thuộc hàng top đầu trong giới truyền thông. Dưới
trướng Sun Bird có báo, tạp chí, trang web, cung cấp cho người tiêu dùng thứ cần nhất trong thời đại này đó chính là tin tức.
Sun Bird là sản nghiệp mà cha mẹ Tôn Giai Chi để lại. Chồng bà là một hoạ sĩ, nghe nói từ trước đến nay chưa bao giờ hỏi về công việc của vợ. Hai người có một người con gái tên là Mạnh Tiêu Nhiên, năm nay hai mươi tuổi. Theo tình báo của Lượng muội, cô ta thừa hưởng gien lãng mạn từ
cha nên nhảy múa, hội họa đều tinh thông cả, mà theo lời Anh Tư thì văn
học nghệ thuật là một mớ hỗn độn.
Bây giờ nữ trung hào kiệt Tôn Giai Chi lại thân mật gọi Chu Minh là
“Tiểu Minh”, Anh Tư nghe mà sởn hết da gà, cô làm động tác nôn ọe, “Tiểu Minh? Tôi còn gọi là Minh Minh nữa ấy.” Cô ngửa mặt lên trời mắt đảo
ngược.
“Chị Anh Tư, em thấy quan hệ của tổng biên và chủ tịch rất tốt, chị
nói có phải không?” Lạp Lạp cũng làm bộ trầm tư, cái đầu ngốc nghếch
cũng học Anh Tư bắt đầu lanh lẹ hẳn lên.
Trong đầu Anh Tư chợt hiện lên vô số chữ “quan hệ”, trong tăm tối
bỗng xẹt qua một tia chớp, hai mắt cô sáng rực, môi đỏ há hốc, lẽ nào…
lẽ nào… công tử bột bị bà già đó bao rồi?
“Chị Anh Tư, chị sao thế?” Thấy bộ dạng co giật đột ngột của Anh Tư, Lạp Lạp giật gấu áo cô, căng thẳng hỏi.
“Ừm… à… không có gì.” Anh Tư húng hắng ho vài tiếng che giấu ý nghĩ của mình, “Không nghĩ ra trưa nay nên ăn gì ấy mà.”
“Dù sao thì cũng không ăn đùi gà.” Lạp Lạp liều mạng khẽ lẩm bẩm,
chạm vào nỗi đau của Anh Tư, khóe miệng giật giật. Anh Tư phất tay lấp
liếm: “Đi thôi, đi thôi! Lần sau để Lượng muội nâng cao chất lượng tám
chuyện một chút.” Thực ra trong lòng cô cực kỳ hài lòng với tên buôn
chuyện đó.
Anh Tư cư xử không khc gì một cô dâu mới, e thẹn quay trở về văn
phòng. Chu Minh đang cầm tài liệu dặn dò Quan Nghiêm, đôi mắt nhỏ dài
sắc bén lướt đến chỗ cô không chút thiện ý, căn phòng tức thì im lặng
như tờ, vang lên giọng nói trầm trầm khiến người khác khiếp sợ. Anh Tư
ngoan ngoãn quay về chỗ ngồi, giả bộ nỗ lực làm việc, phấn đấu vươn lên, chỉ mong lãnh đạo nhanh chóng biến về văn phòng riêng của anh ta thôi.
Giọng nói êm ái biến mất, Anh Tư dỏng tai lên nghe ngóng mấy giây
nhưng hoàn toàn không thấy động tĩnh. Sự kích động thái quá xuất hiện,
mặt mày gian giảo, cô mạnh dạn ngẩng đầu, không ngờ Chu Minh đang ôm cây đợi thỏ, chờ cô tự chui đầu vào rọ, nhìn cô càng sắc bén hơn, khuôn mặt nghiêm túc, lạnh tựa như phủ sương.
Anh Tư bị Chu Minh nhìn chằm chằm đến nỗi dựng cả tóc gáy, lúc đang
định cúi đầu, Chu Minh lại mở miệng, “Cô Tạ, cô vào văn phòng tôi một
chút.” Nói xong, anh ta dặn dò Quan Nghiêm mấy câu, rồi lịch lãm quay
người đi vào văn phòng.
Tất cả mọi người đều nhận thấy khuôn mặt Chu Minh rất lạnh. Nỗi đồng
cảm hiếm có trong lòng Lưu Lan trỗi dậy, bà cô già lê bước trên đôi giày cao gót, lộc cộc đi đến trước mặt Anh Tư, trừng mắt nhìn khiến cô bối
rối. Anh Tư nào có chòng ghẹo ai đâu. Thế nhưng lúc này khuôn mặt tròn
của Lưu Lan không có sự châm chọc thường ngày, bà cô già trát mặt trắng
như bột khiến Anh Tư liên tưởng đến tờ giấy trắng nhàu nát, dù có vuốt
cách nào cũng không thể phẳng lại được. “Anh Tư, đi đi, mùi vị này chúng tôi đều được hưởng rồi, không sao đâu, không chết được đâu.” Nói xong,
bà cô già lại lộc cộc ngoáy đít ra khỏi văn phòng.
Bà cô già hiếm có một lần từ bi, không ngờ mồm miệng độc địa kia lại
có thể nói ra cũng lời an ủi có chút chua cay, đến nỗi khiến Anh Tư ngồi ngây ra ghế một lúc.
Kết quả, ánh mắt của mọi người tiễn cô đến tận cánh cửa địa ngục, sau cánh cửa có một con quỷ sa tăng mặt trắng đang đợi cô. Anh Tư thở dài
não nề, tim gan cô cũng không phải bằng sắt thép mà.
Bước vào trong, Chu Minh mặc trang phục chỉnh tề đang bận bịu, vừa
nghe điện thoại vừa lật mở tài liệu, dáng vẻ thuần thục tinh anh. Lặng
lẽ ra hiệu cho Anh Tư ngồi xuống, anh ta cũng vừa hay gọi xong điện
thoại, hai tay đan vào nhau nhìn Anh Tư, khiến Anh Tư đang mỉm cười suýt chút nữa thì co cứng.
“Cô Tạ, rất vui vì cô đã quay trở lại phòng biên tập.”
“Ha ha, tổng biên, tôi vốn cho rằng chuyển về phòng phóng viên, hiệu
quả công việc chắc chắn sẽ được nâng cao, không ngờ vẫn là đôi mắt lão
làng của anh tinh tường, phát hiện tôi ở phòng biên tập mới phát huy
được khả năng tốt nhất. Ha ha, cũng nhờ tổng biên cất nhắc. Có thể cùng
tổng biên sánh vai làm việc đúng là vinh hạnh của tôi.” Không một lời
nào thật lòng.
“Cô Tạ, tôi chưa già.”
Anh Tư nịnh hót đến tối tăm đầu óc, vừa nghe xong câu này, bỗng ngây
ra mất hai giây, suýt nữa muốn tự tát vào mặt mình mười cái. Lúc tổng
biên nhiệm kỳ cũ còn đương chức, ngày nào cô cũng bám theo nịnh hót, cứ
một câu “lão làng” hai câu “lão làng”, đến nỗi sếp ngày nào cũng nở nụ
cười béo ục ịch như mùa xuân. Có lẽ là do dưới thời tổng biên cũ Anh Tư
tung hoành quá trót lọt, gián tiếp làm lòng hư vinh của cô càng tăng
thêm. Hơn nữa, trong tiềm thức, Anh Tư luôn cho rằng ông chủ đều là
người lớn tuổi, chính vì thế mới xảy ra bi kịch vào lần đầu tiên gặp Chu Minh.
“Ha ha, tổng biên, anh xem cái miệng ngu ngốc của tôi này, tổng biên trẻ trung giỏi giang, ngọc thụ lâm phong, tuổi trẻ tài…”
“Được rồi, cô Tạ. Tôi mời cô đến không phải để nghe mấy điều ấy.” Đôi mắt sáng rực của Chu Minh cứ chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của
Anh Tư, nghe lời nịnh hót vụng về kém cỏi của cô, trong lòng chỉ cảm
thấy buồn cười.
“Cô Tạ, hãy nói cho tôi biết cô vừa đi đâu?”
Lòng bàn tay Anh Tư toát đầy mồ hôi. Hỏng rồi, bị Lạp Lạp hại chết
rồi, vừa rồi ngồi ì trong toilet đến gần hai mươi phút. “Tôi vừa phỏng
vấn xong đề tài ngộ độc thực phẩm.” Cô cố gắng chuyển sự chú ý của Chu
Minh, ngầm ngụ ý rằng mình cũng rất tích cực trong công việc.
“Một tiếng trước cô đã quay về rồi mà!” Chu Minh không phải là tổng
biên cũ dễ bị lừa, dửng dưng chỉ ra sự thực mà cô cố ý bỏ qua.
“E hèm… tổng biên, tôi vừa… vừa đi vào nhà vệ sinh, có vấn đề gì
không?” Rất tốt, rất tốt, cô xác định là chắc chắn, tên ngụy quân tử
lịch thiệp nho nhã trước mặt đang vì một chiếc đùi gà mà khiến cô chịu
trận, cô ở chỗ sáng, anh ta trong bóng tối, tình hình thật không tốt
chút nào?
“Nếu đồng hồ của tôi chạy không sai, cô Tạ, tôi chắc chắn cô vào nhà vệ sinh cũng phải đến hai muơi lăm phút.”
“Ha ha, đồng hồ của tổng biên rất đẹp, đúng là có thẩm mỹ…” Một người nào đó đã bị màu vàng của chiếc đồng hồ cực kỳ quý giá trên tay Chu
Minh làm cho choáng váng, chẳng biết trả lời sao, bộ óc tinh nhanh rơi
vào trạng thái chết máy, lại còn mong dựa vào cái miệng thoát khỏi tai
ương.
“Cô Tạ.” Giọng nói êm tai của Chu Minh nâng cao lên một độ, đầy ý cảnh cáo.
Trong lòng Tạ Anh Tư run run, gió lạnh gai cả người. Hai tay cô nắm
chặt, tự nhủ bản thân phải chấp nhận số phận, “Cái này, tổng biên, tôi
thực sự có vào nhà vệ sinh hơi lâu một chút, anh không biết chứ… Tôi bị
táo bón.” Chị đây ghê tởm ngươi.
Vờ vô tội, Anh Tư nhìn thẳng vào Chu Minh, anh ta quả thực đã chìm
trong im lặng như suy đoán của cô, có lẽ đã bị kẻ táo bón cô đây làm cho sốc và kinh hãi. Anh Tư đặt tay lên đầu gối vô cùng đắc ý, đối phó với
loại hạ lưu đầy văn hóa này, ngoại trừ sự thô tục ra vẫn chỉ là sự thô
tục, không thể sai được.
“Cô Tạ, cô vừa thiếu canxi, lại bị táo bón, hi vọng cô giữ gìn sức
khỏe, như vậy mới có thể làm việc tốt hơn. Được rồi, cô ra ngoài làm
việc đi.”
Dùng sự thô tục thoát được một vố, Tạ Anh Tư ngúng ngu鹠ra khỏi văn
phòng của Chu Minh. Khi cô đang định mở cửa, thì nhà tư bản Chu Minh
lạnh lùng nói một câu, “Cô Tạ, tôi quen một bác sĩ, rất giỏi về chuyên
môn chữa táo bón, tôi có thể giới thiệu cho cô.”
Anh Tư chết lặng, quay đầu nhìn Chu Minh, đột nhiên phát hiện anh ta
đang được bao phủ trong làn ánh sáng mặt trời rực rỡ, đôi mắt đẹp đẽ ánh lên ánh nhìn ranh mãnh, giảo hoạt, lóe lên một cái rồi mất luôn.
Cái đầu tinh nhanh của cô cuối cùng cũng phát hiện ra, gã đàn ông hạ lưu này vốn có một đôi mắt hồ ly.