Nghe lời này Yến Thư không khỏi ngơ ngác. Nhưng dù gì cô cũng là nhân viên mới. Ở đây đúng thật chỉ có cô là đảm nhận ít công việc nhất. Việc này nhờ cô cũng không phải là không đúng.
Không tiện từ chối, Yến Thư chỉ đành đồng ý.
“ Vâng ạ!...Dù gì em cũng không bận, lát nữa em sẽ đến phòng tổng giám đốc, còn có việc gì nữa chị cứ nói với em là được”
Trưởng phòng Trần thật sự vô cùng vừa ý cô nhân viên này, đúng là có sức trẻ, không ngại cực khổ, rất đáng khen.
Trần Vãn trên mặt tràn ngập ý cười, đưa một văn kiện cho Yến Thư.
“ Văn kiện này còn cần chữ ký của Hoắc tổng mới được thông qua. Lúc đi, tiện đường em hãy mang nó theo nhé! “
Vừa nhận lấy văn kiện từ tay trưởng phòng, Yến Thư vừa vui vẻ lên tiếng.
“ Dạ được ạ “
Trưởng phòng nhìn người trước mặt bằng ánh hài lòng, mang theo ý cười nhu hoà.
“ Vậy nhờ cả vào em vậy! “
Yến Thư mĩm cười, gật đầu.
Nói xong thì ai làm việc nấy, trưởng phòng cũng đi về phòng làm việc của mình.
[ Phòng Tổng Giám Đốc]
Đứng ở trước bàn làm việc. Bây giờ Yến Thư mới kịp nhìn kĩ gương mặt của Hoắc Diệp Đình. Mặc dù đã từng gặp qua anh mấy lần nhưng thật sự chưa lần nào được thấy anh ở khoảng cách gần thế này.
Hoắc Diệp Đình tướng người tuấn tú, mặc trên người âu phục màu xám, lại càng làm tăng thêm sự sáng láng, phong độ.
“ Hoắc tổng, văn kiện của trưởng phòng Trần, đã mang đến, mời ngài xem qua.”
Yến Thư đặt trên bàn là một tập tài liệu màu đen, gần như là cùng màu với mặt bàn.
Hoắc Diệp Đình nhìn cô có chút quen mắt, giơ tay cầm tập tài liệu lên, vừa mở ra xem vừa lên tiếng:
“ Được rồi, cô ra ngoài đi. Sau đó tìm trưởng phòng Trần hỏi trợ lý của tôi đã đến chưa “
Yến Thư không biết là Trần Vãn vẫn còn chưa giới thiệu cô với anh. Sau mấy giây do dự, cô dè dặt bước tới.
“ Thưa giám đốc, tôi chính là trợ lý được trưởng phòng Trần cử đến. Tên là Lâm Yến Thư “
Hoắc Diệp Đình trong một ngày nhìn qua vô số bộ mặt, nên cho dù quên đi một vài người không quen biết cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng khuôn mặt của Lâm Yến Thư khiến người ta nhìn một lần là khó quên, Hoắc Diệp Đình ngước mắt nhìn rõ cô lần nữa, bây giờ anh đã nhận ra là từng gặp cô ở thang máy.
Anh ung dung nhấp từng ngụm cà phê, mắt anh đánh lên người Yến Thư.
Hoắc Diệp Đình âm thầm đánh giá cô gái trước mặt. Cô gái này cũng thuộc hàng mỹ nữ, nhưng có dám chắc hay không cô sẽ không quyến rũ anh như những người trước.
Chính vì vậy, thứ anh cần là một trợ lý nam. Bây giờ không chỉ mang đến cho anh một cô gái, mà cô lại còn là nhân viên đầu tiên đi trễ bị anh thấy được. Nếu không phải buổi sáng có việc quan trọng, anh đã chặn cô lại giáo huấn một trận.
Còn chưa kịp giáo huấn, bây giờ cô đã tự tìm đến, đúng là quá trùng hợp.
“ Phòng kinh doanh hết người đưa đến rồi à?”
Không quát mắng, không nhắc lại chuyện cũ, Hoắc Diệp Đình chỉ hỏi một câu. Rồi lại ung dung cúi đầu làm việc.
Yến Thư nhận ra Hoắc Diệp Đình nói lời này đều nhắm vào cô mà. Má cô hơi ửng đỏ, sắc mặt liền thay đổi.
Tên đàn ông này quả thật thâm sâu a… Yến Thư biết rõ là anh đang ám chỉ hành vi đi trễ lúc sáng của cô, hàm ý trách móc trong câu nói của anh đã quá rõ ràng.
Hơi chột dạ, Yến Thư cúi đầu, lòng thầm nhủ chưa bao giờ cô thấy việc bị sếp mắng lại là một vấn đề khó giải quyết như vậy. Khó tới mức cô không biết nên đối mặt thế nào nữa. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô gặp chuyện thế này.
Yến Thư nhanh chóng đưa ra quyết định! Như thể đã lấy hết dũng khí. Bây giờ cô chỉ biết là không thể gây ra ấn tượng xấu trước mặt anh nữa.
Hít một hơi, cô nghiêm túc nói:
“ Xin lỗi Hoắc tổng. Phòng kinh doanh quả thật là đang thiếu người. Nhưng tôi là được trưởng phòng Trần cử đến để giúp đỡ giám đốc. Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức “
Nghe cô cung kính thưa, một người đàn ông như anh cũng không tiện bắt bẻ cô được nữa. Chỉ trầm giọng nhắc nhở một câu.
“ Lúc sáng, nếu tôi nhớ không lầm cô đến công ty muộn 10 phút. Tôi là người rất chú trọng giờ giấc, lần đầu tiên tôi bỏ qua, lần sau đừng trách.” Anh nói bằng giọng lạnh băng.
Biết anh đã không còn muốn trách cô nữa. Yến Thư thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng thoải mái hơn hẳn. Khẽ mĩm cười ngoan ngoãn.
“ Vâng ạ! Cảm ơn Hoắc tổng đã bỏ qua. Tôi sẽ không tái phạm nữa. “
Nói xong, Yến Thư giơ tay nhìn đồng hồ. Bắt đầu quay lại dáng vẻ nghiêm túc lúc làm việc.
“ Bây giờ đã qua giờ trưa rồi. Bao giờ thì chúng ta đi thế ạ? “
“ Đi ngay bây giờ. “
Vừa nói, tay anh vừa chỉ về hướng chồng tài liệu được đặt gọn trên bàn.
“ Cô đem chồng tài liệu này vào xe của tôi, đợi trước đi. Lát nữa tôi sẽ theo sau “
“ Vâng ạ! “
Cô đi đến trước bàn giám đốc. Giơ tay ôm chồng tài liệu vào lòng. Cũng may là không nặng lắm. Thuận tay lấy luôn chìa khoá xe được đặt bên cạnh.
“ Tôi xin phép ra ngoài trước. “
Yến Thư khẽ cúi người. Lễ phép nói một câu rồi xoay người rời khỏi.
Vào thang máy, cô đi thẳng một đường đến tầng giữ xe. Yến Thư đi từ xa dùng chìa khoá mở cửa chiếc Mercedes.
Sau khi đặt tài liệu vào trong, Yến Thư vừa xoay người đã thấy Hoắc Diệp Đình đi đến.
Anh đi một mạch đến bên ghế lái phụ, nói với Yến Thư:
“ Lên xe “
Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã ngồi vào bên trong, Yến Thư mơ hồ chui vào bên còn lại.
“ Lái xe đi “ Hoặc Diệp Đình thắt dây an toàn nói.
“ À vâng...” Yến Thư khó khắn lắm mới cài được dây an toàn.
Hoắc Diệp Đình đợi một lúc, xe vẫn chưa khỏi động, quay sang sốt ruột thúc giục.
“ Làm sao mà vẫn chưa đi? “
“Tôi lái xe?” Lâm Yến Thư vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
“ Đã để cho cô ngồi ở ghế lái rồi, cô không lái thì ai lái?”
Hoắc Diệp Đình giận quá hoá cười, tức đến mức muốn đập đầu vào cửa xe.
“Nhưng… Tôi không biết lái xe” Yến Thư bối rối trả lời.