Em Là Học Trò Của Tôi Thì Sao?

Chương 41: Chương 41: Ngoại truyện 4: Về Sở Phi Phi




Tôi là Sở Phi Phi.

Chuyện là một số người nghĩ tôi là người đồng tính, thưa các quý cô, mấy người coi nhiều BL, GL quá rồi hả? Thật là tức chết tôi mà!

Tuy là phần lớn cuộc đời Sở Phi Phi tôi đây phải vượt qua cái bóng của nhóc họ Đàm kia, nhưng ai nói tôi sẽ tự đày đoạ bản thân đến tâm lý bất bình thường thế !

Lại nói, khi còn nhỏ, dầu gì tôi cũng được người người mê đấy!

Năm đó, tôi nhận thư tình đến mỏi cả tay064, ôi, đừng có mà không tin, khà khà, mặc dù chỉ là nhận dùm nhóc con họ Đàm kia 018!

Ai kêu cậu ta trông hung dữ, còn tôi thì lại hiền lành, mà cái khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh như băng kia, thế mà hết lần này đến lần khác có nhiều cô gái thích đến vậy !

Các cô gái ơi, chẳng lẽ cái người không hiểu cái gì gọi là “thanh niên đầy hứa hẹn, đang ngay trước mặt” sao.

Đừng trợn mắt nha, tôi cũng được người yêu mến đấy042!

Lại nói tiếp, ngày đó, hoa đào bồng bềnh trong chiều gió, tôi vẫn đứng dưới gốc cây hoa đào, nhận thư tình, à ừm, được rồi, là giúp họ Đàm kia nhận thư tình, bỗng có một cô gái mặc áo trắng phất phơ trong gió đi tới, không cần phải nói, tôi chìa tay ra, nhận lấy thư tình!

“Tên?”

“Tiêu Lang.”

Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy, cô gái xinh đẹp mảnh mai, vậy mà tên Tiêu Lang, tôi mới là ‘Tiểu Lang‘ đây này!

*** Lang ở đây là “sói”, ý SPP nói cô gái xinh đẹp như thế mà lại tên Tiêu Lang, anh ta là Sói (háo sắc) mới đúng.

“Tuổi”, tôi tiếp tục hỏi.

“16″, Ồ, lớn hơn tôi hai tuổi!

“Muốn để di ngôn không?”

“Hả?”

“À, không, muốn nhắn lại gì?” Tôi vội vàng hỏi lại, gì mà nhắn lại chứ, nhóc họ Đàm kia chẳng buồn liếc mắt, huống chi là xem, thật ra thì tôi cũng biết chắc chắn cậu ta sẽ không xem đâu!

“Nhắn lại?” Cô gái sửng sốt !

“Phải, cô không phải muốn tôi đưa thư cho Đàm Thư Mặc à!” Tôi hơi bực bội, mê trai cũng có chỉ số thông minh khác nhau!

Mặt cô gái kia lập tức đỏ lên, ôi, xấu hổ đây mà, chắc tôi nói thẳng quá.

Cô ấy lại nói tiếp, lời vừa nói ra đã khiến tôi sững sờ, ánh mắt cô ấy rất hung dữ, rống to lên, “Sở Phi Phi, lá thư này, là tôi đưa cho cậu!”

Nói một mạch rồi im lặng, tôi ngớ người, “Hả?”

Cô ấy xoay người bước đi, chừng được nửa bước, chợt quay đầu lại, hung hăng nói, “Muốn nhắn lại chứ gì, vậy thì ghi cảm nghĩ 500 chữ, ngày mai đưa lại cho tôi!”

Áo trắng lại bồng bềnh lướt đi!

Chỉ có kẻ đáng thương là tôi đây, lá thư chết toi này, mỏng tanh thế này, kêu tôi viết cảm nghĩ gì chứ, chết tiệt, cô ấy lời quá rồi còn gì !

Câu chuyện giữa tôi và cô gái họ Tiêu kia bắt đầu từ đây, cũng như tôi chưa từng nghĩ nhóc họ Đàm kia sẽ thật sự yêu Tiểu Quang, cũng không ngờ tôi gặp lại Tiểu Lang ở buổi họp lớp, để rồi rơi vào bể tình, sau đó, bách niên giai lão, rồi sau này, vẫn chạy tới kiếm họ Đàm kia tán gẫu, ngay cạnh bên nhà.

Ồ, đừng nghĩ tôi muốn thế nhé!

Hết cách rồi, cư xá mà cậu ta mua chính là cư xá tốt nhất trong thành phố, theo như phẩm vị của tôi thì cũng phải chịu thiệt làm hàng xóm với cậu ta thôi!

Lại nói tiếp nữa, cuộc sống này luôn khiến bạn đầy bất ngờ!

Các cô gái, các cô thấy đúng không060?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.