Hẹn nhau sáu giờ tối, Trình Nhiên được tan làm sớm nên được đã đi thẳng đến nhà hàng để đợi anh. Nhưng khi đến nơi đã thấy Thiệu Dịch Xuyên có mặt sẳn rồi, “Sao anh đến sớm vậy? Đã đến từ bao giờ?”
“Từ lúc năm giờ, anh sợ em sẽ đến sớm rồi đợi anh.”
Trình Nhiên đặt bàn ở phòng riêng, cậu không muốn ai đó chụp trộm Thiệu Dịch Xuyên ra ngoài cùng cậu. Trình Nhiên cũng chẳng mong muốn ngày mai hai người sẽ lên trang nhất và trở thành chủ đề bàn tán.
Khi đến đây Trình Nhiên đã mua một cành hoa hồng để tặng cho anh. Thiệu Dịch Xuyên mỉm cười nhận lấy, cậu cũng thật là thú vị quá rồi.
“Thực ra là bên ngoài nhà hàng này có một em bé còn nhỏ xíu mà đã đi bán hoa dạo rồi. Em đã mua một bông từ em ấy.” Cậu có thể mua thêm nhiều hơn mua hết chỗ hoa đó cũng được. Nhưng Trình Nhiên đã không làm như vậy, bởi vì em bé đó đang rất vui vẻ ôm một giỏ hoa đi mời chào khách hàng. Với sự đáng yêu như vậy đi đến đâu đều có người mua từ một đến hai bông hoa. Trình Nhiên một tờ tiền chẵn có mệnh giá cao hơn so với bông hoa mà cậu mua, cậu dự định không lấy lại tiền thừa nhưng em bé đó nhất quyết trả lại.
“Hôm nay anh đã nhận được nhiều lời chúc sinh nhật rồi đúng không?”
Thiệu Dịch Xuyên gật đầu, “Rất nhiều. Anh cũng nhận được nhiều quà tặng nữa, có phần cho em.”
Trình Nhiên nghiêng đầu khó hiểu, “Sao lại cho em nữa? Là sinh nhật của anh mà.”
Hôm nay Thiệu Dịch Xuyên không đi tay không đến đây, anh có mang theo vài chiếc túi giấy, “Đây là quà sinh nhật một vài nhãn hàng gửi cho anh, đều là đồ đôi nên anh nghĩ mình phải chia cho em dùng chung.”
Cậu nhìn trong mấy chiếc túi giấy kia gồm có quần áo đôi từ nhãn hàng Thiệu Dịch Xuyên làm đại diện, đồng hồ đôi của một ngân hàng trong nước tặng, vài món đồ trang trí dành cho cặp đôi khác nữa.
“Nhưng sao lại nhiều quá vậy?” Năm nào cũng có nhiều quà tặng đến mức này sao.
Anh nói: “Có quà được tặng từ sinh nhật năm ngoái.”
“....” Tận năm ngoái đã có người tặng đồ đôi cho Thiệu Dịch Xuyên rồi. Trước đây Trần Lộc cũng được tặng đồ đôi rất nhiều từ các nhãn hàng anh ta làm việc, nhưng bởi vì anh ta có cho mọi người trong giới giải trí biết chuyện yêu đương cùng Trình Nhiên. Còn Thiệu Dịch Xuyên thì không có một thông tin gì về đời tư của anh cả.
“Anh cũng không rõ vì sao họ lại tặng đồ đôi cho anh. Có lẽ họ nghĩ anh đã ngần này tuổi thì cũng nên yêu đương đi là vừa.”
Trình Nhiên mỉm cười, “Vậy quà tặng của người hâm mộ anh đã nhận được hết chưa?”
Phục vụ ở bên ngoài gõ cửa, ý tứ muốn xin phép mang đồ ăn vào. Cậu cho họ vào kéo theo một xe đẩy chứa rất nhiều rất đồ ăn. Trình Nhiên nhìn các món ăn dần được bày biện trên bàn không khỏi lo lắng liệu chỉ hai người thì có thể ăn hết hay không.
Khi phục vụ đi ra ngoài rồi hai người mới tiếp tục nói chuyện, “Quà tặng của người hâm mộ được để ở một căn phòng dành riêng cho anh ở công ty. Anh chỉ mang về nhà một số thư tay để đọc.”
Trình Nhiên đến nhà của anh rồi, không thấy mấy thứ như gấu bông, đồ chơi do người khác tặng.
“Thực ra điều này đã trở thành một quy định trong công ty rồi. Trước đây một tiền bối gặp phải một chuyện không hay, đó trong con mắt của gấu bông do người hâm mộ tặng có gắn thiết bị ghi hình và nghe lén. Hình ảnh ở nhà riêng của tiền bối bị phát tán lên mạng.”
“Ôi trời...” Vậy thì không phải là người hâm mộ rồi, là một kẻ điên thì có.
Thiệu Dịch Xuyên lấy một ít sò điệp và sốt đặt vào đĩa ăn của Trình Nhiên.
“Thư tay của người hâm mộ trong suốt năm năm làm nghề anh đã nhận được rất nhiều, khoảng hai thùng lớn rồi. Vì nhiều quá nên sau khi đọc xong anh đã mang đến công ty.”
Trình Nhiên mỉm cười ăn đồ ăn mà anh lấy cho, còn cẩn thận dặn dò vẫn cò nóng nên phải cẩn thận. Thiệu Dịch Xuyên là một người rất chu đáo, cậu hầu như không cần phải tự mình lấy bất cứ món ăn nào. Thấy Trình Nhiên đã ăn hết anh lập tức hỏi cậu muốn ăn thêm món nào nữa. Lúc trước đã từng ăn uống cùng nhau một hai lần, Thiệu Dịch Xuyên cũng để ý cậu ăn như thế nào để đoán xem Trình Nhiên có thích loại đồ ăn đó hay không.
Hiện tại bây giờ sự quan tâm của anh dần hiện ra rất rõ rệt.
“Em không nhận phim nữa sao?”
Trình Nhiên lắc đầu, “Diễn xuất không phải sở trường của em. Em vẫn thích là một người bình thường mỗi ngày đi làm lúc tám giờ sáng và tan làm lúc sáu giờ.”
“Ừ làm việc trong ngành giải trí rất mệt, anh cũng không hi vọng em vất vả.” Là một người hoạt động nghệ thuật Thiệu Dịch Xuyên hoàn toàn hiểu được tính chất của công việc này. Để đi đến được vị trí ngày hôm nay anh đã rất nhiều lần mệt mỏi, vì thế anh chỉ muốn Trình Nhiên làm một công việc mang đến cho cậu cảm giác thoải mái nhất.
Sau khi ăn cơm tối xong Thiệu Dịch Xuyên lấy điện thoại ra gửi cho cậu một bức ảnh chụp tranh mà anh đã vẽ.
“Anh vẽ em à....” Trình Nhiên có thể nhận cậu ra người con trai trong tranh là cậu, mặc dù Thiệu Dịch Xuyên chỉ vẽ tấm lưng của cậu mà thôi. Nhưng khung cảnh thì rất quen, là cảnh biển và du thuyền ngày hôm qua, “Chỉ trong một đêm mà anh vẽ được một bức tranh thế này rồi sao? Tài thật đấy.”
Thiệu Dịch Xuyên mỉm cười, đối với một người từng theo học hội họa như anh thì không khó chút nào, “Màu sắc anh dùng để vẽ là của em tặng, rất đẹp đúng không. Cảm ơn em.”
“Tranh được tô đẹp là do người vẽ mới đúng.”
Thiệu Dịch Xuyên hỏi: “Bộ màu vẽ đó thực sự rất khó để mua trong nước, làm sao em có thể mua được vậy?”
“Không khó mua lắm, em đặt hàng trên trang web ở Mỹ.” Trình Nhiên còn lo lắng là không về đến Trung Quốc kịp, nhưng may mắn là đã có trước ngày sinh nhật của anh.
Về quá trình đặt hàng đúng là không khó chỉ là phải qua nhiều bước đặt hàng có hơi lâu, Trình Nhiên không có thẻ tín dụng trả tiền mua hàng quốc tế vì thế phải nhờ đến một người bạn.
Thiệu Dịch Xuyên rất thích bộ màu vẽ này, có rất nhiều màu đa dạng còn chia ra làm hai ngăn màu nước, màu sáp và màu chì. Một bộ như thế này để xài hết số màu thì cũng phải cả một năm. Vì là của Trình Nhiên tặng nên anh đặc biệt yêu thích nó, bức tranh đầu tiên mà anh dùng màu này để vẽ là vẽ cậu.
Vào thời điểm cuối năm là lúc diễn ra rất nhiều buổi lễ trao giải, tổng kế một năm thành tựu trong ngành giải trí. Thiệu Dịch Xuyên đương nhiên là một cái tên sẽ có mặt trong danh sách những người tham dự.
“Xem này, em đã cho anh một phiếu bầu chọn ở mục 'Ca sĩ của năm' và 'Tác phẩm âm nhạc được yêu thích nhất năm'.”
Thiệu Dịch Xuyên mỉm cười đưa tay xoa đầu Trình Nhiên, người yêu của ai mà đáng yêu thế này.
Bây giờ là buổi tối Trình Nhiên tan làm xong liền đi đến phòng thu nơi Thiệu Dịch Xuyên đang thu âm cho một bài hát kết hợp cùng với một ca sĩ khác. Chỗ này là phòng thu cá nhân của người kia, thật là giàu có quá.
Quản lý của Thiệu Dịch Xuyên đã biết chuyện hai người quen nhau rồi, có thể giấu bất cứ ai nhưng quản lý thì chắc chắn cần phải biết. Cô đương nhiên không hề hài lòng.
Thiệu Dịch Xuyên có thể yêu đương với bất cứ ai, nhưng nên là một người có vị trí tốt ở trong ngành. Nếu họ đều có sức ảnh hưởng, một khi tin tức được tung ra bên ngoài độ nổi tiếng của Thiệu Dịch Xuyên sẽ lại tăng lên một bậc.
Từ sau buổi tiệc sinh nhật hai người này dính lấy nhau rất nhiều. Thiệu Dịch Xuyên thông báo cho quản lý biết mình đang yêu là lúc trên đường đi đến công ty. Anh vừa dứt lời còn chưa kịp hỏi là ai liền thấy sự xuất hiện của Trình Nhiên. Lý do cậu có mặt ở công ty chủ quản của Thiệu Dịch Xuyên là đi cùng bố của mình. Đến bây giờ thì cô đã có thể chắc chắn người này có một thế lực chống lưng rất tốt. Thế nhưng danh tiếng lại ở mức thấp tệ, phim chỉ lác đác vài bộ lại toàn đóng vai phụ.
Quản lý Trương Tĩnh An đã là một tay lão luyện góp phần đưa không biết bao nhiêu người đi lên. Cô đã quen nhìn thành tích đầu bảng rồi, bây giờ khi đọc về Trình Nhiên lại tiếp thu không nổi.
Trợ lý nhỏ ở bên cạnh vẫn đang lướt báo để đọc, “Sau bộ phim 'Vết mưa' ra mắt vào giữa năm nay đã khiến danh tiếng của Trình Nhiên đi lên một bậc. Có vài trang mạng xã hội do người hâm mộ lập ra để cổ vũ của cậu ấy này. Bộ mới nhất là vai phụ trong phim 'Nhà khoa học', chị ơi em đã xem phim này rồi bối cảnh viện nghiên cứu rất đẹp quay ở sa mạc ở Tân Cương.”
“Cái gì? Sa mạc ở Tân Cương? Tân Cương sao?” Thiệu Dịch Xuyên từng tham gia buổi diễn ở Tân Cương. Bộ phim này chỉ vừa được chiếu thôi, có nghĩa quay hình trước đó không lâu, “Cô mau tìm hiểu cho tôi đạo diễn của bộ 'Nhà khoa học' là ai.”
“Là đạo diễn Thiệu, a chính là chú của anh Grunt.” Ekip của Thiệu Dịch Xuyên đều biết anh có một người chú làm trong giới đạo diễn.
Quản lý cau mày, hít vào một ngụm không khí. Hóa ra lần đó Thiệu Dịch Xuyên nói đi gặp chú tức là đi đến nơi quay phim của Trình Nhiên.
Cô nhìn sang hàng ghế sofa ở góc phòng, Trình Nhiên đang ngồi một mình ở đó. Cậu mặc áo len cổ cao và luôn mang khẩu trang. Thiệu Dịch Xuyên nói với một vài người đồng nghiệp trong phòng thu đó là một người bạn đến đây đợi anh hoàn thành xong công việc thì cùng đi ăn tối. Mọi người đều tin và không một chút nghi ngờ, ở bên ngoài hai người không khác gì là những người bạn bình thường. Đến khi ngồi vào xe thì chỗ ngồi của quản lý đã trở thành của Trình Nhiên.
Xe đưa Trình Nhiên về nhà của cậu, sau đó thì chuyển bánh đến chung cư của Thiệu Dịch Xuyên. Khi cậu đi rồi quản lý mới bắt đầu nói chuyện.
“Cô vẫn có thể nói chuyện công việc với tôi bình thường khi cho Trình Nhiên. Đừng khách sáo xem cậu ấy là người ngoài.” Vừa nói anh vừa nhắn tin cho cậu, lúc nãy quên không nhắc nhở Trình Nhiên đi vào nhà phải mang dép lót bông để giữ ấm chân.
Quản lý Trương có nguyên tắc riêng của cô, không bao giờ phổ biến chuyện công việc cho nghệ sĩ khi có người lạ ở đó. Cô tắt đi chiếc ipad đang hiện số công việc cần làm, cô nói: “Anh yêu đương với ai đó là chuyện cá nhân, tôi không thể xen vào được. Có một điều tôi định nói với anh, nhưng may mắn là anh đã tự mình thực hiện rồi.”
“Điều gì thế?”
“Đó là không công khai với các đồng nghiệp về chuyện anh đang qua lại với cậu ấy.” Trình Nhiên từng công khai yêu Trần Lộc, cả giới giải trí không ai là không biết. Lúc đó mọi người chỉ biết Trần Lộc, sau khi mọi người biết chuyện họ mới đi tìm hiểu xem Trình Nhiên là ai. Cũng từ chuyện hẹn hò Trình Nhiên mới tìm được vài bộ phim của đạo diễn nổi tiếng, mặc dù vẫn chỉ là vai phụ.
Thiệu Dịch Xuyên lắc đầu cười, “Cô cho rằng cậu ấy cần đi lên từ mấy cái tin tức hẹn hò à? Cô cũng đã biết bố của cậu ấy là ai rồi còn gì. Trương Tĩnh An này, tôi khuyên cô hãy thư giãn đi một chút, chuyện hẹn hò xem như là xuất phát từ tình cảm mà ra không cần suy nghĩ sâu xa đến mấy cái lợi nhuận kiếm tiền kia.”
Trong giới giải trí này sẽ có những người giống như Trương Tĩnh An nghĩ, nhưng chỉ là con số ít. Hơn nữa người như vậy chắc chắn không phải là Trình Nhiên, cậu không thích nổi tiếng, không thích đi đóng phim.
“Không phải tôi không công khai với đồng nghiệp. Chỉ là tôi đang chờ Trình Nhiên đồng ý cho tôi nói với mọi người.”
Thiệu Dịch Xuyên nhìn màn hình điện thoại vẫn đang đen thui, có lẽ Trình Nhiên vẫn chưa đọc tin nhắn của anh rồi.
[Trình Nhiên: Em luôn nhớ mang dép đi trong nhà.]
Trình Nhiên còn chụp ảnh đôi bàn chân đang xỏ dép bông ở nhà cho anh xem.
Lúc trước cậu không có thói quen này, cảm giác bàn chân chạm hẳn xuống sàn nhà mới thoải mái. Mùa đông đến Trình Nhiên chỉ mang vớ rồi đi lung tung khắp nhà. Một lần kia Thiệu Dịch Xuyên đến nhà thấy cậu không dùng dép liền không hài lòng, “Lúc trước thời tiết ấm thì em có thể đi chân trần. Nhưng bây giờ thì không được.”Sau đó anh đã mang đến hai đôi dép bông để trong tủ giày của cậu.
Thiệu Dịch Xuyên hỏi: “Lễ trao giải sắp tới, Trình Nhiên sẽ tham gia chứ?”
“Đây không phải là vấn đề của tôi, anh nên đi hỏi thẳng cậu ấy thì hơn....” Nhưng dù có tham gia hay không thì hai người cũng sẽ phải ngồi ở vị trí rất xa. Thiệu Dịch Xuyên sẽ ngồi ở hàng ngũ của các ca sĩ.
“Anh ngoài lễ trao giải thì vào đêm cuối thàng mười hai sẽ có một buổi đêm nhạc hội cuối năm. Hôm đó chắc chắn Trình Nhiên không được mời.”
Buổi tối sau khi về tới nhà việc đầu tiên là nhắn tin báo cáo cho đối phương biết. Thiệu Dịch Xuyên không thích nhắn tin nên anh gọi điện thoại. Trình Nhiên vừa tắm xong cậu vội đi ra phòng khách lấy di động.
Khi tín hiệu vừa được chấp nhận người bên tiếng trước là Thiệu Dịch Xuyên, “Anh về đến nhà rồi.”
“Vâng.” Trình Nhiên nhìn đồng hồ đã mười giờ tối rồi, hôm nay là ngày Thiệu Dịch Xuyên về nhà sớm nhất trong tuần. Hôm nay là lần đầu tiên cậu đi làm cùng anh, cảm giác rất thú vị. Bây giờ mới biết việc thu âm một bài hát không hẳn là dễ dàng.
“Ừ vì đây là bài hát kết hợp với người khác nên cả hai cần có thời gian để bọn anh làm quen với việc hát chung và thảo luận.” Thiệu Dịch Xuyên và nữ ca sĩ kia không có buổi làm việc chung trước đó, bởi vid anh không có thời gian rảnh.
Trình Nhiên gật đầu, “Được rồi chắc chắn anh đã rất mệt. Mau đi tắm đi nhé, nếu anh buồn ngủ thì cứ đi ngủ không cần gọi lại. Em làm việc xong rồi cũng sẽ nghỉ ngơi.”
Trình Nhiên ngồi vào bàn được một lúc thì có tin nhắn, lần này không phải của Thiệu Dịch Xuyên mà là Hàn Lâm.
[Hàn Lâm: Có một chuyện động trời này. Biết gì không, nghe nói tiền bối Grunt đã rục rịch công khai người yêu rồi. Chẳng còn là đang theo đuổi nữa đâu, hôm nay tiền bối mang theo người đó đi đến phòng thu của ca sĩ Iris.]
[Ngô Bách: Iris? Grunt hát chung với Iris à? Chị ấy chung công ty với tôi này, nhưng không thân thiết nên không hỏi được. Hàn Lâm cậu biết được gì mau nói cho mình nghe.]
Trình Nhiên bắt đầu có dự cảm không lành. Lúc nãy cậu vừa ở chỗ Iris để đợi Thiệu Dịch Xuyên còn gì. Ngu ngốc thật, đáng lý không nên đồng ý đi theo anh mới đúng.
[Hàn Lâm: Người ở phòng thu của Iris nói rằng Thiệu Dịch Xuyên đi cùng một 'tiểu mĩ thụ' nào đó. Người ngoan ngoãn ngồi một góc đợi tiền bối làm xong công việc, mặc dù chỉ nói là bạn nhưng các cậu có tin không? Tôi đương nhiên là không rồi đấy.]
Trình Nhiên: “....” Tôi cũng nghĩ là các cậu không tin.
[Ngô Bách: Chẳng lẽ không thấy được mặt mũi người đó sao?]
[Hàn Lâm: Người đó mang khẩu trang suốt, cả buổi chỉ ngồi xem điện thoại thôi. Không nhận ra đó có phải người trong giới hay không, tôi nghĩ là không phải rồi. Nghe nói lúc hai người họ ở chỗ nhà vệ sinh Grunt lén lút hôn má người đó.]
[Trình Nhiên:!!!!]
Cậu đã nói rồi không nên có mấy hành động này ở bên ngoài, Thiệu Dịch Xuyên vẫn cứ không chịu nghe lời. Đã có người thấy rồi....