“Thiệu Dịch Xuyên, anh bị điên sao? Từ chối?” Có biết rằng tất cả hợp đồng này công ty đã dùng mối quan hệ để đưa anh vào hàng ngũ được ứng tuyển. Rất may mắn là anh đã có được hai trong năm hợp đồng sẽ được kí vào quý một năm sau, “Anh có biết đây đều là hai chiến dịch quảng cáo lớn không?”
Quản lý ở trong phòng làm việc đang rất tức giận, Thiệu Dịch Xuyên lần đầu tiên thấy. Nhưng đây là quyết định của anh không ai có thể ngăn cản, “Mọi lý do đều đã nói rồi.”
“Đây là quảng cáo thời trang, không chỉ anh mà rất nhiều người khác đã chụp ảnh cho hãng này rồi. Anh ngại việc mặc đồ thiếu vải? Trước đây anh từng chụp bộ ảnh ở bãi biển rồi, anh chưa bao giờ ngại ngùng mấy chuyện này. Đối với anh tất cả là nghệ thuật.”
Thiệu Dịch Xuyên lật lật mấy bản thảo sáng tác của mình, miệng nhất mạnh từng chữ: “Tôi không tham gia. Thích thì cô đi mà chụp.”
Quản lý lầm bầm nếu được mời thì cô đã chụp rồi. Cô vẫn rất tiếc vì quảng cáo sẽ được có mặt trên trang web lớn của hãng, quy mô truy cập là toàn cầu.
“Được rồi vậy tôi hỏi anh đến bản hợp đồng tiếp theo. Vì sao không nhận, đừng có nói với tôi là Trình Nhiên không cho phép?” Quản lý cau mày, một hãng kẹo ngọt lớn của Trung Quốc đang muốn mời Thiệu Dịch Xuyên tham gia vào chiến dịch cho ngày Valentine năm sau.
Anh chưa nói cho Trình Nhiên biết về chuyện này, là anh tự mình muốn từ chối vì hợp đồng có yêu cầu mà anh không thực hiện được.
“Yêu cầu gì?”
“Cô đừng có nói là đến hợp đồng cũng chưa đọc? Vậy mà đưa cho tôi?”
Quản lý Trương vẫn chưa đọc điều khoản, cô chỉ nghe sơ qua từ cấp trên còn hợp đồng đã đưa cho Thiệu Dịch Xuyên từ sớm.
Thiệu Dịch Xuyên nói, “Họ yêu cầu tôi phải suy trì hình tượng là một người độc thân cho đến khi hết hợp đồng, tức là khoảng giữa năm sau. Tôi hiện tại không độc thân.”
“Anh cứ cho mình là người độc thân đi, fan hâm mộ của anh đâu có biết chuyện!” Giữ gìn cho kĩ hình ảnh và tiết chế lại chuyện hẹn hò đi là được.
Thiệu Dịch Xuyên không chắc mình sẽ đảm bảo chuyện hẹn hò của mình không bị giới báo chí biết. Anh là người nổi tiếng một xung quanh đang có rất nhiều kẻ muốn moi được đời tư cá nhân. Mấy tháng qua việc Trình Nhiên thường xuyên đi đến chung cư chỗ Thiệu Dịch Xuyên ở vẫn chưa bị phát hiện. Nhưng dạo này nhiều người trong giới đang có nghi ngờ anh đã có người yêu sau lần đưa Trình Nhiên đi làm cùng.
“Nếu chuyện hẹn hò của tôi bị lộ ra, tôi sẽ phải đền bù hợp đồng.” Đây không phải là quảng cáo thông thường, là một chiến dịch dành cho người độc thân vào mùa Valentine. Mức độ đền bù hợp đồng là rất cao, phía hãng kẹo ngọt có ghi rõ họ khuyến khích nếu anh thực sự vẫn đang còn độc thân thì hãy nhận lời tham gia.
Thiệu Dịch Xuyên không muốn lừa dối người hâm mộ.
“Nói tóm lại là không nhận. Tôi đang muốn tập trung cho Album sắp tới.” Công việc sáng tác hiện tại vẫn còn dang dở. Anh cần thời gian rảnh để luyện tập cho bài hát chủ đề, “Bây giờ cô còn việc gì nữa không?”
Quản lý hậm hực trả lời, “Tôi hết chuyện để nói với anh rồi!” Cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không làm, vậy thì không còn gì để nói.
Anh gật đầu, “Cô mau đi ra ngoài đi. Tôi cần tập trung làm việc.”
“....” Hóa ra là muốn đuổi người.
Buổi tối Thiệu Dịch Xuyên vẫn ở lại công ty đến muộn vẫn chưa về, anh cùng nhà sản xuất âm nhạc ngồi lì trong phòng thu. Thiệu Dịch Xuyên đang nghe thử bài nhạc mới anh sáng tác để chuẩn bị giao cho một người đàn em, “Ổn rồi có lẽ giọng của cậu sẽ phù hợp. Nếu muốn bài hát này không rơi vào tay của bạn cùng nhóm thì phải hát cho thật tốt.”
Hưng Huy hào hứng gật đầu, “Vâng thưa tiền bối! Em chắc chắn sẽ làm tốt!”
Anh mỉm cười gật đầu, ngồi dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi. Nhiệm vụ của anh xem như xong rồi, bây giờ là giám sát đàn em ở trong phòng thu.
Nhà sản xuất ngồi bên cạnh nói, “Có lẽ Hưng Huy thực sự hợp với bài này.” So với cậu bạn cùng nhóm thì giọng trầm ấm và phù hợp với phong cách viết của Thiệu Dịch Xuyên.
Điện thoại để trong túi đột nhiên rung lên, là tin nhắn của Trình Nhiên.
Cậu biết anh vẫn đang làm việc, vì nếu Thiệu Dịch Xuyên về nhà chắc chắn anh sẽ báo cho cậu biết. Trình Nhiên vừa gửi một bức ảnh chụp tuyết rơi.
[Trình Nhiên: Tuyết đầu mùa rơi rồi. Anh có đang ngắm tuyết không?]
Thiệu Dịch Xuyên đứng lên, đi đến trước cửa sổ ánh mắt nhìn ra bầu trời đêm màu đen đang được tô điểm lên bằng những chấm tuyết trắng. Mùa đông thực sự đến rồi, dạo này thời tiết khá lạnh Trình Nhiên luôn háo hức đợi ngày tuyết rơi.
Anh cũng chụp một tấm ảnh tuyết rơi rồi gửi cho Trình Nhiên. Cậu nói rất thích đi dạo phố dưới trời tuyết rơi, muốn được cùng Thiệu Dịch Xuyên đi ra ngoài.
[Thiệu Dịch Xuyên: Xin lỗi vì hôm nay không thể ở cùng em.]
[Trình Nhiên: Không phải xin lỗi, lúc đó em chỉ thuận miệng nói thế thôi. Anh tiếp tục làm việc đi, khi nào về nhà chúng ta sẽ gọi điện thoại.]
[Thiệu Dịch Xuyên: Được.]
“Này cậu đang nhắn tin với Thiệu Dịch Xuyên? Đang đi ra ngoài cùng anh mà, chú ý đến anh một tẹo đi.” Quản lý Du bĩu môi, thật sự là đến bây giờ không dám tin chuyện này, “Mà hai người bắt đầu từ lúc nào vậy?”
Trình Nhiên mỉm cười, “Em đang nói với anh ấy tuyết rơi rồi.”
Quản lý Du thời gian này không đi cùng cậu nên không biết chuyện này. Từ sau bộ phim 'Nhà khoa học' Trình Nhiên đã không còn diễn xuất nữa, công việc ở công ty cũng đang được giải quyết. Tháng sau sẽ chính thức nghỉ việc.
“Em sẽ nghĩ ngơi đến qua dịp Tết. Trong thời gian này sẽ chỉ ở nhà.” Đây là kế hoạch cá nhân của cậu, vẫn còn chưa nói với Thiệu Dịch Xuyên. Dù thế nào thì anh chắc chắn sẽ ủng hộ cậu. Trình Nhiên nhìn quản lý Du đã một thời gian không gặp trông đã mập mạp lên rồi, “Anh thì đang làm gì?”
“Anh được sắp xếp làm quản lý cho diễn viên Bella đang nổi đình nổi đám đây. Cậu có biết anh cực khổ với cô ta thế nào không? Một ngày bắt đi làm không biết bao nhiêu là việc. Còn dám nói anh chỉ biết quản lý cho mấy người diễn viên quèn.” Quản lý Du đã xả được một trận bức xúc, “Xin lỗi nhé anh đây từng làm việc với rất nhiều người chuyên nghiệp, mà không ai nói chuyện kiểu ngôi sao như vậy!”
“Trình tổng! Mau nhận chức rồi dạy cho cô ta một bài học đi!”
“Hả?” Trình Nhiên bó tay, cái gì mà Trình tổng chứ.
Quản lý Du uống một ngụm nước đá rồi nói tiếng, “Anh nhớ lúc còn làm việc với cậu.”
Trình Nhiên mỉm cười, “Anh còn muốn làm quản lý của em à?” Quản lý Du luôn mỏi miệng năn nỉ cậu đi diễn, đọc trước một loạt kịch bản thật chi tiết rồi nói cho Trình Nhiên nghe vì cậu lười đọc.
“Ngoài cái khoản tốn nước bọt để gọi cậu đi diễn thì còn lại đều tốt.” Trình Nhiên dù không nổi tiếng nhưng gia thế của cậu còn quyền lực hơn những người khác. Cậu không thích sai bảo ai, tất cả đều tự mình làm. Tuy ekip của cậu rất ít lại không phải là ekip chính thức, là người của đoàn khác được yêu cầu đi theo Trình Nhiên vài ngày, nhưng hết thảy tên tuổi của mọi người cậu đều nhớ. Vào dịp lễ cậu luôn có quà tặng, là đồ đắt tiền.
Hôm nay quản lý Du hẹn gặp cậu để cùng bàn bạc chuyện lựa chọn quần áo cho buổi lễ trao giải sắp đến. Ngồi được một lúc liền có điện thoại, “Đến giờ lại gọi anh về rồi, cái bà cô Bella này không biết lại muốn sai vặt cái gì. Rõ ràng giờ này là giờ anh được nghỉ ngơi mới đúng. Cậu thấy không, quản lý không phải lúc nào cũng sung sướng.”
Lễ trao giải diễn ra vào cuối tháng mười hai, đúng vào dịp giáng sinh. Vì thế trang phục mọi người đều mang phong cách giáng sinh, tông màu chỉ đạo là đỏ, trắng và xanh. Trình Nhiên mặc một bộ vest màu trắng, có họa tiết nghệ thuật là những nét vẽ màu đen, nếu nhìn kĩ là hình vẽ đường nét khuôn mặt con người. Lần này cậu chỉ đi một mình, không có quản lý hay trợ lý nào. Quản lý Du đang ở cùng Bella, hôm nay cô ấy cũng được sắp xếp ngồi cùng hàng ghế với cậu, vì ở đây sắp xếp chỗ ngồi theo khu vực các công ty quản lý.
Cậu đưa mắt nhìn xung quanh, khán giả bên dưới rất đông sân khấu được dựng tại một sân vận động vì thế chỗ ngồi nhiều vô kể. Đây là đêm trao giải dành cho nghệ sĩ, vì thế đêm nay cũng quy tụ nhiều ngôi sao lớn. Ca sĩ và diễn viên được sắp xếp ngồi riêng, cậu không biết Thiệu Dịch Xuyên sẽ ngồi ở chỗ nào.
Thiệu Dịch Xuyên nói anh sẽ đi thảm đỏ, vì vậy vào bên trong sẽ muộn hơn. Trình Nhiên cũng được mời tham gia chụp ảnh ở thảm đỏ nhưng cậu từ chối. Cậu không thích chỗ có nhiều người, càng nhiều máy ảnh lại càng không thích.
“Trình Nhiên! Xin chào, hôm nay cậu mặc đồ đẹp nhỉ.”
“Cậu cũng vậy. Ngô Bách đâu rồi?” Hàn Lâm cũng mặc đồ vest màu đen có kim tuyến lấp lánh.
“Không biết, chắc đang đi thảm đỏ. Năm nay Ngô Bách nổi nhất trong ba đứa chúng ta rồi. Được đề cử ba giải thưởng, nếu thắng giải chắc chắn phải có một buổi tiệc lớn!”
Trình Nhiên gật đầu, Ngô Bách là người làm việc chăm chỉ nhất. Nhận rất nhiều phim và phim nào cũng có tiếng vang rất lớn. Ngô Bách sẽ có giải thưởng. Trình Nhiên hỏi: “Cậu ngồi ở chỗ nào?”
Hàn Lâm chỉ tay vào hàng ghế cách chỗ cậu không xa lắm, “Ở bên đó đó, hàng trên là diễn viên bọn mình. Hàng dưới là của ca sĩ trong công ty.”
Vậy thì Thiệu Dịch Xuyên cũng sẽ ngồi ở hàng ghế bên dưới đó. Vừa nói dứt câu Thiệu Dịch Xuyên đã đi vào, anh mặc bộ đồ mà cậu chọn hôm trước, tất cả mọi chi tiết từ dây đồng hồ, cà vạt, cho đến phụ kiện đều do Trình Nhiên chọn. Anh ngồi xuống ghế liền có đồng nghiệp đi đến bắt chuyện.
“Tiền bối Grunt kìa, nghe nói cuối năm tiền bối bận lắm. Mình cũng thường lui tới công ty mà chẳng thấy tiền bối ấy bao giờ, không nói mình cũng không biết bọn mình chung công ty cơ đấy.”
Trình Nhiên gật đầu, đúng là bận rộn thật. Mấy ngày nay anh trở về nhà rất muộn, hầu như cả ngày đều ở trong phòng thu.
Khi buổi lễ trao giải bắt đầu Hàn Lâm phải quay trở về chỗ ngồi của mình. Trình Nhiên ngồi cạnh Bella, cô ấy dường như không thích cậu ngồi kế thì phải, khi đang nghe các nghệ sĩ hát thì cô ấy liền quay sang nói với cậu, “Trình Nhiên này, cậu có thể nhường chỗ này cho bạn của tôi được không?”
Cậu chớp mắt không hiểu, bạn của cô là ai? Không phải người của công ty chúng ta đã có chỗ ngồi hết rồi sao?
“Là ca sĩ họ Phạm ấy, cô ấy không thuộc công ty chúng ta. Nhưng cô ấy không quen ngồi với người lạ, muốn qua đây ngồi với tôi.” Bella bình thản nói thêm, “Phiền cậu nhường chỗ cho cô ấy.”
Dương như không phải là mong muốn Trình Nhiên nhường chỗ, mà là yêu cầu cậu đi chỗ khác. Trình Nhiên thở dài, cô bạn của Bella đã đến sau lưng cậu rồi, chẳng lẽ nói không nhường. Trình Nhiên đành phải đứng lên, mỉm cười nói: “Cô ngồi đi.”
“Vâng cảm ơn nhé.” Trình Nhiên đứng tạm phía sau để xem biểu diễn, dù gì cũng đang ở đoạn nhạc sôi động mọi người đang đứng lên hưởng ứng rất nhiệt tình. Trình Nhiên không cố ý nghe lén, nhưng Bella và bạn của cô ấy đang nhắc đến Thiệu Dịch Xuyên.
“Hôm nay Grunt đẹp trai nhỉ. So với J thì Grunt ngầu thật. Anh ấy ít khi rap nhưng một khi đã rap thì rất hay đấy.”
“Grunt mặc bộ vest này đẹp thật, anh ấy không thay đồ biểu diễn mặc luôn bộ này để lên sân khấu.”
Trình Nhiên nghe xong cảm thấy một chút tự hào, cậu là người chọn quần áo cho anh.
Trình Nhiên đột nhiên bị kéo đi, “Cậu bị bắt nạt đúng không? Mình thấy cả rồi, Bella ngang nhiên mang người ngoài công ty đến tranh chỗ ngồi với cậu!”
“Hàn Lâm nói nhỏ thôi. Họ đều là phụ nữ mà.” Cậu bị kéo đi đến hàng ghế của công ty cậu ấy, “Ngồi đây đi, tiền bối bên cạnh mình vừa đi về rồi vì có lịch trình gấp.”
“Mình ngồi đây có ổn không?” Trình Nhiên hơi do dự, không dám ngồi xuống.
Hàn Lâm nói, “Chẳng lẽ định đứng đến hết giờ? Mấy hàng ghế đều đã kín rồi, không ai tìm cho cậu một cái ghế khác nữa đâu.”
Trình Nhiên ngồi xuống ghế, tiếp tục dõi mắt theo màn biểu diễn của Thiệu Dịch Xuyên ở trên sân khấu. Anh đang thể hiện một ca khúc sôi động cùng một nam ca sĩ khác, anh cùng vũ công đi dọc theo phía sân khấu phụ rồi đến hàng ghế của những người nổi tiếng để giao lưu. Thiệu Dịch Xuyên vui vẻ bắt tay Hàn Lâm, đập tay với một người đàn anh nọ. Lúc nhìn thấy Trình Nhiên anh đã ôm nhẹ cậu một cái.
Cậu ngơ ngác đến độ không phản ứng được gì.
Lúc anh quay trở lại sân khấu chính rồi, Hàn Lâm ngồi bên cạnh cậu nhịn không được liền phấn khích nói, “Tiền bối bắt tay mình kìa! Lại còn ôm cậu, sướng nhất hôm nay là cậu đó Trình Nhiên. Sau đêm nay sẽ lại có một đống người ghen tị với cậu.”
“....” Trình Nhiên nhìn xung quanh có rất nhiều người nhìn cậu, chưa nói đến máy quay đã quay được lúc đó, “Cậu nói xem người hâm mộ của anh ấy sẽ không làm gì mình?”
Hàn Lâm nhún vai, “Ai mà biết được. Không chỉ người hâm mộ mà người đồng nghiệp cũng nhiều người ghen tị với cậu lắm đấy. Mà chắc họ cũng ghen tị với mình nữa há há. Cái thằng Ngô Bách mang tiếng cùng học ở Thanh Hoa nhưng chắc gì đã được bắt tay.”
“Ngô Bách đã làm việc chung với Thiệu Dịch Xuyên nhiều lần lắm, lúc tham gia biểu diễn ở trường đại học họ toàn hát chung.” Trình Nhiên đã nghe hai người họ hát rồi cả lúc luyện tập và trên sân khấu. Thiệu Dịch Xuyên là người hát, Ngô Bách vừa hát vừa đàn.
Hàn Lâm: “....” Các cậu ai cũng có số hưởng hơn tôi, cái bắt tay vừa rồi chẳng là gì cả.
Thiệu Dịch Xuyên biểu diễn hai bài hát mà anh đã thành công nhất trong năm nay. Sau các màn trình diễn sôi động dĩ nhiên chỗ ngồi đã sớm không còn ngay ngắn như cũ. Lợi dụng điều này Thiệu Dịch Xuyên liền đi đến ngồi ngay bên cạnh Trình Nhiên, “Chỗ này có người ngồi không nhỉ?”
“....” Trình Nhiên không trả lời. Sao lại muốn ngồi chung lúc này.
“Ngồi đi tiền bối!” Hàn Lâm nhanh miệng nói, “Bây giờ còn phân chia chỗ ngồi gì nữa.”
Chỉ cần có Thiệu Dịch Xuyên, liền có một người ôm chiếc máy quay đứng ở ngay bên dưới. Trình Nhiên căng thẳng đến độ không quay sang nhìn anh một lần nào. Thiệu Dịch Xuyên cũng thế, anh chỉ ngồi yên dõi mắt theo phía trên sân khấu, ngoài ra hai người không thể trao đổi gì thêm.
Đến hạng mục trao giải Thiệu Dịch Xuyên được xướng tên lên nhận giải hai lần. Anh có hai chiếc cúp vàng và hai bó hóa tươi rất lớn. Trình Nhiên không nhịn được quay sang nói lớn, “Chúc mừng anh!!!”
“Ừ, cảm ơn em nhé.”
Trình Nhiên không có giải thưởng cá nhân nào, nhưng bộ phim mà cậu tham gia đã đạt giải, vì thế được lên sân khấu cùng dàn diễn viên. Hai bộ phim trong năm nay cậu tham gia ở vai nam phụ đều có giấu ấn lớn.
Lúc lên sân khấu lần thứ hai Trình Nhiên bị bất ngờ, cậu không nghĩ đến lại lên sân khấu tiếp tục. Hàn Lâm vừa nhận giải xong vẫn đang ở trong hậu trường chưa trở lại, Trình Nhiên không biết để điện thoại của cả hai và bó hoa ở đâu.
Thiệu Dịch Xuyên nói: “Anh giữ giúp em. Mau đi lên sân khấu đi.”