Em Là Một Vì Tinh Tú

Chương 14: Chương 14: Đôi vợ chồng già




Trình Nhiên tạm thời tắt điện thoại tập trung thưởng thức bữa cơm tối với món Mexico. Lần đầu cậu ăn đồ Mexico, nói chung cũng ngon lắm hoàn toàn không khó khăn như cậu đã nghĩ. Có vài món ăn rất thú vị và Trình Nhiên tự hứa rằng sẽ mua lại đồ ăn ở nhà hàng này một lần nữa.

Thiệu Dịch Xuyên hỏi: “Có vừa miệng không?”

“Có, thực sự ngon lắm.”

Hai người ăn uống xong thì cùng nhau ở trong bếp dọn dẹp, trông khung cảnh chẳng khác gì đôi vợ chồng già. Đồ ăn là gọi ở bên ngoài mang đến, nên lúc dọn chỉ có vài chiếc bát đĩa lúc ăn. Một người rửa bát còn một người đứng đợi để lau bát, lãng mạn đấy chứ.

Trình Nhiên nhận điện thoại của mẹ, cậu ra ban công để nghe máy.

'Bố mẹ đã xem qua rồi, bố con có lẽ là tức giận nhưng ông ấy không nói gì, đã đi vào phòng làm việc rồi.' Cậu nghe mẹ thở dài rồi chậc lưỡi một cái, 'Cái thằng bé Trần Lộc này cũng thật là....'

Trình Nhiên mỉm cười, “Đã qua rồi mẹ à, con cũng đã chấm dứt rồi.” Cậu không thực sự yêu Trần Lộc cho nên lúc phát hiện chuyện anh ta ngoại tình thì trong lòng không đau đớn.

Cậu chỉ bực bội vì bị Trần Lộc lừa gạt, anh ta xem cậu là một đứa trẻ mà dễ dàng qua mặt. Trình Nhiên không chấp nhận điều đó.

Không có một người bố mẹ nào lại không mong con cái của mình có được hạnh phúc. Gia đình của Trần Lộc đã quen thân từ trước, đứa nhỏ có xuất thân là một gia đình gia giáo, lớn lên lại có nghề nghiệp là người nổi tiếng. Lúc trên TV Trần Lộc luôn tỏ ra là một người ấm áp và có trách nhiệm với công việc.

“Được rồi mẹ à, bây giờ mẹ nên đi vào với bố đi. Có lẽ bố đã nguôi giận rồi đấy.”

Thiệu Dịch Xuyên ngồi lại một chút sau đó trở về vì ngày mai anh còn công việc phải đến công ty. Trình Nhiên đi tắm rồi xử lý công việc đến tận một giờ sáng, may mắn ngày mai là cuối tuần nên cậu có thể ngủ bù.

Chủ nhật tuần này là ngày tổ chức sinh nhật của Thiệu Dịch Xuyên.

Trình Nhiên dành cả một ngày thứ bảy để chọn quần áo. Xem ra hơi khó để chọn được trang phục. Cậu vừa mở thiệp mời ra để xem, địa điểm là một nơi cực kì sang trọng Trình Nhiên phải dụi mắt hai lần để chắc chắn mình không đọc nhầm, “Du thuyền?”

Có phải là sang trọng quá rồi không?

Trình Nhiên chưa bao giờ được tham dự tiệc trên du thuyền.

Vậy thì càng phải chỉnh chu hơn về trang phục và quà tặng rồi. Nghĩ đến đây Trình Nhiên lại cảm thấy đau đầu. Chưa gì mà đã muốn ở nhà rồi.

Trình Nhiên cảm thấy hơi căng thẳng vì thế cậu muốn nhắn tin cho Thiệu Dịch Xuyên để nói thẳng xem nên mặc gì đến buổi tiệc. Nhưng nghĩ lại thấy thật kì cục quá nên thôi.

Đến chủ nhật khoảng năm giờ chiều Trình Nhiên đã có mặt tại nơi sẽ tổ chức sinh nhật, nhân viên hướng dẫn đưa cậu lên thuyền. Đã từng có không ít người từng cũng tổ chức yếm tiệc trên thuyền rồi. Bố của cậu cũng từng tham dự một buổi tiệc giao lưu đối tác.

Mọi thông tin về bữa tiệc của Thiệu Dịch Xuyên đều được bảo mật, chỉ có những ai là khách mời có thiệp thì mời được vào bên trong. Dương như cánh nhà báo không biết đến chuyện này, hoặc nếu có biết thì cũng không thể tiếp cận gần được.

Hôm nay Trình Nhiên mặc một chiếc áo sơ mi màu kem nhạt, hai bên vai áo có thiết kế thêm hai chiếc hai miếng dán nhỏ màu đỏ thẩm in nổi là logo của hãng với màu vàng bóng loáng. Đây là thiết kế của một nhãn hàng thời trang dành cho nam giới đến từ Pháp, Trình Nhiên rất thích mặc đồ do nhà thiết kế người Pháp này làm. Cậu thích sử dụng phụ kiện gắn ở trên áo, nên đã sử dụng thêm một chiếc ghim càu áo có hình chiếc sừng hưu.

Trình Nhiên đến đây không sớm cũng không muộn, hiện tại đã thấy vài nhân vật có tiếng trong ngành xuất hiện rồi. Không hổ danh là ca sĩ nổi tiếng Grunt, anh có rất nhiều bạn bè là từ diễn viên cho đến các ca sĩ lớn.

Dường như trong số những người có mặt ở đây thì Trình Nhiên là nhân vật bé nhỏ nhất. Cậu không thể tìm thấy một ai để trò chuyện. Họ đều biết nhau và thậm chí là còn thân thiết trò chuyện. Trình Nhiên chỉ đứng loanh quanh bên ngoài du thuyền. Buổi tiệc diễn ra vào buổi tối, thời tiết năm nay đã đến thu rồi nhưng chỉ hơi lạnh một chút thôi. Trình Nhiên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nhưng không thấy lạnh. Các khách mời nữ còn mặc váy ngắn và khoác thêm chiếc áo mỏng.

Trên tàu có rất nhiều đèn treo, Trình Nhiên được nhân viên đưa một ly rượu vang đỏ để nhâm nhi.

Nhân vật chính cuối cùng cũng đã xuất hiện, Thiệu Dịch Xuyên mặc một bộ vest màu đen và cài trên áo rất nhiều phụ kiện huy hiệu liên quan đến nghệ danh của mình. Việc đầu tiên là đi chào hỏi tất cả bạn bè, anh đi đến đâu liền có cả đống người ở xung quanh hết trò chuyện lại đến mời rượu. Trình Nhiên không xen vào, cậu chỉ đứng từ xa nhìn.

Khung cảnh ngoài trời đã tối rồi, vì thế không thể ngắm cảnh được thật là tiếc.

Thiệu Dịch Xuyên khó khăn lắm mới thoát khỏi được đám đông. Anh cầm ly rượu đến chỗ cậu, “Trình Nhiên!!”

Trình Nhiên mỉm cười, “Chúc mừng sinh nhật anh nhé.”

“Cảm ơn. Cụng ly một cái.” Hai người chạm ly rượu vào nhau rồi uống một ngụm. Đối với Trình Nhiên đây là ly rượu đầu tiên, còn với Thiệu Dịch Xuyên có lẽ đã phải rót thêm rất nhiều lần trước rồi.

Cậu nhìn thấy nhiều khách mời đến và mang theo quà sinh nhật. Thiệu Dịch Xuyên có bố trí một chỗ riêng để quà. Trình Nhiên hỏi: “Anh có thích món quà của tôi không? Tôi đã rất kì công để đặt mua đó.”

Nụ cười của Thiệu Dịch Xuyên có hơi cứng ngắc, nhưng chưa đến một giây sau đã trở nên vui vẻ, Trình Nhiên hoàn toàn không nhận ra được điều bất thường.

“Tôi vô cùng thích món quà của cậu. Cảm ơn nhé.” Thiệu Dịch Xuyên nói rồi viện cớ phải đi tiếp khách để rời khỏi chỗ Trình Nhiên.

Lúc này vẻ mặt của anh không còn tươi cười nữa, đàn em đến chào chỉ mỉm cười nhẹ rồi đi vào bên trong phòng nghỉ tìm quản lý của mình, “Quà sinh nhật của Trình Nhiên tặng cho tôi đang ở đâu? Cậu ấy nói đã gửi quà đến theo địa chỉ nhà của tôi, nhân viên giao hàng thông báo đã gửi kiện hàng cho bảo vệ chung cư vào ngày thứ ba vừa rồi. Hôm đó tôi ở công ty hơn một ngày, cô là người đến nhà tôi đã lấy quần áo sạch cho tôi!”

Vào ngày hôm sau Thiệu Dịch Xuyên trở về nhà có đi ngang qua khư vực bảo vệ nhưng không nghe họ nói gì, chắc chắn là đã có người mang đi rồi.

Quản lý của anh đang ở trong phòng trao đổi với nhân viên, vì bị gọi bật ngờ nên cô hơi ấp úng, “Cái đó...Vâng đúng là bảo vệ đã mang món quà lên nhà khi tôi đang lấy đồ.”

“Sau đó thì sao?”

“Tôi mang món quà đó đến phòng chứa quà của anh ở công ty rồi.”

Thiệu Dịch Xuyên đến thở ra cũng rất mạnh, anh đang tức giận, “Quà đã được mang đến tận nhà rồi hà cớ gì còn phải đưa đến công ty?”

Quản lý biết anh đang không vui nên chỉ nhỏ giọng nói: “Ngoài thư tay thì những món quà khác có thể chưa thiết bị nghe lén hoặc quay chụp khác của fan cuồng.”

Anh cau mày, “Có người hâm mộ nào đề rõ tên là Trình Nhiên không? Cậu ấy là bạn của tôi và có ghi tên của bên ngoài. Đừng nói rằng cô không biết, tôi sẽ không tin đâu.” Nếu là người hâm mộ thì bảo vệ sẽ có thể nhận ra và từ chối ngay lập tức.

“Trương Tĩnh An.” Đây là lần đầu tiên Thiệu Dịch Xuyên gọi thẳng tên của quản lý ra, “Tôi biết cô không thích Trình Nhiên. Tôi không nói ra không có nghĩa là tôi không biết gì. Sở dĩ tôi không đề cập đến vì chuyện thích hay không thích một ai đó thuộc về cảm tình cá nhân. Tôi không quan tâm, nhưng mang nó vào các mối quan hệ cá nhân của tôi.”

Quản lý Trương Tĩnh An cũng là lần đầu tiên bị anh dọa cho sợ.

“Bây giờ mau trở về công ty mang món quà đến đây cho tôi.”

“Vâng....”

Buổi tiệc sinh nhật của Thiệu Dịch Xuyên có hai phần, đầu tiên là ăn một bữa tiệc buffet được đầu bếp phục vụ tại tàu. Sau đó là đến tiết mục uống rượu và hát hò. Đây là một bữa tiệc quy tụ rất nhiều ca sĩ có tiếng, đàn em là nhóm nhạc cùng công ty của Thiệu Dịch Xuyên đua nhau lên sân khấu để hát mừng sinh nhật.

Trình Nhiên không thích hợp với những ồn ào cho lắm, cậu tìm một chỗ để ngồi và nhìn mọi người nhảy múa. Có một người diễn viên họ Kiều kia ngồi gần cậu và lại hút thuốc lá, Trình Nhiên không hút thuốc bao giờ cũng đồng nghĩa với việc cậu không chịu nổi mùi thuốc. Vì thế đã đi ra bên ngoài hóng gió một chút, gió biển về đêm bắt đầu lạnh rồi.

Con thuyền này rất lớn, sau khi ăn uống xong mọi người sẽ được sắp xếp phòng để ngủ. Đứng bên ngoài một lúc Trình Nhiên nghe vài người nói rằng đến lúc chơi game rồi, cậu tò mò đi vào nhìn thấy mỗi người đều được phát một phong bì nhỏ xíu màu vàng nhạt. Trình Nhiên cũng được nhân viên phục vụ đưa thiệp.

MC đứng trên sân khấu trịnh trọng thông báo: “Bên trong phong bì mà chúng tôi chuẩn bị chính là một trò chơi bất ngờ mà đoàn phục vụ chúng tôi dành cho ngại Grunt và mọi người. Mỗi khách mời sẽ có một tấm thiệp nhỏ, đừng vội mở ra nhé vì bên trong sẽ là một vài thử thách nho nhỏ.”

“Từng người hãy lên sân khấu để đọc thử thách nhé. Có thể nó sẽ liên quan đến ngài Grunt đấy.”

Trình Nhiên không có ý định lên sân khấu, chỉ cần ngồi bên dưới xem họ chơi là được rồi. Bây giờ mới chính là lúc tổ chức tiệc thật sự, vì thế rượu vang đã được chuyển sang một loại rượu ngoại với nồng độ mạnh hơn. Cậu đột nhiên gặp phải một nam diễn viên đã từng làm việc chung trong vài bộ phim. Trạch Tử không hẳn là nổi tiếng ngang hàng với các diễn viên lớn, nhưng cũng có một sức ảnh hưởng nhất định. Cậu ta đến mời rượu Trình Nhiên rất nhiều, cậu buộc lòng phải uống.

“Tôi không uống được nhiều lắm đâu....”

Trạch Tử mỉm cười, “Cứ uống đi hôm nay chúng ta được phép say mà. Hơn nữa rượu rất ngon đấy chứ.”

“Trình Nhiên này, cậu nói xem cậu và Thiệu Dịch Xuyên sao lại thân thiết được vậy? Vì cùng học ở Thanh Hoa sao?” Trong lời nói của Trạch Tử mang theo một chút hờn ghen nhỏ bé.

Cậu ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên có người nói rằng cậu thân thiết với Thiệu Dịch Xuyên, “Chúng tôi như thế bao giờ?”

Trạch Tử uống cạn ly rượu, “Tôi thấy cậu đến nhà anh ấy chơi. Hình như hai lần tôi đều bắt gặp cậu đi vào chung cư của Thiệu Dịch Xuyên, lần đầu tiên anh ấy còn xuống tận nơi để đón cậu.”

“....” Chuyện này mà cũng có người biết à. Trình Nhiên đến nhà anh không nhiều lần lắm. Chỉ vài ba lần mà thôi và tất cả số lần đó đều bị Trạch Tử nhìn ra?

Trình Nhiên nhấp thêm một ít rượu cho cổ họng đỡ khô khốc, “Trạch Tử cậu là đang để ý tiền bối Grunt?”

Thiệu Dịch Xuyên từng liệt kê vài người nổi tiếng là hàng xóm cùng chung cư với anh, trong số đó chỉ có những diễn viên lớn hạng A và không có Trạch Tử.

“Phải, có để ý anh ấy một chút. Chúng tôi làm việc ở cùng một công ty lúc trước thì không gặp. Nhưng dạo này anh ấy đến công ty rất thường xuyên, giờ ăn nào cũng gặp ở nhà ăn công ty.”

Trạch Tử quay sang hỏi cậu, “Tôi không học ở Thanh Hoa không thể thân thiết với anh ấy được như cậu. Có thể nào cho tôi biết cách để tiếp cận anh ấy không?”

“....” Trình Nhiên không trả lời, cậu không có cách nào cả. Vốn dĩ ban đầu không hề có chủ ý tiếp cận với Thiệu Dịch Xuyên. Là anh bắt đầu trước.

Trình Nhiên và Trạch Tử ngồi ở bàn trong góc tường bên trên sân khấu rất ồn, khi có tiếng mọi người đột nhiên la hét lên cậu liền quay đầu nhìn bọn họ.

MC cầm micro nói với một nữ ca sĩ nọ, “Cô Lý à, cô mau đọc to yêu cầu trong tấm thiệp của mình lên đi!”

Đó là ca sĩ Lý Kiều, mặc dù khác công ty quản lý nhưng hình như có mối quan hệ tốt với Thiệu Dịch Xuyên. Cô ấy thích thú đọc to, “Bạn được phép chọn một vị trí để hôn lên khuôn mặt của Grunt!“. ngôn tình hoàn

Trình Nhiên: “....”

Trạch Tử: “Có cái yêu cầu quái quỷ này nữa à.”

Mọi người bắt đầu hô lên một vài vị trí để Lý Kiều hôn, nhưng cô ấy chỉ biết ôm mặt cười ngượng. Còn Thiệu Dịch Xuyên thì bị kéo lên sân khấu tay vẫn đang cầm ly rượu. Có lẽ từ nãy đến giờ bên dưới anh đã uống và hát múa nhiều rồi nên nóng nực và bỏ đi chiếc áo vest bên ngoài, chỉ còn áo sơ mi màu trắng tinh đã gỡ bỏ hai nút áo đầu tiên.

Trình Nhiên nhìn Trạch Tử, cậu ấy vừa nói thích Thiệu Dịch Xuyên nhưng lại chẳng có phản ứng gì khi anh sắp hôn người khác. Vẫn tiếp tục uống rượu và lướt điện thoại, miệng lẩm bẩm là do cái cô ca sĩ kia tốt số mà thôi. Cậu cảm thấy Trạch Tử thật là không có lòng, người này hời hợt quá.

Vậy thì vì sao Trình Nhiên lại cảm thấy khó chịu? Họ là đồng nghiệp và đây chỉ là một trò chơi. Cô ấy đó cũng đâu có gan hôn lên môi. Thiệu Dịch Xuyên từng nói trong lúc còn đang theo đuổi Trình Nhiên, anh sẽ không làm gì khiến cho cậu không vui. Nhưng trò chơi này cũng không phải do anh làm ra, là người của ban tổ chức soạn mấy thử thách này.

Sau khi suy nghĩ cô ấy quyết định hôn lên gò má thôi. Tuy là thế nhưng tiếng ồn ào hò reo của mọi người bên dưới làm cho trong lòng Trình Nhiên không vui vẻ. Cậu quay đầu lại để không nhìn lên sân khấu nữa, “Có thể rót thêm rượu cho tôi không?”

“Vâng thưa ngài.”

Trình Nhiên không nhớ mình đã uống tổng cộng bao nhiêu ly rượu, mà thực ra cậu cũng không rảnh để đếm số ly. Trạch Tử ngồi ở ghế bên cạnh đã rời đi từ lúc nào không hay.

Dần dần số người còn trụ là để uống rượu và chơi không nhiều, mọi người đã trở về phòng ngủ. Bây giờ là nửa đêm rồi. Trình Nhiên chưa muốn về phòng, cậu ra bên ngoài hóng gió.

Một vài nhân viên bảo vệ liên tục nhìn Trình Nhiên để chắc chắn là cậu sẽ không bị rơi xuống biển. Chỉ cần đứng gần chạm tay vào lan can sẽ bị nhắc nhở ngay, “Phiền ngài đứng sát vào bên trong để đảm bảo an toàn hơn.”

“....” Trình Nhiên thở dài định đi vào thì đụng phải một người.

“Cậu say rồi? Nhưng đáng lý cậu nên trở về phòng ngủ thay vì ra đây.” Người say rượu rất dễ bị trúng gió. Thiệu Dịch Xuyên nói với bảo vệ sẽ đưa cậu về phòng, họ không cần lo lắng.

Mỗi người đều được phát một chìa khóa phòng ngủ, một vài khách mời vì lịch trình bận rộn nên đã đi về trước rồi. Thiệu Dịch Xuyên đưa Trình Nhiên về phòng nhưng đến cửa cậu lại không vào, “Sao vậy? Có chuyện gì à?”

Cậu không say chỉ cảm thấy hơi buồn ngủ và choáng váng, nhưng tuyệt đối không muốn đi vào phòng để ngủ. Cũng chẳng hiểu lý do là gì. Trình Nhiên đưa tay lên sờ loạn trên người mình, đưa mắt nhìn anh rồi nói: “Tôi khó chịu, tôi không biết tôi bị làm sao nữa.”

Thiệu Dịch Xuyên khó hiểu, rốt cuộc là cậu bị cái gì, “Hay là tôi kêu phục vụ mang chút đồ uống nóng cho cậu nhé?”

Trình Nhiên lắc đầu, sự khó chịu không xuất phát từ dạ dày. Có ăn uống thêm thứ gì cũng không đỡ. Cậu im lặng một chút rồi hỏi: “Anh vui lắm đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.