Trình Nhiên cùng quản lý Du Hạo Thiên đến nhà của cậu để nói chuyện qua về mấy chương trình sắp tới. Công ty của cậu dạo này có nhiều việc, không thể dành thời gian để đi quay hình được, tạm thời không nhận phim. Đã lâu rồi chưa có show truyền hình nào, quản lý Du đưa cho cậu vào kịch bản nhỏ.
“Anh không biết cậu sẽ chia tay với Trần Lộc... Vậy chương trình này bỏ hả?”
“Ừ, đúng thế. Em không thích tham gia cái đó.”
Quản lý Du tò mò hỏi về lý do chia tay, Trình Nhiên cũng không giấu diếm, “Anh ta ngoại tình. Hơn nữa em không hề yêu anh ta, có cớ để chia tay thôi.”
Cậu biết quản lý sẽ không tọc mạch mà đi nói với bố.
“Kết thúc cũng được, anh thấy hai năm qua cậu không vui vẻ gì. Trần Lộc ở bên cậu xem ra là kiên trí rồi. Gặp anh thì đã bỏ cuộc sớm, làm thế nào để khiến cậu siêu lòng được thế?”
Trình Nhiên cười cười, cậu không phải thuộc dạng người lạnh lùng khó gần. Ngược lại cậu rất nhẹ nhàng và gần gũi đấy, nhưng chút tính cách đó Trần Lộc chưa bao giờ được nhìn thấy qua, “Không phải là gu của em thì em không rung động nổi.”
“Không phải gu hả? Gu của cậu là như thế nào?”
Trình Nhiên nghiêng đầu suy nghĩ, nói xong thì cũng không rõ gu người mà cậu muốn là gì. Trình Nhiên không khó tính như mọi người nghĩ, cậu ngay cả mẫu người lý tưởng cũng chưa từng nghĩ qua. Cậu thích thuận theo sự tự nhiên. Thực ra cái gu chỉ là một cách để biện minh cho việc cậu không thèm đáp lại tình cảm của Trần Lộc mà thôi.
Trình Nhiên kết luận, “Gu của em là người mà em thích!”
“...”
Quản lý Du tiếp tục nhìn trên máy tính xem xét thêm vài show có thể nhét Trình Nhiên vào. Đến tận tối muộn quản lý mới ra về. Trình Nhiên thở dài, đi vào phòng tắm rửa một chút rồi mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa cao cấp leo lên giường đắp chăn. Trên tay vẫn đang cầm chiếc ipad xem xét các kịch bản chương trình.
Sao chẳng có cái nào Trình Nhiên hứng thú hết thế này.
Có một chương trình tên là 'SundayTime' thời gian ghi hình đúng thực sự là chủ nhật, phát sóng cũng vào ngày chủ nhật. Mỗi cuối tháng sẽ là một số đặc biệt, có sự tham gia của nhiều ca sĩ và diễn viên khác nhau. Số tiếp theo sẽ được ghi hình là số 40, dàn khách mời đã có tên một vài người rồi.
SundayTime là chương trình tận hưởng ngày chủ nhật tuyệt vời, đội chủ nhà và khách mời sẽ cùng nhau chia theo đội và làm một vài công việc hay là thử thách nhẹ nhàng. Trình Nhiên mở máy tính, xem qua vài tập đã chiếu của show SundayTime. Thực sự là bắt đầu có hứng thú.
Trình Nhiên nhắn tin cho quản lý của mình thông báo muốn tham gia chương trình này.
'Em muốn SundayTime, tập số 40 sắp tới.'
Sau khi tin nhắn gửi đi cậu để điện thoại di động qua một bên rồi lại lật thông tin tham dự chương trình để xem. Tập sắp ghi hình đến đây vẫn chưa có đủ số khách mời tham gia, còn hai chỗ trống.
Trình Nhiên nhìn vào dàn tên những người sẽ xuất hiện ở tập sắp tới.
Trên khóe môi gương lên một nụ cười nhẹ nhàng.
Khoảng một tuần sau quản lý Du thông báo đã nộp đơn tham gia chương trình cho Trình Nhiên rồi, cậu đã được nhận. Kịch bản cũng nhanh chóng được gửi đến cho cậu trong ngày hôm đó luôn.
Vào đúng ngày ghi hình Trình Nhiên lên xe đi đến địa điểm quay hình, mấy ngày trước cậu đã đọc và trao đổi rất kĩ lưỡng với quản lý. Địa điểm mà cậu sẽ đến chính một cánh đồng cỏ lau. Trước đó Trình Nhiên đã được xem qua hình ảnh rồi, là một nơi rộng lớn chỉ toàn là cỏ lau trông rất hoang vu. Nhưng khi đến nơi thì hoàn toàn khác, ekip chương trình đã trang trí lại rất đẹp đẽ. Trình Nhiên đã hoa hết cả mắt.
Một diễn viên nhỏ như Trình Nhiên thì không được chú ý đến nhiều, cậu cũng biết điều này là bình thường. Lúc cậu đến, không có nhiều người đến hướng dẫn. Quản lý Du tìm một chỗ trống để cho Trình Nhiên ngồi, còn mình thì đi tìm đạo diễn.
Trình Nhiên quét mắt qua nhìn một vài ca sĩ và diễn viên đang ngồi trang điểm, xung quanh đều là những ngôi sao lớn, có một hai diễn viên thuộc hạng B. Nhưng mọi người vẫn chưa đến đủ.
“Anh Trình, chúng tôi là đội trang điểm. Cảm phiền anh cho chúng tôi trang điểm một chút trước khi quay hình nhé.”
“A, được.” Trình Nhiên gật đầu, ngồi vào vị trí trước gương.
Cậu không thân thiết với các tiền bối ở chỗ này, ở hậu trường lúc hiện tại mọi người không nói chuyện nhiều với nhau. Nhưng một lát nữa quay hình thì không khí sẽ khác ngay.
Trình Nhiên có da mặt rất đẹp, vừa mịn lại còn trắng. Nhân viên trang điểm chỉ cần đánh cho cậu một lớp kem nền sau đó là đánh khối nhẹ là đủ. Cậu nhìn vào gương chỉnh trang lại quần áo đang mặc, một chút nữa quay hình sẽ mặc luôn bộ này, rất thoải mái dễ hoạt động.
“Ngài Thiệu đã đến.” Nhân viên trong đoàn hô lên một tiếng.
Trình Nhiên chưa kịp quay đầu lại theo tiếng đám đông đã có thể nhìn được người họ Thiệu kia qua gương.
Đó là Thiệu Dịch Xuyên.
Một ca sĩ kiêm nhạc sĩ nổi tiếng. Nghệ danh là Grunt.
Trong danh sách nghệ sĩ tham gia tập ghi hình hôm nay Thiệu Dịch Xuyên nằm trong số nhóm chủ nhà, tuy rằng người này chỉ có mặt trong vài tập.
“Grunt! Đạo diễn đang tìm anh đó.” Một nhân viên gọi.
Thiệu Dịch Xuyên gật đầu, “Tôi sẽ tới sau khi trang điểm.” Sau đó anh đi đến chỗ Trình Nhiên đang đứng ngẩn người, “Cậu đã làm xong chưa? Tôi có thể ngồi đây được không?”
Trình Xuyên vội lùi ra một bước, nhường chỗ cho người mới tới, “Mời anh, tôi đã chuẩn bị xong rồi.”
Thiệu Dịch Xuyên có khác, người này mang theo một đội trang điểm riêng, một người quản lý và vài người trợ lý, vệ sĩ thì khỏi phải nói có đến bốn người đàn ông cao to, còn có người chuẩn bị quần áo. Trình Nhiên ít khi tiếp xúc với ca sĩ vì cậu đi đóng vài bộ phim mà thôi. Ca sĩ khi đi hát thì không nói, nhưng khi tham gia chương trình truyền hình thì sẽ khoa trương như thế này sao.
Thiệu Dịch Xuyên ngồi yên cho người ta trang điểm, đột nhiên anh ngước mắt nhìn Trình Xuyên qua chiếc gương ở trước mắt. Trùng hợp là Trình Nhiên cũng đang nhìn anh cho nên cậu bị giật mình, vội đưa mắt dời đi chỗ khác.
Quản lý Du đã thảo luận xong với đạo diễn, chạy đi tìm Trình Nhiên, “Cậu xong rồi thì mau sang bên kia đi. Sẽ bấm máy nhanh thôi.”
Thiệu Dịch Xuyên trang điểm rất nhanh, xong liền thay quần áo rồi đi đến chỗ đạo diễn nói vài câu sau đó bắt đầu quay hình.
Đội chủ nhà bao gồm Thiệu Dịch Xuyên, Trần Anh Lâm và Hoa Khiêm. Ba người họ đều là ca sĩ và diễn viên có giọng hát hay. Ba người nằm trong nhóm khách mới đều là diễn viên.
Trần Anh Lâm đóng vai trò làm chủ, người này lớn tuổi nhất đảm nhận việc dẫn chương trình, giới thiệu khách mời, chia đội và phân bổ nhiệm vụ.
“Hoạt động của chúng ta một lát sẽ có tiết mục ca hát, vậy cho nên bắt buộc một người trong đội chủ nhà và một khách mời. Nào, ưu tiên cho khách mời chọn trước nhé?”
Mọi ánh mắt và máy quay đều đổ dồn và ba vị trí khách mời. Ở bên ngoài quản lý Du nhìn cậu với ánh mắt ra hiệu: Dành thế chủ động đi! Chọn trước đi!
Trình Nhiên không dám lên tiếng, bởi vì cậu chỉ là một diễn viên nhỏ bé. Hai người còn lại điều rất có tiếng tăm. Cậu định để cho họ chọn đồng đội trước, nhưng mà cứ một mực nói rằng muốn nhường.
Được thôi, Trình Nhiên không khách sáo.
“Tôi có thể chọn tiền bối Grunt được không?”
Mọi người im lặng vài giây sau đó Trần Anh Lâm liên tiếng, “Được rồi ngài Grunt và cậu Trình là một đội. Hai người còn lại mau chọn đội đi nào.”
Sau khi chia đội xong thì Trình Nhiên đứng cạnh Thiệu Dịch Xuyên, nhiệm vụ đầu tiên sẽ liên quan đến việc chuẩn bị đồ ăn. Trình Nhiên đại diện đội bốc thăm, cậu nhìn vào máy quay và đọc lên, “Nhiệm vụ nướng thịt, pha đồ uống.”
Nhóm thứ hai là nhiệm vụ nhắt củi và đi lấy nước ở suối.
Nhóm thứ ba thì đảm nhận việc làm salat và soạn bàn ăn.
Trình Nhiên thầm nghĩ, lần này nhóm của cậu lỗ rồi. Công việc nhiều hơn hẳn hai nhóm còn lại.
Thiệu Dịch Xuyên nhận khay thịt từ tổ sản xuất, anh không giỏi nấu nướng nên khá lóng ngóng khi nhận thêm mấy túi gia vị.
“Để tôi làm cho.” Trình Nhiên tỏ ra mình rất thông thái trong việc này. Máy quay bắt ảnh rất tốt, khuôn mắt rất sáng sủa và tràn đầy tự tin.
Thiệu Dịch Xuyên hỏi: “Cậu có công thức?”
Làm gì có, với sự giám sát của máy quay thì không thể lên mạng để xem công thức ướp thịt, “Có bao nhiêu gia vị ở đây thì cứ cho hết vào thôi.”
“...”
Trong thời gian đợi thịt ngấm gia vị Thiệu Dịch Xuyên đi chuẩn bị than để nướng. Anh nhìn sang Trình Nhiên đang làm đồ uống. Trông thì rất chuyên nghiệp nhưng không biết cậu có làm bừa giống như lúc nãy hay không.
Quản lý của Thiệu Dịch Xuyên đứng sau máy quay ra hiệu phải trò chuyện, anh là đội chủ nhà phải gợi chuyện ra để nói với người tham gia.
Thiệu Dịch Xuyên mở miệng, “Cậu sẽ làm món nước uống gì?”
Tiếng lách cách va chạm ly tách vang lên đều đều, Thiệu Dịch Xuyên muốn nhắc nhở cậu nhẹ nhàng lại kẻo vỡ.
Trình Nhiên vui vẻ trả lời, “Tôi pha nước chanh mật ong! Không biết là mọi người thích uống nóng hay lạnh?”
“Cứ để riêng đá ra đi, ai thích uống kiểu gì thì tự chọn.”
Hai người cố gắng lắm cũng không nói thêm được câu nào, Trình Xuyên ban đầu đứng nướng thịt nhưng cậu đã làm cháy đi một miếng. Thiệu Dịch Xuyên phải thay thế, bởi vì anh không muốn quay lên hình thành quả này.
“Cứ để cho tôi.”
Trình Xuyên đứng một bên nhìn Thiệu Dịch Xuyên nướng thịt.
Trước khi ghi hình sang cảnh tiếp theo Trình Xuyên đi vào trang điểm lại một chút, nướng thịt một chút thôi đã khiến mặt mũi dính đen mấy vệt đen đen. Thiệu Dịch Xuyên nhìn cậu, khóe môi có hơi gương lên tạo nên một nụ cười nhẹ, “Cậu nên đi trang điểm lại đi.”
Lúc đi vào bên trong, quản lý Du ghé tai nói nhỏ, “Anh đâu có ngờ cậu sẽ chọn Grunt.”
“Sao lại không ngờ? Anh đứng bên ngoài nói em cứ chọn đi còn gì?”
“Anh là tưởng cậu sẽ chọn một trong hai người còn lại.”
Trình Nhiên hơi cau mày, rốt cuộc ý tứ của quản lý là gì.
“Thực ra trong chương trình này mọi người đang có ý định cho cô diễn viên họ Lý kia ghép cặp cùng với Grunt.”
“Vì sao?” Trình Nhiên không được nhắc nhở về điều này, “Họ kết hợp chung với nhau ở chỗ nào để cần được ghép cặp à?”
Quản lý Du cũng quên nói với cậu, “Cô diễn viên đó vừa về chung công ty với Grunt. Mới hôm rồi có một vài fan bắt gặp họ cùng đi vào công ty.” Do Thiệu Dịch Xuyên nổi tiếng cho nên bất cứ tin tức nào về người này đều lên hotsearch.
Nếu như hôm nay hai người họ là một nhóm thì sẽ tạo nên một cơn sốt.
Trình Xuyên đã dặm lại phấn xong, bình thản nói: “Là do cô ấy tự mình nhường sự lựa chọn đó cho em.”
Quản lý Du: “...” Chẳng lẽ Trình Nhiên nhắm đến Thiệu Dịch Xuyên từ trước?
Cảnh kế tiếp bắt đầu rất nhanh sau đó, cả ba nhóm sẽ cùng ngồi xuống dùng bữa tại chiếc bàn gỗ. Để các thành viên trong tập ghi hình hôm nay gần gủi hơn, mọi người sẽ vừa ăn uống vừa đặt câu hỏi cho nhau. Đa số phần nhiều sẽ tập trung vào các diễn viên lớn, chỉ một câu hỏi ngắn gọn nhưng họ lại trả lời rất dài dòng, mục đích là để được quay hình nhiều.
Trình Nhiên là người kém nổi bật nhất, sẽ nhận câu hỏi sau cùng. Cậu cảm thấy còn phải đợi khá lâu mới đến lượt, cho nên cậu tranh thủ ăn được kha khá. Cậu ướp thịt coi bộ cũng ổn, trình độ canh lửa của Thiệu Dịch Xuyên tốt thật, thịt vừa chín tới khá ngon.
Khi mọi người đã tâm tình gần hết chuyện thì mới nhớ ra Trình Nhiên, Trần Anh Lâm đặt câu hỏi cho cậu, “Tôi thấy nhóm một rất ít giao tiếp đấy, Grunt có làm gì cho cậu Trình sợ không nhỉ?”
“Không có, không có.” Trần Xuyên lắc đầu, cậu không thấy sợ Thiệu Dịch Xuyên.
Một diễn viên lên tiếng, “Tôi thấy nhé diễn viên mới vào nghề thường khi nhìn thấy người ít nói như Grunt thì sẽ lúng túng lắm đấy. Vậy mà hôm nay có người tự nguyện chọn anh ấy.”
Trình Nhiên cười cười trả lời: “Thực ra tiền bối Grunt rất tốt, tuy là anh ấy không nói chuyện nhiều có lẽ bởi vì lần đầu tiếp xúc trực tiếp nên chưa biết nói gì.”
Lúc nãy Trình Nhiên biết là Thiệu Dịch Xuyên đã cố gắng bắt chuyện lắm rồi.
“Lần đầu tiếp xúc trực tiếp? Trước đây hai người có từng gặp nhau chưa?”
Thiệu Dịch Xuyên ngừng ăn một chút, “Hình như là chưa.”
Trình Nhiên nói: “Thực ra chỉ có một mình tôi biết thôi, lúc trước tôi là người hâm mộ của tiền bối Grunt. Tôi biết anh từ lúc còn đi học.”
Mọi người trong bàn ăn bắt đầu nổi lên hứng thú muốn biết chuyện thêm, máy quay bắt đầu lấy nét vào Trình Nhiên nhiều hơn. Thiệu Dịch Xuyên cũng nhìn sang cậu, kí ức của anh vô cùng mơ hồ về một người nào tên Trình Nhiên. Đã gặp bao giờ nhỉ?
“Thực ra tôi có thể gọi anh là học trưởng có được không? Bởi vì tôi và học trưởng học cùng một trường cấp ba cho đến đại học.” Nhưng đáng tiếc là vào năm cấp ba Thiệu Dịch Xuyên ra trường rồi thì Trình Nhiên mới vào. Còn đại học thì lúc đó anh đang là sinh viên năm cuối, chỉ học ở trường một học kì thời gian còn lại đã đi thực tập bên ngoài.
Trình Nhiên biết mọi người rất có tò mò về Grunt của thời còn đi học.