Nhiệt độ của máy điều hòa không khí trong cửa tiệm đồ ngọt mở rất thấp, nhưng Ninh Nhuệ Tinh lại cảm thấy mỗi một tấc trên cơ thể của mình đều đang lan ra một loại cảm giác khô nóng.
Cô từ trước đến nay cũng chưa từng nghĩ qua có một ngày sau khi đã hiểu rõ tình cảm của mình, cô lại có thể ngồi cạnh Giang Dữ, cảm giác bồn chồn không yên khiến cô hận không thể ngay lập tức thoát ra khỏi vị trí này.
Bởi vì tư thế Giang Dữ giúp Ninh Nhuệ Tinh giữ lấy tóc, ánh mắt của anh cũng chỉ có thể theo đó mà rơi trên người cô.
Trong tay anh lúc này là những sợi tóc mềm mại, mượt mà, xuống phía dưới một chút là vành tai đang dần đỏ lên nóng hầm hập, thậm chí là với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, làn da của cô từ trắng ngần dần chuyển sang sắc hồng, cuối cùng chuyển thành màu đỏ rực.
Động tác cầm muỗng múc bánh được lặp lại nhiều lần một cách máy móc, cả cơ thể cô đều rơi vào trạng thái trống rỗng, tâm tình, tư tưởng không được tập trung, không biết là đang nghĩ đến cái gì.
Giang Dữ thật sự rất không thích cái loại cảm giác không thể kiểm soát này.
Anh đem ánh mắt đang dán lên người Ninh Nhuệ Tinh di chuyển ra chỗ khác, Giang Dữ ngước mắt nhìn lên chỗ hiển thị nhiệt độ ngay chính giữa của máy điều hòa không khí, anh âm trầm thu lại ánh mắt của mình, thấp giọng hỏi người đang ngồi ở bên cạnh, “Rất nóng sao?”
Ninh Nhuệ Tinh nghe vậy liền ngây ngẩn cả người, sau đó cô vô thức lắc đầu phủ nhận.
Điều khiến cô cảm thấy khô nóng từ trong ra ngoài như vậy vốn dĩ không phải bởi vì cái nguyên nhân thời tiết oi bức này.
Ninh Nhuệ Tinh cúi thấp đầu, tâm tình theo gió cuốn bay xa, đột nhiên cô lại nghĩ đến một chuyện.
Từ sau khi đồ ngọt được bưng lên, Giang Dữ vẫn một mực giúp cô giữ lấy tóc, vậy chẳng phải là ngay cả một miếng bánh anh cũng chưa nếm thử hay sao?
Nghĩ như vậy, trong lòng cô ngay lập tức có chút áy náy, ngại ngùng.
“Đàn anh, anh muốn ăn một miếng bánh kem không?” Ninh Nhuệ Tinh nói xong liền tìm một chỗ vẫn chưa bị đục khoét trên miếng bánh kem rồi múc xuống một muỗng sau đó đưa đến bên miệng Giang Dữ.
Sắc mặt của Giang Dữ thoáng chốc hiện ra một nét kinh ngạc nhàn nhạt, mặc dù nét kinh ngạc đó không rõ ràng lắm nhưng vẫn bị Ninh Nhuệ Tinh lúc bắt được.
Ngay khi vừa thực hiện động tác, dường như cảm thấy có một chút thân mật quá độ, sợ rằng Giang Dữ sẽ hiểu lầm rồi không thích, Ninh Nhuệ Tinh vội vội vàng vàng muốn thu lại tay của mình, sau đó đổi thành muốn lấy một cái muỗng khác đang đặt trên bàn, cô vội vàng mở miệng giải thích, “Em xém chút nữa là quên mất trên bàn còn một cái muỗng nữa......”
Cái muỗng còn đang được bọc rất đẹp, trong tay Ninh Nhuệ Tinh vẫn còn cầm cái muỗng đã múc bánh kem kia, căn bản là không còn dư tay nào để mà xé mở lớp bao bì, cô có chút khó xử ngước mắt lên nhìn Giang Dữ, cô nghĩ rằng chắc hẳn là anh không để ý đâu, cô dự định tự mình ăn hết miếng bánh kem nhỏ trên muỗng trước đã, sau đó lại giúp Giang Dữ múc lên một muỗng bánh kem thật ngon.
Rốt cuộc thì Giang Dữ đã vì cô mà làm nhiều việc như vậy, bản thân cô giúp anh làm một chút gì đó cũng là chuyện nên làm.
Muỗng bánh kem còn chưa đưa đến bên miệng liền bị người ta chặn lại giữa không trung.
Ninh Nhuệ Tinh ngước mắt, cô có chút khó hiểu nhìn về phía Giang Dữ.
Giang Dữ tránh những ngón tay của Ninh Nhuệ Tinh, anh nắm chặt lấy cán của cái muỗng rồi thuận thế cúi người về phía trước, cơ thể hơi nghiêng xuống sau đó liền đưa bánh kem vào trong miệng.
Vị thơm ngon tràn đầy khoang miệng.
Tư thế như vậy, dường như là cũng giống với vừa rồi, giống với dáng vẻ Ninh Nhuệ Tinh chủ động đưa muỗng bánh kem đến bên miệng anh.
Thậm chí là giống như cô đang chủ động đút cho anh ăn.
Trên muỗng không còn sót lại bất cứ mẩu vụn bánh kem nào.
Ninh Nhuệ Tinh giương giương khóe môi, nơi đáy mắt trong chớp mắt tràn qua rất nhiều loại cảm xúc.
Những cảm xúc trỗi lên bởi vì động tác này của Giang Dữ, có sợ hãi lay động, có nghi hoặc, căng thẳng, những loại cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau, trái tim cô cũng đập mãnh liệt hơn. Cô nhìn thấy Giang Dữ nhận lấy cái muỗng trong tay của mình, lại múc xuống một muỗng bánh kem và lần nữa đưa nó đến bên miệng cô.
Đáy lòng Ninh Nhuệ Tinh đang muốn gào thét lên một câu “cái muỗng này em dùng qua rồi”, nhưng bởi vì động tác đến một cách đột ngột của Giang Dữ mà cô ngơ ngẩn đến nỗi không nói nên lời.
Đại khái là từ trước đến giờ anh chưa từng làm qua cái động tác đút ăn như vậy, cho nên tay cầm muỗng của Giang Dữ khẽ run một chút, lớp kem trên bánh vô tình quẹt qua đôi môi hồng tươi đầy đặn của cô, trên môi là một vệt màu trắng, sự xuất hiện của vệt kem ấy khá đột ngột nhưng lại khá hút mắt.
Đôi mắt đen láy như mực của anh sâu xa, âm u thêm vài phần.
“Đàn anh?”
Ninh Nhuệ Tinh không hiểu lắm ý tứ của Giang Dữ, anh đây là muốn đút cô ăn đúng không?
Gương mặt của Giang Dữ không có bất cứ biểu cảm dư thừa gì, anh liếc mắt nhìn về phía cô, nở nụ cười dịu dàng ấm áp, dường như anh không hề cảm thấy rằng hành động này của mình đột ngột đến mức nào.
“Em đút cho anh ăn, có qua có lại mới toại lòng nhau, anh cũng nên đút cho em ăn.”
Này rõ ràng chỉ là Giang Dữ cầm lấy cán của cái muỗng rồi mượn tay cô để ăn lấy miếng bánh kem kia, đó cũng không phải ý định ban đầu của cô mà.
Cô thậm chí còn quên mất cái muỗng này vừa mới được Giang Dữ dùng qua.
“Nhưng mà......”
Trong chớp mắt khi Ninh Nhuệ Tinh mở miệng ra, Giang Dữ lại đem muỗng bánh kem ấy đưa đến càng gần hơn, thuận theo đó mà nhìn cô.
“Mở miệng.” Giang Dữ nhẹ giọng nói.
Giống như là bị mê hoặc, Ninh Nhuệ Tinh chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Giang Dữ, mở miệng nuốt xuống muỗng bánh kem kia.
Giang Dữ lộ ra một nụ cười đầy thỏa mãn, lúc đem cái muỗng ấy đưa trả lại cho Ninh Nhuệ Tinh, anh còn khẽ động đôi môi, “Bánh kem này, thật sự ăn rất ngon, em cảm thấy thế nào?”
Ninh Nhuệ Tinh cố gắng khôi phục lại tâm tình của mình, cô di chuyển ánh mắt làm ra dáng vẻ cực kỳ giống với bình thường nhẹ gật đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, độ cong ở khóe môi của Giang Dữ càng tăng thêm.
“Nếu như thích, vậy thì lần sau lại dẫn em đến ăn.”
“Được”, cô đồng ý rồi lại bổ sung thêm một câu, “Cảm ơn đàn anh.”
Có thể có cơ hội được ở cùng một chỗ với anh, Ninh Nhuệ Tinh không nỡ từ chối.
- -----
Trong kỳ nghỉ Quốc khánh này, ba mẹ của Ninh Nhuệ Tinh vừa khéo lại ra nước ngoài du lịch, chỉ có một mình cô ở nhà.
Buồn chán mất mấy ngày, lúc nhận được điện thoại của cô bạn thân thiết, Ninh Nhuệ Tinh liền vui vẻ đồng ý lời mời.
Nạp Thiến sau khi thi tốt nghiệp trung học phổ thông và xét tuyển đại học đã chọn đến một nơi khác để học tập, cuối tuần thường không về nhà, chỉ là gặp phải kỳ nghỉ ngắn này nên mới quay về.
Vừa quay về liền vội vàng liên lạc với Ninh Nhuệ Tinh, hẹn cô ra ngoài chơi.
Con gái khi ra ngoài đi chơi, ngoại trừ đi dạo phố thì chính là đi ăn, đi xem phim điện ảnh, lúc ngồi trong quán nước, đến cùng thì đây vẫn là cô bạn thân thiết của cô, Ninh Nhuệ Tinh nhịn không được liền nói ra cảnh ngộ của bản thân dạo gần đây, đặc biệt là chuyện bản thân mình đang thích Giang Dữ.
Nạp Thiến đối với chuyện này có chút kinh ngạc, những năm này, số người vừa đẹp trai vừa xuất sắc từng theo đuổi Ninh Nhuệ Tinh cũng không phải là không có, nhưng cái chính là không có một người nào có thể được cô chú ý đến.
Bởi vì ngay từ khi bắt đầu, ngoại trừ những yêu cầu trong việc học tập ra thì cô sẽ không để người khác có cơ hội thân cận mình.
Vô tình bài xích việc tiếp xúc với nam sinh, điều đó dẫn đến có mấy lần Nạp Thiến đã trêu chọc Ninh Nhuệ Tinh rằng có phải là muốn cô độc một mình đến cuối đời hay không.
Nạp Thiến vẫn còn nhớ những lời mà trước đây Ninh Nhuệ Tinh từng nói.
“Tớ cũng đã từng tưởng tượng ra dáng vẻ của người mà tớ thích, chỉ là nửa còn lại của tớ vẫn chưa xuất hiện mà thôi.”
Những nỗi sợ hãi, kích động của thanh xuân thì ai cũng có, Ninh Nhuệ Tinh đã vô thức tránh né những người khác, cũng chỉ bởi vì cô không thích họ mà thôi.
Đối với việc tình cảm, cô cũng đã từng có sự tưởng tượng, trong lòng cũng đã có những đường nét phác họa mơ hồ về nửa kia của mình, chỉ là người phù hợp với những hình ảnh phản chiếu về nửa còn lại của cô vẫn một mực không xuất hiện.
Chỉ cần người đó vừa xuất hiện thôi thì tướng mạo, dáng vẻ, lời nói, âm thanh, động tác, hay bất cứ một điểm nào của anh cũng đủ để trở thành nguyên nhân khởi nguồn cho sự nhất kiến chung tình (*) của cô.
(*) Nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu.
Mà hiện tại người khiến cô cảm thấy khó khăn, không biết phải làm thế nào đã xuất hiện rồi.
Giang Dữ đủ ưu tú đến mức khiến cho người đã từng nghe qua về những sự tích của anh đều sẽ thấy ấn tượng.
Vừa mới bắt đầu, cô đối với Giang Dữ đã có một loại hảo cảm không thể diễn đạt thành lời, từ tướng mạo cho đến cử chỉ, lời nói, cách đối nhân xử thế của anh đều không thể chỉ ra bất cứ một sai sót nào, dường như anh chính là hình bóng phác họa về nửa còn lại trong lòng cô.
Do đó, cô không hề có bất cứ sự phản kháng nào mà cứ như vậy tiếp cận Giang Dữ.
Ninh Nhuệ Tinh không phải là người có tính cách có thể chủ động đi theo đuổi người khác, nhưng đối với con gái mà nói, khi quá thích một người thì tất cả những điều không thể trước đó trong chớp mắt đều sẽ trở thành động lực để họ dũng cảm tiến về phía trước.
Sự dũng cảm tràn đầy trong lòng cũng chỉ có thể dành cho một người đó mà thôi.
“Cứ xem như là cậu có thích một người đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không được đi tỏ tình trước.” Nặc Thiến cảm thán một hơi, “Suy cho cùng, ai động lòng trước thì người đó thua cuộc.”
Chuyện Nặc Thiến trước đây chủ động theo đuổi người ta gần như khắp cả trường cấp ba không ai là không biết, vì thế mà sau này cô phải đến nơi khác để học đại học, cũng là để trốn tránh sự việc đã diễn ra trong quá khứ này.
Lời của Nặc Thiến đối với Ninh Nhuệ Tinh mà nói cũng được xem như là lời khuyên của người đi trước.
Sợ rằng lại nhắc đến chuyện đau lòng của Nặc Thiến, Ninh Nhuệ Tinh liền không tiếp tục nói về chuyện của mình nữa, cô chỉ muốn nhanh chóng chuyển đề tài nói chuyện.
“Lúc còn trẻ ai mà chưa từng yêu qua một tên xấu xa đê tiện cơ chứ”, so sánh với tính cách dè dặt cẩn thận từng li từng tí của Ninh Nhuệ Tinh thì Nặc Thiến ngược lại cởi mở hơn nhiều, “Trong những năm tháng thanh xuân từng thích một người, rầm rầm rộ rộ yêu đương thắm thiết, cho dù kết cục không tốt đẹp, cũng không thể nào vượt qua được quá khứ kinh khủng của tớ, nhưng ngược lại, đoạn quá khứ đó là bằng chứng cho việc tớ đã từng dũng cảm.”
“Hơn nữa tớ cũng phải cảm ơn cậu ta đã dạy cho tớ rằng sau khi không xác định rõ được liệu đối phương và cậu có tâm tư tương đồng hay không, thì sự chủ động của cậu sẽ chỉ trở thành gánh nặng và sự chán ghét đối với cậu ta, cậu cho rằng sự kiên trì của cậu cuối cùng cũng sẽ cảm động được cậu ta nhưng đến cùng quay đầu nhìn lại thì người cảm động chỉ có một mình cậu mà thôi, còn trong mắt những người khác thì cậu chỉ là một tên hề suốt ngày nhảy nhót, hết nhảy lên rồi lại nhảy xuống.”
Là một người bạn thân, Nặc Thiến cực kỳ không hy vọng Ninh Nhuệ Tinh lần đầu tiên thích một người, đến cuối cùng lại phải chịu đựng kết quả giống như cô.
“Thật muốn nhìn xem cái người khiến cậu động lòng kia có tướng mạo như thế nào?”
Nặc Thiến cuối cùng kết thúc đoạn nói chuyện này bằng một câu nói như vậy.
- -----
Sau khi ăn xong bữa tối, Ninh Nhuệ Tinh cùng với Nặc Thiến đi một chuyến đến siêu thị.
Từ lúc học cấp ba đã có thói quen đi đến viện phúc lợi làm tình nguyện, thói quen đó vẫn được Nặc Thiến duy trì lên đến đại học, thật không dễ dàng gì mới quay về một chuyến, cô liền muốn mua một ít đồ mang đi.
Siêu thị ở trung tâm thành phố, người đến người đi rất náo nhiệt, lúc bước vào cửa Ninh Nhuệ Tinh tiện tay lấy theo một chiếc xe đẩy.
Bởi vì đã lên kế hoạch trong đầu cho nên tốc độ mua đồ cũng được xem là khá nhanh.
Vốn dĩ mọi chuyện diễn ra cũng khá thuận lợi, ai biết được lúc Ninh Nhuệ Tinh xếp hàng thanh toán cùng với Nặc Thiến lại có một con chó nhỏ màu trắng không biết là chủng loại gì chạy tới lủi xuống dưới chân Ninh Nhuệ Tinh, đưa lưỡi ra liếm liếm đôi giày màu trắng nhỏ nhắn của cô.
Ninh Nhuệ Tinh cúi đầu, đôi chân thon dài giống như thân trúc đang lộ ra ngoài không kiềm chế được mà trở nên run rẩy.
Cảnh tượng bị một con chó đuổi chạy ngày trước vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt, hơn nữa cô đang mặc một chiếc quần ngắn, hiện tại con chó cứ liếm liếm mũi giày của cô, lát nữa không biết chừng nó sẽ liếm lên tới chân của cô.
Nghĩ như vậy, Ninh Nhuệ Tinh không kiềm được lùi ra phía sau một bước, con chó kia cũng thật thông minh, lanh lợi, nó nhanh nhẹn bước một bước nhỏ lại kéo gần khoảng cách với cô hơn một chút, giống như đang được liếm một món ăn thơm ngon, nó lại đưa lưỡi liếm lên mũi giày của Ninh Nhuệ Tinh.
Ninh Nhuệ Tinh cũng không cầm cự được nữa, cô xoay người muốn tránh lên trên người của Nặc Thiến đang đứng phía sau, xen lẫn giọng nói không ổn định là âm giọng rõ ràng như muốn khóc, cô lẩm bẩm nhỏ giọng nói, “Thiến Thiến, có chó kìa.”
Cô đang trong lúc hỗn loạn nên không cảm giác được người đến đứng sau lưng mình đã đổi thành một người khác.
Ninh Nhuệ Tinh cúi đầu xem xét động tĩnh của con chó, một bên lại đưa tay ra nắm lấy cánh tay của “Nặc Thiến”, mượn người”cô” để trốn tránh, trực tiếp đâm đầu vào một lồng ngực mát lạnh, “Thiến Thiến, cậu mau giúp tớ đuổi nó đi đi.”
Cô vẫn luôn thích những loại động vật nhỏ như chó, mèo, nhưng cô chỉ dám đứng từ xa nhìn chúng nó, tiếp xúc ở khoảng cách gần cái gì chứ, cô sẽ chỉ thấy sợ hãi thôi.
Phía trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười nhẹ, một trận tê dại truyền đến bên tai, một giọng nam dịu dàng như làn gió mát cũng theo đó vang lên.
“Chạy mất rồi, đừng sợ.”
Giọng nam quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai, trái tim của Ninh Nhuệ Tinh mãnh liệt đập liên hồi, cô còn chưa ngước mắt lên nhìn thì đã nghe thấy giọng nói của Nặc Thiến truyền qua không khí, “Dư Dư, không sao chứ?”
“Dư Dư? Biệt danh hả?”
Bên tai đột nhiên truyền tới một làn hơi ấm, nghe anh thấp giọng gọi biệt danh của mình, cả người Ninh Nhuệ Tinh có chút trở nên căng thẳng, trong lòng cô cuộn trào lên cảm giác căng thẳng và xấu hổ, ngượng ngùng.
Ngữ điệu của anh không bình tĩnh và trầm ấm như bình thường, mà ngược lại là giọng điệu trêu đùa ngoài ý muốn, hai chữ đơn giản đó lại bị ma sát giữa kẽ răng anh rồi mới thốt ra ngoài.
Vừa nghe thấy giọng nói, Ninh Nhuệ Tinh liền nhận ra đó là Giang Dữ.
Cũng chính bởi vì là anh mà cả người cô ngay tức khắc liền cảm thấy có chút không dễ chịu.
Mà anh vẫn chưa ý thức được, lại gọi biệt danh của cô thêm lần nữa, sau cùng, lại còn không quên bình luận thêm một câu.
Giọng nói anh nhẹ nhàng, dịu dàng, như một làn gió nhẹ đang hiu hiu thổi tới.
“Nghe rất hay.”
——————————
Mn nhớ vote, cmt chém gió cho vui với mìng nha