Trước khi nghĩ ra một biện pháp giải quyết ổn thỏa, Ninh Nhuệ Tinh xoắn xuýt hết mấy phút đồng hồ, sau đó cô kiềm chế không được mà tải lại ứng dụng.
Một mảnh trắng xóa, một tin nhắn cũng không có, bao gồm cả nhật kí trò chuyện trước đây.
Không biết là trong mấy phút cô xóa ứng dụng kia đi, Giang Dữ có gửi tin nhắn trả lời cho cô hay không?
Mặc dù có một chút tiếc nuối và cảm giác mất mát đối với việc mất đi nhật ký trò chuyện, nhưng một trang trò chuyện sạch sẽ như vậy cũng được xem là một loại an ủi.
Ít nhất là còn có thể tạo ra một loại ảo giác rằng cái gì cũng đều chưa từng xảy ra.
Hội sinh viên trường cứ hơi một tí là lại phải họp, mặc dù một cán sự nhỏ nhoi như cô đây cùng với một nhân vật lớn như chủ tịch ngoài Đại hội toàn thể hội sinh viên ra thì khả năng xuất hiện ở cùng một cuộc họp sẽ không cao.
Nhưng mà, chiếu theo những gì xảy ra hôm nay cũng như việc luyện tập bóng rổ hoặc là một số chuyện khác thì cô cùng với Giang Dữ đã thiết lập nên một mối quan hệ dây dưa lẫn nhau, gần như có thể xem là tình trạng “ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng sẽ thấy“.
Nếu như muốn trốn tránh anh, hình như đó là việc không có khả năng xảy ra.
Cách giải quyết êm đẹp gì gì đó còn chưa thể nghĩ ra, ngược lại càng nghĩ càng cảm thấy phiền, Ninh Nhuệ Tinh nhịn không được trèo lên giường, cô chôn khuôn mặt của mình vào trong chiếc chăn ấm áp.
Vừa lòng chưa hả, tại sao bản thân cô lại phải ngứa tay gửi cái icon kia đi vậy chứ.
Nếu như muốn gửi như vậy thì có thể gửi sang máy tính của bản thân là được rồi, lại nghĩ đến tâm tình muốn trêu chọc Lai Âm của mình, cô không kiềm được càng cảm thấy hối hận.
Quả thật là “hại người cuối cùng lại hại mình”, cổ nhân đích thực là không gạt mình mà.
Cầm lên điện thoại, cô nhấn mở khung trò chuyện với Giang Dữ, biên soạn xong một đoạn tin nhắn giải thích, xóa xóa rồi lại cắt giảm, cuối cùng cô lại không dám gửi đi.
Ninh Nhuệ Tinh day day hai bên thái dương đã bắt đầu phát đau của mình, cô ra khỏi trang trò chuyện, nhắc nhở bản thân không cần nghĩ ngợi thêm nữa.
Bất quá thì lúc tình cờ gặp được Giang Dữ sẽ giải thích lại, dù sao Quốc khánh (*) cũng sắp đến rồi, một “quý nhân nhiều việc” như Giang Dữ sợ rằng đến lúc đó cũng không còn nhớ đâu.
(*) Quốc khánh Trung Quốc vào ngày 1/10
“Ừm, không sai, cứ như vậy đi.” Ninh Nhuệ Tinh lẩm bẩm một mình an ủi bản thân.
“Cái gì cứ như vậy đi, làm sao vậy?”
Hứa Giai Văn với Ninh Nhuệ Tinh vừa khéo lại nằm sát vách giường, vừa nghe thấy giọng nói của Ninh Nhuệ Tinh, cô nhịn không được mở miệng hỏi.
“Không có gì, tớ xem TV thôi.”
Ninh Nhuệ Tinh nói xong, cô nhanh chóng mở một kênh truyền hình lên, đặc biệt còn vặn lớn âm lượng lên nữa.
Mặc dù trong lòng rất muốn để cho Hứa Giai Văn và Phương Đình Dư giúp mình nghĩ ra một biện pháp ổn thỏa, nhưng liên quan đến icon có hình Giang Dữ, thêm vào đó anh chưa từng biểu thị thái độ gì, Ninh Nhuệ Tinh cũng không dám nói cho người khác biết.
Bọn họ dường như là có gì cũng nói hết với nhau, trong lòng Ninh Nhuệ Tinh có chút áy náy, cô âm thầm nói xin lỗi với Hứa Giai Văn và Phương Đình Dư.
Ngoại trừ sự việc có liên quan đến cái icon lần này ra thì những sự việc khác sau đó cô chắc chắn sẽ nói với hai người bọn họ.
Ngày mai còn có tiết học sớm, đem điện thoại đặt sang một bên, Ninh Nhuệ Tinh nhắm mắt muốn đi ngủ, trong đầu cô lại loáng một cái xẹt qua bộ câu hỏi trắc nghiệm mà cô đã nhìn thấy trong điện thoại của Lai Âm.
Lúc ký túc xá tắt đèn, cô mở điện thoại ra, bắt đầu nghiên cứu, nghiền ngẫm.
Đó là một bản khảo sát liên kết, phần lớn các câu hỏi, Ninh Nhuệ Tinh nghĩ cũng không cần liền chọn đáp án là “khẳng định“.
Nhìn thấy kết quả được tính ra sau cùng, cho dù trong lòng đã làm tốt công tác chuẩn bị tiếp nhận, nhưng cô rõ ràng vẫn có chút ngẩn người.
“Bạn rất thích anh ấy“.
“Chỉ cần cùng với anh ấy nói chuyện, bạn sẽ cảm thấy vui vẻ một cách kỳ lạ, thậm chí sẽ luôn nghĩ đến anh ấy, khi ở trước mặt anh, bạn sẽ cực kỳ chú ý đến lời nói và hành vi của bản thân...... Bạn của hiện tại đã có một chút cảm giác động lòng với anh ấy rồi, nhưng vẫn còn đang phân vân rằng bản thân có phải đã thích anh hay không, không cần phân vân nữa đâu, bạn chắc chắn đã thích anh ấy rồi, thậm chí mức độ đã không còn là thích bình thường nữa......”
Trái tim của Ninh Nhuệ Tinh trong chớp mắt liền tăng tốc.
Cô có thể cảm nhận được sự không bình thường của bản thân khi ở trước mặt Giang Dữ, nhưng loại tâm tình này lại khác xa với những con chữ trực quan đó.
Đánh thẳng vào tâm nhĩ, khó mà chống đỡ được.
Ninh Nhuệ Tinh nặng nề thở hắt ra, cô đưa tay xoa xoa lên vị trí trái tim đang đập nhanh một cách kỳ lạ của mình.
Ngoài sự kích động, phấn khích ra, sự thất lạc cũng từng trận từng trận dâng trào.
Cô thích Giang Dữ, nhưng lại không dám nói với anh.
Lịch sử tỏ tình thất bại của nhiều người như vậy đã để lại cho cô một loại cảnh báo.
Giang Dữ có thể thân thiện với cô, nhưng cũng sẽ không tốt đến mức nguyện ý đi tiếp nhận tình cảm của cô.
Thậm chí tình huống tồi tệ nhất có thể là bọn họ ngay đến cả mối quan hệ đơn giản nhất như hiện tại cũng khó có thể duy trì.
Huống hồ, cô cũng không phải là loại người có tính cách dám dũng cảm bày tỏ tình yêu.
Nếu như không thể ở bên nhau, vậy thì trong những tình huống bình thường có thể ở cùng nhau, có thể tùy lúc tùy nơi chạm mặt nhau, vậy cũng đủ để tự an ủi bản thân rồi.
Ninh Nhuệ Tinh đem điện thoại ném sang bên cạnh giường, cô kéo chăn che phủ toàn bộ cơ thể mình, nhịn không được lăn qua lăn lại, cô thấp giọng khẽ hét lên một tiếng.
Ngày mai cũng không biết phải đối mặt với anh như thế nào đây?
- ----
Ngày hôm sau trên đường đi đến dãy lầu giảng dạy, suốt cả một đường Ninh Nhuệ Tinh đều để hồn vía lên mây.
Cô vừa muốn nhìn thấy Giang Dữ, vừa có chút sợ sẽ nhìn thấy anh.
Ninh Nhuệ Tinh nắm chặt lấy cánh tay của Hứa Giai Văn, đi theo sau lưng cô ấy, đầu cúi gằm xuống đất mà đi.
“Dư Dư, cậu đã làm chuyện gì xấu xa sao, sao lại bày ra dáng vẻ chột dạ vì làm sai vậy chứ?”
“Không có, không có đâu......”
Sau khi tan học, Lai Âm lại đi ra ngoài trường để hẹn hò với bạn trai, Ninh Nhuệ Tinh căn bản không tìm được người để tâm sự về tai nạn do vụng về mà bản thân đã gây ra vào tối qua, cô chỉ đành trả lời qua loa lấy lệ.
“Lạ thật......” Hứa Giai Văn nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, sau đó cô thúc thúc khuỷu tay vào người Ninh Nhuệ Tinh, “Này, kia không phải là đàn anh Giang Dữ sao?”
Nghe đến cái tên này, Ninh Nhuệ Tinh liền cảm thấy máu huyết khắp cả người mình đều đang chảy ngược dòng, cô dõi theo ánh mắt của Hứa Giai Văn nhìn về phía xa xa đó.
Vừa nhìn lên đã thấy Giang Dữ với khí chất nổi trội giữa đám đông đang đi trên con đường phía đối diện đi về hướng này.
Cô đưa tay kéo lấy cánh tay của Phương Đình Dư, Ninh Nhuệ Tinh nhẹ giọng nói, “Đột nhiên muốn uống Cola, chúng ta đi mua nhé?”
Ninh Nhuệ Tinh nói xong, cũng không cho hai người bọn họ cơ hội suy nghĩ liền kéo tay bọn họ đi vào một con đường nhỏ.
Đi đường vòng cũng sẽ ngăn chặn được khả năng vô tình gặp được Giang Dữ.
Cô đã nghĩ qua rất nhiều tình cảnh, nhưng đến cuối cùng cô vẫn không dám đứng trước mặt giải thích với Giang Dữ.
Giống như đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, Giang Dữ đưa mắt nhìn khắp bốn phía xung quanh, anh liền nhìn thấy bóng lưng của Ninh Nhuệ Tinh nhanh chóng biến mất.
Có chút cảm giác rằng cô đang trốn tránh anh.
Nghĩ đến tin nhắn nhận được vào tối hôm qua, đáy mắt Giang Dữ nhanh chóng chớp qua ý cười nhàn nhạt.
Anh gần như có thể tưởng tượng thấy dáng vẻ của cô khi cô phát hiện mình gửi icon cho nhầm người.
Sợ là ngay đến cả tin nhắn trả lời của anh cô cũng không dám xem, hoặc là cô đã gỡ cài đặt ứng dụng luôn rồi.
Lấy hình của anh làm icon sao?
Trước đây cũng không phải là không có người chưa từng làm qua một loạt hình ảnh như vậy, chẳng qua, Giang Dữ từ trước đến nay vẫn không thích việc hình ảnh của mình bị người khác tùy tiện lan truyền.
Nhưng nếu như cô thích, vậy thì dùng cũng không sao cả.
- ----
Trên ứng dụng giao tiếp xã hội không thể nói rõ ngọn ngành mọi chuyện được, Lai Âm vào tiết thứ hai của giờ tự học buổi tối mới từ bên ngoài quay về trường học, tối đến sau khi từ lớp tự học buổi tối quay lại phòng ký túc xá, Ninh Nhuệ Tinh mới nói với Lai Âm về sự việc này.
Lai Âm nghe xong đại khái câu chuyện, đã nhịn không được mà cười thành tiếng, cô cười nhạo, trêu đùa Ninh Nhuệ Tinh, “Dư Dư, cậu làm tớ cười chết mất thôi, cái này mà cậu cũng có thể gửi nhầm à? Cái đầu của cậu toàn dùng để nghĩ đến đàn anh Giang Dữ thôi hả?”
Ninh Nhuệ Tinh bị lời nói của Lai Âm làm cho gương mặt phiếm đỏ, cô thấp giọng biện giải, “Ai biết cậu đổi ảnh đại diện đâu, màu sắc cũng khá giống nữa......”
Chẳng qua, lúc gửi lại cái icon kia cho Lai Âm vào tối hôm qua, bản thân cô đúng thật là đang nghĩ đến Giang Dữ.
Ninh Nhuệ Tinh cúi đầu nhìn điện thoại, nhân lúc thời gian vẫn còn sớm, cô muốn đề nghị đi ra sân thể thao đi dạo.
Rốt cuộc thì đối với những chuyện này, Lai Âm cũng là người hiểu khá rõ, cô muốn nhờ Lai Âm phân tích cho cô.
Ai biết được giây tiếp theo lại truyền đến âm báo nhắc nhở có tin nhắn mới.
Là tin nhắn của Giang Dữ.
Ninh Nhuệ Tinh phải hạ một quyết tâm to lớn mới có thể khiến bản thân mình mở trang trò chuyện ra.
Chỉ hai chữ mà lời ít ý nhiều, khiến trái tim cô theo đó run rẩy.
“Ở đâu?”
Giữa những con chữ hình như lộ ra cảm giác thân mật nào đó không thể nói rõ thành lời.
Ninh Nhuệ Tinh không kiềm được có chút buồn phiền.
Cô nghĩ tới những lời mà bản thân mình đã thấy trên mạng ngày hôm qua.
Khi bạn để ý tới từng hành động từng lời nói của anh ấy, và dễ dàng vì một câu nói hay một động tác nào đó của anh ấy mà tự tạo ra những viễn cảnh ảo tưởng của bản thân...... Vậy là bạn đã thích anh ấy rồi.
Anh không nhắc đến sự việc về cái icon kia, hoặc có lẽ là tin nhắn ngày hôm qua đã nói rồi? (**)
(**) Tin nhắn ngày hôm qua ở đây ý nói là Ninh Nhuệ Tinh nghĩ rằng Giang Dữ đã gửi tin nhắn thắc mắc về cái icon trong lúc cô gỡ cài đặt ứng dụng tối hôm qua.
Bỏ qua vấn đề lịch sự của Giang Dữ trong tin nhắn này, Ninh Nhuệ Tinh cũng đoán không ra ý tứ của anh khi hỏi câu hỏi ấy, nếu như Giang Dữ muốn tìm cô đến để hai mặt một lời vậy thì không hay rồi.
Nghĩ vậy, Ninh Nhuệ Tinh đưa tay gõ gõ lên màn hình điện thoại, nhanh chóng gửi cho Giang Dữ một tin nhắn trả lời.
“Ở ký túc xá, đàn anh có chuyện gì vậy?
Gửi tin nhắn ấy đi, Ninh Nhuệ Tinh không tránh được có chút dương dương tự đắc.
Cô đã nói là ở ký túc xá rồi, Giang Dữ sẽ làm gì được cô chứ, chẳng lẽ lại có thể bắt cô ra khỏi cửa để chịu sự xét hỏi của anh?
Giang Dữ nhìn thấy những con chữ trên màn hình, lại nhìn đến cái người đang cúi đầu ở cách đó không xa, nhẹ cười một tiếng.
Ninh Nhuệ Tinh có cảm giác giống như có ai đó đang nhìn mình, cô ngước mắt nhìn một vòng xung quanh, không nhìn thấy người nào khả nghi nhưng cô vẫn vô thức cảm thấy có gì đó không hay sắp xảy đến.
Giang Dữ lại gửi đến một tin nhắn.
Vừa cúi đầu nhìn tin nhắn, thì suy đoán của bản thân liền trở thành sự thật.
Những con chữ trên màn hình đó không ngừng được phóng to dưới ánh mắt cô.
“Quay đầu lại, anh đang ở sau lưng em.”
Những con chữ có thể được gọi là lãng mạn nhưng lạc vào đáy mắt của Ninh Nhuệ Tinh thì lại không có cảm giác như vậy.
Đáy lòng cô chợt thấy kinh sợ, cô thầm nghĩ rằng không thể nào chứ, nhưng cơ thể cô đã sớm có ý thức quay đầu lại.
Ánh đèn đường vàng nhạt u ám, Giang Dữ đứng ở một nơi không xa nhưng lại sáng đến mức khiến cô chói mắt.
Dường như trong mắt cô, Giang Dữ giống như đang tự mình tỏa sáng vậy.
Thấy khóe môi Giang Dữ cong cong, nhấc chân muốn đi về phía này, trong đầu Ninh Nhuệ Tinh nổ ầm một tiếng, cơ thể có chút không khống chế được mà bắt đầu run cầm cập.
Cô vô thức cảm thấy rằng Giang Dữ đến đây là muốn tính sổ với cô.
Sự tự tin ban đầu cô dựng lên vào sáng nay để tự an ủi mình đột nhiên sụp đổ khi cô đối diện với đôi mắt sâu xa kia của anh.
Buông cánh tay Lai Âm ra, đôi chân của Ninh Nhuệ Tinh khẽ động.
Nghĩ cũng không thèm nghĩ, cô xoay người đi đến đường chạy bên cạnh.
Làn gió đêm thổi vào gương mặt Ninh Nhuệ Tinh, lạnh đến mức phát đau.
Cô cảm giác rằng bản thân đang nghe thấy âm thanh tự đánh vào mặt mình.
Vừa mới thề thốt son sắt nói rằng mình ở ký túc xá, kết quả là một giây sau liền bị Giang Dữ bắt tại trận.
Trước đó là vụ icon, sau lại có vụ bị bắt tại trận, cô thế này làm sao đối mặt với Giang Dữ được đây.
Lai Âm bị sự loạn cào cào của Ninh Nhuệ Tinh làm cho kinh ngạc đến mức trừng lớn hai mắt.
Cô nghiêng đầu nhìn bóng dáng Ninh Nhuệ Tinh chạy khuất dạng trong màn đêm, song, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Giang Dữ đang bước những bước lớn đi về phía này.
Lúc Giang Dữ đi lướt qua người cô, Lai Âm vội vàng mở miệng chào hỏi với anh.
Giang Dữ nhẹ gật đầu, đôi mắt anh khóa chặt lấy bóng dáng Ninh Nhuệ Tinh, rồi nhanh chóng đi về phía cô vừa chạy khuất.
Lai Âm cầm lấy điện thoại, cô nhanh chóng nhắn tin vào trong group chat của phòng ký túc xá.
Cô nhịn không được ý nghĩ muốn tìm thêm người để chia sẻ tất cả những gì mà mình vừa mới mắt thấy tai nghe.
Thú vị ghê.
Thật sự là quá thú vị luôn.
Vừa nhìn là đã biết đàn anh Giang Dữ đang theo đuổi Dư Dư rồi.
Chỉ là không biết, đuổi theo như thế là muốn làm gì nhỉ?
—————————
Mn nhớ vote ⭐️ ủng hộ mình nha ♥️
Nhiều nhiều ⭐️ mình lại đồng bóng up thêm chương cho mn đọc nạ ☺️☺️
Like page Kithara_ team để được đọc nhiều chap mới nha <3 <3 <3