Em Là Ngôi Sao Nào?

Chương 26: Chương 26: Thích cậu




Lời của Giang Dữ không nặng không nhẹ chạm vào màng tai của Ninh Nhuệ Tinh.

Cô ngước mắt lên có chút sửng sốt nhìn Giang Dữ.

Bờ môi cô khẽ động nhưng còn chưa nói ra tiếng đã bị Lai Âm chen vào.

Lai Âm đem bức ảnh vừa được rửa ra còn đang cầm trong tay đưa qua cho Ninh Nhuệ Tinh, “Bức ảnh chụp tập thể lúc trao giải thưởng vừa nãy, có một đàn chị nhờ tớ đưa cho cậu.”

Sau khi trao giải thưởng xong, tất cả những thí sinh đạt giải cùng với các vị giảng viên giám khảo và những khách quý lên trao giải thưởng phải cùng đứng lại trên khán đài chụp chung một bức ảnh, Ninh Nhuệ Tinh vừa nhìn thấy Giang Dữ đang chờ đợi dưới khán đài, chụp xong bức ảnh cô liền gấp gáp chạy xuống dưới tìm Giang Dữ, đâu có quan tâm đến việc đợi đến khi bức ảnh được rửa ra.

Ninh Nhuệ Tinh nhận lấy tấm ảnh, nhìn qua một cái, cô liền không kiềm chế được phỉ nhổ bản thân mình một câu, “Thật là xấu quá.”

Bức ảnh chụp tập thể khổ lớn đúng thật là đem khuyết điểm của mỗi người vô duyên vô cớ mà phóng đại ra một tấc, đặc biệt là gương mặt của cô, so với người thật mà nói thì đã bị phóng to ra rất nhiều.

Lời nói vừa dứt, Ninh Nhuệ Tinh ngay lập tức có chút hối hận.

Giang Dữ đang ngồi ngay bên cạnh cô, câu nói ghét bỏ bản thân mình vừa rồi của cô phải chăng cũng sẽ bị anh nghe thấy?

Không có lúc nào cô cảm thấy bản thân mình ngu xuẩn như lúc này.

Thích một người chính là muốn đem khía cạnh tốt nhất của bản thân phô ra hết trước mặt người ấy, nhưng bản thân cô thì hay rồi, ngược lại không chút che đậy nào mà đem toàn bộ khuyết điểm của mình phơi bày hết ra.

Ninh Nhuệ Tinh cầm lấy mép của bức ảnh, bản thân cô không mang theo túi nên đang muốn nhờ Lai Âm giúp mình cất bức ảnh đi, bên tai cô lại rơi xuống một làn hơi ấm nóng.

Vừa nghiêng đầu cô liền đối diện với sống mũi thanh tú, thẳng tắp của Giang Dữ.

Anh hơi hơi nghiêng người, từ góc độ của người ngoài nhìn vào thì rất dễ tạo ra ảo giác rằng anh đang dựa vào vai Ninh Nhuệ Tinh.

Hứa Giai Văn và Phương Đình Dư đang đứng đợi ở một nơi cách đó không xa không tránh được có chút kinh ngạc.

Đàn anh Giang Dữ cùng với Dư Dư dường như có chút quá thân mật rồi.

Đôi má cô bị hơi ấm từ làn môi anh phả ra vờn quanh có chút ngứa ngáy, toàn thân Ninh Nhuệ Tinh lại có chút cứng nhắc, động cũng không dám động.

Giang Dữ dường như không ý thức được sự thân mật vào ngay lúc này, anh cứ dựa gần thêm một chút về hướng Ninh Nhuệ Tinh.

Anh hơi khẽ cúi đầu, tầm nhìn rơi vào bức ảnh Ninh Nhuệ Tinh đang cầm trong tay, đôi lông mi dài che đi những hình ảnh đang khẽ lay động, anh thấp giọng cười một tiếng, “Anh cảm thấy rất đẹp mà.”

“Thật, thật sao?” Ngây ngẩn ra mất hai, ba giây, Ninh Nhuệ Tinh mới úp úp mở mở hỏi lại.

Cô căn bản không còn quá nhiều lý trí để đi phân tích ý nghĩa trong câu nói của Giang Dữ, tràn đầy tâm tư cô lúc này chỉ còn duy nhất một ý niệm sót lại.

Giang Dữ nói bức ảnh rất đẹp.

Cũng chính là gián tiếp nói cô rất đẹp.

Nghĩ vậy, trên gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh liền nhuốm lên hơi nóng hừng hực.

Có chút cảm giác mất hết thể diện không thể gọi thành tên.

Cô làm ra vẻ khẽ ho hai tiếng, muốn đem những mê luyến đang chớp hiện trong đầu từng cái từng cái một quét đi hết.

Nhưng càng cố ý như thế thì lại càng nghĩ đến nhiều hơn.

Một câu nói của Giang Dữ cứ không ngừng lặp đi lặp lại bên tai cô.

“Em rất nóng sao?”, Giang Dữ ngồi thẳng người lên, khẽ xoay đầu nhìn về phía Ninh Nhuệ Tinh.

Trong đôi mắt đen nhánh sâu hun hút của anh chất chứa sự quan tâm có thể nhìn thấy rõ ràng.

Ninh Nhuệ Tinh gần như có chút cứng nhắc lắc đầu.

“Mặt rất đỏ.”

Giọng nói của Giang Dữ có hơi thấp, Ninh Nhuệ Tinh thậm chí còn ẩn ẩn nhận ra được ý cười chợt hiện như có như không của anh.

Lúc này gương mặt cô càng đỏ lựng cả lên.

Giang Dữ thu lại tầm nhìn đang đặt trên người Ninh Nhuệ Tinh, anh nhìn thời gian một chút rồi lại nhìn mấy cô bạn cùng phòng ký túc xá của Ninh Nhuệ Tinh đang đứng đợi bên cạnh, anh vô thức lên tiếng hỏi, “Ký túc xá của bọn em tối nay có hoạt động không?”

Theo lẽ thường mà nói thì khi nhận được giải thưởng hoặc là vào những dịp đáng chúc mừng gì đó thì đều phải mời bạn bè cùng phòng ký túc xá đi đãi một bữa.

Ninh Nhuệ Tinh nhẹ gật đầu, “Sau khi giờ tự học buổi tối kết thúc phải ra ngoài liên hoan một bữa.”

Giang Dữ nhẹ giọng ừm một tiếng rồi đứng dậy, “Anh vừa nãy chỉ là tạm thời rời khỏi vị trí của mình một lát, bây giờ phải nhanh chóng quay lại rồi.”

Ninh Nhuệ Tinh bị câu nói giải thích của anh làm cho ngây ngốc, cô ngơ ngác trả lời, “Được, được ạ.”

“Buổi tối không được đi chơi về quá trễ, quay về ký túc xá sớm một chút, về đến phòng rồi thì nói với anh một tiếng.” Anh ngừng một chút, thấy cô không phản ứng gì thì nhịn không được thấp giọng hỏi thêm một câu, “Đã biết chưa?”

Ngữ khí hoàn toàn là căn dặn nhưng lại mang theo một loại cảm giác cưng chiều nhàn nhạt.

Trong đầu Ninh Nhuệ Tinh gần như là một mảng trống rỗng, cô vô thức thuận theo câu hỏi của anh mà gật đầu, nhè nhẹ nói, “Được ạ.”

Lai Âm đứng cách chỗ của hai người khá gần nên đã nghe hết đoạn đối thoại của cả hai, trên mặt cô tràn đầy kinh ngạc.

Ánh mắt Lai Âm nhìn về phía Giang Dữ không nhịn được mang theo vài phần dò xét.

Sao cô lại cảm thấy thái độ của đàn anh Giang Dữ đối với Dư Dư có chút gì đó không bình thường vậy nhỉ?

Nói là mối quan hệ giữa đàn anh và đàn em thì loại lời lẽ dặn dò này có phần hơi khiến người ta suy nghĩ xa vời rồi đó.

Ngược lại giống với lời dặn dò của bạn trai với bạn gái hơn.

Lại nhìn về hướng Ninh Nhuệ Tinh đang e lệ rụt rè cùng với ánh mắt ngây ngốc rõ ràng như vậy, khóe miệng của Lai Âm khẽ cong lên.

Nói rằng hai người này không có gian tình gì, cô sẽ không tin đâu.

______

Buổi tối lúc ra ngoài dùng bữa, Ninh Nhuệ Tinh liền trở thành đối tượng bị gặng hỏi trọng điểm của những người bạn cùng phòng.

“Dư Dư, cậu với đàn anh Giang Dữ rốt cuộc là loại quan hệ gì vậy?” Lai Âm vừa lột vỏ tôm vừa hỏi, “Đừng nói với tớ rằng hai người không có quan hệ gì, xem bộ dáng kia của hai người cả buổi chiều, nếu nói không có quan hệ gì, tớ không tin đâu.”

Ninh Nhuệ Tinh nhẹ gật đầu, gương mặt toát ra vẻ tự nhiên vô tội, “Chúng tớ thật sự không có quan hệ gì.”

Thấy Lai Âm vẻ mặt nghiêm túc trừng mắt nhìn cô, bắt buộc phải hỏi cho ra nguyên cớ, Ninh Nhuệ Tinh bất đắc dĩ, “Thật ra nếu như nói về mối quan hệ của chúng tớ, thì chính là mối quan hệ giữa chủ tịch và cán sự trong hội sinh viên trường, đã từng là bộ trưởng và cán sự trong cùng một bộ phận, là đàn anh và đàn em chung trường, ngoài ra, hình như không còn gì nữa.”

Không chỉ có thế, cô thích Giang Dữ.

Điều này, Ninh Nhuệ Tinh thật sự không dám nói.

“Phải vậy không?” Hứa Giai Văn vẻ mặt đầy nghi ngờ, “Chúng tớ vừa nãy ở bên ngoài có thể nhìn thấy rất rõ ràng, đàn anh Giang Dữ còn dựa đầu lên vai cậu nữa, sao lại không có quan hệ?”

Nghe thấy câu nói của Hứa Giai Văn, Ninh Nhuệ Tinh quả thật có chút khóc không được mà cười cũng không xong.

“Cái gì chứ, chỉ là tiến lại gần một chút mà thôi, anh ấy muốn xem bức ảnh kia, các cậu nhìn nhầm rồi.”

Lúc đó Lai Âm đứng gần Giang Dữ và Ninh Nhuệ Tinh nhất cũng không nhìn thấy Giang Dữ dựa đầu vào vai Ninh Nhuệ Tinh, mặc dù nói là không tin việc Giang Dữ và Ninh Nhuệ Tinh không có quan hệ gì nhưng vẫn có thể giúp Ninh Nhuệ Tinh chứng minh.

“Thật không? Nhìn thấy hai người rất thân mật nha.” Phương Đình Dư nhẹ nói.

Ninh Nhuệ Tinh uống một ngụm nước, so với sự phấn khích của những người khác, Ninh Nhuệ Tinh lại khá bình tĩnh, “Chính là phương pháp lợi dụng góc quay thường thấy trong các bộ phim truyền hình đó các cậu hiểu không, những gì các cậu nhìn thấy đại khái cũng là giống như vậy đó.”

“Không không không”, Lai Âm lắc đầu, “Tớ luôn cảm thấy lúc đàn anh Giang Dữ đối xử với cậu rất không bình thường, dường như là có một loại cảm giác.”

Cô ngừng một chút, lúc này mới tiếp tục nói, “Hình dung thế nào nhỉ, chính là cái loại cảm giác mà người ngoài không thể nào chen vào được, cách đối xử với cậu cũng là kiểu thường thấy giữa bạn trai với bạn gái.”

“Vậy có thể là cậu nghĩ nhiều rồi.” Ninh Nhuệ Tinh nhẹ giọng nói.

Mặc dù có chút khao khát đối với cảm giác được Lai Âm miêu tả nhưng Ninh Nhuệ Tinh cũng biết không thể nào có chuyện như vậy.

Giang Dữ từ khi sinh ra đã là người ở vạch đích, cô thật sự không có đủ tự tin có thể khiến Giang Dữ vì cô mà đi lùi trở lại.

Huống hồ chi đây chỉ là suy nghĩ chủ quan của các cô, không thể xem là đáp án được.

“Vậy cũng không nhất định.” Hứa Giai Văn phản bác, “Cậu đừng quên, lần trước nghỉ lễ quốc khánh quay về, chuyện đàn anh đến đưa bánh trung thu cho cậu, chúng tớ đều không biết là hội sinh viên còn gói tặng thêm cả đồ ăn vặt ngoại nhập nữa đó.” Nói xong còn có chút mập mờ nhìn về phía Ninh Nhuệ Tinh nở nụ cười.

Ninh Nhuệ Tinh chợt ngây ngốc, cuối cùng cũng không biết nên phản bác như thế nào.

Lần trước cô cầm túi bánh trung thu Giang Dữ đưa cho lên lầu, mấy người bọn Lai Âm cũng vô cùng ngạc nhiên với sự hào phóng của hội sinh viên, lát sau bọn họ cũng nhận được quà bánh được bộ trưởng đưa đến.

Nhưng thật sự là chỉ có mấy cái bánh trung thu mùi vị khác nhau, còn lại không có gì khác.

Cũng không có những món ăn vặt khác giống như Ninh Nhuệ Tinh nhận được.

Quà tặng là do Giang Dữ trực tiếp đưa cho Ninh Nhuệ Tinh, cũng chỉ có Giang Dữ mới có thể cho thêm các loại bánh kẹo, đồ ăn vặt vào bên trong đó.

Thực ra không chỉ có mấy người bọn Lai Âm ngạc nhiên, ngay cả bản thân cô cũng có lúc khó hiểu, Giang Dữ tại sao lại đối xử với cô tốt như vậy.

Nhưng cô lại không dám hỏi thẳng.

Cô sợ là bản thân mình nghĩ nhiều, cũng sợ sự thật chỉ là do bản thân nghĩ nhiều.

Vậy không bằng cứ để cho bản thân lưu lại một chút ảo tưởng đi.

“Cho nên”, Lai Âm nhướn mày nhìn Ninh Nhuệ Tinh, “Đàn anh Giang Dữ đối với cậu thật sự rất tốt, chúng tớ có lý do để hoài nghi, đàn anh Giang Dữ có phải hay không là... thích cậu.”

Trái tim Ninh Nhuệ Tinh khẽ hẫng một nhịp.

Trước đây bản thân cô cũng đã từng suy đoán như vậy, ngay lúc này lại bị người khác nói thẳng ra.

Trong vô thức cô liền muốn phản bác.

Tất cả những tình cảm yêu thích đối với một người mà chưa từng được nói ra hay chưa từng được khẳng định chắc chắn thì đều không thể xem là đáp án được.

Huống hồ chi đối tượng còn là Giang Dữ.

Đó là người khiến người ta có muốn nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

“Đàn anh Giang Dữ đối với người khác cũng rất tốt.” Cô uống một ngụm nước, cứu lấy cái cổ họng khô khốc của mình, “Thật sự chỉ là do các cậu nghĩ nhiều quá thôi.”

“Nhưng hình như cũng không có tốt đến mức dặn dò người khác buổi tối phải về ký túc xá sớm một chút, về đến phòng còn phải báo cho anh biết một tiếng.”, Lai Âm xua xua tay, “Cái đó còn không phải là kiểu đối xử giữa bạn trai với bạn gái à?”

“Đúng vậy!”, Hứa Giai Văn phụ họa theo, “Tớ đã nghe nói rồi, lúc cậu bị đàn chị kia đưa ra ý kiến phản bác, đàn anh Giang Dữ đúng lúc đó đang phải đi ăn cơm với nhóm các lãnh đạo cấp cao, được người ta báo lại cho biết sự việc của cậu, anh ấy ngay lập tức chạy đến hội trường.”

Ninh Nhuệ Tinh khẽ giương khóe môi, ngay lúc muốn giải thích thêm liền nghe thấy một tiếng cười khẽ vang lên bên tai.

Ngước mắt lên liền nhìn thấy Hứa Điềm cùng với mấy nữ sinh nữa đang đứng phía trước bàn của cô.

Có lẽ đều là bạn cùng phòng ký túc xá của Hứa Điềm.

Nếu là lúc trước, Ninh Nhuệ Tinh có lẽ sẽ chào hỏi một câu, gọi một tiếng đàn chị, nhưng hiện tại đã biết được Hứa Điềm không thích mình, cô tất nhiên sẽ không lấy sự nhiệt tình để đổi lấy sự lạnh nhạt.

“Đây là đang liên hoan chúc mừng à?” Hứa Điềm hỏi một câu, lại liếc Ninh Nhuệ Tinh một cái, “Chúc mừng cái gì, đạt được giải thưởng, hay là Giang Dữ.”

Ninh Nhuệ Tinh khẽ chau mày, nhếch khóe môi không nói lời nào.

Thấy Ninh Nhuệ Tinh không trả lời, Hứa Điềm ngay lập tức cảm thấy Ninh Nhuệ Tinh đang xem thường mình, thêm vào đó là những uất ức mà Giang Dữ gây ra cho cô ta trong buổi chiều, vậy mà bây giờ lại phải đứng cùng một nơi với Ninh Nhuệ Tinh.

Ngay lúc mở miệng, cô ta có chút không kiêng nể gì, lời nói đi trước suy nghĩ theo sau.

“Cô thật sự cho rằng Giang Dữ đối xử tốt với cô là do thích cô hả, đừng có nằm mơ”, cô ta ngừng một chút rồi nhẹ cười một tiếng, “Cô hiện tại cứ dính chặt bên cạnh Giang Dữ để làm gì chứ, cha mẹ cô có biết họ đã nuôi dưỡng ra một đứa con gái thế này không?”

“Lên đại học không lo đọc sách, không lo học hành, chuyên gia đi cướp đoạt người đàn ông mà người khác yêu mến, vừa gặp mặt còn cho rằng cô rất ngoan ngoãn, tôi thấy gia giáo nhà cô chắc cũng chẳng đâu ra đâu. Còn có cha mẹ của cô nữa, có một đứa con gái như vậy, xem ra...”

Nói chuyện không được động đến cha mẹ, Ninh Nhuệ Tinh không thể nào chịu đựng được nữa khi Hứa Điềm mở miệng ra nói đến cha mẹ của cô, châm biếm gia giáo nhà cô.

Hứa Giai Văn trước giờ vẫn là một cô gái nóng tính, vừa tính đứng lên cãi nhau với Hứa Điềm liền bị Ninh Nhuệ Tinh đưa tay giữ lại.

Vừa muốn quay đầu lại xem xét sắc mặt của Ninh Nhuệ Tinh một chút, liền thấy cô đứng lên.

“Đàn chị thích đàn anh Giang Dữ đúng không?”

Hứa Điềm có chút kinh ngạc với câu hỏi của Ninh Nhuệ Tinh, lại thấy Ninh Nhuệ Tinh đang hướng về phía mình mỉm cười.

Lời cô nói ra gần như khiến cho Hứa Điềm tức đến đỏ mắt.

“Vậy phải làm sao đây, Giang Dữ được nhiều người yêu thích nhưng anh ấy lại thích tôi.”

——————

Không nói lại tưởng ng ta hiền

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.