Sau khi về đến ký túc xá, mấy người bọn Lai Âm liền nói về hành động của Giang Dữ mà trên gương mặt vẫn còn tràn đầy vẻ kích động.
“Các cậu đều không nhìn thấy đâu, tớ đứng ở bên cạnh cũng sắp cười đến chết mất, đàn anh Giang Dữ vậy mà lại mang vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc giảng đạo lý với một bạn nhỏ, ngang nhiên, không kiêng nể gì tuyên bố chủ quyền...”
“Nhìn không ra nha, đàn anh Giang Dữ vậy mà ngay cả giấm chua của một bạn nhỏ cũng ăn, hahahahaha.”
“Bạn nhỏ ấy cũng thật là đáng thương, còn nhỏ tuổi như vậy mà đã bị cho ăn cẩu lương rồi.”
“Khó ngửi quá đi (*).” Cuối cùng cả ba người đồng thanh nói với Ninh Nhuệ Tinh.
(*) Nguyên văn là 酸臭味, thật ra chỗ này theo các bạn Trung Quốc thì khi người ta yêu sẽ ngọt ngào, hạnh phúc đến mức làm cho những người xung quanh cảm thấy ghen tị, ngưỡng mộ, phát hờn, ngoài ra còn mang theo một chút không thoải mái sau khi nhìn thấy người ta show ân ái. Cho nên các cặp yêu nhau sẽ thường bị bạn bè chọc là “bọn tao ngửi thấy một bầu không khí yêu đương thật khó ngửi“.
Ninh Nhuệ Tinh vốn dĩ cảm thấy khá xấu hổ, bị bọn họ lên tiếng nói như vậy cô càng cảm thấy xấu hổ hơn, cô hãy còn che lấy mặt, nhỏ giọng giải thích, “Đâu có đâu.”
“Chỗ nào cũng có.” Những giọng nói đồng thanh vang lên.
Ninh Nhuệ Tinh không tiếp tục tranh luận nữa, cô ngồi vào chỗ ngồi đem gương mặt của mình vùi vào trong lòng bàn tay.
Nghĩ đến hành động buổi chiều hôm nay của Giang Dữ, khóe môi cô không nhịn được kéo lên một đường cong.
Tràn đầy trong tim cô đều là sự thích thú, vui mừng, ngay đến cả trong không khí cũng khiến cô ngửi ra được một tia hương vị ngọt ngào.
Vừa nghĩ đến Giang Dữ, điện thoại đang đặt trên bàn của cô liền truyền đến một tiếng âm báo có tin nhắn mới.
Ngày mai sẽ có hoạt động nâng cao, phát triển tố chất cho các thành viên trong hội sinh viên trường, Giang Dữ đặc biệt gửi tin nhắn qua nhắc nhở cô đi ngủ sớm, đây cũng là lý do anh sớm như thế đã để cho Ninh Nhuệ Tinh quay về ký túc xá.
Ninh Nhuệ Tinh trả lời lại một tiếng được, sau đó liền đặt điện thoại xuống rồi đi tắm.
Không thể không nói, cuối tuần này của cô trải qua rất phong phú, thứ bảy đi làm gia sư tình nguyện, chủ nhật tham gia hoạt động của hội sinh viên, nếu như không phải cả hai ngày này đều có sự tham dự của Giang Dữ thì ngay đến cả thời gian cùng anh gặp mặt, hẹn hò chắc cũng chẳng có.
______
Buổi sáng ngày hôm sau, nghĩ rằng lát nữa có thể sẽ đi leo núi, Ninh Nhuệ Tinh liền tự mình kết hợp một cái áo thun màu đen và một chiếc quần ống suông màu đen.
Ở cổng lớn của trường học sớm đã có một chiếc xe buýt đang chờ sẵn, trên xe đã có không ít người, chỉ còn sót lại chỗ ngồi ở phía sau.
Lúc Ninh Nhuệ Tinh đang muốn lôi kéo Lai m ngồi cùng với mình thì liền nhận được điện thoại của Giang Dữ.
Giang Dữ nhờ cô chừa cho anh một chỗ trống.
“Anh không đi cùng bọn họ sao?” Ninh Nhuệ Tinh có chút kinh ngạc, cô cho rằng Giang Dữ chắc là sẽ ngồi với mấy người Phó chủ tịch.
“Bạn gái quan trọng hơn.” Giọng nói của Giang Dữ chứa đựng một chút ý cười nhàn nhạt, nghe vậy tai của Ninh Nhuệ Tinh nóng lên đỏ ửng, cô vội vàng nói, “Biết rồi, em sẽ giúp anh giữ lại một chỗ”, cô ngừng một chút rồi lại nhẹ giọng bổ sung thêm một câu, “Bên cạnh em.”
Lai Âm nghe thấy lời nói của Ninh Nhuệ Tinh, tất nhiên cô cũng biết Giang Dữ lát nữa sẽ đến đây, cô liền cười nhạo huých huých vào cánh tay Ninh Nhuệ Tinh rồi tự giác đi tìm một chỗ trống khác ngồi xuống.
Trong xe là những thành viên của các bộ phận trong hội sinh viên ngồi xen lẫn với nhau, Giang Dữ vừa lên xe, ngay lập tức đã thu hút được không ít những ánh mắt, từng người, từng người một lịch sự, lễ phép lên tiếng chào hỏi anh.
Giang Dữ hơi nhẹ gật đầu, giọng nói ấm áp vang lên, “Nói là phát triển, nâng cao tố chất, thực ra chính là kết nối tình cảm của các bộ phận, hôm nay sẽ không có sự phân biệt chủ tịch, bộ trưởng hay là cán sự gì cả, mọi người cứ tùy ý, không cần quan tâm đến anh.”
Ninh Nhuệ Tinh ngồi ở phía sau nhìn Giang Dữ đang đứng ở trước mặt đám đông, trái tim cô bỗng chốc đập nhanh như bay.
Giang Dữ nói xong, nhấc chân muốn đi về phía Ninh Nhuệ Tinh, còn chưa đi được mấy bước đã bị người nào đó gọi lại.
“Đàn anh, ở đây có chỗ trống.”
“Anh ngồi ở phía sau là được rồi.” Cho dù đó là một cán sự nhỏ hơn mình một, hai năm, nhưng Giang Dữ vẫn lịch sự nói tiếng cảm ơn sau đó mới lên tiếng từ chối.
Rất nhiều những ánh mắt trong tối ngoài sáng âm thầm dõi theo bước chân của Giang Dữ, thấy anh cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Ninh Nhuệ Tinh, mặc dù mọi người đều cảm thấy rất kỳ lạ nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Giang Dữ là người mà người ta khó lòng nào có thể đem chuyện nữ sinh, chuyện yêu đương và anh liên tưởng cùng với nhau. Suy cho cùng thì hai năm nay, số nữ sinh bị anh từ chối chắc chắn không phải là con số nhỏ.
Dư quang nơi khóe mắt liếc thấy tầm nhìn của mọi người, Ninh Nhuệ Tinh xoay đầu đi, vờ làm ra dáng vẻ đang ngắm cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Cho đến khi sau tai đột nhiên truyền đến một làn hơi ấm áp, mang theo một chút ý cười trầm thấp, “Ngoài cửa có gì đẹp lắm sao?”
Giọng nói mờ ám, trầm thấp khàn khàn như mang theo lực đạo không thể xem thường, nặng nề trầm trầm mà gõ vào trong màng tai của cô, Ninh Nhuệ Tinh không có chút phòng bị nào đã bị anh thổi hơi nóng đến bên tai, toàn thân cô cũng theo đó mà trở nên run rẩy, vành tai hơi hơi nóng lên rồi từ từ chuyển sang đỏ ửng.
Ninh Nhuệ Tinh quay đầu lại đối diện với đôi mắt đen láy như mực đang nghiêm túc, chăm chú nhìn cô của Giang Dữ, còn có ý cười cùng với nhu tình không chút che đậy nào trong đôi mắt kia nữa.
Cô vô thức ngước mắt lên nhìn đám đông đang ngồi ở trong xe, mắt thấy mọi người không hề nhìn tới chỗ này, lúc này cô mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Giang Dữ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, anh nhịn không được đưa tay vuốt ve đôi má đang đỏ ửng, “Căng thẳng vậy sao?”
Cô đang hẹn hò, yêu đương với Giang Dữ, nhưng cô vẫn chưa làm tốt công tác chuẩn bị để cho nhiều người biết được chuyện này.
Ninh Nhuệ Tinh thậm chí còn có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ của mọi người khi biết Giang Dữ đang hẹn hò với cô, thậm chí còn sợ rằng bản thân mình đi trên đường sẽ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, cô không muốn cuộc sống của mình nhận được quá nhiều sự chú ý của người khác.
Huống hồ chi người thích Giang Dữ nhiều như vậy, nói không chừng cô còn khiến cho người ta thêm oán hận mình nữa, Hứa Điềm chính là một ví dụ rất cụ thể cho trường hợp này. Yêu đương, hẹn hò vẫn nên thầm lặng một chút thì tốt hơn.
Ninh Nhuệ Tinh nghĩ vậy, cô gạt tay của Giang Dữ xuống rồi thấp giọng nói, “Không cần phải động tay động chân như vậy.”
“Vậy động môi?”
Ninh Nhuệ Tinh có làm thế nào cũng sẽ không tưởng tượng ra được Giang Dữ sẽ nói ra câu nói như vậy, càng không nghĩ đến đó chính là, anh nói xong liền cúi thấp đầu xuống muốn hướng về phía cô hôn xuống một nụ hôn.
Cả người cô hòa theo động tác của anh mà trở nên căng thẳng, cô đưa tay chống lên lồng ngực của Giang Dữ, muốn đẩy anh ra ngoài.
Sức lực của nam và nữ suy cho cùng thì vẫn có sự khác biệt, bất luận là Ninh Nhuệ Tinh tự cảm thấy sức lực mà mình sử dụng có cực lớn đi chăng nữa thì Giang Dữ vẫn sừng sững bất động, ngược lại còn càng lúc càng tiến gần hơn.
Mắt thấy nụ hôn của Giang Dữ sắp hạ xuống rồi, Ninh Nhuệ Tinh lo lắng trừng lớn đôi mắt, vừa dùng dư quang nơi khóe mắt quét qua những người khác trong xe.
Chỗ bọn họ ngồi là chỗ tận phía sau, phía đuôi xe chỉ có hai người các cô, nhưng chỉ cần đằng trước có người quay đầu lại, chỉ nhìn một cái thôi thì ngay lập tức sẽ có thể nhìn thấy chỗ này của cô đang xảy ra chuyện gì.
Xe buýt bình ổn xuất phát lên đường nhưng trái tim này của Ninh Nhuệ Tinh thì lại trầm bổng nhấp nhô lên xuống.
Giang Dữ đem cô ép vào bên khung cửa sổ, bờ môi mỏng từ vị trí đang mong muốn ban đầu di chuyển đến gần dái tai trắng nõn của cô.
Hơi thở từ làn môi ấm nóng không chút sai lệch nào phả vào trên gương mặt cô, độ nóng không ngừng lan tràn.
Lúc Ninh Nhuệ Tinh đang lo lắng đến mức hai hàng lông mi đều khẽ run rẩy thì cảm giác áp bức trước người lại đột nhiên rời đi.
Nụ hôn vừa chạm vào đã rời đi ngay, nhanh đến mức Ninh Nhuệ Tinh có chút không kịp phản ứng.
Dái tai bị cọ sát nhè nhẹ âm ỉ nóng lên.
Ngước mắt lên đã nhìn thấy Giang Dữ đang ngồi ngay ngắn bên cạnh mình, anh cúi đầu ngậm cười nhìn cô chăm chú.
Khi Ninh Nhuệ Tinh đang muốn mở miệng ra nói thêm cái gì đó, trong lúc đột ngột, chiếc xe buýt vốn dĩ đang chạy một cách ổn định lại rẽ ngoặt gấp một cái, gần như không có chút xíu báo động trước nào, trọng tâm cơ thể của cô liền không giữ được ổn định mà ngã vào trên người Giang Dữ.
Bầu không khí vốn dĩ đang rất yên tĩnh trên xe cũng thuận theo tình huống phát sinh đột xuất này mà ồn ào, huyên náo cả lên, Ninh Nhuệ Tinh nhưng lại không quan tâm được nhiều như vậy.
Lực chú ý trên người cô bây giờ đều đang đặt vào cái tay đang đỡ lấy eo cô, còn có bàn tay ngay thời khắc này đang nắm chặt lấy cổ tay của cô.
Vùng eo đang được giữ chặt lấy nóng bỏng đến mức yếu đuối, vô lực, bàn tay kia vừa dùng sức, cô đã được cố định chắc chắn trên chỗ ngồi của mình, chỉ là bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay của cô kia đang từ từ hướng xuống, chuyển hướng đến năm ngón tay của cô.
Mười ngón tay đan chặt.
Vừa sờ đến ngón tay của Ninh Nhuệ Tinh, Giang Dữ liền chau mày lại, “Tay sao lại lạnh như vậy?”
Cô ngước mắt lên đối diện với ánh mắt đầy quan tâm, lo lắng của anh, trái tim cũng theo đó mà dao động một chút, sau đó thành thật lên tiếng đáp lời, “Tay của em vốn dĩ rất lạnh.”
Cơ địa của Ninh Nhuệ Tinh là thể hàn, cho dù là vào mùa hè nóng ẩm thì tay chân cô cũng có lúc rất lạnh, huống hồ chi bây giờ đang là tiết trời cuối thu se lạnh.
Nghe thấy câu nói của Ninh Nhuệ Tinh, Giang Dữ liền cúi mặt xuống, không nói hai lời liền kéo lấy bàn tay còn lại của cô, đan hai tay cô lại rồi ôm vào trong lòng bàn tay của mình.
Bàn tay thon dài trắng nõn rơi vào trong lòng bàn tay của Giang Dữ, ngược lại xem ra có chút nhỏ bé.
Giang Dữ nắm tay lại bao bọc chặt chẽ hai tay của Ninh Nhuệ Tinh, thỉnh thoảng anh còn ma sát để lấy hơi ấm.
Hai bàn tay lạnh lẽo dần dần ấm lên.
Phía trước có người vô ý quay đầu lại, cảnh tượng nhìn thấy đó chính là Giang Dữ nhắm hờ mắt, vẻ mặt đẹp đẽ lạnh lùng, còn Ninh Nhuệ Tinh ngồi bên cạnh anh thì lại quay đầu đang nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Ngay sau đó người bạn nọ liền cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng lại không thể nói ra được là kỳ lạ ở chỗ nào, không giải thích được liền quay đầu lên.
Ninh Nhuệ Tinh nhẹ cắn môi, nghĩ đến dáng vẻ ngay lúc này của mình cùng với Giang Dữ, trong lòng cô bất tri bất giác bật ra chữ “yêu đương vụng trộm“.
Quả thật là có chút giống.
Xe đi khoảng nửa tiếng liền chầm chậm dừng lại.
Các bộ phận trước hết cần phải tập hợp tại chỗ xe dừng, đếm số thành viên, dòng người trước mặt ồn ào, náo nhiệt từ từ xuống xe, Ninh Nhuệ Tinh duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng gãi gãi vào lòng bàn tay của Giang Dữ tỏ ý bảo anh buông tay ra.
Giang Dữ ngược lại đem tay của cô nắm càng chặt hơn, anh rũ mắt nhìn cô, thấp giọng lên tiếng, “Lát nữa quay về vẫn phải ngồi chỗ này, biết chưa?”
Thông qua cửa sổ của xe, Ninh Nhuệ Tinh dễ dàng nhìn thấy các thành viên trong cùng bộ phận với mình, hầu hết đều tập trung tại một chỗ rồi, còn thiếu mỗi cô thôi, trong lòng chợt trở nên gấp gáp, cô không thèm quan tâm đến Giang Dữ vừa nói những câu gì liền nhanh chóng, vội vàng đáp ứng.
Giang Dữ hài lòng rồi mới buông tay của Ninh Nhuệ Tinh ra.
Ninh Nhuệ Tinh vừa xuống xe, một trận gió biển mát lạnh liền phả vào mặt cô, cô lúc này mới phát hiện ra hoạt động lần này vậy mà lại là tổ chức ở bờ biển.
Bờ biển rộng lớn, bầu trời trên biển một màu xanh thẳm trong veo, phía xa xa là mặt trời gay gắt như lửa, đang tỏa ra nhiệt lượng vừa phải, trung hòa với gió biển, độ ấm vẫn xem như khiến người ta có thể tiếp nhận.
Khu vực hoạch định của vùng biển này rất lớn, còn chưa hoàn toàn được khai phá hết, nhưng đã có không ít du khách đến đây, những thiết bị, hệ thống ở xung quanh cũng đều rất đầy đủ. Rất nhiều các thể loại kinh doanh du lịch, những chiếc thuyền Kayak đang neo đậu trên bờ biển và cả những chiếc khinh khí cầu, những chiếc máy bay loại nhỏ đang bồng bềnh, chuyển động trên không trung.
Đợi sau khi điểm danh xong, tiếp đến các bộ trưởng ở từng bộ phận sẽ thông báo đến các cán sự về sự sắp xếp ngày hôm nay, Ninh Nhuệ Tinh tính toán một chút, đợi lát nữa đến lúc quay về cũng là khoảng buổi chiều, quay về rồi tham gia giờ tự học buổi tối vẫn kịp lúc.
Nâng cao, phát triển tố chất nói đến cùng cũng chỉ là đi chơi du lịch và kết nối tình cảm, Phương Đình Dư và Hứa Giai Văn chưa từng nhìn thấy biển, bọn họ cùng với một vài người khác kết thành một nhóm chạy đi ngắm biển, Ninh Nhuệ Tinh từ trước đến nay không tham gia vào các hoạt động náo nhiệt, cô liền lựa chọn kéo Lai Âm cùng mình đến một chỗ nhỏ bên cạnh rồi ngồi xuống.
Thời tiết như vậy mà xuống nước, đối với các nam sinh mà nói cũng chỉ là ở mức độ bình thường, nhưng đối với nữ sinh thì tất nhiên là không chịu được, Ninh Nhuệ Tinh ngồi ở một chỗ, đang tính lướt mạng xã hội thì lại được kéo vào gộp thành nhóm chơi trò chơi.
Một vài nữ sinh buồn chán tụ tập lại với nhau, cũng không biết làm thế nào mà lại nghĩ ra trò chơi “viết chữ trên lưng“.
Vừa mới vào đại học không lâu, thái độ của mọi người đều cực kỳ nhiệt tình, Ninh Nhuệ Tinh được mọi người mời gọi, tất nhiên sẽ không thể nào từ chối, phần lớn là xung phong nhập trận tham gia vào trò chơi, cô chỉ cần ngồi ở một bên, sợ là ngồi cả một ngày cũng không đến lượt cô chơi.
Giang Dữ cùng với mấy người phó chủ tịch dặn dò, phân phó xong các hạng mục cần chú ý, anh nhấc mắt lên liền quét thấy bóng dáng của Ninh Nhuệ Tinh ở trong đám đông, nhìn thấy xung quanh cô tụ tập thành một vòng không ít người, có nam có nữ, anh liền nhấc chân đi về phía cô.
Gần như ngay lúc Giang Dữ vừa bước tới gần, đại khái là bản thân anh mang theo khí tức hấp dẫn nào đó, phần lớn những người ngồi ở đây ngay lập tức liền chú ý đến anh, mấy nam sinh mới gia nhập vào trước đó liền lên tiếng chào hỏi anh, sau đó mời anh vào cùng tham gia trò chơi.
Ninh Nhuệ Tinh nhìn Giang Dữ một cái, ánh mắt vừa khéo đối diện với tầm nhìn của anh.
Không ít người thuận theo ánh mắt của Giang Dữ mà rơi xuống trên người của Ninh Nhuệ Tinh, cùng với đó liền vang lên tiếng kinh hô mang theo giọng điệu đầy trêu chọc và hứng thú.
“Chủ tịch, đồ mà hai người hôm nay mặc trên người, hình như là trang phục tình nhân nha.”
Trước đó Ninh Nhuệ Tinh cũng không chú ý đến, hôm nay Giang Dữ cũng mặc một thân toàn màu đen, thoạt đầu nhìn thì cũng không có liên hệ gì, nhưng đột nhiên lại được sắp xếp ngồi cùng một chỗ, màu sắc ở xung quanh tươi mát, sặc sỡ đan xen, do vậy không tránh được có sự khác biệt.
Cả người đều màu đen cũng quá đột xuất rồi.
“Sẽ không phải là, sau lưng chúng ta lén lút làm việc gì đó chứ, ví dụ như là, ừm......”, lời nói ra được một nửa, muốn nói tiếp rồi lại thôi nhưng lại lộ ra ý nghĩa mà ai cũng có thể hiểu rõ.
Có thể lén lút, vụng trộm làm việc gì, còn không phải là hẹn hò, yêu đương hay sao.
Mặc dù lời nói này mang đầy vẻ trêu đùa, nhưng hầu hết mọi người ở đây vẫn không tin vào nó, suy cho cùng thì nhiều người như vậy đều không thể nào nắm giữ được Giang Dữ, không có lý nào Ninh Nhuệ Tinh đây lại có thể.
Giang Dữ không nói gì, chỉ là độ cong ở khóe môi anh nhẹ đưa lên, so với nét lạnh lùng, cao ngạo bình thường thì ấm áp dịu dàng hơn nhiều, không biết thế nào lại đột nhiên nhiều thêm một phần ý vị tình cảm.
Đôi mắt anh vẫn còn khư khư khóa chặt lại trên người Ninh Nhuệ Tinh, một chút cũng không hề di chuyển đi chỗ khác.
Đám đông xung quanh nhìn thấy Giang Dữ mang theo dáng vẻ như vậy, trong lòng đều âm thầm kêu gào không phải như vậy chứ, có người đã nhịn không được mà hỏi thành tiếng, “Chủ tịch à, hai người đang hẹn hò, yêu đương à?”
Ninh Nhuệ Tinh nhìn thấy bờ môi mỏng của Giang Dữ khẽ chớp động, rõ ràng là anh đang muốn nói cái gì đó, cô liền gấp gáp vội vàng lên tiếng giải thích, “Sao có thể chứ, chỉ là hôm nay may mắn mặc trùng mà thôi.”
Lời nói vừa dứt, Ninh Nhuệ Tinh liền có chút chột dạ không dám ngẩng đầu lên nhìn Giang Dữ.
Có người bán tín bán nghi, chuyển người quay sang hỏi Giang Dữ.
Phải mấy phút sau, Ninh Nhuệ Tinh mới nghe thấy giọng nói buồn buồn xen lẫn tức giận trầm thấp của Giang Dữ, “Ừ.”
Cô vô thức thở phào một hơi.
Khung cảnh vốn dĩ đang yên tĩnh lại lần nữa náo nhiệt, ồn ào trở lại.
Mặc dù nói chuyện này cứ như vậy mà qua đi nhưng Ninh Nhuệ Tinh vẫn có chút không được thoải mái, cô liền mượn cớ đi vệ sinh rồi đứng dậy rời đi.
Vừa mới bước vào nhà vệ sinh, cổ tay cô liền bị người nào đó kéo lại, sau đó liền bị chặt chẽ giữ lấy vòng eo rồi ép vào một bên tường.
Ninh Nhuệ Tinh chợt thấy hoảng sợ, một thân thể cao lớn mang theo cảm giác áp bức cực kỳ đang bao phủ lấy cô, ngước mắt lên liền đối diện với gương mặt đang cúi xuống nhìn chằm chằm cô của Giang Dữ.
Ánh mắt của anh tối tăm khó hiểu, đáy mắt giống như có một dòng cảm xúc kịch liệt, nóng bỏng đang chập chờn, chấn động, đang hướng về phía cô mà cuộn trào, ập đến.
“Giang Dữ......”
“Tại sao lại muốn phủ nhận?”
Nghe thấy câu hỏi của Giang Dữ, từ tận sâu trong đáy tim của Ninh Nhuệ Tinh khẽ cảm thán một hơi, cô biết Giang Dữ sẽ để ý mà.
“Em vẫn chưa chuẩn bị xong tinh thần để cho quá nhiều người biết”, cô cúi thấp đầu, cân nhắc, đắn đo từng chữ, từng chữ, đáy mắt cũng dần dần mờ mịt những cảm xúc xa lạ, “Lời bịa đặt, nhảm nhí vô căn cứ với khí thế hùng mạnh của nó trong chớp mắt có thể làm thay đổi cách nhìn và nhận thức của một người.”
“Bọn họ sẽ cảm thấy em không xứng với anh, em không muốn có một ngày, anh bị ảnh hưởng rồi cũng sẽ cho rằng như vậy, chính là cứ giống như thế này, chỉ có mấy người chúng ta biết thôi, cũng rất tốt...”
Tình yêu bí mật không tuyên bố ra bên ngoài của hai người cũng giống như là niềm vui, niềm hạnh phúc ngắn ngủi mà cô âm thầm trộm về vậy.
Cô đối với nhận thức về chính mình từ trước đến nay vẫn luôn đúng mực, không tự ti cũng không kiêu ngạo, nhưng chỉ có những sự việc có liên quan đến Giang Dữ thì cô mới hết lần này đến lần khác nảy sinh ra cảm giác tự ti.
Cảm giác giống như là chỉ cần vừa công khai thôi thì sẽ có người đem Giang Dữ từ bên người cô cướp đi mất.
Tất cả những lời mà Ninh Nhuệ Tinh còn chưa kịp nói ra đều đã bị bờ môi của Giang Dữ chặn lại.
Cằm của cô bị nắm chặt lấy, Ninh Nhuệ Tinh căn bản không thể động đậy được, hơi thở nóng bỏng của Giang Dữ từng bước xâm chiếm lấy hô hấp của cô.
Một dòng điện lưu từ nơi khóe môi đang râm ran ngứa ngáy không ngừng lan tràn đến tận tứ chi, thâm nhập vào từng ngóc ngách của xương cốt, khơi gợi lên cảm giác run cầm cập từ thân thể lan tới tận trong trái tim.
Ninh Nhuệ Tinh bị hôn đến mức mơ mơ hồ hồ.
Tiếng thở gấp nhẹ nhàng cũng thuận theo tiếng nói liên tiếp va vào bên tai, còn có tiếng trái tim đang đập một cách mãnh liệt, gấp gáp, dưới một không gian nhỏ hẹp như thế này, Ninh Nhuệ Tinh thậm chí còn không phân biệt được đó là của cô hay là của Giang Dữ nữa.
“Đừng có tưởng tượng rằng bạn trai của em được nhiều người yêu thích như vậy, cứ xem như thật sự có đi, vậy cũng không quan trọng, tất cả bọn họ cũng không thể nào so sánh nổi với sự yêu thích của một mình em.”
“Là anh với em, hai người chúng ta đang yêu đương, hẹn hò, có xứng hay không không phải cứ người khác nói thì tính, là do anh nói thì mới tính, là do em thừa nhận nói ra thì mới tính.”
“Còn nữa, lần sau bất kể là em có chuẩn bị tốt hay không, anh cũng sẽ không tiếp tục cùng em phủ nhận mối quan hệ của hai chúng ta nữa.”
“Không có lần sau đâu.”
__________________
[Cô bé à, e thật nhút nhát. Yêu đương à, ng mình yêu càng nổi bật thì càng phải đánh dấu chủ quyền, kh là Trà Xanh vs Thứ Ba xuất hiện rồi có lý do là “mình kb cậu vs a ấy có quan hệ” đấy. Haizzz!]
Like Fb page Kithara_ team để được đọc trước chương nha ❤ ❤