Không biết tại sao, nghĩ tới chuyện này khóe miệng tự nhiên khoé miệng anh mơ hồ nhếch lên.
Mặc dù sự kiện kia xảy ra và sau đó nghiễm nhiên trở thành vết đen trong lịch sử cuộc đời, anh không bao giờ ... nguyện ý nhớ tới hoặc nhắc tới bất kỳ những gì có liên quan đến đam mỹ nữa, cũng cấm chỉ cô xem thể loại này.
Để anh bắt được, tuyệt đối sẽ trừng phạt.
Nhưng thật ra anh vẫn biết, hàng ngày cô đều len lén xem bằng di động.
Anh lại nhìn lướt qua màn hình máy vi tính, hiện tại không bị anh can thiệp vào nữa, cô cũng được vui vẻ nhiều hơn.
Chu Đông đứng lên, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo trên vách tường.
Kim đồng hồ đã chỉ mười hai giờ 47 phút.
Cô đi ra ngoài sắp 20 phút mà vẫn chưa trở lại.
Anh ngồi nghỉ trên ghế sa lon một chút, ước chừng khoảng năm phút đồng hồ, cũng không xác định lắm, vẫn quyết định đứng dậy đi lại một chút.
Căn phòng này là nơi anh rất quen thuộc, mỗi góc phòng đều do anh đích thân bố trí. Mặc dù là phòng thuê, nhưng lúc ấy bọn họ ở thuê một thời gian nhưng đã đối xử coi nó giống như là nhà mới của mình.
Tủ lạnh, tủ bát, ghế sa lon, giường, bàn, ghế, bồn cầu, bồn tắm đều do anh chọn, giường đệm, chăn, rèm cửa sổ, gối đầu, nồi niêu, bát đũa, muôi thìa, chậu rửa, những đồ dùng nho nhỏ trong sinh hoạt hàng ngày do cô phụ trách.
Cô thích màu xanh lá cây thanh nhã và màu lam, cho nên chung quy đều lấy hai màu này làm chủ đạo, anh không có ý kiến gì.
Cô thích máy pha cà phê, máy đun uống nước, máy làm sữa đậu nành, máy pha trà, còn có máy sấy tóc, máy uốn tóc quăn, máy là tóc, thậm chí toàn bộ các loại dụng cụ mang âm hưởng gia đình khác, anh cũng không có ý kiến gì.
Bởi vì có cô ở cùng.
Anh đi tới cửa phòng ngủ, nhưng lại không đi vào.
Phòng ngủ đặc biệt chọn nơi đón ánh sáng mặt trời tốt nhất, nhưng bên trong bố trí lại hơi thay đổi. Ban đầu khi bố trí thế này, bọn họ đã có sự bất đồng lớn. Cô hi vọng phòng ngủ như một cái ổ nhỏ ấm áp, có bộ ghế sa lon mềm mại mầu nâu đỏ với cái bàn để trái cây trong suốt có thể di động được, phía trên để đầy nước trái cây và đồ ăn vặt mà cô thích ăn, còn có một cái tủ để những quyển sách mà cô thích nhất cùng màn hình ti vi LCD cực lớn.
Cô mơ ước mỗi một ngày sau giờ ngọ hoặc là buổi sáng sớm, khi kéo rèm cửa sổ ra một chút sẽ lộ ra một khoảng ánh sáng, khi đó cô có thể vùi người ở trong ghế sa lon vừa đọc sách hoặc xem TV tuỳ thích, vừa uống nước trái cây.
Thế nhưng anh lại cảm thấy tủ sách và TV vốn là đồ dùng nên để bên ngoài phòng khách là được rồi, không cần đặc biệt để ở trong phòng ngủ.
Phòng ngủ là nơi bọn họ nghỉ ngơi, còn là nơi làm những chuyện gì đó nữa chứ!..
Thậm chí ngay cả máy tính gì đó, cũng không được mang vào.
Bởi vì bố cục của gian phòng có chút hơi nhỏ, mà anh lại mua một chiếc giường hai người cực lớn, tất cả các mơ tưởng của cô đều không thể thực hiện được. Cô bĩu môi rồi oán hận anh thật lâu, luôn nói anh mua giường lớn là cố ý không muốn cho cô thực hiện theo kế hoạch của mình.
Khi đó rốt cuộc anh chỉ cười trừ.
Nhưng hiện giờ, cô thật sự đưa cả TV và tủ sách vào trong đó.
Đèn đột nhiên bật sáng. Anh ngẩng đầu lên, chao đèn có hình dáng bông hoa, anh biết bên trong có sáu bóng đèn nhỏ màu trắng, một trong số bóng đèn đó lập loè vài cái, cuối cùng phụt tắt.
Bóng đèn cháy rồi.
Vốn định gọi điện thoại cho cô bảo cô thuận tiện mua một cái bóng khác.
Sờ sờ túi, lại thấy hình như mình không mang điện thoại di động.
Thôi vậy, cho dù có gọi điện thoại cho cô, khẳng định cô cũng sẽ chỉ ngơ ngẩn, không biết mua bóng hình dáng gì.
Chu Đông tắt đèn phòng ngủ, đi tới phòng bếp, vén tay áo lên.
Trần Tri Tri đi hai ba bước một trên thang lầu, mở cửa. Bỗng nhiên cô phát hiện trong phòng tràn đầy mùi thức ăn thơm phức, trong phòng bếp còn có tiếng xào nấu. Ánh mắt cô đảo qua, cả phòng khách cũng đã được thu dọn sạch.
Trần Tri Tri cầm cái chìa khóa đi tới phòng bếp, thấy thân hình cao lớn của Chu Đông đang đứng trước luồng hơi dầu mỡ. Anh cao chừng một thước tám, mặc dù trên người cơ bắp không tệ lắm bởi vì thích chơi bóng rổ (cái này cô hoàn toàn rõ ràng), nhưng thoạt nhìn bề ngoài thì anh lại rất gầy.
Hiện tại bóng lưng của anh ở trước mặt cô là, anh khoác chiếc tạp dề của cô, nhưng hôm nay anh lại mặc chiếc áo áo khoác lông dê màu xám nhạt, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng. Tay áo được xắn tới khuỷu tay, lộ ra da thịt mầu tiểu mạch, tóc vẫn cắt ngắn ngủn như thế.
Anh luôn luôn thích sạch sẽ ngăn nắp.
Cô còn đang ở đó ngẩn ngơ, anh tắt lò vi sóng, múc thức ăn trong nồi để ra đĩa, rồi đặt nồi và cái xẻng đảo thức ăn vào dưới vòi nước chảy. Nhìn thấy anh vặn lấy nước rửa chén, cô liền vội vàng tiến lên: "Để đấy cho em." Rồi nhận lấy miếng bọt biển trong tay anh.
Lúc này anh mới phát hiện ra cô đã trở về, liền trả lại vị trí cho cô.
"Tiền điện nộp rồi chứ?"
"Xong rồi"
"Lại để ở trên tủ lạnh sao?"
"Không đâu, không để ở trên tủ lạnh nữa, nếu không lần sau em lại sẽ quên."
"Ồ!." Anh khẽ đáp lại một tiếng.
Cô cúi đầu chà rửa bọt xà phòng trong nồi.
Anh nhìn một lát, "Để anh bưng món ăn ra trước nhé!."
"Vâng!." Cô đáp lại một tiếng, trước sau đều không nhìn anh.
Cho đến sau khi bóng dáng của anh đi khuất, lúc này bàn tay cô đang ra sức chà rửa cái nồi mới dừng một chút.
Nhìn chằm chằm vào gạch sứ trắng: rốt cuộc là anh muốn gì đây?
"Còn phải xào nấu món ăn khác nữa sao?" Anh lại đi tới.
"Không đâu."
Lúc này cô đã chà rửa sạch sẻ cái nồi, sau khi tráng lại lần nữa cô đặt lên trên lò vi sóng.
"Dùng khăn lau khô một chút, bên cạnh còn rất nhiều nước."
Thời điểm anh nắm lấy chiếc khăn lau, cô lại đoạt lấy, "Không cần đâu, để em tự làm." Sau đó nói liền một mạch: "Anh đã bận rộn ở đây lâu như vậy cũng mệt muốn chết rồi, hôm nay cám ơn anh đã giúp em."
Anh trầm mặc một trận, sau đó mới từ từ cởi tạp dề ra, treo lại trên chiếc móc ở sau cánh cửa."Không có gì."
Thật ra thì theo lý thuyết, cô đã hạ lệnh đuổi khách, anh cũng nên thức thời mà đáp lại một câu thế này: "Nếu không còn việc gì, anh đi trước nhé.".
Nhưng anh vừa đi tới cửa phòng bếp, lại quay người trở lại, "Em có để ý đến việc mời anh ăn một bữa cơm không?"
Cô đang ngồi xổm xuống động tác sắp xếp mấy đồ dao thớt, xẻng xào nấu, dầu muối gì đó để cất vào trong vào tủ bát chợt ngừng lại.
Bọn họ chia tay đã hai tháng, chỉ có thỉnh thoảng ra cửa hoặc khi trở về gặp nhau, hàn huyên nói chuyện với nhau một chút không đến mấy phút. Lần nào cũng đều giống như nhau, "Em về rồi à?"
"A, vâng."
"Đi làm sao?"
"Vâng."
"Tan làm rồi à?"
"Đúng vậy."
Sau đó bọn họ mở cửa phòng của mình, ai về nhà nấy.
Không hề có bất kỳ một chút ý nghĩ mong muốn tìm tòi nghiên cứu sâu hơn nữa.
Rốt cuộc tại sao vậy chứ? Tại sao bọn họ lại biến thành như vậy, tại sao cô nhất định phải chia tay với anh? Lần nữa lại trở thành người xa lạ?