"Wow." Nữ sinh kia vừa load thêm tin mới, kinh ngạc kêu lên: "Chớp mắt một cái mà đã đầy bình luận rồi này, quá là nhanh...
Trần Tri Tri đã sớm nằm xuống rồi, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà màu trắng một lát, sau đó kéo chăn che kín đầu.
Trần Tri Tri vốn đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, chợt cảm thấy chuông điện
thoại di động để bên cạnh gối vang lên. Đây là nhạc phẩm “Summer” rất
nổi tiếng của Joe Hisaishi. Trong mơ màng Trần Tri Tri nghĩ mình vừa mới chợp mắt được một lát thôi, tiếc rằng tiếng chuông lại vang lên dồn dập không ngừng. Không thể làm gì khác hơn, Trần Tri Tri đành từ trong chăn chui ra, cầm lấy điện thoại di động, "A lô?"
Bên kia truyền đến tiếng nhạc ầm ầm, còn có một giọng nam quen thuộc vang lên: "Tri Tri, anh là lão Vương. Em ngủ rồi à?"
"Không ạ." Trần Tri Tri cố gắng tỉnh táo: "Có chuyện gì vậy, anh?"
"A, cũng không có việc gì, anh chỉ muốn hỏi em một chút, hôm nay em và Chu Đông cãi nhau à?"
Trần Tri Tri chống tay phải ngồi dậy, phát hiện trong phòng ngủ đèn điện vẫn sáng trưng, tuyệt nhiên chưa hề tắt, tất cả mọi người vẫn còn chưa ngủ, xem ra chưa tới mười một giờ.
"Không cãi nhau, sao vậy anh
"À, vì hôm nay anh thấy tâm tình của em và Chu Đông dường như cũng không
được tốt lắm. Cậu ấy trở lại và đang uống rượu ở đây, ngay cả hò hát
cũng không muốn." Trong điện thoại di động trừ tiếng nhạc đinh tai nhức
óc, bên ngoài lại vọng tới giọng nói quang quác của Phương ca: "Tôi hát, để tôi hát, đừng tranh của tôi..." Nhưng một lát sau, âm thanh kia đã
nhỏ lại, chắc là lão Vương đã đi ra chỗ nào đó xa xa một chút.
"Tri Tri, em và Chu Đông cãi nhau không phải là do chuyện tổ chức sinh nhật
của anh chứ? Anh đã sớm nói qua với cậu ấy rồi, anh không muốn tổ chức
ầm ỹ làm gì. Các cậu ấy không nên..."
"Không phải vậy đâu."
Lão Vương vừa nói đến đây, trong lòng Trần Tri Tri liền thấy áy náy, mấp máy môi: "Thật xin lỗi, lão Vương, hôm nay em về trước, lại không tự
mình nói với anh một tiếng. Lúc đó em có chút việc, cho nên..." rất
nhanh cô bị giọng nói của lão Vương cắt ngang, "Không sao đâu, không sao đâu, Chu Đông cũng nói với anh, trong người em không được khỏe, lại còn có bài tập phải nộp. Chẳng qua là khi cậu ấy trở lại thì bộ dạng tâm
tình có vẻ không được tốt lắm, anh lại còn tưởng rằng hai người cãi nhau đấy." Lão Vương bên kia cười hắc hắc.
Trần Tri Tri lại càng áy náy hơn: "Lão Vương, lần sau em mời anh đi ăn cơm nhé!"
"Hắc hắc hắc, được, nhớ đưa cả các mỹ nữ trong phòng em theo đấy!." Đây
chính là ưu điểm của lão Vương, cho tới nay chưa bao giờ anh tức giận
với ai, hơn nữa những chuyện khó xử anh đều có thể nói pha trò cười để
hóa giải.
Trần Tri Tri cũng cười, tay đặt ở trên chăn, thở
phào một cái nhẹ nhõm. Nghe thấy lão Vương bên kia tiếp tục nói: "Tối
nay Chu Đông uống cũng không ít đâu, không biết cậu ấy có thể đi về nhà
được không nữa?"
"Anh ấy phải về nhà sao?"
"Ừ,
lúc mười giờ cậu ấy nhận được một cuộc điện thoại, nói giáo sư Phương
mới nhận được một hạng mục, bảo cậu ấy sáng sớm ngày mai qua đó."
"À." Trần Tri Tri nhìn chằm chằm vào chăn, lặng lẽ đáp lại một tiếng. Lão
Vương bên kia nghe chừng Trần Tri Tri trong lúc nhất thời chưa thể trả
lời được liền nói tiếp: "Thật ra thì anh vẫn cảm thấy Chu Đông thật sự
không tệ. Anh đã ở cùng với cậu ấy được hai năm, coi như cũng hiểu rõ về con người của cậu ấy. Cậu ấy không hút thuốc lá, không uống rượu, học
tập làm việc cũng rất nghiêm túc, đối xử với mọi người cũng tốt, đặc
biệt là rất trọng tình. Trong hòng của bọn anh, anh thấy cậu ta là người khá nhất. Sinh nhật lần này của anh, cậu ta nói phải làm cho ra trò, có thể là do cậu ta cảm thấy anh không được vui khi chia tay với bạn
gái... Hắc hắc." Dần dần, tốc độ nói của lão Vương chậm lại, "Thật ra
thì anh thấy cậu ấy thật sự đặc biệt coi trọng em, mọi chuyện đều nghĩ
cho em, chưa bao giờ có chuyện gì dính dáng với các cô gái khác. Hơn
nữa, anh còn nghe cậu ấy nói là hai người bắt đầu yêu nhau từ khi còn là bạn cùng học hồi học cao trung, tình cảm đã trải qua nhiều năm như vậy
rồi, cho nên có lúc nếu tính khí của cậu ấy có nóng nảy một chút, cũng
chỉ là cách bày tỏ chưa đúng, em nói xem, có phải vậy không?"
"Vâng, em hiểu mà." Trần Tri Tri biết lão Vương đang khuyên giải mình, thật ra thì hôm nay cô cảm thấy giữa cô và Chu Đông chẳng có chuyện gì xảy ra,
thật sự Chu Đông cũng đã hỏi cô. Nhưng bây giờ anh lại uống nhiều đến
như vậy, làm cho lão Vương phải gọi điện thoại tới thế này, có thể là
anh đã hiểu lầm chuyện gì rồi chăng?
Một ý nghĩ chợt đến: "Để em đi đón Chu Đông trở về nhà nhé."
"Đã muộn thế này, em đi liệu có tiện không? Hay là để cho ..." Trần Tri Tri nghiêng người ra cạnh giường nhìn đồng hồ trên bàn của nữ sinh ở giường đối diện, trả lời: "Không sao đâu, hiện tại mới mười giờ 18 phút , em
sẽ đến đó rất nhanh thôi."
"Tốt lắm." Lão Vương vui mừng khôn xiết: "Anh sẽ nói với Chu Đông, sẽ bảo cậu ấy chờ em đến."
"Vâng."
Trần Tri Tri cúp điện thoại, bò xuống giường đi giày. Dù sao cô cũng chưa
cởi quần áo, với tay cầm túi, vội vã chải qua đầu tóc rồi đi ra cửa.
Đến KTV, cô thấy Chu Đông đang xiêu vẹo tựa vào trên ghế sa lon trong phòng bao nhắm mắt nghỉ ngơi, ngay chính giữa mặt bàn trà bằng thủy tinh xếp
đến hơn hai mươi chai bia, có chai còn chưa mở có chai đã trống không.
Không khí trong phòng khắp nơi đều là mùi bia rượu, cũng không biết anh
đã uống bao nhiêu rồi .
Ánh đèn màu lam xoay vòng chiếu lên
vách tường chạm trổ hoa văn trắng tuyền, trên màn hình KTV khổng lồ ngập tràn sắc trắng nhờ nhờ kia là bài hát mà Phương ca đã chọn.
Lúc này Phương ca đang nhảy ở trên ghế sa lon, vươn cổ ra gào đến khàn
giọng, Trần Tri Tri đi tới nhìn Chu Đông một chút, sờ sờ vào gương mặt
của anh, hơi cúi người xuống hỏi một câu: "Anh đỡ hơn chưa?"
Giọng cô mềm mỏng, khẽ khàng vang lên trong căn phòng bao bốn mặt được bố trí cách âm nghe có vẻ đặc biệt yếu ớt, vậy mà Chu Đông lại phản ứng với
một tiếng gọi này, bất giác đưa tay lên nắm được cổ tay của cô, cặp mắt
không hề mở ra, kêu một tiếng, "Tri Tri."
Trần Tri Tri ngưng mắt nhìn anh im lặng không nói gì, sau đó quay đầu nói với lão Vương: "Em đưa anh ấy về đây."
"Ừ." Lão Vương trả lời, "Nhớ nhất định phải nhắc nhở cậu ta sáng sớm ngày
mai đúng tám giờ phải đến chỗ giáo sư Phương đấy, còn nữa, bảo cậu ấy
nhớ mang cả USB đã lưu bản thiết kế hệ thống thông tin công ty đi nhé!."
"Vâng, em nhớ rồi."
Trần Tri Tri khoác tay Chu Đông lên trên vai mình, dìu ra cửa.
Quả thật, Chu Đông đã uống quá say, không còn chút tỉnh táo, hai gò má đỏ
rực. Đây là lần đầu tiên Trần Tri Tri thấy anh uống đến lợi hại như vậy, đi cũng không nổi nữa, cả người đè lên trên người cô.
Rốt
cục, vất vả lắm cô mới đỡ anh đến được lầu dưới ký túc xá nam sinh, lại
bị bác bảo vệ của ký túc xá nam sinh ngăn lại, "Bạn học này, đã muộn
rồi, bây giờ là thời gian các bạn nam đang tắm rửa, nữ sinh không thể
tùy ý vào trong phòng ngủ của nam sinh được đâu."
"Anh ấy
uống say, cháu chỉ đưa anh ấy về phòng nghỉ ngơi thôi mà." Trần Tri Tri
phải vất vả giải thích rất lâu bác bảo vệ mới cho đi, nhưng chưa xong,
cô còn phải lấy thẻ sinh viên ra làm chứng, sau đó ghi tên và lớp học
của mình vào sổ. Trần Tri Tri vừa bị Chu Đông đã say khướt dựa vào, lại
vừa còn phải móc thẻ học sinh trong túi ra, vừa viết, thực sự rất vất
vả.
May mà phòng của Chu Đông ở tại lầu hai, rất gần, Trần
Tri Tri mới không ngại phiền đưa anh lên thẳng cửa phòng ký túc xá của
nam sinh.
Cuối cùng, sau khi nâng anh lên ngồi vào ghế, Trần Tri Tri mới thở phào một hơi, mệt đến mức ngồi thở dốc thật lâu, mới
đến máy nước uống bên cạnh lấy chén nước : "Anh uống nước nhé!."
Có lẽ do vừa rồi phải đi một đoạn đường với nhiệt độ ban đêm rét lạnh, nên lúc này tình trạng của Chu Đông dường như đã tốt hơn nhiều, anh đã có
thể ngẩng đầu lên tự day day huyệt Thái Dương của mình.