Trần Tri Tri mệt mỏi.
Cô không biết mình dạng chân ở trên
người anh bao lâu – sau khi anh bắn trọn vẹn vào thân thể của cô, cô
không biết mình dạng chân đã bao lâu. Cô chỉ cảm thấy mình đã không còn
sức để khóc nữa.
Chu Đông đã ngủ, nhịp thở của anh rất bình
ổn, mặt mũi bình thản, mặc dù tay vẫn đè ở trên người cô nhưng không có
lực. Trần Tri Tri dễ dàng thoát khỏi anh đứng dậy.
Rất
nhanh, một dòng nước ấm chảy dọc xuống ở bên đùi, Trần Tri Tri cúi đầu
kiểm tra xem xét mình một chút, rút khăn giấy trên bàn lau sạch sẽ.Trên
khăn giấy ngoài chất dịch màu trắng còn lẫn một chút tơ máu.
Trần Tri Tri cắn môi, chăm chú nhìn kỹ nó một hồi rồi ném nó vào đáy thùng rác, mặc lại váy.
Cô không hề muốn lần đầu tiên của mình lại ở tại căn phòng này, dưới tình
huống này. Anh cũng trong tình cảnh hoàn toàn không biết mình đang làm
gì, không hề thương tiếc, không hề vuốt ve an ủi, chỉ có vật nam tính
trần trụi đầy ham muốn.
Cô ngước mắt nhìn Chu Đông đã ngủ
say, anh không bao giờ ... là một người điềm đạm nữa, không bao giờ ...
là một người tốt đẹp nữa. Rất nhanh cô có cảm giác mình hận anh thấu
xương.
Cô hận anh, cô hận anh, hận anh chết đi được!
Trần Tri Tri chỉnh đốn lại quần áo một chút, lau nước mắt, đóng cửa đi ra ngoài.
Khi đi qua lầu dưới, cô bị bác bảo vệ gọi lại, "Ấy này này, cô gái nhỏ, thẻ sinh viên của cháu!"
Trần Tri Tri mới nhớ ra thẻ sinh viên của mình còn để ở đây, vì vậy cô quay
lại mấy bước. Bác bảo vệ chỉ vào chỗ ký tên nói: " Ký tên ở chỗ này,
mấy giờ mấy phút đi ra cũng phải ghi rõ nhé."
Trần Tri Tri nhìn thời gian ký lúc mình đi vào, chính là 22 giờ 28 phút . Hiện tại khi đi ra cũng chỉ mới 22 giờ 44 phút .
Mới mười sáu phút, nhưng cô giống như bị xe nghiền qua rồi ném vào không
trung vậy, thật tức cười mà lại thật bi thương, có khoảnh khắc cô không
thể tin được, chuyện này thật sự đã xảy ra rồi sao? Nhưng sự đau đớn
trên thân thể lại đang xác nhận với cô rằng: Đúng vậy, chuyện ấy đã xảy
ra.
Sau khi trở về, Trần Tri Tri đi tắm rửa sạch sẽ.
Khi cô trở về đã rất muộn, ký túc xá đúng 11giờ đêm là tắt đèn, mà sau khi
tắt đèn cũng sẽ không có nước nóng nữa. Nhưng Trần Tri Tri vẫn nhất định đi tắm, nhất định phải tắm. Cô một thân một mình tắm rửa trong bóng tối của nhà tắm nữ nghe tiếng nước chảy róc rách.
Chẳng ai hiểu rõ loại cảm giác mất mát này bằng sự tự cảm nhận của chính bản thân!
Cô cảm thấy mình quá ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức hoàn toàn, tựa như một kẻ
quá đần độn, quá ngốc nghếch, quá ngu dốt. Tại sao khi đó cô lại phải
nhớ đến Bạch Tề, nhớ đến Từ Trì, lại cho rằng mình có thể thử trải qua
cuộc sống như bọn họ, cảm thấy đắc chí khi mình cũng theo chân bọn họ
như thế?
Nhưng rõ ràng là cô cũng chưa hề chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí cũng không biết chuyện kia thú vị như thế nào.
Cô cũng đã phản kháng, cũng đã sớm phản kháng.
Trần Tri Tri ngồi xổm xuống ôm lấy thân mình, cô thật quá ngu xuẩn.
Từ hơn bảy giờ sáng Trần Tri Tri đã bắt đầu nhận được rất nhiều cuộc điện
thoại Chu Đông gọi đến. Anh cứ gọi, cứ gọi, cách mấy phút lại gọi một
cuộc. Trần Tri Tri đã sớm tỉnh, nhưng cô không buồn để ý đến anh. Mới
đầu cô lấy gối đè lên để khỏi nghe thấy tiếng chuông réo, tiếp đó chuyển chế độ yên tĩnh, cuối cùng cô tắt máy luôn.
Làm ổ trên giường đến hơn mười một giờ trưa thì Trần Tri Tri thấy đói bụng.
Hôm nay vốn dĩ không giờ lên lớp, nhưng khi cô ngồi dậy cũng không thấy các bạn cùng phòng đâu, chỉ có ở phía giường đối diện, cũng có một người
nằm trên giường giống như cô, lúc này vẫn còn đang ở trên giường chơi
trò chơi trên điện thoại di động.
Trần Tri Tri tung chăn
xuống giường, cầm theo ít tiền ngay cả điện thoại di động cũng không
mang theo, định đi mua một ít đồ ăn.
Vừa xuống đến lầu dưới
thì thấy Chu Đông đứng ở trên bậc thềm ngay cửa ký túc xá, nơi có bóng
râm đang nhìn về phía bên này, đến khi cô muốn quay đầu lại thì đã không còn kịp nữa rồi."Tri Tri." Chu Đông lập tức gọi cô lại, đuổi theo.
Hai người đứng ở một góc nơi cửa chính của ký túc xá, Trần Tri Tri quay
nghiêng người, không hề nhìn anh, cũng không nói chuyện.
Chu Đông dừng trong chốc lát, đưa tay nắm lấy cánh tay cô: "Em giận anh phải không?"
Trần Tri Tri giật tay ra khỏi tay của anh, vẫn không nói lời nào.
"Thật xin lỗi, tối hôm qua không phải anh cố ý, anh cho rằng đó chỉ là anh
đang nằm mơ, anh không hề có ý nghĩ muốn cưỡng bức em..."
Trần Tri Tri vẫn không đáp lại, ngay cả ánh mắt cũng không chịu nhìn về phía anh. Nếu là trước kia cô sẽ phải than thở với anh đến nửa ngày, nhưng
hôm nay cô đặc biệt trầm mặc khiến anh đau lòng.
Môi của cô vẫn mím chặt, sắc mặt có vẻ hơi nhợt nhạt, quả thật cô đang rất khó chịu, khó chấp nhận.
Anh cúi đầu nhìn gương mặt của cô: "Anh đã làm cho em đau lắm phải không?"
Anh cũng không muốn như vậy, vốn dĩ anh muốn cho cô một đêm tuyệt vời
đầy lưu luyến và dịu dàng, chứ không phải giống như tối hôm qua...
Chu Đông nhìn Trần Tri Tri vẫn không muốn nói chuyện, bỗng chốc trái tim anh giống như bị khoét đi vậy!
Tại sao anh lại làm cho cô phải trải qua sự khó chịu như vậy chứ?
"Thật xin lỗi, Tri Tri, thật xin lỗi." Anh thành khẩn nói lời xin lỗi mà
trong lòng áy náy không thôi, ôm cô vào trong ngực thật chặt: "Em hãy
tin tưởng anh, anh sẽ chịu trách nhiệm đối với em, cả đời này anh cũng
sẽ luôn đối xử thật tốt với em."
Chuyện không tới mức phải chia tay, nhưng cũng không đơn giản chỉ thoáng qua một cái là đã hòa thuận lại với nhau được.
Đối với Chu Đông, dù sao Trần Tri Tri vẫn có chướng ngại tâm lý. Trước khi
trải qua chuyện này, nhận thức của Trần Tri Tri về chuyện tình cảm trong cuộc sống hoặc là chuyện quan hệ nam nữ vẫn rất đơn thuần. Nhưng sau
lần này cô mới hiểu được rằng, về bản chất, con người vẫn là một loại
động vật, chỉ có hành vi giao phối thì mới là thực tế.
Có
một khoảng thời gian rất lâu Trần Tri Tri không dám nhớ tới chuyện kia,
cho dù chỉ là thỉnh thoảng trong đầu thoáng qua một chút ngắn ngủi, cô
cũng sẽ lập tức lắc lắc đầu gạt nó ra ngoài. Chuyện cũng đã qua, không
nên cứ dùng nó để oán giận chính mình. Cô biết vậy, nhưng chuyện đó thực tế đã xảy ra rồi, cũng giống như thực tế cuộc sống, đối với nó, bất kể
thế nào, cho dù cô muốn nhớ hoặc là muốn quên đi cũng không sao sửa đổi
được .
Từ sau lần đó Chu Đông đối xử với cô tốt hơn gấp bội lần, mặc dù Trần Tri Tri không nói ra, nhưng trong lòng cô biết rất rõ.
... Quả thật, anh đã giữ đúng lời hứa của mình.
Khoảng thời gian này chung sống này, đột nhiên Trần Tri Tri cảm thấy mình đã
ít nhiều hiểu được về Chu Đông. Cô biết rất rõ, cho dù biểu hiện của anh đối với cô có tốt đến bao nhiêu, dịu dàng đến bao nhiêu đi nữa, nhưng
rõ ràng, anh là con người, không phải là thần, nội tâm và thân thể của
anh cũng sẽ có ham muốn. Cho nên anh không thể dùng nguyện vọng chủ quan để duy trì đoạn tình cảm này, buộc nó phải luôn luôn phát triển theo ý
muốn của mình được.
Cuộc sống đại học, trừ thỉnh thoảng có
cuộc thi đáng ghét hoặc là quan hệ giao tiếp giữa con người, thì thật ra cũng chẳng có gì phải lo nghĩ.
Đã vào học kỳ đầu của đại
học năm thứ hai. Trong khoảng thời gian này, mối quan hệ của Từ Trì và
Bạch Tề luôn luôn được cư dân mạng bàn luận rất nhiệt tình. Kể từ khi có người post ảnh của Từ Trì cùng nữ sinh khác thuê phòng, mấy tháng nay
những chuyện bên lề của hành vi đó vẫn xôn xao không dứt.
Suốt trong thời gian ấy Bạch Tề vẫn duy trì thái độ vô cùng yên tĩnh, giống
như không hề có liên quan gì với mình. Mà đúng là cũng không liên quan
đến cô thật. Thời gian thi chuyên ngành của cô được tổ chức trước cuộc
thi thường xuyên của sinh viên đại học năm thứ hai. Từ một tháng trước,
sau khi thi xong vòng sơ khảo, cô đã về thẳng nhà để chuẩn bị làm thị
thực ra nước ngoài, đợi nhận giấy tờ, trừ phi phải tới trường học làm
thủ tục, thì cô cũng sẽ không phải trở lại trường nữa.
Buổi biểu diễn cuối cùng của Từ Trì cũng bởi anh ta vắng mặt nên cũng không tổ chức nữa.
Kể từ khi Bạch Tề rời đi, hình như Từ Trì cũng biến mất theo, cũng không nghe thấy tin tức gì của anh ta nữa.
Đôi lúc nữ sinh trong trường học khi nói tới Từ Trì đều có cảm giác rất
tiếc nuối. Quả thật anh ta rất tài hoa trong lĩnh vực âm nhạc, những ca
khúc anh ta hát và sáng tác luôn có chủ đề về chuyện tình yêu, tình bạn, khiến người nghe rung động đến mức xương cốt tê dại, mềm nhũn không sao kềm chế được.
Mấy năm sau, Trần Tri Tri đi xem chương trình ca nhạc “Tôi là ca sĩ” của Lâm Chí Huyễn, khi anh ta mặc bộ đồ đen đứng giữa sân khấu hát lĩnh xướng ca khúc “Yên Hoa dịch lãnh”, bất giác cô
liên tưởng đến Từ Trì thời trẻ tuổi. Ngày ấy giọng của Từ Trì khàn hơn,
cũng chưa được lão luyện như giọng hát của Lâm Chí Huyễn bây giờ. Màu
tóc của Từ Trì luôn nhuộm màu hạt dẻ sáng, một mình đứng ở giữa sân
khấu, nhắm mắt lại, không cần một ai phụ họa, một mình đơn ca. Cả một
sân trường rộng lớn như thế, trong đêm tối, dưới ánh đèn màu cam nhạt,
tất cả mọi người đều lặng im, nín thở lắng nghe anh hát, thỉnh thoảng
giữa các đoạn ngắt có thể nghe thấy tiếng anh thở dốc.
Có lẽ Trần Tri Tri hơi cường điệu hóa, chỉ là một cuộc biểu diễn ca nhạc của
sinh viên trong trường học, hiệu quả làm sao so sánh được với buổi biểu
diễn của một siêu sao ca nhạc đang trong thời kỳ rực rỡ kia. Nhưng với
Trần Tri Tri thì hình ảnh đó của Từ Trì vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí
cô, mãi không quên.
Mấy năm sau, Từ Trì vào làm việc ở công
ty Trần Tri Tri đang làm. Nhưng bây giờ nhìn anh rất điềm đạm và vui vẻ, có tác phong chín chắn, không còn một chút bộ dáng của ngày xưa.
Anh đã kết hôn, trên tay có đeo một chiếc nhẫn.
Cũng đã rất lâu rồi anh không còn sáng tác ca khúc nữa, hiện tại tất cả mọi
sự quan tâm của anh đều dồn vào cô con gái bảo bối mới được bốn tuổi
kia.
Đúng vậy, vào năm đại học thứ hai, mùa xuân năm ấy,
Trần Tri Tri về nhà ăn tết. Nghe thấy mẹ nhắc đi nhắc lại chuyện Từ Trì
đã làm cho một cô gái mang thai, bây giờ cha mẹ cô gái đó đã tìm tới
cửa, làm cho chú dì Từ bể đầu sứt trán, mà không biết làm sao bây giờ.
Ở trên bàn cơm mẹ cô nhắc đi nhắc lại rằng: “Không biết tại sao Từ Trì
lại trở thành như vậy, từ một đứa trẻ ngoan ngoãn, từ hồi học cao trung
cho tới nay như đã thay đổi thành một người khác vậy. Làm cho con nhà
người ta mang thai, thật sự đã phá hủy con gái nhà người ta rồi!
Sau đó mẹ lại còn dặn dò Trần Tri Tri, không cho phép cô được tùy tiện như
vậy, cùng bạn trai ở chung một chỗ nhất định phải cẩn thận.
Trần Tri Tri cúi đầu ăn cơm, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng đáp ứng. Cô không có
nói cho mẹ biết, cô và Chu Đông cũng đã từng phát sinh quan hệ rồi,
chẳng qua cũng chỉ có một lần đó, về sau cô cũng đã không còn để cho Chu Đông chạm vào mình nữa.
Nhưng cũng bởi vì chuyện này mà
chút xíu quyến luyến cuối cùng còn sót lại trong đáy lòng của cô đối với Từ Trì đã tan thành mây khói.
Mùa đông năm ấy, đêm 30 tết,
Trần Tri Tri một mình nằm nhoài ở bên cửa sổ nhìn bầu trời đêm tràn ngập pháo hoa. Đột nhiên cô cảm thấy, thời gian đúng là một thứ vũ khí sắc
bén, đã mài mòn, rửa sạch tất cả mọi điều tức giận trong lòng cô.
Trần Tri Tri ngồi bó gối ở đầu giường, nhớ lại đoạn chuyện cũ này cảm thấy thật khó mà chịu nổi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bọn họ tốt nghiệp đại học một cái là tiến vào
xã hội. Những sự việc trải qua trong ba năm khác xa rất nhiều so năm học thứ tư ở trường học. Hiện tại tất cả mọi người đều đã trời nam đất bắc. Sau khi tốt nghiệp, lão Vương, bạn học Lưu tặc tử, nguyên có tên gọi là Lưu Bân, đi Thâm Quyến, Phương ca đi Thượng Hải, Bạch Tề sau khi về
nước đến nơi này làm việc, sau đó cũng tại chỗ này Trần Tri Tri đụng
phải Khâu Đình, bạn cùng học thời cao trung trước kia, bây giờ còn có
thêm Từ Trì.
Còn có rất nhiều người khác đều là một năm, hai năm, cho dù là ba năm bốn năm cũng không chạm mặt nhau tới một lần.
"Ý em muốn nói là cho tới bây giờ em vẫn còn để ý đến chuyện kia sao?"
Trước mặt Chu Đông đợi đã lâu, thấy cô vẫn không đáp lại, đột nhiên hỏi.
Trần Tri Tri ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, không trả lời.
Chu Đông nhìn thấu ẩn ý bên trong cái nhìn đó, khẳng định, "Tại sao em
không nói?" Anh cho là chuyện kia đã sớm qua đi. Lúc ấy thật sự việc làm của anh có chút quá đáng, đúng vậy. Nhưng ngày hôm sau anh đã nói với
cô lời xin lỗi ngay lập tức, còn bảo đảm sau này sẽ đối xử tốt với cô
tăng gấp bội lần.
Sau này, quan hệ của bọn họ cũng nhanh
chóng phát triển, năm học đại học năm thứ ba ấy, Trần Tri Tri đã vui vẻ
chấp nhận anh, chính thức phát sinh quan hệ với anh.
Anh vẫn nhớ như in đêm đầu tiên ấy của tiết trời tháng ba, tại một căn phòng
trọ nhỏ phía sau trường học, hôm đó là sinh nhật của anh. Ngoài cửa sổ
những bông tuyết bay lả tả, bọn họ đang ở trong phòng khách, vành tai và tóc mai chạm vào nhau cả đêm.