Em Là Người Tôi Yêu

Chương 38: Chương 38




"Đúng vậy."

Lúc này cái từ "Đúng vậy." kia đã làm cho Chu Đông đang ngồi ở bên cạnh lão Vương cũng không nhịn được, thoáng nhìn sang, quả thật trên ngón tay đeo nhẫn bàn tay trái có một chiếc nhẫn màu bạc.

"Sao tôi lại không biết nhỉ, cô dâu là ai vậy?"

"Là bạn học cùng lớp đại học, thật ra thì tôi đã kết hôn từ rất lâu rồi, cũng khoảng chừng độ bốn, năm năm rồi"

"Lúc học đại học cậu đã kết hôn rồi?"

"Đúng thế, vì con nên cưới vợ." Từ Trì nói câu này vẻ cực kỳ thản nhiên.

"Cậu đã có con rồi ư?"

"Ừ, đã bốn tuổi rồi."

Lão Vương chắt lưỡi hít hà: "Tôi lại cho rằng cậu vẫn con độc thân cơ đấy! Bây giờ ở trong toà soạn tạp chí này, nếu cậu còn độc thân, không biết còn bao nhiêu cô gái nhỏ nữa bị cậu làm cho mê hoặc điên đảo?" Anh thuận tay vỗ vỗ vào vai Chu Đông.

Trần Tri Tri và Bạch Tề ngồi ở trong góc.

Thấy trên bàn thủy tinh giữa phòng có nước trái cây, cô cầm lên một ly uống một ngụm, ánh mắt do dự, trong phòng này có rất nhiều người cô quen mặt, chắc bọn họ là bạn học cùng khoa máy tính với lão Vương.

"Nào, mọi người nhanh chọn bài để hát thôi!" Lão Vương đứng dậy chuyển micro cho mọi người, nghiễm nhiên thành chủ nhân ở trong phòng bao này, "Tri Tri, em vừa tới, hát một bài đi." Lão Vương cố ý đưa micro cho Trần Tri Tri.

Trần Tri Tri cười nhận lấy, "Em hát bài gì đây."

"Chọn bài mà em thích hát ấy, anh nhớ ngày trước em rất thích hát những ca khúc của Lương Tĩnh Như mà, để anh chọn cho em một bài."

Lão Vương chạy đến trước bục tìm chọn bài, không bao lâu, trên màn hình xuất hiện bốn chữ to: “Chia tay vui vẻ”.

Trần Tri Tri trừng mắt nhìn lão Vương một cái, khẳng định đây là anh cố ý, lão Vương nhún vai cười cười.

Rất nhanh, trên màn hình xuất hiện phụ đề:

“Tôi không thể nào dự đoán giúp em phía sau những khúc quanh ấy có tốt đẹp hay không, nhưng tôi đau lòng biết bao khi thấy người mình yêu lại phải đau khổ như vậy. Có thể không ai hỏi đau khổ vì yêu là đúng hay sai, nhưng ít nhất tôi cũng thấy vui sướng cảm động nếu như người ấy sẵn sàng giương ô che cho em ở trong mưa, chứ không phải là che cho bản thân mình...”

Hát được mấy câu, Trần Tri Tri cảm giác mình không sao hát nổi nữa. đưa micro cho Bạch Tề: "Bạch Tề, cậu hát đi."

Cô chạy đến chiếc bục chọn bài, tự chọn cho mình mấy bài hát.

Nhưng hình như hôm nay lão Vương muốn thực hiện lời đã nói trong điện thoại hai ngày trước, nhất định phải hoà giải cho bọn họ. Anh lại cầm một chiếc micro để không đưa cho Chu Đông: " Chu Đông, cậu hát bài gì tôi chọn cho cậu một bài."

"Bài “Trái cây giữa hè” đi."

Chu Đông nhàn nhạt đáp lại, làm cho Trần Tri Tri không khỏi liếc mắt sang. Kể từ sau khi cô tới, từ lúc nãy đến giờ anh vẫn luôn nhìn lên màn hình, rất ít nói chuyện. Lại còn dứt khoát chọn bài hát này - trước kia anh rất ít khi hát những bài hát của Mạc Văn Úy.

Rất nhanh màn hình lớn hiện lên duy nhất gương mặt Mạc Văn Úy bị chia thành hai màu trắng đen, nhạc dạo đầy bi thương. Lão Vương lại đưa một chiếc micro khác cho Trần Tri Tri, "Song ca, song ca."

Phụ đề xuất hiện, Chu Đông bắt đầu chậm rãi hát:

“Có lẽ buông tay thì anh mới có thể đến gần em

Không gặp anh nữa thì em mới có thể nhớ tới anh

Thời gian đọng lại ở trái cây giữa hè

Hương thơm lặng lẽ toả lan trong hồi ức

Anh muốn thử rời khỏi em, không muốn nghĩ tới em nữa

Cho dù đó không phải là chủ ý của anh...”

...

Đây vốn là lời ca dành cho giọng nữ hát, khi giọng nam hát lại nghe có cảm giác rất khác lạ.

Cả phòng bao rộng lớn rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang nhìn lên màn hình. Trần Tri Tri cũng đang nhìn Chu Đông, anh cầm micro, bộ dạng hát cực kỳ nghiêm túc, ánh sáng bàng bạc của màn hình khi mờ khi tỏ, thỉnh thoảng ánh lên rực rỡ, làm cho thoạt nhìn con ngươi màu đen của anh cũng dường như đang tỏa sáng vậy.

Trần Tri Tri biết Chu Đông luôn luôn không thích hát những kiểu ca khúc loại này, hơn nữa nếu như tiết tấu của ca khúc quá chậm, anh dứt khoát sẽ bỏ luôn. Nhưng lần này không biết tại sao, cô cảm thấy anh lại hát cực kỳ chuẩn xác, gần như cứ hát xong một chữ lại hạ micro xuống một lần, mỗi một lần hạ micro lại một lần giống như tiếng chuông gõ vọng lại vào trong lòng Trần Tri Tri, vang lên ong ong.

Cô quay đầu lên nhìn màn hình, trên màn hình mỗi một lời ca dường như đang chuyển động, xông vào trong mắt của cô giương nanh múa vuốt.

“Đừng lấy trầm mặc để đi che giấu điều gì

Khi kết quả đã trần trụi như vậy rồi

Cho rằng em sẽ nói điều gì đó rồi mới sẽ rời khỏi anh

Nhưng em chỉ quay đầu đi mà không nhìn anh

Phải chăng ý em muốn nói em còn yêu anh...”

Chu Đông hát được hơn một nửa ca khúc này, sau đó đột nhiên không hát nữa, giống như bị cái gì đó làm cho tắc nghẹn. Sau đó anh chỉ lặng lẽ nhìn màn hình, mặc cho màu sắc phụ đề từ từ lẫn dần vào bức hình đen trắng, cuộn tròn lại từng dòng từng dòng.

Căn phòng cứ tĩnh lặng như vậy một lúc lâu, âm nhạc vẫn đang tiếp tục, cuối cùng lão Vương phá vỡ sự trầm mặc: "Tri Tri, hát tiếp đi."

Trần Tri Tri cầm lấy micro đưa đến khóe miệng, há miệng ra, nhưng cô chợt nhận ra nhìn những hàng chữ quen thuộc kia, không hiểu sao mình không thể hát thành lời được.

“Em cho rằng không để lộ ra dấu vết, nhưng hoài niệm lại cứ dâng tràn

Phải chăng điều này chính là nỗi lòng của em...”

Cô không hát nổi nữa.

Đột nhiên cô cảm thấy rất buồn bực, cảm giác như trong khoảnh khắc, cả gian phòng bao này tựa như bị dời đến cao nguyên, khiến cô cảm thấy thiếu dưỡng khí, vành mắt cô dường như bị những dòng chữ phụ đề lấp lánh tràn đầy tình cảm kia chọc vào bỏng rát, cô sắp không thở nổi nữa rồi.

"Em đi đến nhà vệ sinh một lát." Cô đặt thật nhanh micro xuống mặt bàn, "Đông", một tiếng tạp âm vang lên, cô đứng bật dậy đi ra ngoài.

Khi Trần Tri Tri từ trong nhà vệ sinh ra ngoài, Chu Đông đang đợi cô ở trong hành lang.

Khi ánh mắt hai người nhìn chạm vào nhau, cả bước chân lẫn ánh mắt của Trần Tri Tri ngay lập tức lùi lại không dám tiến lên nữa.

Hành lang của KTV mới được sửa chữa lại nguy nga lộng lẫy giống như hoàng cung thời cổ đại. Bóng người được phản xạ lại rất rõ nét trên vách tường lưu ly màu đen. Tiếng hát từ trong các phòng hát vọng ra va đập vào tường dội ngược trở lại.

Mọi người xung quanh đó có ai đi qua cũng đều làm như không thấy, cũng không biết đôi tình nhân này vừa mới chia tay.

Chu Đông cắm tay vào trong túi áo choàng, đứng lại ở trước mặt cô. Có lẽ là cô sợ nhìn anh, nên vẫn luôn luôn cúi đầu. Chu Đông chỉ có thể nhìn thấy những sợi tóc đen quấn quanh cần cổ trắng nõn của cô. Phía dưới cổ áo cô lộ ra một đoạn lưng, còn mái tóc đen đã được cô quấn lên.

Có lẽ do khoảng thời gian qua, đã rất lâu rồi họ không nói chuyện với nhau, cho nên giữa bọn họ có dường như ẩn chứa cảm giác xa lạ và đè nén.

"Em có biết Từ Trì đã kết hôn rồi không?"

Không ngờ anh vừa mở miệng lại nói về chính điều này, Trần Tri Tri gật đầu một cái, "Biết."

"Biết, vậy mà em vẫn còn cùng với hắn ..." Chu Đông cau mày một cái không vui, trong túi áo, quả đấm nắm chặc lại nới lỏng. Anh biết hiện tại mình đã hoàn toàn không có tư cách để ý tới chuyện của cô. Nhưng mà...

"Hắn có từng nói qua sẽ chịu trách nhiệm với em không?"

Lúc này Trần Tri Tri mới hơi hiểu ra ý tứ trong những lời nói này của anh, ngẩng đầu lên ngạc nhiên: "Anh cho rằng em cùng với Từ Trì sao?"

"Chẳng lẽ không đúng như vậy? Chẳng phải từ hồi còn học sơ trung cho đến tận bây giờ em vẫn luôn thích hắn hay sao?" Giọng Chu Đông nhàn nhạt.

"Sao anh biết?"

"Bạch Tề nói."

Trần Tri Tri cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình. Chu Đông cho rằng cô thừa chấp nhận, lập tức giọng trở nên nóng nảy, chân mày khóa thành chữ "Xuyên", "Vì sao em cứ phải cùng với hắn mới được? Hắn là người có gia đình rồi, hắn sẽ không mang lại được cho em điều gì hết."

Trần Tri Tri vẫn không trả lời.

"Tri Tri, em có nghe thấy anh nói gì hay không hả?" Anh vươn tay ra kéo cổ tay của cô, giống như hồi trước, "Nếu như hắn thực sự không cho em một lời hứa chắc chắn, anh khuyên em hãy sớm buông tay với hắn đi."

Sao anh thuyết giáo gì mà lâu thế? Trước kia nghe đã cảm thấy phiền lòng chết được rồi, tại sao bây giờ nghe thấy mà lòng lại chua xót như vậy? Trần Tri Tri ngẩng đầu lên, gương mặt nở nụ cười: "Chu Đông, thật là, anh thật sự cho rằng em cũng sẽ bắt chức người khác làm tiểu tam hay sao? Em và Từ Trì đã không có chuyện gì từ lâu lắm rồi."

Chu Đông nhìn vào mắt cô rất lâu: "Không có chuyện gì từ lâu lắm rồi sao?"

"Đúng thế, từ lâu lắm rồi."

Lần này, đến lượt Chu Đông không nói lời nào.

Từ lâu đã không có gì? Tại sao cô lại không nói gì với anh, tại sao không nói với anh sớm một chút vậy?

Nhưng là anh biết hiện tại mình không còn tư cách gì để chất vấn cô, chỉ có thể đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng nói một câu: "Vậy thì tốt."

Trần Tri Tri nhìn anh cười cười, "Cảm ơn anh đã quan tâm đến em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.