Bạch Tề cười, cầm ly cà phê lên hớp một ngụm: "Thật ra thì bản thân tớ cảm thấy cậu không thể bởi vì một chuyện này mà đã phủ quyết toàn bộ con người anh ấy. Anh ấy cũng có ưu điểm của mình. Không kể về gia thế, xét về thái độ đúng mực hay là tính tình, trong số những người đàn ông mà tớ đã gặp phải nói là rất tốt, là người cũng có lòng cầu tiến. Ở thời đại này anh ấy có thể giữ vững được tình yêu với cậu sắp được chín năm qua như thế, cả một khoảng thời gian dài mà không có bất kỳ dấu hiệu ngoài luồng nào... cũng đã là rất khá." Trần Tri Tri vừa định há mồm, liền bị Bạch Tề dứt khoát cắt đứt, "Vậy thì bây giờ cậu nói cậu có đồng ý hay không."
Trần Tri Tri không thể làm gì khác hơn là nói: "Đồng ý."
"Vậy anh ấy đã nói với cậu anh ấy muốn cắt đứt chưa?"
"Chưa hề."
"cậu xem đi." Bạch Tề đoán cũng biết, "Cậu nói một câu chia tay, anh ấy liền trực tiếp ở căn phòng đối diện với cậu, hiển nhiên anh ấy đã cho rằng đây chỉ là cơn giận nhất thời của cậu, sau này vẫn còn có thể hoà hợp lại với nhau. Hơn nữa cũng giống như Khâu Đình đã nói, nếu như anh ấy không thích cậu, tại sao anh ấy có thể có ham muốn chiếm giữ đây? Có thể kiên trì qua nhiều năm như vậy, thật sự cũng không dễ dàng đâu." Bạch Tề gật đầu một cái, tiếp tục nói cảm thán.
"Nhưng cho dù như thế nào đi nữa, anh ấy cũng là người có lỗi."
"Cậu muốn ám chỉ chuyện anh ấy giam cậu lại phải không?"
Lần này Trần Tri Tri trầm mặc thật lâu.
Bạch Tề muốn hỏi lại nhưng lại không muốn hỏi,dù sao thăm dò lý lịch người khác không phải là chuyện mà cô thích làm. Nhưng chung quy trong lòng cô lại có chút tò mò, "... Tớ thực sự không hiểu được tại sao anh ấy lại muốn giam cậu lại như vậy?"
"Bởi vì tớ bên ngoài...." Trần Tri Tri đặt ly cà phê xuống.
"Cái gì?" Bạch Tề thật sự rất kinh ngạc.
Trần Tri Tri bồi thêm một câu, "Anh ấy nghi ngờ tớ ở bên ngoài...."
Bạch Tề vuốt vuốt ngực, "Tớ sắp bị cậu hù chết rồi đấy cậu có biết hay không? Đợi đã, tại sao anh ấy lại 'hoài nghi' cậu ở bên ngoài...? Nhất định là cậu đã có dấu hiệu gì đó về chuyện này. Tớ thấy Chu Đông không giống kiểu người không có lý do gì mà lại tùy tùy tiện tiện giam người ta lại như vậy."
"Rốt cuộc là cậu đứng ở bên này với tớ hay là với anh ấy ở bên kia vậy?"
"Bạn thân mến, đây là chuyện nhất thiết tớ phải làm trước khi cậu quyết định chia tay, muốn được nghe kể lại sự thật khách quan mà thôi." Bạch Tề khẽ mỉm cười, "Tóm lại có thể nói, tớ cho rằng cậu có chút xúc động quá."
"Bất kể có nói thế nào, lúc đó anh ấy bắt giam tớ lại trong phòng ba ngày, nếu không phải vừa vặn đúng lúc cậu tới tìm tớ, tớ đã trực tiếp nhảy từ lầu chín xuống rồi, cũng không phải là cậu không biết."
"Tớ biết, cho nên tớ mới có thể tò mò hỏi cậu, rốt cuộc cậu đã làm cái gì chọc tới Chu Đông như vậy? Không sao hết." Bạch Tề nhún nhún vai, "Cậu không muốn nói coi như xong!"
Hai người thấy cách đó không xa Khâu Đình đang đi tới.
Trần Tri Tri thấp giọng nói: "Chuyện này cậu không cần nói cho Khâu Đình biết đâu!"
"Cậu sợ sẽ phá hư ấn tượng tốt đẹp của Chu Đông trong lòng cô ấy sao? Tin tưởng tớ đi, nhất định Khâu Đình sẽ đối đãi với Chu Đông như nam thần, cho dù cậu có nói cho cô ấy biết, căn bản cô ấy cũng sẽ không tin đâu."
Trần Tri Tri lườm bạn một cái, Bạch Tề cười nhẹ.
Nói chuyện với chị em tốt xong, tâm trạng cô tốt hơn nhiều.
Trần Tri Tri trở lại chỗ ở, nhét hai tay vào trong túi áo lông, sải bước nhảy lên mấy bậc thang lầu, lúc này trong đầu cũng cũng đã vợi bớt chuyện buồn. Vừa mới lên lầu đã gặp phải Chu Đông dắt Qua Qua định đi ra ngoài. Từ trên bậc thang, Qua Qua nhìn thấy cô liền vội vàng chỉ muốn nhào tới, đáng tiếc bị cái xích chó hung hăng giữ chặt lại.
"Em vừa về à?" Chu Đông hỏi.
"Vâng."
Ánh mắt Trần Tri Tri lại nhìn Trần Qua Qua. Cô tiến lên mấy bước ôm lấy nó: "Qua Qua, có nhớ chị hay không vậy?" Cô gần như chôn mặt vào ở trong thân thể mềm mại nhỏ nhắn của Qua Qua.
Qua Qua ngẩng đầu lên ra sức liếm láp Trần Tri Tri một rồi.
Chọc cho Trần Tri Tri cười.
Sau khi thân mật với nhau một lúc, Trần Tri Tri đặt Trần Qua Qua xuống: "Được rồi, không quấy rầy hai người nữa."
Qua Qua vẫn còn chạy vòng quanh chân của cô vẫy vẫy cái đuôi, Trần Tri Tri cúi đầu hướng cún con chớp mắt một cái. Thân thể vốn đã bước đi, đột nhiên Trần Tri Tri nghĩ đến cái gì đó lại quay đầu hỏi: "Chu Đông? Anh... chuyện đó... Anh định để Qua Qua ở bên đó bao lâu?"
Chu Đông xoay người lại nhìn cô: "Một tuần."
"Được."
Chu Đông dẫn Trần Qua Qua ra ngoài, sau đó mới nhận ra bên ngoài thời tiết có chút lạnh, đã sắp cuối tháng mười. Tiết trời đẹp giống như ngày hôm qua đúng là không nhiều lắm.
Qua Qua rất không dễ dàng gì mới được ra ngoài nên rất hưng phấn, như muốn gắng sức chạy thật nhanh ra bên ngoài vậy. Chu Đông kéo cô bé lại, trước hết anh kéo cổ áo khoác ngoài lên rồi sau đó mới từng bước từng bước lôi kéo dây xích chó, "ngăn cản" Trần Qua Qua chạy.
"Qua Qua, chị của mày muốn đưa mày về rồi. Vừa mới được có một ngày thôi, phải không?"
Chu Đông nhìn bầu trời xám xịt phía xa, lại nhìn vẻ đầy vui sướng không quan tâm đến sự đời của Trần Qua Qua một chút. Cô cún này đang cố gắng chỉ muốn thoát khỏi dây xích chó, tự do chạy nhảy. Đột nhiên Chu Đông từ phía sau Qua Qua chạy lên: "Qua Qua, chạy đi!"
Phần lớn mọi người đối với ngày đi làm sau hai ngày nghỉ thứ bảy và chủ nhật thường có thái độ bài xích mà không cam tâm.
Nhưng bây giờ Chu Đông lại không có một chút trở ngại nào
Trên thực tế, anh ước gì được làm thêm giờ. Anh là một trong những quản lý nổi danh của nhà mạng thuộc công ty Iphone, phụ trách hạng mục nghiên kỹ thuật phát triển khách hàng, đối với công tác khai thác phát triển ứng dụng sản phẩm vô cùng nhiệt tình và yêu thích. Hơn nữa công ty lại rất tôn sùng phương thức đi làm trong môi trường tự do. Hàng ngày hai buổi sáng chiều đều có một cô gái nhỏ đẩy xe đưa nước trái cây và sữa chua tới đây, lầu dưới công ty lại trung tâm thể dục, đồ ăn nhanh loại gì cũng có lại càng có thể thoải mái lựa chọn.
Ban đầu, nếu như không phải do trong nhà có Trần Tri Tri chờ, bởi cô luôn thúc giục anh trở về vì có một mình ở nhà cô không dám ngủ, rất có thể Chu Đông đã kê thêm cái giường ở trong phòng làm việc, hàng ngày sinh hoạt ở chỗ này.
Nhưng cũng bởi vì có Trần Tri Tri, nên sinh hoạt hàng ngày của Chu Đông mới có thể vui vẻ như vậy, nếu không mỗi ngày thật sự anh sẽ trở thành một người máy ở trước màn hình máy vi tính.
Trên tay Chu Đông là chiếc iphone của khách hàng đã khai phát (mở rộng và phát triển) gần như hoàn chỉnh, chỉ còn chờ giai đoạn khảo nghiệm cuối cùng. Cho nên gần đây Chu Đông cũng không bận rộn lắm, chỉ có điều cho đến bảy giờ tối, trong phòng làm việc có một nhóm người vẫn còn đang bận rộn, tất cả đôi tay của mọi người dù một khắc cũng không ngừng gõ bàn phím, ánh mắt hướng về phía màn hình máy tính,
Đây là một cảnh tượng thường gặp ở toàn bộ các công ty lập nghiệp ở Trung Quốc hừng hực khí thế phát triển Internet mà trong đó công ty của anh là một đại biểu.
Công việc thuộc trách nhiệm của Chu Đông đã làm xong, nhưng anh vẫn nguyện ý chờ đợi ở trong phòng làm việc, anh thích cảm giác được cùng các bạn trong nhóm kề vai sát cánh hăng hái chiến đấu.
Mười giờ tối, anh nhận thấy màn hình của chiếc điện thoại di động quả táo trên mặt bàn chợt bật sáng, tiếp theo đó là tiếng nhạc chuông vang lên.
Chu Đông tiếp tục định viết gì đó chuyển đi, ánh mắt nhìn màn hình chằm chằm không rời một khắc, tay trái cầm điện thoại di động lên, liếc qua một cái xem cái tên hiện lên trên màn hình, nhưng lần này, động tác trong tay liền ngừng lại.
Trên màn hình hiện lên: Tri Tri.