Chu Đông nhìn Trần Tri Tri đứng bất động hồi lâu liền hỏi: "Sao thế?"
"Không ..." Trần Tri Tri chỉ đáp lại bằng một từ ngắn ngủn, ôm Trần Qua Qua bước về phía trước mấy bước, sau đó dừng lại, nắm lấy tay cầm ở cửa đẩy cửa ra. Nhưng cửa thật sự đã bị khóa lại rất chắc chắn, trên người cô cũng không có chiếc chìa khóa nhà.
"Không mang chìa khóa à?" Tiếng của Chu Đông từ phía sau vọng đến.
Mãi sau Trần Tri Tri mới "Vâng" một tiếng. Cô xoay người lại, môi mím lại: "Lúc vừa rồi em nghĩ rằng sẽ đi ra rất nhanh rồi sẽ trở về nên chỉ tạm khép cửa một chút, không cầm chìa khóa theo."
"Còn có ai giữ chìa khóa dự phòng nữa không?"
Trần Tri Tri lắc đầu một cái, kể từ khi bọn họ chia tay, Chu Đông đã giao trả lại chìa khóa cho cô, nên chìa khóa chỉ có một mình cô giữ mà thôi.
"Em gọi điện thoại đi cho bà chủ nhà đi." Chìa khóa căn phòng này có ba chiếc, trừ cô và anh, bà chủ nhà cũng còn giữ một chiếc.
Chu Đông lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn, kém bảy phút nữa là đến mười một giờ. Bà chủ nhà lại đang ở bên Thành Tây, cách nơi này của bọn họ hơi bị xa. Muốn đi tới đây, tàu điện ngầm hay xe buýt đều không có, nếu thuê xe, đến nơi này cũng phải cần chừng nửa canh giờ.
Chu Đông nhìn Trần Tri Tri một cái, cô không hề động đậy.
Nếu như lúc trước nhất định anh sẽ nói cô mấy câu, rằng làm việc luôn luôn cứ vội vội vàng vàng, vứt bừa bãi lung tung. Rõ ràng chỉ ở một mình, hơn nữa còn mặc cả áo ngủ đứng ở bên ngoài thế này, rồi lại còn ngay cả chìa khóa mà cũng không mang... Nhưng đôi môi anh chỉ giật giật, nhịn lại được những lời nói kia.
"Em vào đây." Anh vẫy vẫy tay.
Bước chân của Trần Tri Tri hơi ngập ngừng một chút, rồi mới đi tới.
Trên thực tế, điều này được gọi là phản ứng sinh lý của cô, mỗi lần cô gặp phải chuyện gì nghiêm trọng, cô sẽ theo thói quen mà nghe theo anh. Chu Đông gọi cô đi vào nhà sau đó đóng cửa lại: "Em đến ngồi nghỉ trên ghế sa lon một lát đi, để anh gọi điện thoại cho bà chủ cho thuê nhà."
Thấy Trần Tri Tri ôm Qua Qua ngồi lên ghế sa lon, Chu Đông mới bấm số điện thoại, đi vào phòng ngủ để gọi.
"... Ai dà, các cô cậu tuổi trẻ này, cả ngày đi sớm về trễ, tại sao có thể ngay cả cái chìa khóa cũng không nhớ mà mang đi chứ? Một người không mang theo, chứ đến cả hai người cũng đều không mang hay sao? Cậu xem lại một chút đi, cậu xem đi, khi không bây giờ lại muốn tôi phải tới sao? Tôi đã cho cô cậu thuê nhà mà lại còn phải lo lắng cho cô cậu nữa, cậu nói xem gần đây thế nào mà cô cậu lại luôn để xảy ra tình trạng thế này vậy? Còn cả cô gái nhỏ kia nữa, mấy ngày trước còn gọi điện thoại cho tôi hỏi số điện thoại của người sửa lại máy nước nóng. Cậu nói xem, tôi cũng đã chuyển đi được ba năm, làm sao còn có thể nhớ nhiều được như vậy? Bây giờ cũng chưa đến kỳ bảo dưỡng máy nước nóng, nhưng mà lúc ấy người ta cho tôi số điện thoại xong, nhưng bây giờ lại thay số khác, tôi đã sớm không tìm được rồi. Các cô cậu đành phải tốn tiền mà tìm người khác để bảo dưỡng lại thôi, hả."
Bên trong phòng ngủ vẫn chưa bật đèn, Chu Đông lưu luyến nhìn ánh sáng của căn nhà ở lầu dưới qua cửa sổ.
"Dì, bên này không bị sao hết."
"Ai dà, vậy thì tôi an tâm rồi. Tính toán một chút, tôi cũng không muốn đã tối khuya thế này còn để cho hai người cô cầu ở đầu đường xó chợ, như vậy đi, để tôi bảo con tôi qua đưa cho cậu vậy, chỉ là phải mất tiền thuê xe..."
"Dì." Chu Đông cắt đứt lời nói của bà, "Đã trễ thế này, tôi thấy con trai của ngài cũng không có phương tiện, nếu không thì để ngày mai tôi tới tìm ngài để lấy chìa khóa đi."
"... Ngày mai có thể không? Vậy tối hôm nay hai người ở đâu?"
"Chúng tôi có bạn sống ở bên cạnh."
"Ai dà, vậy là được rồi. Tôi đã nghĩ đột nhiên cậu gọi điện thoại cho tôi trễ thế này, chắc là hai người rất nóng ruột nữa đấy... Ngày mai, ngày mai nhé, ngày mai tôi ở nhà cả ngày, cậu đến lúc nào cũng được, cậu tới nhé!"
"Vâng, vậy cám ơn dì, ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại trước cho dì!"
"Được, được."
Chu Đông cúp điện thoại, quay đầu nhìn Trần Tri Tri đang ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách, bất giác ngón tay cái hơi vuốt vuốt lên màn hình điện thoại di động một chút, nhấc chân đi ra ngoài.
"Em uống nước đi." Chu Đông rót một ly nước chanh cho cô.
Trần Tri Tri ngẩng đầu lên, "Bà chủ nhà nói thế nào?"
"Hôm nay đã quá muộn, bà ấy không đến được."
Ánh mắt Trần Tri Tri lộ ra vẻ thất vọng, móc từ trong túi áo ra chiếc điện thoại quả táo màu trắng, "Để em gọi thêm cho bà ấy một cuộc điện thoại nữa."
"Em có gọi thêm cho bà ấy mấy cuộc điện thoại nữa cũng vậy thôi. Bà chủ nhà tuổi tác đã cao như vậy, lại còn muộn thế này nữa, đúng là cũng không có phương tiện nào để bà ấy tới đây."
"Vậy còn con trai của bà ấy..."
"Bà ấy nói con trai của bà ấy vẫn chưa về nhà, con dâu lại mang thai, không có phương tiện ra ngoài."
Trần Tri Tri cúi đầu, cầm điện thoại di động không biết nên nói gì. Qua Qua vốn dĩ lúc Chu Đông gọi điện thoại, lúc nào cũng nằm ở trên đùi Trần Tri Tri để ngủ, vậy mà động tác lúc Trần Tri Tri móc điện thoại di động ra đã làm cho cô nàng thức tỉnh. Vào lúc này, nó nhìn thấy hai người kia không ai nói lời nào, lại từ từ nằm trở về, đôi mắt tròn trên cái đầu nhỏ màu nâu dần dần khép lại.
Trần Tri Tri đưa tay vuốt vuốt lưng của nó, hôm nay nó cũng mệt mỏi rồi.
"Em ở nơi này ở một đêm, ngày mai anh sẽ đến lấy chìa khóa cho em." Chu Đông đề nghị.
Trần Tri Tri trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu lên: "Làm phiền anh rồi." Thật ra thì cô cũng không bằng lòng lắm, nhưng bây giờ dường như cũng không còn biện pháp nào khác.