Em Là Người Tôi Yêu

Chương 2: Chương 2: Trần Qua Qua (tiếp theo)




Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Đã mười một giờ 20 phút rồi, vẫn phải đi nấu cơm.

Mở tủ lạnh ra tìm kiếm, tầng trên cùng là một hộp sửa tươi, bảy tám chiếc bánh bao và mấy quả trứng gà, đều là đồ cho bữa ăn sáng.

Tầng giữa có năm lon bia, tầng cuối cùng là một ngăn kéo, anh rút ra, thấy có ớt và đậu sừng đã thối, mới nhớ ra, đây là đồ ăn anh mua từ tuần trước.

Lần trước đi siêu thị, trở về nhà vứt túi đồ ở chỗ này rồi quên luôn.

Tất cả các đồ ăn khác không khá hơn chút nào, cũng đã hỏng hết, ngay cả khoai tây cũng mọc nấm mốc, bên trong bốc lên mùi hôi thối.

Anh vén tay áo lên, xách thùng rác tới, vứt bỏ toàn bộ đồ ăn đã bị hỏng đó vào, tiếp đó cầm khăn lau từ trong phòng bếp ra lau dọn sạch sẽ. Hiện tại tủ lạnh đã trống rỗng, không còn thứ gì có thể ăn được.

... phía dưới tủ lạnh không cần mở ra xem, bên trong vẫn là trống không. Anh vẫn luôn không có đồ gì cần gì phải để đông lạnh cả, không giống như cô, luôn thích mua kem, bánh chẻo (sủi cảo) còn cả thịt đông lạnh.

Đành phải ra ngoài để mua một ít đồ ăn vậy

Trứng gà cũng không còn mấy, phải rồi, còn có thể nhân tiện mua cây gậy phơi quần áo luôn.

Anh đưa ra quyết định, lập tức với tay lấy điện thoại di động, chìa khóa, ví tiền rồi đi ra cửa.

Vừa mới đóng cửa lại, cửa đối diện gần như mở ra luôn, anh quay đầu nhìn thấy cô.

Cô thò đầu ra khỏi cửa, "Anh định đi siêu thị sao?"

Anh gật đầu một cái.

"A, vậy thì tốt quá." Cô lộ ra nụ cười vui mừng, "Anh có thể mua giúp cho em ít dầu ăn được không, em hết dầu ăn rồi."

"Được, loại dầu ăn nào vậy?"

"Dầu gạo của hãng Phúc Lâm, mua bình nhỏ là được rồi."

"Còn muốn mua gì nữa không?"

Cô tựa như suy nghĩ một chút, "Ừm nếu không... anh mua giúp em một ly tinh cầu?"

Rất thích ăn đồ ngọt nên cô cũng không cảm thấy thẹn thùng.

Đột nhiên anh muốn cười, không biết tại sao trong lòng liền cảm thấy rất thoải mái.

"Được."

"Để em gửi anh tiền." Cô nói, rút tờ tiền 100 từ trong ví ra, "Tại vì em quá lười, lúc nãy đi ra ngoài rồi nên giờ cũng không muốn đi nữa." Qua Qua đang ở cửa muốn chạy qua chân cô trốn ra ngoài, cô dùng đôi dép vải đang đi ngăn cún con lại.

"Không cần đâu!" Anh từ chối, "Lúc về trả cho anh cũng được."

"Qua Qua!" Cô cúi đầu vội vàng dạy dỗ cún nhỏ không ngoan, nghe thấy anh nói vậy, lên tiếng: "Dạ vâng... Vậy cũng được. Cám ơn anh."

"Không có gì."

Anh đi tới Carrefour, nhớ kỹ phải mua cho cô dầu ăn, mua ly tinh cầu, phải mua mình cây gậy phơi quần áo và đồ ăn.

Đồ mua được bỏ từng thứ vào trong xe đẩy.

Anh nghĩ, nếu như cô ở cùng, nhất định cô phải mua nhiều hơn.

Mỗi lần cô mua đồ đều phải ghi lên giấy trước, sau đó cứ mua từng thứ từng thứ một, mua xong thứ nào liền đánh dấu vào đó. Nhưng trên thực tế, bởi vì cô luôn rất dễ bị một món đồ mới lạ gì đó hấp dẫn, cái này cần phải mua chứ nhỉ? Cái kia cần phải mua không nhỉ? Tóm lại đến cuối cùng, bọn họ nhất định sẽ kéo theo cả một đại đội đồ trở về, cho nên mới làm cho thùng rác mỗi ngày đều tràn đầy.

Đừng nhìn cô gầy, thật ra thì cô đặc biệt thích ăn đồ ăn vặt.

Phần lớn các thứ trong thùng rác đều là của cô cống hiến ra, hơn nữa có lúc cô so với anh còn lười hơn, xem ti vi hoặc là xem tiểu thuyết có khi say mê đến nửa ngày cũng không muốn động đậy một cái, ngay cả quần áo cũng không muốn cởi ra.

Anh nhớ tới đó liền muốn cười, có lúc cảm thấy, nuôi cô thật sự là một chuyện đại phiền toái, bởi vì cô thật rất phí nước, phí điện, thậm chí phí giấy.

Kể từ khi anh sống một mình, anh cũng không biết mình đã tiết kiệm được điện nước bảo vệ môi trường đến mức độ nào nữa.

Vân vân, tháng này cô đóng tiền nước mất bao nhiêu?

Phí tiền nước ba tháng đóng một lần, hiện tại cũng sắp đến kỳ rồi. Hơn nữa tháng này đã đổi đồng hồ nước mới, không thể trả tiền theo số ghi trên hoá đơn lần trước, mà phải đi tận nơi trụ sở xí nghiệp Vật tư đó để đóng tiền.

. . . Lúc trở về nhớ nhắc nhở cô một chút vậy.

Mua xong đồ anh trở về luôn, anh luôn mua đồ rất nhanh, sẽ không lằng nhằng đến một hai giờ. Lúc xếp hàng nghe thấy hai cô gái phía trước cầm một túi thức ăn cho chó đang thảo luận.

"Nghe nói loại thức ăn cho chó nhãn hiệu ba con chim bói cá là loại thức ăn chuyên dụng cho chó cảnh tốt nhất. Con chó cảnh nhà tớ gần đây không biết tại sao lại không chịu ăn loại thức ăn cho chó trước kia nữa."

"Vậy cậu có thể thử loại này một chút xem, con Teddy nhà tớ thích ăn thứ này, có hiệu quả đối với bộ lông rất rõ ràng."

"Nhưng mà cái này thật sự đắt quá. . ."

Đột nhiên anh nghĩ đến cái gì đó, đẩy xe lộn trở lại đi.

Cho đến lúc anh về đến nhà đã mười một giờ bốn mươi rồi.

Gõ cửa nhà cô, "Xin lỗi, anh về hơi muộn."

"Không sao." Cô nói, nhận lấy dầu ăn và túi đựng ly tinh cầu từ trong tay anh, "Oa, sao nhiều như vậy! Bao nhiêu tiền ạ?"

"42 đồng."

Cô lại đưa ra tờ 100 đồng.

Anh lật giở ví tiền, "Anh không có tiền lẻ. Để lần sau em trả cho anh cũng được."

"Nhưng mà... "

Anh nói tiếp: "Tri Tri, lúc chúng ta chia tay đã từng giao ước, Qua Qua là anh mua, nhưng là nó thuộc về em. Nhưng mấy ngày gần đây anh có chút nhớ nó, có thể cho nó ở với anh vài ngày được không?"

Cô ngước mắt lên nhìn anh.

Qua Qua lại đang ra sức xông tới, bởi vì cô phân tâm một chút, không đề phòng nên Qua Qua nhào tới trên đùi Chu Đông. Chu Đông ôm lấy nó: "Nhìn xem, tao mua cho mày loại thức ăn cho chó mới còn cả đệm nữa đây này."

Qua Qua hớn hở vui mừng liếm láp anh.

Trần Tri Tri không thể làm gì khác hơn đành trợn mắt, "Trần Qua Qua, mày đúng là tên phản đồ!"

Chu Đông cười, cười tựa như ánh nắng giữa ngày đông tuyết trắng, trong nháy mắt cũng làm cho Trần Tri Tri chói mắt không mở nổi. Nhưng cô biết mình không thể nhìn, không thể nghi ngờ, không thể muốn, bọn họ chỉ là bạn bè mà thôi.

"Vậy cứ quyết định như thế nhé!"

"Ừ." Trần Tri Tri trả lời, "Còn tiền kia. . ."

"Em giữ lại hoá đơn điện nước lần trước không?"

"Để làm gì?"

"Sắp phải đóng phí dùng nước và tiền điện rồi, em quên sao? Anh vừa mới nhìn qua đồng hồ điện, điện nhà em chỉ còn mấy vạch, không chừng chỉ hôm nay ngày mai sẽ dùng hết đấy."

"Ồ, đúng rồi."

Anh một tay ôm Qua Qua, một đưa tay ra, "Em mang ra đây cho anh, anh đi đóng cho em luôn, vừa vặn anh cũng phải đóng."

Cô nhìn bàn tay anh đưa ra, lại ngẩng đầu nhìn anh, dừng lại một chút, nói: "Không cần đâu, để em tự đi đóng. Phiền anh nhiều lần quá thật ngượng ngùng." Cô ngẩng đầu lên nói với Qua Qua: "Qua Qua, ở bên đó phải ngoan nhé, không được nghịch ngợm đấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.