Chưa tới nơi đã nghe tiếng thút thít đến não cả nề.
-"Thầy tin em, ảnh thực sự là do em chụp làm kỉ niệm, nhưng sống cùng nhà với
nhau không tránh được sơ xuất, em không hề biết bị An lợi dụng...cả việc khách sạn cũng thế, hôm đó tỉnh dậy em quá hoảng loạn nên gọi cho Vi,
ai ngờ được là nó lại gọi cho Nguyệt..."
-"Thầy à, em và Nguyệt thân như chị em trong nhà, em sao có thể làm thế với Nguyệt?"
-"Bạn làm hay không bạn tự biết."
Người yêu mình chưa kịp đi xuống đã bị con cờ hó ôm chầm lấy rồi.
-"Có một việc chẳng nhẽ thầy không nhận ra, em yêu thầy từ lâu rồi. Thậm chí Nguyệt cũng biết em yêu thầy, lúc nào cũng gán ghép hai chúng ta, thầy
có nhớ ngày đó không, em đã nói không cần rồi mà nó vẫn nằng nặc bắt em
về ăn cơm chung, rồi bảo thầy đưa em về..."
Mịa, con này nói không biết ngượng mồm à? Cũng may anh một mực đẩy nó ra không thì mình tăng xông mất.
-"Điều đó không quan trọng, tuy giữa chúng ta có hai đứa nhỏ nhưng việc nào ra việc đấy, mình muốn nhắc nhở bạn làm gì cũng nên trông trước ngó sau,
đừng quá trớn để rồi hối không kịp."
-"Nguyệt cũng chẳng yêu thầy như thầy nghĩ đâu, nó chỉ muốn trả thù An Vi thôi, nếu yêu trước kia đã không gán ghép em và thầy."
-"Thầy không tin em, cuộc sống của em còn có ý nghĩa gì nữa? Chắc chỉ đến khi em chết đi, thầy mới hiểu lòng em..."
Sướt mướt một hồi thì nó quay ra trèo lan can định tự vẫn. Người yêu mình
thế nào cứng ghê gớm, đíu thèm cản trở gì cả, làm con bé cứ gào thét
mãi, dưới nhà nghe ầm ầm thì kéo hết lên. Mẹ anh vội vã chạy ra, lúc này nó mới trèo tiếp mấy nấc nữa nhưng khổ mọi người ngăn cản nên không
chết được.
Kết quả của ngày hôm đó là bạn bị choáng, phải mời bác sĩ gấp.
Chưa bao giờ thấy bác Vân nóng giận như thế, là lần đầu tiên bác ấy quát anh hay sao ý.
-"Mẹ nói con nghe này, đã làm thằng đàn ông một là phải có trách nhiệm, hai
là đừng có chấp nhặt. Nó đàn bà con gái, còn đang mang bầu bí cực nhọc
con gây sự làm gì? May mà hôm nay không sao, cháu mẹ bình an, lần sau
con rút kinh nghiệm đi."
Nghe qua là biết bác ấy mong mỏi hai đứa trẻ này đến mức nào rồi. Thảo nào
bây giờ trong nhà con Vi bị lép vế, người giúp việc cũng sợ con Mai hơn. Giáo sư xin lỗi mẹ cho qua chuyện rồi dắt mình về.
Tối đó mình gối đầu trên ngực anh, băn khoăn hỏi sao lại đoán được.
-"Lúc bình tĩnh xem lại ảnh thấy vài tấm nội y vẫn còn mác, nghĩa là đồ mới,
vậy thì khả năng lớn được chụp lúc em đang thử đồ, mà người thân tới mức đấy thì chỉ có..."
Kinh thật, bình thường anh cũng thông minh phết đấy chứ! Người yêu nghịch tóc mình trầm tư.
-"Anh rõ ràng là biết tình cảm của em, nhưng càng bên em nhiều tính chiếm hữu lại càng lớn, chỉ cần em nhìn người khác thôi lòng anh cứ cảm thấy râm
ran khó chịu kiểu gì anh cũng không giải thích được...hình như bị lây
bệnh của em hay sao..."
-"Hả, liên quan gì, anh vớ vẩn."
-"Thật mà, ngày bé em bám anh suốt, anh chơi với ai là em khóc toáng lên."
Mình đuối lý, rúc chăn trốn tránh, người yêu thấy vậy cũng mặt dày rúc vào cùng, hôn hít tít mù một trận mới tha.
...
Thứ năm tuần sau đó, bác Vân gọi điện rủ mình về resort ở Hà Tây cũ, cách trung tâm thành phố
khoảng một giờ xe. Người yêu đi Hạ Long tham dự hội thảo nghiên cứu khoa học nên không tham gia được, mình lúc đầu định từ chối mà mẹ anh nhiệt
tình quá nên lại thôi.
Bác Quốc và thằng An bận việc công ty, rốt cuộc là toàn đàn bà con gái đi với nhau, cái Vi thì
bám riết mẹ chồng nó rồi, còn mẹ anh nói chuyện với cả mình lẫn con Mai, hai đứa trước mặt phụ huynh vẫn ngọt lắm, tình thâm như tỷ muội.
-"Nguyệt bao giờ nhận mẹ đây?"
Bác hỏi, mình ngại, má hơi đỏ.
-"Thôi để cưới nhé, còn
Mai nữa, may mà con là đứa hiểu chuyện, mẹ cũng thương con lắm, cố gắng
sinh cháu khoẻ mạnh, không thiệt đi đâu mà sợ..."
-"Mẹ đừng lo cho con, mẹ xem con sắp thành lợn sề mất rồi."
-"Gớm nhà cô, cứ phải ăn nữa, mẹ khoẻ thì con mới khoẻ, sau này con không phải lo gì cả, có mẹ
chăm hai đứa rồi, con thích ai thì cứ tiến tới."
-"Mẹ, mẹ biết con mà..."
Bạn cáo bẽn lẽn thẹn
thùng, bác Vân thở dài. Không khí khá là tốt, resort tuy sang trọng
nhưng vẫn giữ được chất quê, nghe kể hai bác xây trước để mai sau già về đây ở.
Chiều ngủ dậy mình với
bác buôn dưa, mẹ anh cũng có sở thích nấu ăn nên chẳng bao giờ hết
chuyện để nói cả. Tầm ba rưỡi bác bảo ở gần đây có cái trại trẻ mồ côi
nhiều hoàn cảnh đáng thương lắm, nhân tiện lên thì tới thăm chúng nó
luôn, cũng là tạo phúc cho bản thân.
Chẳng thấy hai con kia
đâu nên bác bảo mình đi gọi, còn bác ở lại sắm quà cho bọn nhỏ. Nơi đây
rộng quá, mãi lúc vào vườn ổi mới thấy hai chị chặt chém nhau lanh lảnh.
-"Con kia đứng lại, ý mày là như nào?"
-"Sao?"
-"Mảnh đất ở ngoại thành đó bọn tao đã lên dự án xây chung cư rồi, bây giờ mày lại lật lọng thế hả?"
-"Lật lọng gì, đất là ba cho hai đứa nhỏ, có phải cho tao đâu."
-"Ranh con, mày cầm sổ đỏ cơ mà...giao ra đây, đừng có mà giở trò, ban đầu đã thoả thuận rồi..."
-"Thoả thuận gì cơ sao tao không nhớ?"
-"Mày...loại khốn nạn như mày lão Trung không thèm là phải."
-"Mày thử nhắc lại xem?"
Mình định tạm lui cho
bọn nó giải quyết xong đã, thế méo nào mà vừa đi được tầm chục bước hai
con cẩu đã chuyển sang cấu xé nhau, nhanh vãi chưởng. Cả con Vi hâm kia
nữa, không nhớ con Mai đang có bầu à?
Toàn các vị học cao đây, mang tiếng, đến lúc động vào lợi ích một cái là có khác con đầu đường
xó chợ này mấy đâu. Chưa kịp ngăn thì con Mai đã bị con Vi đẩy ngã mịa
xuống đống đá rồi, máu bên dưới lênh láng phát sợ.
-"Tao không cố ý, cũng tại mày tát tao trước...tao gọi cấp cứu..."
Con Mai mặt tái mét, nó uất hận nhìn con Vi rồi cố gắng nín nhịn nói.
-"Lần này tha cho mày, còn việc mảnh đất đấy thì phải xem tiếp theo mày giúp tao được đến đâu..."
Tuy không hiểu ý hai đứa nó nhưng lòng cứ thấy bất an kiểu gì ấy. Linh tính đúng là chẳng sai
bao giờ, vài phút sau bạn Vi đã quay sang lườm mình đầy căm phẫn.
-"Nguyệt, không ngờ mày ác vậy."
WTF?
-"Có gì từ từ nói với nhau, sao mày đẩy nó?"
Đó, thế mới máu chó chứ, một bạn chửi liên hồi, một bạn khóc lóc thảm thiết.
-"Tao biết tao có lỗi,
xin tao cũng xin rồi, quỳ tao cũng quỳ rồi, mày muốn trả thù thì đợi tao sinh chúng ra đã, lúc đó chết tao cũng không tiếc..."
Mình nghe có tiếng bước chân, từ đằng sau mẹ anh vội vã đi tới, cái cách bác ấy nhìn mình lạnh lẽo đến rợn người.
-"Mẹ, đừng trách Nguyệt, là con làm sai, tội vạ đâu con chịu, tại con trót mang bầu làm Nguyệt
ngứa mắt...mẹ...có gì xin mẹ...bảo với bác sĩ...bảo toàn cho con của
con...trường hợp xấu nhất...xin...bỏ mẹ...giữ con..."
Bạn Mai khổ sở nghẹn
ngào từng từ như kiểu trăn trối lần cuối ý, sau rồi xỉu mất, mẹ anh
hoảng hốt run rẩy, luôn miệng kêu tên nó, động viên nó cố gắng lên, trời không phụ người tốt bao giờ. Trong khi đó bên tai mình vẫn văng vẳng
tiếng chỉ trích của mẹ chồng hụt.
-"Trời ơi mày đúng là con rắn độc."
-"Em đã nói rồi mà, rước cái loại vô học này về làm gì đâu? Rồi nó phá tan cả nhà chị ra ý chứ..."
-"Ba mạng người mà mày xem như cỏ rác vậy à...tao thay chị Vân, thay cái Mai đánh chết mày."