Cái lễ dạm ngõ của
hai đứa mình thì đơn giản lắm, hôm mồng hai tháng chạp, chỉ có bốn cụ và hai đứa thôi, gọi là có tý trầu tý cau.
Lịch trình cưới mới là khủng khiếp, chỉ nghe thôi đã thấy hãi rồi, riêng ở
nhà mình tổ chức hai ngày. Sáng mồng năm Tết âm lịch nhà trai sẽ về đón
dâu, sau đó thì thêm ba ngày rưỡi trên Hà Nội nữa, tổng cộng thế là gần
hết mịa một tuần còn gì.
Thực ra bạn bè của bọn mình thì chỉ mất một buổi ăn uống nhảy múa ở quán
thôi, kéo dài đằng đẵng như thế là toàn quan hệ của ba mẹ anh ý chứ.
Cũng may mẹ anh tâm lý, đồ của mình và anh bác cho đặt may bên Pháp hết
à, hai đứa chả phải đi chọn, mang về mặc cái nào là vừa khít cái đó.
Anh
có sáu bộ vest, mình thì hai cái váy to lộng lẫy mặc để làm lễ, thêm năm bộ nữa cũng là đồ cưới nhưng gọn gàng và thanh lịch hơn để tiếp khách,
chưa kể đến tháng trước chuẩn bị dạm ngõ bác còn chuẩn bị ba chiếc áo
dài rất duyên dáng tao nhã. Tính trung bình ra là nửa ngày mình thay một bộ đó, phát choáng luôn.
Vấn
đề chụp ảnh cưới thì may mắn là các cụ cho phép tự quyết định. Bộ ảnh
tên Nhà nên tất nhiên chụp ở nhà là chủ yếu, bếp, phòng khách, phòng
ngủ, đủ mọi vị trí, đủ mọi tư thế. Sau đó thì mới đi tới một số nơi khác như quán bánh, chỗ đạp vịt được anh cứu, rồi tái hiện cả cảnh anh cầu
hôn ở sân thượng Keangnam...
Túm
lại nhẹ nhàng đơn giản thế rồi mà đến cuối ngày mình vẫn mệt vãi cả ra,
tắm xong là hoa mặt chóng mặt nằm vật vã trên giường. Giáo sư thấy vậy
xắt hoa quả mang vào, ôm đầu mình gác lên đùi anh rồi nựng nựng.
-"Ăn một ít nhé không lả ra đấy."
Chẳng muốn nuốt chút nào mà anh vẫn kiên nhẫn dỗ nên cũng cố cắn lấy một
miếng. Tay người ta luồn vào tóc mình rồi gãi gãi nhẹ trên đầu, cảm giác dễ chịu lắm.
-"Anh này, mẹ mong cưới xong thì hai đứa về ở cùng đấy, bảo anh suy nghĩ một chút..."
-"Ý em như nào?"
Mình á, tất nhiên là mong ở riêng rồi, tự do tự tại, thoải mái hơn nhiều
chứ. Với lại ở chung với thằng An con Vi kiểu gì cũng có ngày ức hộc
máu.
Ngặt nỗi hôm trước ngoài mẹ mở lời thì ba anh cũng nhắc bâng quơ ý, khó từ
chối lắm, thôi nghĩ tới nghĩ lui thì anh là con trưởng, hai bác đều rất
tốt, nhân cơ hội này giúp giáo sư bù đắp tình cảm gia đình vậy.
-"Nếu em đồng ý với mẹ thì sao?"
Mình hỏi khéo, anh trầm ngâm một lúc rồi thở dài.
-"Còn biết làm sao nữa, nhà ở chỗ nào thì phải về chỗ đó rồi..."
Nghe câu đó mà mát lòng mát dạ, người này giống như cơn gió nhè nhẹ đi vào
cuộc đời mình vậy, một tình yêu rất giản dị nhưng lại vô cùng chân
thành.
Mình quay lại khẽ lật áo nhá bụng ai đó, hít hà chui rúc anh.
Cảm giác bây giờ, bình yên hạnh phúc lắm.