Em Là Nhà còn hai lần đăng nữa.
-"Tao đi với..."
-"Bà điên mịa nó rồi."
Chuông điện thoại réo, thằng Đạt vội vã nghe máy. Nó vâng vâng dạ dạ một hồi khiến mọi người ai nấy đều sốt ruột.
-"Cậu Tâm vừa tới ký giấy tờ, nó chuẩn bị vào phòng phẫu thuật rồi, bà có lên bây giờ cũng chưa gặp được đâu, thôi bà cứ ở nhà cưới xin đi đã, có gì
tính sau..."
Mấy đứa nổ máy đi mất, bà Nga con Hạnh thì nhất quyết giữ mình, cô dì chú bác cũng động viên, nói rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Mong là thế.
Tự mình trấn an mà sao cứ như ngồi trên đống lửa vậy.
Ngày hôm đó...
Mình đã không thể có mặt lúc thằng em thân thiết đang gặp nguy hiểm.
Thời khắc cùng người đàn ông quan trọng nhất trong đời tay đan tay, mình cũng không thể trao cho anh một nụ cười trọn vẹn.
Có
những lúc, cứ nghĩ rằng sẽ vui mừng khôn xiết, sẽ hạnh phúc vô biên. Ngờ đâu, chỉ trong chốc lát, biến thành khốn khổ đau thương.
Ngày cưới trăm năm mới có một lần mà khóc nhiều lắm, cố kiềm mà không sao kiềm nổi.
Cũng may nhà gái không ai nói gì, nhà trai chắc nghĩ cô dâu về nhà chồng xúc động là việc đương nhiên.
Cũng may ai đó chẳng hề truy hỏi.
Suốt quá trình làm lễ, suốt cả chặng đường đón dâu lên Hà Nội, người ta chỉ
lặng thinh. Lúc có đông người thì thi thoảng quay sang chấm nước mắt cho mình, lúc trên xe thì khẽ ôm vào lòng rồi vỗ nhẹ sống lưng.
Mãi tới lúc anh khẽ gọi mình mới để ý, xe dừng từ lúc nào rồi, không phải ở quảng trường mà là trước cổng bệnh viện.
-"Đi nhanh em."
Anh kéo mình cùng chạy.
Một
cô dâu, một chú rể như ma đuổi hối hả vào phòng hồi sức cấp cứu. Mấy đứa đang chầu chực ở đấy, nghe qua tình hình thì nó vừa mới ra được một
lát, người bầm dập tím tái chẳng có chỗ nào lành lặn cả. Thằng bé vẫn
đang hôn mê nhưng không nguy hiểm tính mạng nữa rồi.
Mình thở phào, như kiểu trút được tảng đá ngàn cân vậy, chợt nhớ ra còn lễ cưới, lại vội vã cùng anh trở về.
Ba
mẹ đợi lâu thì trách mắng vài câu, anh chỉ bảo anh bị tào tháo đuổi nên
phải dừng giữa đường mấy lần. Mắt mình rưng rưng, lần này là vì xúc
động.
Mình chọn đúng rồi.
Đây chính xác, là người đàn ông mà mình muốn đồng hành suốt quãng đời còn lại.
Mấy
ngày liền, hai vợ chồng như kiểu siêu sao chạy "sô" luôn ấy, ban ngày ra ra vào vào tiếp khách, toàn khách không quen mặt thôi, nhưng làm con
thì phải giữ thể diện cho ba mẹ chứ, với cả cũng là đám cưới của mình,
chả nhẽ lại không có mặt.
Ban
đêm tranh thủ qua chỗ thằng Tùng, nó cứ mê man, ú a ú ớ suốt, nhìn tội
lắm. Qua đám cưới bọn mình hai ngày nó mới tỉnh hẳn, sau đó sức khoẻ
cũng dần dần hồi phục, ôi trời đất, mừng vãi cả đạn.
Chỉ có điều, nó nhớ tất cả mọi người, trừ mình.
Mịa kiếp thằng mất dậy.
Có phải "cô dê an mu vi" éo đâu, mình đíu bao giờ tin nhé.
-"Bà Nguyệt, mày cố nghĩ lại xem nào, mày là đệ bậc nhất của bà ấy cơ mà..."
-"Đúng rồi, hồi cấp ba mụ ấy ốm mấy đứa đến nhà chơi sau đó mày rúc vào chăn
của mụ xì một trận rắm bum bủm, chuyện đấy mà cũng quên á?"
-"Vậy à? Vậy em gọi chị là chị phải không? Sao em không có ấn tượng gì thế nhỉ?"
Ấn tượng cái đờ mờ nhà mày.
Bà mới quen mày một hai ngày chắc, thôi chú thích diễn thì ta cùng diễn nha.
-"Ừ
em gọi chị là chị em ạ, chị em mình là quan hệ như chị em gái ý, không
cần khách sáo, ăn uống nghỉ ngơi cho tốt, khi nào khoẻ đi lắp lại cái
răng chị làm bánh bột lọc tôm to cho mà ăn. Giờ thì chú húp tạm cháo
này, bổ lắm, chị ninh xương bò hơn chục tiếng đấy..."
-"Dạ vâng ạ, em cảm ơn chị ạ."
WTF!!!
Chuối đíu thể chịu được.
Mình không hiểu vì sao nó làm như vậy, nhưng dù cố ý hay vô tình thì quên đi là cái tốt.
Sau
dần mình thấy nó thay đổi nhiều lắm, không ăn chơi gái gú hay phá phách
như xưa nữa, khá bình thản trầm tư, hàng ngày ngoài chỉ đạo nhân viên
lấy hàng thì loanh quanh với bọn thằng Đạt, Quốc đại ca hoặc bế ẵm hai
đứa nhỏ, sống cuộc đời an nhàn giản dị.