Không rõ ai báo mà
ba mẹ bạn chạy đến đúng lúc thế cơ chứ, van xin rối rít tít mù, mỗi
người ôm một ống quần đại ca, cả con Vi cũng lao xuống sướt mướt.
-"Ba, tha cho anh đi ba."
-"Bình tĩnh ông thông gia, con cháu có gì mình khuyên bảo sau."
-"Không phải con trai em nên em bênh đâu, anh chị nghĩ lại xem, thằng bé cốt cách chính trực có thừa, chắc chắn bị hại..."
-"Phải, phải rồi ba, là con Mai, nó thù nhà mình nên mang gái dụ anh An."
-"Vâng, hôm đó con trúng thuốc cả người bứt rứt khó chịu, con biết dẫu cũng là
lỗi của con nhưng con thề con chỉ một lòng một dạ với Vi, con lấy danh
dự đàn ông ra thề."
Khiếp dẻo mỏ kinh thật.
Vẫn
biết là con Mai âm thầm hại, thuê cả đứa hình dáng giống mình, xăm xiếc
chu đáo, nhưng mình đíu tin là với thằng An nó lại phải dùng thuốc,
thằng cờ hó đấy thì gái nào chả chơi, phân biệt gì đâu.
Tóm lại bao nhiêu tội lỗi bây giờ là đổ hết lên đầu bạn Mai, mỗi người một câu nhao nhao ầm ĩ, nhà sắp thành cái tuồng chèo rồi.
-"Quốc mặt ngựa, tôi và ông, li dị."
Phục luôn rồi đó.
Cứng vãi chưởng!
Đúng là mẫu phụ nữ tiên tiến của thế kỉ mới. Giọng mẹ nhỏ nhẹ nhưng phá tan cái bầu không khí hỗn loạn.
-"Bà nhờn với tôi à? Năm éo nào cũng doạ li dị là thế nào? Thích trêu tức
nhau hả? Được, bà có giỏi bà biến mịa luôn đi, tôi xem chỗ nào nó chứa
chấp bà?"
-"Ông không phải thách. Nụ đâu, lên dọn đồ, con theo bà."
-"Mày đứng yên đó cho tao."
Bé Nụ kể cũng khổ, không dám cãi bà, nhưng cũng đíu dám trái lệnh ông, thành ra ngây ngốc luôn.
Ba
Quốc lửa giận ngùn ngụt liền trút hết lên thằng con rể, dần cho một trận tím mặt tím mày rồi quay sang anh nhà mình hất hàm hỏi.
-"Con Mai, tao hay mày?"
-"Chưa phiền đến ba."
Xong kể cũng buồn cười, lúc nãy thì vênh váo thế mà giờ ngựa đại ca đã vội
vã lao lên gác đóng sầm cửa lại, xem tình hình này thì chắc cụ bà không
bỏ nhà ra đi được rồi.
Chiều hôm ấy chồng chở vợ về resort ở Hà Tây. Trên đường đi mình đã linh tính là việc gì rồi, kể cả trước đây cũng có dự cảm anh sẽ lo chu đáo cho
con thôi, nhưng mà bản thân sợ mất mát, sợ đối diện, chưa một lần hỏi.
Chỗ
yên nghỉ của bé, ba bé an bài sạch đẹp yên bình lắm, xung quanh có rất
nhiều hoa cỏ tươi mát. Ba quỳ xuống xin lỗi bé, mẹ cũng quỳ theo ba. Ba
mẹ ở với bé rất lâu, sống mũi ba đỏ hoe, còn mẹ thì khóc một trận cạn
nước mắt.
Sau
rồi dù nhớ nhưng mình cũng kiềm nén không xuống thăm con, lo thăm nhiều
quá bé lại không yên lòng đầu thai kiếp khác, lo bé thương mẹ, lúc nào
mẹ cũng cố gắng sống vui.
Qua
đó mấy hôm mình mới hiểu cái đoạn đối thoại hai câu giữa ba và anh. Giáo sư quyết đưa cờ hó ra hầu toà, đại loại là tội vu khống, mức độ như nào thì mình không rõ lắm, nhưng vì hậu quả khiến bà bầu xảy thai nên chắc
chẳng nhẹ được rồi.
Đùa
chứ thà rằng cứ làm theo phong cách của ba Quốc, đánh hay dằn mặt một
trận cho sợ đến già có khi với nó còn tốt hơn, một con người hoàn hảo
xem trọng sĩ diện hình thức như thế chẳng hiểu có chịu được nỗi nhục lớn như vậy không?
Bạn tìm mình, không dưới mười lần.
Phải thôi, tất cả mọi người lờ nó như rác, không tìm mình thì tìm ai? Nhưng
thật xin lỗi, nỗi đau mất con, mỗi khi nghĩ lại vẫn còn nhói lắm, tao
nhịn chưa lao ra phang cho mày một trận là may lắm rồi!
Lại
còn mẹ khởi nghĩa không thành, ba sợ mẹ trốn đi nên cho giám sát cả
ngày, đi đâu cũng có mấy thằng mặc đồ đen theo sau, bảy giờ tối không
nhì nhằng chúng đã áp tải về rồi.
Ông
xã cương quyết muốn dắt vợ ra ở riêng, mình cũng thích thế. Khổ nỗi mẹ
Vân cứ gặp mình là nước mắt rơm rớm, giờ hai đứa đi thì mẹ sống trong
cái nhà này còn ý nghĩa gì nữa?
Nói chung mệt mỏi lắm, một bên mẹ chồng, một bên là chồng, Nguyệt bị kẹt cứng.
Suy
tới tính lui, thôi thì mẹ phụ nữ nhìn tội hơn nên mình đành phải làm cái "hội thảo" với anh nhà, năn nỉ ở lại thêm một thời gian cho ba nguôi
nguôi rồi tính sau.
Gớm
đâu, các giáo sư đi hội thảo thì được ăn được quà, đổi lại thân phận
bánh giò đây thuyết trình bã bọt mét ra rồi còn bị vần lên nghịch xuống
như đất nặn ý.
Ghét!