Nguyệt bầu bí đến
tháng thứ tám thì bác Nga dẫn bác Rob về ra mắt. Bác Nga giờ bị thuần
hoá mất chất rồi, không còn là Nga của ngày xưa nữa.
Hiền lắm.
Hiền phát sợ luôn.
Một điều dạ hai điều vâng.
Chính xác là bác say bác Rob như điếu đổ rồi. Mình thấy đồng cảm dã man, cho
dù với chồng mình, mình thế nào cũng được, cứ thoải mái là tốt nhất.
Nhưng hai người mà sống với nhau lâu lâu là dung hoà với nhau ý.
Nên người ta thường bảo vợ chồng có tướng giống nhau là thế. Từ cách đi
đứng đến điệu bộ cử chỉ dần dần bị nhiễm của đối phương. Kiểu thay đổi
theo tự nhiên chứ không phải gượng ép gì cả, chính mình nhiều lúc cũng
không nhận ra mà.
Bác Nga theo bác Rob sang châu Âu cơ, chắc ngày hai cháu ra đời bác không
về được. Bác cương quyết giành quyền đặt tên cúng cơm cho hai bé, một
đứa là Mun, một đứa là Sa.
Thực ra là Moon và Star đấy nhưng mẹ Nguyệt cứ gọi tắt thế cho gọn.
...
Thời khắc mong đợi nhất của hai bên nội ngoại cũng tới, đủ tháng đủ ngày, hai con tiểu quỷ cũng chào đời.
Con em khoẻ mạnh bình thường, có con chị thì một lúc rồi mà vẫn im re. Làm
con mẹ đây lo phát sốt, phải tét mông liên tiếp mấy cái chị ấy mới thèm
nức nở.
Cống hiến hết sức lực cho hai chị xong mẹ cũng kiệt luôn, ngủ một phát đến
tối, lúc tỉnh thấy ba nó đang ngồi bên cạnh, tay đan tay tình cảm lắm.
Ông xã khẽ nhổm dậy thơm lên trán vợ, thì thầm khen Nguyệt giỏi quá.
Lúc đó bình tĩnh là thế đấy, nhưng không phải là mình mất trí nhớ nhé, lúc
nãy sinh anh nhà luống cuống buồn cười cực, thấy vợ kêu gào bấu víu mà
mắt ông ấy đỏ hoe luôn, suýt nữa thì khóc nhè.
Đừng cười ông xã Nguyệt nhé, phàm là con người, ai chả có những lúc yếu đuối phải không?
Lại nói tới hai đứa nhỏ nhà mình, bạn Mun bạn ý khinh đời từ bé, bất cần
lắm, bú xong no là lăn ra một chỗ nằm ngủ. Ngủ chán dậy thì bú, lười như con hủi.
May còn có bạn Sa lúc nào cũng thích tíu tít hóng chuyện, cái mồm cứ vẩu
lên dễ thương khủng khiếp, ba mẹ trêu chút thôi là khóc lóc bù lu bù
loa, ghê ghê gớm gớm.
Trẻ con thì phải thế mới là trẻ con chứ, cứ như cái chị Mun, bị em nó giành sữa cũng mặc kệ luôn. Mẹ mà không vắt trước ra cho thì có mà chết đói.
Cũng chính vì thế mà giáo sư quan tâm tới bạn Mun nhiều hơn, hay dùng
mấy đồ linh tinh thu hút sự chú ý của bạn.
Nhiều lúc lo cho con mình quay sang hỏi chồng xem có phải bé bị tự kỉ không,
thấy anh cười sặc sụa, giáo sư còn phán câu xanh rờn, đứa nhỏ này chắc
chắn mai sau nổi trội.
Mình lúc đó tưởng lão chém gió, không ngờ ba con chị ấy hiểu nhau, mai sau
đúng như thế thật. Cái kiểu mình thấy chị ấy chơi bời kinh khủng luôn
ấy, các anh ồ pa hâm mộ có mà nó thuộc làu làu lý lịch của người ta, đến cả con chó nào là chó cưng của anh nào cũng phân biệt được mới vãi
chưởng chứ.
Phim thì Á Âu Mỹ đủ thể loại, đíu có bộ nào mà chị ấy không biết. Ngôn tình thì thôi khỏi nói đi.
Đó, đú đởn vậy mà thế éo nào thi cử toàn xếp nhất xếp nhì, vẽ vời thì loáy
hoáy năm phút còn đẹp hơn con em sao tranh tỉ mẩn cả tuần.
Ngoại trừ đợt thi quốc gia là thấy nó học hành tử tế một chút chứ mấy cái
giải tỉnh hay giải thành phố thì đủng đỉnh khinh đời lắm. Là mẹ mà, đâu
ai muốn con gái mình thức khuya đâu, da dẻ xấu xí, mà nó cứ xin xỏ là
ông ba ba lại mềm lòng, anh cưng con quá mình đếch làm gì được.
Nhiều lúc mong cho rớt mịa một lần đi cho sáng mắt ra mà học hành tử tế rồi lên giường cho nó sơm sớm, mà khổ đời éo như là mơ.
Túm lại là bạn chẳng được thừa hưởng tý gen ngu nào của mẹ cả.