Gia đình tôi thuộc loại cực hiếm, bởi vì ba mẹ đẻ năm anh chị em thì có hai cặp sinh đôi, tôi và ông Hoàng, thằng Kì và con Hạnh.
Có một người anh nữa, anh cả, ở nhà chúng tôi một khoảng thời gian, không quá dài, nhưng cũng không phải là ngắn, anh ấy biết làm chong chóng, biết gấp các loại con vật, học giỏi nữa, bọn tôi đều thích chơi với anh.
Tiếc là, càng lớn, tính độc chiếm của Nguyệt càng cao, cũng chẳng biết có phải do nó là đứa bị lẻ ở giữa không?
Biết đi biết nói một cái là nó bám theo anh, mọi lúc, mọi nơi, hễ anh nói chuyện với bọn tôi là nó bắt đầu rơm rớm làm loạn. Cũng vì cái bệnh ích kỉ đấy mà nó chọc ba mẹ tôi điên tiết không biết bao nhiêu lần. Mà lần nào, nó cũng rối rít trốn sau anh cả, có lần anh xin được cho nó, có lần không xin được, con bé bị ba tôi tẩn cho một trận.
Thực ra tôi cũng từng bị ăn đòn rồi mà, ba chỉ vụt nhẹ vào mông răn đe thôi, không đau lắm đâu, mà con này nó làm như sắp chết tới nơi không bằng, khóc lóc inh ỏi, la hét thảm thương lắm, hại anh ấy u sầu não nề theo, ôm nó dỗ dành cả buổi.
Kết thúc bao giờ cũng là, nó mè nheo đến mệt, ngủ ngon lành trong lòng anh, còn anh, vừa bế nó vừa lấy khăn lau mặt mũi tèm nhem. Và ngày sau, mọi thứ lại y như cũ.
Con Nguyệt còn là một đứa cực kì lắm mồm, nó nói liên tục, từ chuyện hôm nay đi mẫu giáo có bao nhiêu bạn ỉa đùn nó cũng ghi nhớ để về khoe. Tôi cảm thấy thương thay, chắc anh ấy rất mệt mỏi đau đầu với nó.
Rồi không rõ cơ sự ra làm sao mà một ngày chủ nhật nọ, đến người hiền lành như anh cả cũng phải phát cáu với nó. Hình như đấy là lần đầu tiên anh quát và nói ghét nó thì phải. Nó khóc lóc làm nũng một hồi không có tác dụng thì tự nín, mọi khi nhà tôi cũng chỉ có anh nịnh nó thôi mà, giờ anh cương quyết, con bé cũng chẳng khóc được lâu.
Đến bữa trưa, không thấy nó đâu, cả nhà mới tá hoả. Mọi người hốt hoảng đi tìm, chỉ sợ nó bị bắt cóc, nhất là anh cả, luôn mồm xin lỗi mẹ tôi, cuống quít cả lên. Mãi lúc sau ba tôi đưa con Hạnh thằng Kì đi tiêm phòng về mới bảo ban sáng mẹ thằng Tùng đi qua có xin cho cái Nguyệt sang đấy chơi rồi, cô ấy nói chiều tối sẽ đưa nó về, ai nấy thở phào nhẹ nhõm.
Về thằng Tùng này thì nó học cùng nhà trẻ với Nguyệt, lúc đầu hai đứa suốt ngày cãi nhau đấm nhau, cô giáo phải gọi ba mẹ tới xử lý, thế nào mà về sau lại càng ngày càng hợp cạ, chị Nguyệt đi đâu em Tùng theo đấy, thành trùm đầu xỏ gây rắc rối.
Mọi khi chỉ thấy nó hóng anh đi học về, hôm đó là lần đầu tiên tôi thấy anh...hóng nó, nhát nhát lại xem đồng hồ, thấy cửa ngõ cạch cạch cũng giật mình, thỉnh thoảng đi ra đi vào, kiểu sốt ruột lắm.
Tối mịt hôm đó nó mới thèm mò về, nghe nói ăn cơm tắm giặt bên kia rồi, còn mặc cả quần áo của thằng Tùng, đúng là, không biết nên diễn tả trẻ con ngây thơ hay mặt dày có tố chất đây?
Nó hớn hở lắm, bi bô kể bao nhiêu là chuyện vui, chẳng bù ai đó vì nó mà sốt sắng. Trước đây mỗi lần đi về nó hay sà vào lòng anh, hôm nay thì chỉ dám liếc trộm thôi.
Anh ấy cũng hay để ý tới nó phết, nhưng lại không tới gần nói chuyện. Còn nó thì thỉnh thoảng cứ nhìn lấm la lấm lét. Tôi biết thừa nó thèm chơi với anh lắm rồi, nhưng sợ sợ thôi, còn suy nghĩ của anh thì tôi chịu, không nắm bắt được. Hai người đó, cứ như kiểu giận giận nhau, nghĩ cũng hơi buồn cười.
Rốt cuộc đợt ấy anh cả làm hoà trước, nó đang tha thẩn chơi gẩy chun thì anh tới, chìa ra con gấu bông to bự, gọn lọn nói:
-”Cho em.”
Con gấu bông này bán ở cửa hàng đầu phố, rất đẹp và rất đắt tiền, tôi có đứa bạn nhà giàu lắm mà xin mãi ba mẹ vẫn chưa cho. Con Nguyệt quan sát anh một hồi, sau rồi nó cũng hết sợ hay sao ý, lại dơ hai tay đòi ẵm. Anh bế nó lên, thơm chụt vào má nó, cười cười. Nó cũng thơm má anh, ôm vai bá cổ, toe toét kể chuyện.
Người trầm lặng như anh cả, biểu hiện nhiều cảm xúc nhất, là lúc anh ở với nó.
Nó đòi anh đi mua súng nước, còn con gấu bông nó không thích nên tôi được hưởng sái. Những ngày đó, rồi kể cả mãi sau này anh về nước, đối với nó, anh luôn kiềm nén và kiên nhẫn hết mức có thể. Cho dù một ngày, nó biết anh yêu nó, tôi nghĩ nó cũng chưa chắc thấm được, tình yêu đó ngọt ngào, sâu đậm và mãnh liệt đến mức nào đâu. Tôi nói, nó có phúc, là vì thế.
Không biết ở các nơi khác như nào nhưng ở chỗ mình việc hai gia đình gặp nhau ăn cơm “nói chuyện” như này là bình thường, nhất là với những nhà con cái mãi vẫn ế, ba mẹ cứ gọi là ruột gan sôi sùng sục.
Người yêu mình, giờ này chưa lấy vợ tính ra cũng hơi muộn thật.
Chẳng biết đã xảy ra chuyện gì mà một người luôn cẩn thận như anh lại hành động hấp tấp như thế? Một phát kéo mình tới đây, đầu tóc chưa kịp chải, áo quần chưa kịp thay nữa.
Một bên bù xù phờ phạc, mặc bộ đồ ngủ hoa lá vườn.
Một bên duyên dáng yêu kiều, váy trắng ngà đầy khí chất.
Nếu mình là phụ huynh của anh, mình cũng điên.
-”Con chỉ thông báo vậy cho tròn trách nhiệm thôi, nếu có đám cưới, ba mẹ thích tới dự con hoan nghênh, không thì cũng không sao.”
Choáng!
Mình thề mình ghê gớm đanh đá mà thực sự chưa bao giờ dám nói kiểu này trước mặt ba mẹ đâu.
Đằng này, giáo sư, nổi tiếng lịch sự nhã nhặn...
Hơi bị bất công nhé, rõ ràng anh là người gây sự, thế nào mà mọi ánh mắt, mọi bực tức đều đổ dồn về phía mình, như kiểu muốn thiêu sống ấy.
Người yêu, hình như không nhớ hai từ “nể nang” viết như nào hay sao, tuyên bố xanh rờn, sau đó chẳng lưu luyến gì sất, một phát về luôn.
Buổi ra mắt đầu tiên của mình với gia đình anh là như thế đó, đến cũng bất ngờ, ra đi cũng vội vàng, ngồi còn chưa ấm chỗ đã phải lí nhí chào các bác con về. Thật quá khổ luôn mà.
Tâm trạng anh không tốt lắm, cuộc đời suy cho cùng, chẳng ai có tất cả.
Người hiền lành như anh, từ bà Nga hay con Hạnh nhà mình, nhờ gì cũng làm, thích gì cũng mua cho, mà lại với em gái coi như người không quen biết, với ba mẹ một tuần chỉ về ăn cơm một bữa cho đúng nghĩa vụ, mọi chuyện, có lẽ không chỉ đơn giản là vụ đánh đập năm ấy?
Hôm đó anh chở mình đi lòng vòng linh tinh mãi, rồi dừng ở Keangnam, mình cũng chỉ lẽo đẽo theo sau thôi. Lúc lên tới sân thượng ai đó cởi áo ngoài cẩn thận khoác cho mình, áo thực ra thì mỏng thôi, nhưng lòng mình ấm.
Không khí trong lành sáng khoái quá, càng nghĩ càng thấy thấm, đi đâu không quan trọng, quan trọng là đi với ai.
Rồi sẽ có một người, biến thế giới của bạn trở nên lung linh rực rỡ.
Có một người, luôn đứng phía sau bạn. Cho dù bạn có hứng khởi đặt chân trên lan can nơi cao nhất, cũng chẳng phải lo ngại hay run sợ. Bởi vì, anh ấy nhất định không để bạn ngã.
-”Hà Quốc Trung, EM YÊU ANH...người ta thật lòng yêu anh đó...”
Không hiểu lúc ấy mình ăn phải cái bả gì nữa, đột nhiên hò hét sến sẩm, điên điên dở dở như con thần kinh dẫm phải đinh.
Lần nào trộm nghĩ lại cũng muối cả mặt, may mà người yêu không hề đem chuyện này ra chê cười, ngược lại, chính thời khắc mình nói tiếng yêu, vòng tay anh chặt chẽ hơn, bờ môi ấy rà soát trên gáy, rồi nồng nhiệt xuống bả vai, ngọt ngào đắm say.
Hà Nội về đêm, chưa bao giờ đẹp đến thế!
-”Nguyệt này...”
Tiếng anh gọi, thân thương lắm, mình dạ ngoan ngoãn. Ai đó xoay mình đứng đối diện với người ta, cánh tay vững chãi ấy khoá chặt mình trong lòng, ánh mắt yêu thương trìu mến vô cùng.
-”Em biết đấy, anh không còn trẻ nữa, dạo gần đây anh bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về tương lai, và có một vài mong muốn...”
Hình như ở đâu đó viết rằng, nếu một người đàn ông muốn chia sẻ tương lai của anh ta với bạn, nghĩa là anh ta rất yêu bạn. Giáo sư thuộc tuýp người khô khan, hiếm khi nói thẳng anh thích em, anh yêu em, anh mãi bên em. Nhưng từng cử chỉ, hành động của anh, mình đều có thể cảm nhận được.
Mình dịu dàng bảo, rằng em yêu anh lắm, em sẽ ủng hộ mọi ước mơ khát vọng của anh, chỉ cần anh không ghét bỏ, em sẽ luôn đứng phía sau làm hậu phương vững chắc cho anh.
Có lẽ anh bị cảm động rồi, dịu dàng kéo mình thật sát, siết chặt lắm, khẽ nhá nhá, mơn trớn vành tai mình, đoạn thủ thỉ ngọt ngào.
-”Anh mong hàng ngày mỗi khi tan làm được trở về ngôi nhà có em, sau này có những đứa nhỏ gọi em là mẹ, gọi anh là ba, em sẽ ủng hộ chứ?”
Hai má mình nóng bừng, lồng ngực xao xuyến xốn xang. Con gái khi yêu thật lòng, ai chả mong đợi cái thời khắc này?
Chỉ sợ đây là mơ mất, hạnh phúc tới ngây người.
Có những đứa nhỏ gọi em là mẹ, gọi anh là ba!
Trời ạ, hồn vía bay loạn xạ lung tung, có ai ở trên đấy thì kéo xuống hộ được không?
Người ta siết eo mình chặt hơn, mình cũng vòng tay qua ôm lấy anh, ngượng ngùng áp vào lồng ngực ấy.
-”Có thể nào...xem xét...làm vợ anh không?”
Giọng anh hơi run thì phải, mình khi ấy cũng xúc động nghẹn ngào lắm, chẳng kịp kiêu kì làm màu làm mè gì cả, gật đầu lia lịa luôn.
Thẹn thẹn nên mãi sau mới dám ngẩng lên lén nhìn người yêu. Anh mỉm cười rạng rỡ lắm, cúi đầu dịu dàng hôn mình, miết nhẹ hai môi, sau đó theo thói quen nhá nhá, vừa trêu đùa vừa nũng nịu đứt quãng, đòi mình phải cam kết lại.
Mình lập tức hứa nhất định lấy anh, cả đời làm vợ anh, sinh con cho anh. Đừng chê mình dễ dụ nha, căn bản đầu óc mụ mị, tim gan tan chảy hết rồi, người ta có muốn mình chết chắc mình cũng không do dự mà nhảy luôn từ đây xuống dưới kia ý chứ.
Mãi mãi về sau cũng không quên được, ngày hôm đó, ở một nơi rẩt rất cao, người đàn ông ấy, người đàn ông mà mình yêu thương nhất, ngỏ lời cầu hôn ngọt ngào.