Về quê thì đâu dám
để lộ gì, ba chị em nói chuyện linh tinh thôi, chủ yếu là bà Nga và con
Hạnh kể lể báo cáo, hai người đó ở xa nên ít về thăm nhà.
Ba
con vịt trời về chuồng, nhà ồn ào hơn cái chợ vỡ. Đúng là chẳng ai
thương con như ba mẹ, hai cụ người róc mía, người bóc hạt dẻ cho chị em
mình, rồi ngồi nghe chăm chú, chẳng thấy kêu đau đầu gì cả.
Thỉnh thoảng bà Nga lại lén lút ra ngoài nói chuyện điện thoại, nghi lắm.
-"Làm gì mà vụng trộm thế, bà có người yêu à?"
-"Yêu đương gì, vớ vẩn."
-"Già khắm khú rồi còn ngại, yêu chứ có phải trộm đâu?"
-"Nói nhiều, ra nhà thím Lan đầu ngõ mua ít bò khô đi, tối vừa ăn vừa xem phim."
Mịa con mụ này, đánh trống lảng nhanh thế. Thôi kệ vậy, mình chuyển giao trách nhiệm cho cái Hạnh, con bé dạ ngoan ngoãn.
-"Tao sai mày chứ sai nó à?"
-"Bà chị nóng nảy gớm, có gì khác nhau đâu. Hạnh mày cứ đi đi, kệ bà ấy."
-"Thích ăn đòn hả, giờ mày nói tao nghe, con chị đây có sai được mày nữa không?"
Bà này hôm nay dính bả rồi, tự dưng rồ rồ lên. Mãi mới có dịp mấy người tụ họp, mình đếch thèm cãi nhau nữa, nín nhịn cầm ví.
Ra
tới đầu ngõ mới phát hiện, thì ra, cái gì cũng có nguyên do của nó. Cách nhà mình tầm vài mét, là con xe Lykan quen thuộc, đứng tựa vào xe, cũng là một người hết sức quen thuộc.
Thực ra được hai người kia đả thông tư tưởng mình nguôi nguôi đi nhiều rồi. Suy cho cùng mình chả quá hiểu con Mai đi.
Nói
chung tính mình bốc đồng mà, gặp chuyện lớn thì dễ sốc, dễ nổi nóng,
nhưng qua rồi, nghĩ kĩ rồi thì thôi. Chỉ có điều, chán anh quá cơ, như
người ta mồm năm miệng mười nhảy ra ôm ấp bào chữa xin lỗi, còn anh nhà
mình, đứng yên như tượng luôn.
Lúc
đi mua bò khô trở về, ai đó chậm rãi đi ra, ngón tay trỏ móc hờ vào ngón út của mình, tự dưng lòng xao xuyến thấy lạ, tim bỗng hẫng đi một nhịp.
Có người tay xoa tay, dùng dằng vương vấn một hồi rồi thở dài. Anh kéo lại áo khoác ngoài cho mình, giọng trầm trầm.
-"Cẩn thận lạnh, cố ngủ sớm em nhé!"
Bà nhà anh!
Điên hết cả máu.
Khó
vậy sao? Anh sai rồi, tha thứ cho anh với, cầu xin em, không thì tất cả
do Mai bày trò, anh là người bị hại, anh yêu em, anh thương em.
Có
mấy câu thôi mà? Người với chả yêu, phát rồ mất. Chả nhẽ mình phải là
người mở lời trước à. Còn tý sĩ diện con gái nào nữa không? Quên đi nhé, kệ xác luôn, bực mình vào nhà.
Nói thì dễ, thực hiện lại đíu như thế.
Được nửa phim thì thấy ngoài trời bắt đầu có gió, đầu mình toàn hình ảnh
người ta mặc có mỗi cái áo sơ mi mỏng, mặt buồn buồn, tội ơi là tội. Đi
tới đi lui, sốt ruột quá đành bâng quơ mụ Nga.
-"Này, nhà có khách thì mời người ta vào."
-"Khách của tao éo đâu."
Mụ
cười phớ lớ, rủ con Hạnh về phòng xem phim. Mình cũng lên xem, mà lòng
không yên nổi. Rồi bắt đầu nghe tiếng lộp độp, mưa, trời ạ!
Vãi
cả mưa, sớm không mưa, muộn không mưa. Lấy cớ ra đóng cửa sổ, mình liếc
xuống bên dưới...khổ tôi không cơ chứ? Bao nhiêu tuổi rồi? Xe lù lù ngay đấy không vào, đứng dầm mưa làm gì không biết?
Muốn sét đánh chết à?
Vừa
nghĩ xong thì có tia chớp nhì nhằng một cái thật, hại mình sợ run cả
người, chẳng kịp giữ hình tượng gì nữa, lao vội xuống bên dưới.
-"Em..."
-"Em út gì, ẩm não à? Muốn tự hành xác thì đi chỗ khác."
Người ta bị quát thì giật mình ngó xung quanh, sau đó vội vàng nói.
-"Mưa...em lên đi..."
-"Đụt vừa thôi, giáo sư với cả giéo sao, mang tiếng, mưa cũng không biết."
-"Anh...anh không để ý, em lên đi, anh đi bây giờ."
-"Đêm muộn rồi đi đâu, nhỡ xảy ra tai nạn ai chịu trách nhiệm?"
-"Ừ, anh vào xe ngồi, không đi nữa."
Đấy, với ông giáo sư già hâm hâm này thì có bật một ngàn cái đèn xanh cũng
vậy thôi. Đến mức như thế này rồi, đáng nhẽ phải bấu víu vào mà năn nỉ,
cho anh ở tạm một đêm, cho anh ngủ nhờ các thể loại chứ.
Mịa, có ngày tôi hộc máu vì ông mất.
-"Giờ lên nhà hay tôi đấm vỡ kính, chọn cái nào?"
Mình thề đó là câu tử tế nhất có thể nói rồi, cũng may có người chọn phương
án đầu tiên, không chắc mình tăng xông chết mẹ nó mất.