Mở đầu
Chap 1: Có muốn hồi sinh
Trắng.
Tất cả đều là màu trắng. Khoảng không gian trắng như là bao la, là vô tận.
Nói văn hoa một chút, là tinh khôi, sạch sẽ; nói toạc ra, là trống trơn. Một căn nhà hoang, ''gió lùa cửa trước rước ra cửa sau'', kẻ thích thì
nói sạch sẽ, kẻ thực tế thì nói trống vắng, tan hoang. Nữ quỷ tự nhận
mình là kẻ thực tế đó.
Nhìn không gian này mà tự kỉ, cũng chẳng biết đã bao nhiêu lần. Hồi
trước chán cũng có đếm đó, quỷ mà, rất rảnh rỗi, rảnh đến mức làm cái
việc nhàm chán như vậy. Dù sao cũng chết rồi, có rất nhiều thời gian.
Sau khi đếm được hơn chín trăm gì đó, lại chán, lại bỏ. Ngày đó đến nay, cũng được hai chục năm đi.
Cái không gian này, không phải quá khái quát sự tồn tại của nữ quỷ từ khi chết đến giờ sao?
Thế giới sau khi chết đi, không phải là màu đen, huyền bí, tối tăm; mà
ngược lại, đó là màu trắng, trắng đến tinh tươm, mà trắng đến ghê rợn.
Ít nhất, màu đen, làm người ta suy nghĩ trong nó là ẩn chứa thứ gì đó,
bí ẩn. Còn màu trắng, là sự rõ ràng, rõ ràng nhất để nhận ra một điều
trong nó, chẳng có gì cả, hoàn toàn cô đơn, trống vắng, không định
hướng. Nó bắt ta nhìn thẳng vào sự thật. Để làm gì? Để tự giễu mình, như lúc này của ta?-Nữ quỷ thầm mỉa mai.
Nghĩ lại, nữ quỷ đã rất nhiều lần lang thang trên dương thế, cố gắng tự
tưởng tượn mình cũng đang hòa vào cái gọi là ''cuộc sống''. Nhưng sau
cùng lại chỉ là một mình trở về cái không gian trắng mình tự tạo ra
thôi.
Vân vê mảnh sứ trong tay.
Lại thở dài.
Chỉ là một mảnh sứ, nhưng cũng chẳng thuộc về mình.
Đã bốn trăm năm rồi. Câu hỏi đó cứ quanh quẩn: Chờ đợi có khiến ta siêu thoát?
Đáp án là: Không.
Cười khổ. Mắt rũ xuống. Rồi lại trừng lên.
Âm thanh vũ khí va chạm thanh thúy vang lên. Ta chỉ thấy sắc đen trắng
cứ thế xen nhau, như gió lốc, và những âm thanh vũ khí va chạm.
Sau ba chiêu, thân đen, trắng cũng tách nhau ra. Nữ quỷ giữ mảnh sứ như
một thứ vũ khí, mắt cảnh giác nhìn kẻ lạ mặt mặc đồ đen đang thảnh thơi
lơ lửng bay vẻ giễu cợt kia.
-Ngươi là ai?
-Ta đến để giúp ngươi.
Gã vừa cười vừa nói. Vẻ mặt chẳng lấy gì làm nghiêm túc.
Nữ quỷ nhanh chóng soi xét hắn ta. Một kẻ mặc quần áo đen, đen đến hoàn
toàn tương phản với sắc trắng của không gian, hay chính sắc trắng xung
quanh lại làm hắn trông... đen hơn vậy? Dậu sao, hắn vẫn kín mít với cái ''bao'' đen đó. Áo khoác dài tay, có mũ liền rộng thùng thình, chùm lên đầu. Kính đen to bản với cái cổ áo vặn thẳng lên, hoàn tất cái bộ dạng
đen kịt bí ẩn, chỉ hở ra cái miệng cười nhăn nhở và một ít màu da.
Hắn như thấy sự nghi ngờ của nữ quỷ, nhanh chóng giải thích.
Sau một hồi ông nói gà, bà nói vịt cuối cùng đi vào đúng quỹ đạo...
-Ngươi thật sự là thần trong truyền thuyết?
Còn là thứ ''thần hướng dẫn...'' gì gì đó dài ngoẵng?-Câu này nữ quỷ tự
bỏ thêm trong lòng. Lần đầu tiên được thấy một vị thần, mà sao lại là
kiểu thần trông gian tà hơn cả quỷ ta thế này?
Gã cười cười, vẻ mặt tự đắc:
-Đúng vậy.
-Thực ra... ta cảm thấy... ngươi giống xã hội đen hơn.
Hình như vị nào đó khóe môi giật giật. Nữ quỷ thấy thế, càng chắc nịnh
với suy nghĩ của mình. Thấy chưa thấy chưa? Cái vẻ mặt xấu xa lại còn bộ đồ đen toàn tập như vậy, đích xác giống xã hội đen.
Cái lưỡi hái bên cạnh lơ lửng lên trước. Giờ nữ quỷ mới để ý đến thứ
''liềm cán dài'' của vị thần nào. Cái thứ đó... làm bằng gì mà cũng đen
bóng vậy trời? Nhìn cái lưỡi hái đó, nữ quỷ nhanh chóng chỉnh lại lời
nhận xét:
-Aha! Ta biết rồi, ngươi là Thần chết! Quả nhiên...
-Ta là thần hướng dẫn quỷ nguyện ước!-Thần chết mặt đen đi, dần thành
đồng bộ với trang phục đen, so sánh với nữ quỷ kimono trắng có những chỗ ngả vàng úa, quả nhiên khác biệt xa -Không nói chuyện phiếm nữa! Về đề
nghị của ta lúc nãy, ngươi nghĩ sao?
Nhắc đến đề nghị kia, nữ quỷ liền thay đổi thái độ, không đùa cợt nữa.
Hắn ta, cái kẻ mặc đồ đen thùi lùi nhăn nhở lơ lửng trước mặt này, tự
nhận mình là Thần hướng dẫn... cái gì nhỉ? Không nhớ ra! Nói tóm lại đề
nghị đó như sau:
''Khi một người chết ngươi phải đến để hỏi nguyện ước cuối cùng của
người đó trong vòng tối đa năm phút rồi nhập xác thực hiện nguyện ước.
Sau một trăm lẻ một lần như thế ngươi sẽ được đầu thai làm người. Nhưng
dĩ nhiên. mỗi lần không hoàn thành, ngươi phải làm bù lại ba lần khác.
Lưu ý: Ngươi chỉ có đúng năm phút để hỏi nguyện ước. Sau năm phút mà
không hỏi được, ngươi cũng coi như không hoàn thành. Mỗi lần thực hiện,
trên cổ tay ngươi sẽ có một đường tròn và một kim. Khi kim quay được một vòng mà ngươi không hoàn thành, cũng phải bù lại ba lần. Trừ nguyện ước được sống lại, tất cả nguyện ước khác ngươi đều phải thực hiện!”
Thần chết nói với giọng nghiêm túc, rõ ràng nên nữ quỷ nghe được rất kĩ, coi như cơ bản hiểu, chỉ là cái tư thế khi nói rất ''ngứa mắt'', lúc
ngồi khoanh chân, lúc nằm gác chân nhìn rất muốn đánh. Hắn giải thích
thêm vài chỗ. Ví như là một trăm lẻ một lần đơn giản vì cấp trên thích
con số này. Con người chỉ chết một lần nên nữ quỷ khi nhập xác chỉ coi
là ''tồn tại'' thay chứ không phải ''sống'' lại. Và lý do mình cứ lơ
lửng không trung là vì ...sở thích!
Khụ khụ, cái này là ta thắc mắc hỏi thêm chứ hắn hơi đâu tự dưng giải thích.
Nhưng mà...
Nhìn lại một lượt không gian trắng. Trong lòng đã tự rõ, muốn đầu thai,
không thể chỉ dựa vào chờ đợi. Nhưng thực sự có thể sao? Đã bốn trăm năm rồi, lần này thực có thể đầu thai được?
Mảnh sứ vẫn cầm trên tay. Đưa lên nhìn. Đúng vậy, hiện tại đang cầm đấy, nhưng khi yêu thuật hết, nó lại rời đi.
Từ từ, bàn tay mở ra. Mảnh sứ sắc nhọn lơ lửng trên không.
Một âm thanh thanh thúy. Mảnh sứ vỡ tan, thành từng mảnh vụn, lả tả rơi xuống. Biến mất.
Nữ quỷ nhìn từng mảnh vụn biến mất hoàn toàn, rồi đưa mắt nhìn gã thần.
-Ta đồng ý.
Lại một nụ cười nhăn nhở, gã thần đưa lưỡi hái ra:
-Vậy thì bắt đầu thôi.
Phụt! -Biến mất khỏi không gian.
Nữ quỷ bị ném đến một không gian lạ, trong lòng thầm mắng gã thần. Ta
chỉ mới nói đồng ý thôi, chưa chuẩn bị tâm lý gì cả. Ném khỏi không gian còn bị đau nữa chứ. Hừ!
Mãi mới chịu chú tâm nhìn vào xung quanh. Đây là một căn phòng nhỏ. Đồ
đạc chỉ có một cái giường đơn, một cái tủ nhỏ, một cái bàn để cạnh
giường, trên để một đồng hồ điện tử có số: 5:06 am.Một căn phòng đơn
giản, sạch sẽ. Thực ra thì... cái nên để ý đầu tiên, phải là linh hồn
nam ngồi cạnh giường và thân xác hắn nằm trên giường kia. Hắn ta ngồi
thu người lại, mặt cúi xuống. Tóc mái dài, lõa xõa buông xuống một bên,
che hết cả một con mắt. Con mắt bên kia buông rũ, lông mi thật dài. Tất
cả từ hắn toát lên vẻ u buồn. Hắn thu lu một chỗ, nữ quỷ ngay trước mặt
cũng không biết.
Nữ quỷ mải nhìn xung quanh, mãi mới để ý đến hắn ta. Trong lòng thầm
than: Sao lại là nam chứ? Thôi kệ, hoàn thành nguyện ước. Đầu thai là
mục tiêu! Nên trước tiên, phải tỏ ra hòa nhã.
-Ta đến để thực hiện nguyện ước. Hãy cho ta biết nguyện ước của ngươi.
Hồn ma từ từ đưa mắt nhìn. Trước mặt hắn là một nữ quỷ thấp bé mặc
kimono trắng ố vàng, hai sừng chọc lên trên, đang cố cười lấy lòng.
-Tôi muốn chết.
Hả? Qủa nhiên là ngắn gọn, súc tích, dễ hiểu, ...nhưng mà cái thứ nguyện ước này ta thực hiện làm sao?
-Này này, không đùa đâu. Cho ta biết nguyện ước của ngươi đi!
-Tôi muốn chết.
Gã vẫn cứ thế nói, như chỉ trong vô thức, chẳng nghe nữ quỷ nói gì.
-Ngươi chết rồi còn muốn chết làm gì hả?
Nữ quỷ hét lên. Ta chỉ có năm phút để hỏi thôi. Ngươi không thể nói đúng nguyện ước cho ta được hả?
Hắn không để ý đến nguy hiểm, vẫn lặp lại heo vô thức, giọng không chút sức sống:
-Tôi muốn chết.
Nữ quỷ hiện tại rất tức giận. Nhìn vào cái đồng hồ điện tử kia, tự hiểu chỉ còn hai phút. Thời gian sắp hết.
-Nếu ngươi muốn chết như vậy thì ta sẽ cho ngươi hồn siêu phách tán, không thể sống lần nữa.
Nữ quỷ đưa tay gầy nhom ra trước. Vun vút, bàn tay hiện ra đầy móng đen
sì, sắc nhọn, dài ngoẵng, lao về phía trước. Con mắt đẹp luôn cụp xuống
kia bỗng trừng lớn.
Trong tích tắc lấy lý trí, bàn tay dừng lại. Những móng tay từ từ thu vào. Bàn tay nắm chặt.
Cố nhịn. Vì sớm được đầu thai. Cố nhịn. Nữ quỷ dặn mình như thế. Cố gắng để gương mặt bình tĩnh nhất, nữ quỷ nghiến răng mà nói:
-Ta hỏi ngươi lần cuối cùng... Nguyện ước của ngươi... là gì?
-Tôi muốn chết.
Thời gian kết thúc. Nữ quỷ chỉ kịp nói một tiếng:'' Ngươi...” đã bị ném về không gian trắng.
Bốp! Bịch!
Bị ngã, thành ra tư thế ngồi phịch ở đất, nhìn lên tên thần chết thản
nhiên lơ lửng trên kia. Cũng không thèm tức giận nữa, cứ thế co chân lại ôm gối.
-Có phải chỉ có nguyện ước sống lại là không cần thực hiện không?
Nữ quỷ không nhận ra hiện tại mình đang nói quá nhỏ, như chỉ lẩm bẩm một mình, căn bản thần chết không có khả năng nghe được. Nữ quỷ vẫn tiếp
tục nói, lần này to hơn:
-Nếu không hỏi được, có phải bị phạt ba lần không?
-Đúng vậy!
Gã thần thản nhiên nói, hình như còn có ý cười trong đó. Nữ quỷ thực
giận. Cái tên đó còn nói với giọng như thế, căn bản là muốn mình tức
chết. Nữ quỷ đứng phắt đậy, lớn tiếng:
-Nếu là những nguyện ước vô lý không có khả năng thực hiện được thì sao?
-Thì làm lại ba lần.
Nói xong, nhìn ra tâm trạng nữ quỷ ỉu xìu, thần chết vô tâm bổ sung thêm:
-Chính xác là một lần làm lại, hai lần bị phạt.
Nữ quỷ có xu hướng tâm trạng càng tệ. Thần chết cười nhăn răng:
-Sao ngươi có vẻ ủ rũ quá vậy? Ngươi hoàn thành rồi mà.
Nữ quỷ ngay lập tức nhìn lên. Thấy tên thần không lơ lửng nữa mà đứng đó hướng về phía mình. Hắn ta đeo kính, nữ quỷ đoán hắn đang nhìn mình.
-Hắn ta muốn chết. Ngươi để hắn ta chết. Vậy là hoàn thành rồi. Sao
ngươi có vẻ không vui vậy? Đây là một trong những nguyện ước dễ nhất đó.
Nữ quỷ ngớ người, vẫn chưa thực sự phản ứng. Nghĩa là... mình đã qua?
Thần chết tiến lại gần hơn:
-Vậy...ngươi có muốn đầu thai không?
-Dĩ nhiên là muốn.
Nữ quỷ tự dưng hét lên. Rồi bỗng chốc, cười lớn. Nghĩa là mình đã qua!
Mình có cơ hội đầu thai rồi. Sự thật! Ha ha ha! Sự thât! Thật vui!