Ngày...tháng...năm...
Hôm nay mình và anh đi đăng ký kết hôn. Vậy là cuối cùng mình cũng coi như có đôi có cặp với ai đó.
Có người nói anh lấy được mình là may mắn, nhưng phải người quen bọn
mình mới biết, mình mới là may mắn. Mình là một người bình thường, bình
thường đến nỗi không thể bình thường hơn. Sống ở nông thôn, gia đình
bình thường, không nghèo khó cũng không khá giả; học tai những ngôi
trường bình thường, không danh tiếng gì, vẻ ngoài cũng hết sức bình
thường, khi còn đi học cũng không thân thiết với ai cho lắm, chỉ là
thỉnh thoảng có nói chuyện cùng, đến khi học đại học, các bạn cùng phòng có người yêu, mình cũng chỉ biết suốt ngày chú tâm vào học, vào đi làm. Đến khi du học nước ngoài, cũng chẳng chút nổi bật. Khi đi làm rồi,
cũng chưa từng có người yêu, thậm chí mình còn không nghĩ đến việc yêu
đương gì. Mọi người nói mình biểu hiện quá “bình thường”, đến nỗi người
khác quên sự tồn tại của mình, nhưng đến cuối cùng người hết sức bình
thường đó lại khiến người khác bất ngờ phải nhận ra sự tồn tại, đó là
khi mình đạt thủ khoa trong kì thi học kỳ, khi đỗ vào một trường đại học danh tiếng, khi giật được suất học bổng bên Úc, khi làm nghiên cứu ở
một viện nghiên cứu quốc gia. Nhưng đó cũng chỉ là số ít mình được chú
ý...
Mình quen anh trong buổi xem mắt do một đứa bạn ở lớp cũ giới thiệu. 5
tháng sau cả hai quyết định đi đến kết hôn, trong sự vui mừng của mọi
người. Dù sao cuối cùng cũng có một người bên cạnh, có lẽ sẽ không còn
cô đơn nữa...
Ngày...tháng...năm...
Hôm trước anh hỏi mình:“Sao em ít cười vậy?”, mình đùa:“Em bị thiếu máu
đấy. Những người thiếu máu sẽ ít cười.” Ai ngờ anh tin! Sáng hôm sau vừa thức dậy, mình đã thấy một ly cà rốt ép bên giường với một lời nhắn:“
Anh xem trên mạng người ta nói cà rốt ép rất tốt cho người thiếu máu. Em nhớ uống hết nhé!“. Vậy là sáng nào thức dậy bên cạnh mình cũng là ly
cà rốt ép. Nhìn thứ dung dịch màu cam đỏ, mình như muốn nôn ra đến nơi.
Mình quyết định đổ hết cà rốt anh mua để trong tủ lạnh ra. Anh về không
thấy, lại lẳng lặng mua đống cà rốt khác nhét vào tủ lạnh. Mình đang
nghĩ có nên ném nốt cái tủ lạnh không!
Ngày ...tháng...năm...
Đêm qua mình thấy anh lên mạng ghi chép gì đó. Tối rồi mà anh còn làm
việc! Hôm sau anh nghỉ, mình vừa về đã thấy trong mâm tô canh cá chép.
Anh nói:“Anh tìm trên mạng thấy nói canh cá chép rất tốt cho người thiếu máu, em ăn đi nhé!“. Món cá khá ngon, có lẽ tốt hơn thứ dung dịch màu
cam đỏ kia! Bây giwof anh còn nghĩ đến lời nói đùa đó của mình. Chắc
phải tìm cơ hội nói với anh...
Ngày ...tháng ...năm...
Hôm nay mình được nghỉ, anh vẫn còn đi làm. Mình tìm thấy tờ giấy ghi
chép cách làm canh cá chép trên bàn của anh, mình quyết định làm xem
sau. Làm xong, những hai tiếng... Ngày nào anh cũng vất vả như vậy...
Hôm nay, trong bữa cơm, anh có vẻ ngạc nhiên lắm:“Em khỏi bệnh rồi à?“.
Mình nói:“Đúng vậy! Anh đừng quá lo lắng cho em. Bệnh em khỏi rồi. Nhờ
anh hết đấy!“. Anh nói:“Em cười rất đẹp. Em cứ luôn cười thế nhé!“. Mình lại cười. Số lần mình cười hôm nay nhiều hơn nhiều hơn số lần mình cười cả năm qua rồi. Mình hôm nay phát hiện, mình bắt đầu yêu anh...
Ngày ...tháng...năm...
Bác sĩ nói mình không còn sống bao lâu. Thực ra mình cũng chẳng lo lắng
cho mình lắm. Nghe nói quê mình cũng thành làng ung thư rồi, mình cũng
bị cũng không phải lạ gì... Nhưng mình lo cho anh, anh sẽ sao đây?...
Cũng muộn vậy rồi anh chưa về. Anh nói anh đi liên hoan với cả phòng, sẽ về muộn, nhưng mình không nghĩ lại muộn thế này... Anh chưa từng buổi
tối không về nhà... Thôi kệ! Mình cứ phải suy nghĩ cách để anh đỡ sốc
đã...
Ngày...tháng...năm...
Gửi anh!
Em muốn anh đọc được những dòng này, có lẽ là bức thư duy nhất mà em có
thể gửi cho anh. Em thực sự rất hạnh phúc làm vợ anh. Vì thế em càng
không muốn anh đau khổ. Anh cũng biết bệnh tình của em rồi đúng không
[...] (đã có trong chap trước) Anh cũng đừng bao giờ nhắc đến em trước
cô gái đó. Không ai thích chồng mình nhắc đến người phụ nữ khác đâu, đặc biệt là vợ cũ. Cuối cùng, cảm ơn anh vì tất cả.