Từng mảnh của kí ức cứ thế liên tiếp trong đầu. Nó không phải như một cuộn phim, hoàn hảo thành một câu chuyện, mà chỉ là từng mảnh một, mỗi mảnh là một kí ức, một cảm xúc, rất khác
nhau, rời rạc, nhưng quá sinh động, quá đau đớn, chỉ có người trong cuộc mới hiểu.
Thầy... bu...
Vũ Lam...
Vũ Lam...
Vũ... Lam!
Là hắn! Chỉ vì hắn, tất cả tại hắn. Hiện tại hắn đang ở đây, ngay trước
ta! Cái nhìn của hắn là sao? Căm giận, không phục? Chính ta mới phải
chứ. Sao hắn có thể trước ta với ánh mắt đó? Ta không cam tâm.
''Giết hắn đi!''
Hiện tại nữ quỷ hoàn toàn quên hết mọi thứ xung quanh, quên cả trò ''xử
con ma'' mà mình mất cả đêm suy nghĩ. Lúc đầu là hoang mang, bất ngờ,
sau là không cam lòng, cuối cùng là thù hận. Chỉ thù hận mà thôi! Tất cả đau khổ dày vò suốt bốn trăm năm qua, khi là người, khi là ma, giờ là
quỷ, cứ thế cuộn lên, bao lấy hoàn toàn đầu óc.
Tất cả dòng sự thay đổi chóng vánh trong suy nghĩ đó, chỉ kéo dài chưa
đến một giây. Mắt nhìn thẳng vào gương mặt kia, không rời. Môi mỏng, da
mặt hơi sạm, cái gò má, cái cằm kia, đặc biệt là đôi mắt trong đầy tri
thức kia. Chính là Vũ Lam! Tên thư sinh đó!
Trong đầu hiện tại chỉ còn thù hận, nữ quỷ ko còn khống chế được bản
thân nữa, hai tay cùng vươn ra, yêu lực phát tán, bàn tay vô hình bóp
nghẹn cổ con ma kia. Hắn ta hiện giờ, quá bất ngờ trước hành động của
con bé Hạ An. Sự bất ngờ đó qua đi rất nhanh. Hắn không còn vẻ không cam tâm kia, mà hiện tại, chỉ còn là sợ hãi. Đúng, hắn rất sợ hãi. Đã chết
qua một lần, mọi đau đớn đã từng trải qua, nhưng bây giờ, hắn đang trong tay một con quỷ. Trong đau đớn, cả người hắn giẫy giụa không ngừng, hai tay cố víu cạy bàn tay vô hình kia ra khỏi cổ. Hắn như mờ ảo mà thực rõ ràng, trước mắt hắn, trong con bé Hạ An kia, một con quỷ nữ mặc kimono
trắng, hay tay vươn những móng đen xì, người gầy nhom hay chỉ là xương
khô bọc lớp áo, tóc dài bù xù bay rũ rượi. Thực sự là một con ác quỷ!
Con ác quỷ đó lại đang nhìn mình với con mắt căm giận nhất! Hắn càng sợ
hãi, càng đau đớn, càng giẫy giụa thêm.
Thân ảnh con ma càng mờ dần. Những âm thanh ''rắc rắc'', vỡ vụn, tiếng
luồng yêu khí như gió trong cơn bão,... nhưng nữ quỷ chẳng nghe thấy, mà cũng chẳng nhìn thấy. Sự hận thù trong tim đã che lấp tất cả rồi.
''Cheeng!''.
Một âm thanh bất gờ phá tan luồng yêu khí dữ dội.
-Tuyết Tuyết!
Thần chết hét lên, lưỡi hái nhanh chóng bay về phía hồn ma sắp hồn siêu phách tán kia, biến mất.
Nữ quỷ khựng lại, vẫn chưa hoàn lý trí, trong đầu vẫn chỉ những câu
''Giết hắn đi!'' liên tiếp. Nữ quỷ vội muốn chạy đuổi theo hồn ma kia
biến mất, nhưng lại bị thần chết cản lại.
-Ngươi tỉnh lại đi!
-Thả ta ra! Ta phải giết hắn! Ta phải giết hắn! Giết hắn ta!..
Nữ quỷ cố dùng sức ra khỏi thần chết, miệng không ngừng la hét ''giết
hắn!“. Thần chết chỉ còn cách ôm thật chặt cả người nữ quỷ vào lòng
mình. Ngược lại nữ quỷ bị ôm chặt càng phóng yêu lực hơn. Thần chết
''hự'' nhẹ một tiếng, nhưng vẫn không buông ra.
-Thả ta ra! Ta phải giết hắn!...
-Hắn chết rồi! Ngươi tỉnh cho ta!
Nữ quỷ vẫn thế không nghe thần chết nói gì, vẫn tiếp tục la hét và dùng yêu thuật muốn đuổi theo:
-Ta phải giết hắn! Chính hắn đã giết thầy bu ta, chính hắn mà ta phải
biến thành quỷ! Ta phải giết hắn! Thả ra! Hắn giết thầy bu ta! Hắn phải
chết! Tại sao? Tại sao hắn lại ở đây? Trước mặt ta như thế? Ta muốn giết hắn!...
Thần chết hơi sững người lại, vẫn tư thế ôm khóa chặt tay nữ quỷ:
-Đào thị, làm ơn, em tỉnh lại đi!
-Ta phải giết hắn! Hắn khiến ta ra nông nỗi này. Vì ai mà ta bị biến
thành dã quỷ. Còn hắn, hắn là kẻ ác, là loại súc vật, thầ bu ta vì hắn
phải chết! Tại sao hắn lại được đầu thai! Ta muốn hắn chết! Nỗi đau
trong bao năm của ta! Hắn ta! Vũ Lam đó, tại sao...?...Híc... híc!.. Tại sao...?
Nữ quỷ từ la hét inh ỏi rồi cứ thế thút thít khóc, cũng không phóng yêu
thuật nữa. Nước mắt rơi lã chã, xuống áo đen của thần chết.
-Tại sao? ...híc!... Tại sao...?...
Tiếng kêu đều đặn với tiếng nấc thỉnh thoảng, càng ngày càng nhỏ dần.
Thần chết giảm bớt lực ôm, nghe những âm thanh đều đều, bỗng thở dài.
Nhẹ nhàng, thần chết ghé đầu thấp hơn, giọng buồn:
-Xin lỗi... Ta nhất định cố gắng bù đắp cho em... Xin lỗi...
Nữ quỷ thin thít khóc, vẫn chẳng thèm để tâm những âm thanh xung quanh,
nên chẳng nghe thần chết nói gì. Nước mắt đã khô, để lại những dòng
ngoằn nghoèo trên gương mặt, tóc bết. Nữ quỷ cứ thế từ từ thiếp đi.
Nhận thấy kẻ trong lòng im lặng lâu quá, thần chết từ từ mở tay ra nhìn, thì thấy ai kia ngủ rồi. Thở dài. Lưỡi hãi đột nhiên xuất hiện. Thần
chết nhìn thấy, nhưng chẳng them bận tâm, coi như đó là chuyện thường.
Nhẹ nhàng thay đổi tư thế, bế nữ quỷ nằm ngay ngắn trên giường, quay lại nhìn cả căn phòng.
Tan hoang? Chưa đủ để miêu tả. Nói chung, căn nhà trong trạng thái chỉ
chốc nữa thôi là sẵn sàng đổ sụp thành các mảnh. Lại nhìn ra cậu bé Hạ
Anh đang nằm ở kia, may mắn vị trí không có thương tổn gì.
Lưỡi hái đen bóng từ từ bay đến chỗ thần chết. Thần chết biết nó đang hỏi han mình. Khẽ cười. Nhưng mặt chẳng giống cười.
-Tuyết Tuyết, không cần lo.
Cái lưỡi hái vẫn lơ lửng bay trong không trung. Thần chết từ từ vươn ay ra. Lưỡi hái nhanh chóng bay đến, nằm gọn trong tay.
Từ từ nhắm mắt lại (... anh đeo kính mà, không biết anh nhắm mắt hay ko
đâu) , giơ lưỡi hái lên, đọc một câu thần chú dài ngoẵng. Ánh sáng vàng
hiện ra. Căn nhà dần dần khôi phục trạng thái cũ.
Thần chết buông tay. Lưỡi hái nhanh chóng bay ra chỗ cậu bé Hạ Anh, và
cngf cậu bé biến mất. Trước khi đi, nó có ngoảnh lại một chút.
Thần chết xoa xoa ngực. Lúc nãy ôm chặt nữ quỷ, bị đấm còn bị hứng yêu
lực nữa. Tiêu hao rất nhiều thần lực. Nếu không vì thế dã không dùng
thần chú sơ cấp rồi. Tiến đến gần, nhìn cô bé nhỏ nhắn ngủ trên giương,
gương mặt hiện lên nét mệt mỏi. Thần chết đứng nhìn, thở dài.
Sáng hôm sau...
Nữ quỷ uể oải mở mắt ra, đã thấy ngay tay mình bị ai đó nắm. Quay ra nhìn.
-Thần chết...
Giọng nói yếu ớt, nữ quỷ nhìn ra tên thần đáng ghét kia buông tay mình, bay lơ lửng khoanh tay dáng vẻ quen thuộc.
-Ngươi cuối cùng cũng dậy.
Thần chết lại giở giọng cợt nhả, nhưng nghe kĩ thì có gì không đúng lắm, mà nữ quỷ cũng mệt nên chẳng thèm để ý cái chi tiết cỏn con đó.
-Ngươi... sao rồi?
Nữ quỷ trong đầu từ từ nhớ lại chuyện hôm qua, môi có nhếch lên chút:
-Chẳng sao cả. Hắn ta...
-Không phải hắn ta.
Nữ quỷ hơi sững lại, nhìn tên thần. Thần chết từ từ đáp chân xuống, vẫn tiếp tục nói:
-Không phải hắn ta. Con ma đó chết được năm ba năm rồi. Ngươi nghĩ đầu
thai thì gương mặt vẫn không đổi à? Mà con ma đó, kiếp trước hình như
kéo xe cho bọn nhà giàu. Ngươi...
Từ từ quay ra, cố nắm bắt tâm lý của nữ quỷ. Chỉ thấy nữ quỷ cúi đầu, giọng uể oải, mệt mỏi:
-Ta cũng đoán vậy. Hắn gây ra tội lớn vậy, sao dễ dàng đầu thai vậy chứ? Ta còn chưa đầu thai mà. Haizz, con ma hôm qua... tội nghiệp ngươi! Mà
hắn đâu rồi?
Thần chết hơi trầm ngâm chút, rồi tiến đến phía giường, ngồi xuống:
-Giao hắn cho Thần Chết xử lý rồi. Suýt nữa gây ra tội lớn đó!
-Hứ! Khỏi nhắc!
Đột nhiên nữ quỷ nhớ ra gì đó, quay ra:
-Ơ mà, ngươi ko phải Thần chết à?
Ba vạch đen! Nói bao nhiêu lần rồi, anh đây là Thần hướng dẫn quỷ nguyện ước hẳn hoi, sao toàn bị hiểu nhầm tên vậy? Tội nghiệp gã Thần chết
thực, có cái tên cũng bị người ta cướp!