Em Là Nữ Quỷ!

Chương 7: Chương 7: Tiệm cà phê




-A! Chị Lan thực sự rất rất tốt bụng. Thường xuyên giúp đỡ mọi người! (mơ màng)

-Cô Lan thực sự rất xinh đẹp, lại dịu hiền, con nhà gia giáo!

-Chị Lan ư? Chị ấy rất dễ thương! Ai cũng yêu quý chị ấy hết! Còn nhớ ngày đầu tiên đi làm, chị ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều!

-Con bé Lan phòng kinh doanh đúng không? Con bé thật tốt, đối xử với ai cũng chu đáo hết! Chỉ tiếc đến giờ vẫn chưa có chồng...

...

Vô số những điều khen ngợi về cô gái tên Lan này. Lúc nào cũng là dịu dàng, chu đáo, hiểu chuyện, lễ phép, gia đình đàng hoàng,... Không giống chút gì về hình tượng hồ li tinh cướp chồng cả!

Khụ! Chính là ta cũng không có ý định nói xấu người ta. Chính là bản chất ta...khẩu xà tâm phật! Không nói điều khó nghe không được..., nhưng thực ra tâm hồn rất thiện lương nhé! Chỉ không hiểu sao tu luyện, ăn năn, làm đúng pháp luật từ thiên pháp đến pháp luật trần gian mà cuối cùng bị trở thành quỷ thế này...

Khoan khoan! Nói chuyện chính! Sau cả buổi sáng lăng xăng đến công ty của gã chồng (dĩ nhiên là hỏi địa chỉ từ tên chồng) hỏi han về cô Lan kia từ bác bảo vệ đến cô tạp vụ, từ cô tạp vụ đến nhân viên ma-ket-tinh, từ nhân viên ma-ket-tinh đến bác gái lao công, từ bác gái lao công đến anh chàng nhân viên phòng hành chính,...nói chung là gần như hỏi hết các phòng ban, chỉ riêng ông giám đốc công ty hôm nay đi công tác tận đâu là không có cơ hội diện kiến, nếu ông ta ở công ty chắc nữ quỷ cũng hỏi cho bằng được. Mà thực ra sau khi hỏi cô nàng luôn được hỏi một câu như thế này:

-Sao cô lại hỏi về cô Lan vậy?

Và nữ quỷ trả lời:

-Tôi là fan hâm mộ của cô ấy!

Hừ! Mấy người toàn nói tốt về cô ta như vậy chắc cũng là fan cuồng của cô ta đi. Muốn hỏi được chuyện mấy người này tốt nhất cũng nên biến mình thành cùng loại với họ.

Mà mấy nhân viên trong công ty cũng rất sẵn sàng trả lời những câu hỏi đó đi. Sau khi nữ quỷ rời đi rồi, một vụ tán chuyện lại nổi lên.

-Này, người này hình như khác với những người trước đi! Có chắc như lần trước là tìm hiểu đối tượng kết hôn thông qua tìm hiểu đánh giá của đồng nghiệp không vậy?

-Cũng có thể là fan hâm mộ thật!

-Hay là đối tượng bắt cóc đi!

-Con bé này, lại nói linh tinh rồi! Chắc chắn là tìm hiểu đối tượng kết hôn. Có phải một lần đâu!

-Đúng vậy đó! Chúng ta giúp chị Lan như vậy, mong chị ấy tìm được đối tượng tốt! Dù sao chị ấy thực sự rất tốt...

-...Nhưng mà cô gái kia gọi chị Lan ra làm gì? Em vừa báo là chị ấy chạy ra luôn.

-Trẻ con trẻ mỏ, không cần xí chuyện người ta như thế chứ!

Tiệm cà phê...

Nữ quỷ chọn một vị trí thoáng đãng, gần cửa sổ, gọi một tách cà phê nguyên chất với một cốc sữa nóng. Ngắm nhìn cảnh ngoài kia, ánh mắt xa xăm. Nhấc tách cà phê lên, nhấp chút. Trời ạ! Sao đắng thế này? Biết trước gọi bánh kem cho rồi. Nhưng tiệm cà phê mà không gọi cà phê có phải hơi khác người không? Hừ! Vốn dĩ ta khác người, ta là quỷ mà! Sao phải chú ý đến ánh mắt của con người chứ! Chờ đến khi đầu thai hãy suy nghĩ đến!

Vẻ mặt nữ quỹ khẽ nhăn nhó. Một tà váy xanh tha thướt bước vào quán cà phê, thu hút ánh nhìn từ các khách hàng.

-Em chào chị.

Nữ quỷ ngẩng đầu lên nhìn. Gương mặt trái xoan. Đôi mắt khẽ rung. Mái tóc thả nhẹ trượt xuống trước ngực. Bộ tân thời màu lam tha thướt. Trên áo còn có gắn tên. Rõ ràng là một bộ đồng phục đi.

-Cô ngồi đi.

Cô gái ngồi xuống, nhưng rõ ràng lúng túng, có vẻ khá căng thẳng.

Nữ quỷ cười khẽ, nhưng ngay lập tức trở lại bình thường.

-Cô biết tôi gọi cô đến có chuyện gì không?

-...Em...em xin lỗi...

Sao vẻ mặt cô ta cứ như bị mình ức hiếp vậy?

-Cô thôi xưng “em” được không? Lớn hơn tôi một tuổi mà còn xưng em. Nghe cứ như vợ nhỏ nói chuyện với vợ lớn vậy!

Sựng người! Một giọt mồ hôi bất giác rơi xuống.

-Còn im lặng cái gì? Không mau uống sữa đi! Cô không nghĩ đến cô thì cũng phải nghĩ đến đứa bé chứ! Cứ căng thẳng thế ảnh hưởng không tốt đến đứa bé đâu.

Mồ hôi trên trán càng nhiều hơn. Sao chị ấy lại biết mình mang thai, chẳng lẽ anh Sơn cũng biết? Hôm qua mình còn chưa nói mà...

-Em...

-Hử?

-...Là tôi cảm ơn...

Nếu chị ấy không muốn nói thì thôi. Nhưng chị ấy đến đây, chẳng lẽ...

-Vậy thì uống đi. Tôi cũng không muốn bị coi là không lễ phép với người bề trên.

Hừ! Cuối cùng cũng chịu uống. Nghe nói phụ nữ mang thai phải uống sữa mới tốt. Hình như không khí có vẻ tự nhiên hơn rồi.

-Tôi đã nghe chồng tôi nói rồi.

Cô gái lại giật mình, ngẩng mặt lên:

-...Em...em xin lỗi...Là em đã sai. Anh chị đang hạnh phúc ...Em không thể. Em hứa sẽ không làm phiền anh chị. Con em em sẽ nuôi...

-Cô định để đứa bé không cha hả?

Tức giận rồi đó! Cứ để ta phải hét lên như thế sao? Vẻ mặt ngươi như vậy không phải tố cáo ta vợ lớn ức hiếp vợ nhỏ sao?

-Em không...

-Vậy là được rồi. Tôi đi thẳng vào vấn đề. Trong khi tôi nói tốt nhất cô nên im lặng lắng nghe.Không thì vừa nghe vừa uống sữa cũng được. Bằng tiền cả đấy, tuyệt đối không được lãng phí. Trước tiên, cô nghĩ sao về anh Sơn?

-...

Thấy cô gái vẫn im lặng ngơ mím chặt môi nhìn mình. Nữ quỷ không hiểu. Sao không nói? Chẳng lẽ còn muốn ta mắng thêm nữa. Đã mang thai rồi phải nghĩ đến đứa con chứ, nghe người ta mắng nhiều cũng đâu tốt. Cái thai là sự gắn kết hai đối tượng này đấy. Rất quan trọng!

Nữ quỷ cũng im lặng một hồi theo. Hai người nhìn nhau. Tiếng nhạc nhẹ nhàng và những tiếng nói chuyện xôn xao trong quán.

-Được rồi! Đến khi tôi hỏi cô có thể trả lời.

Khụ khụ! Chẳng lẽ vì lúc nãy mình nói cô ta không nói nên cũng im lặng luôn? Ngoan quá vậy!

Cô Lan này thực ra cũng chỉ là chưa biết nói gì thôi, nên chờ xem nữ quỷ nói thêm gì.Cô nghe qua cách nói chuyện cũng đoán được cô vợ chỉ là thẳng thắn quá mức, cũng không phải xấu tính gì. Dù sao chính là mình sai...

-Anh Sơn rất tốt...

Bất chợt có câu trả lời. Nữ quỷ vui vẻ. Rất tốt! Có vẻ có cơ hội! Nữ quỷ rất hài lòng với câu trả lời kia.

Cô gái liếc nhìn nữ quỷ, thấy ánh mắt sáng lấp lánh kia chằm chằm nhìn mình, lập tức dự cảm không lành, vội nói:

-Anh Sơn tốt với tất cả mọi người! Em nói rồi, em không có ý định gì với anh ấy...

Có tự trọng! Không muốn phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Coi như với khái niệm “vợ tốt “ cô ta cũng thuộc vào.

-Tôi hiểu rồi. Vậy câu hỏi nữa. Cô có yêu anh Sơn không?

-Không!... Anh Sơn đã lập gia đình, sao em có thể...

- Nhưng tôi thấy hắn ta rất tốt. Sao cô không yêu chứ? À, vì cô ngại đúng không. Nói thẳng luôn Về bệnh tình của tôi không biết cô có rõ không, nhưng sự thật là tôi không sống được bao lậu nữa. Tôi cũng không phải cố chấp đi. Anh Sơn còn trẻ, hơn nữa tình trạng cũng không tệ, chúng tôi cũng không có con cái, việc anh ấy kết hôn sau khi tôi chết là việc chắc chắn sẽ xảy ra. Tôi chỉ là đang lo lắng không biết người sống nửa cuộc đời của anh ấy có tốt không. Thật ra tôi rất lo. Cô Lan này, nếu cô thật sự có cảm tình với anh Sơn, tôi cũng không phải là muốn bắt buộc, mà còn cả chuyện đứa bé nữa... Cô thực sự nghĩ rằng mình đủ khả năng để một mình nuôi dạy đứa bé sao? Đó chính là điều không thể. Dù sao một con người cũng cần có tình thương của cả cha cả mẹ. Tôi cũng từng chứng kiến không ít đứa trẻ vì từ nhỏ không có cha, một là không tin vào đàn ông, hai là họ thường có khuynh hướng làm mẹ đơn thân giống như chúng đã từng trải qua. Về góc độ tâm lí cũng ảnh hưởng đến nhận thức của con trẻ sau này...Haizz! Được rồi. Cô Lan, cô có thể suy nghĩ thêm. Ngày mai lúc mười một giờ trưa có thể đến nhà tôi chút được không? Dù sao mai cũng là ngày nghỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.