Hùng Bảo Đình một bên lén thò tay lấy trộm một miếng khoai tây chiên đặt trên bàn của Quả Quả, hỏi “Tập đoàn Phương thị nổi tiếng là nơi khó vào, lần này đăng tin tuyển dụng cũng chỉ mang tính hình thức thôi. Thực tế muốn vào được đó đều phải có cái khác. Hay là người nhà cậu lén đi cửa sau a?”
Tiêu Quả Quả thật khẳng định lắc đầu “Không có khả năng, nhà mình tất cả là do anh mình làm chủ, ba mẹ mình chắc chắn không làm chuyện này sau lưng anh mình được! Ngày hôm qua mình có gọi điện cho ba ba, nhưng anh ấy treo máy không cho gặp, thật là tức chết mà! Hai người bọ họ thật là làm cho mình khốn khổ mà!”
Bất quá, dù có xảy ra chuyện gì, Tiêu Quả Quả cũng lấy lại tinh thần một cách nhanh chóng “Đi xem thử chứ, cũng đâu có mất miếng thịt nào!”
“Cậu muốn đi thật à?” Diệp Vi hỏi
“Sao vậy?” Quả Quả khó hiểu
Vẻ mặt Diệp Vi lo lắng nói “Không có gì, nghe nói tập đoàn Phương thị yêu cầu rất cao. Quả Quả, cậu đừng trách mình nói thẳng, là bạn bè mình mới nói những lời này, mình cũng chỉ là sợ cậu gặp phải những chuyện khó xử này, hôm qua mình đi phỏng vấn, gặp phải một nữ sinh bị nói những lời thật khó nghe…”
Nhất thời cả phòng kí túc xá liền im lặng…
Lời nói của Diệp Vi không sai, cuối cùng lại làm cho người ta xấu hổ. Không chỉ có Tiêu Quả Quả, mà mấy hôm nay Hùng Bảo Đình cũng đã gặp phải tình huống này rồi.
Tống Kiêm Giai dừng gõ chữ lại, nói thật thoải mái “Cầu Cầu không sao cả, đi thôi, cậu so với một số người gầy còn đẹp mắt hơn. Mình thấy cậu là người mập mạp đẹp nhất. Nếu Phương thị vì chyện này mà từ chối cậu, thì xem ra công ty này cũng chẳng có gì tốt đẹp!”
Hùng Bảo Đình gật đầu thật mạnh, người vừa béo mà lại vừa có khí chất như vậy chỉ có thể là Tiêu Quả Quả.
Cô ấy không giống người khác bởi vì mình béo mà tự ti, biết phối hợp quần áo, có phẩm vị, thành tích học tập lại tốt, tính tình vui vẻ, ở trong trường nhân duyên cũng thật tốt.
Tiêu Quả Quả khụt khịt mũi “Cảm ơn nha Nhị Nha.”
Diệp Vi cầm túi sách đi ra cửa “Tùy các cậu thôi, đến lúc nghe những lời nói khó nghe, đừng tìm mình khóc lóc.”
*
Lần này tập đoàn Phương Thị thông báo tuyển dụng qui mô lớn, trước mắt phần lớn các vị trí khác đều đã tuyển được người, duy nhất chỉ còn lại trợ lí tổng giám đốc là chưa có ai thích hợp.
Nghiêm túc mà nói, không phải là không có ai thích hợp, mà chỉ là không ai làm cho tổng giám đốc hài lòng.
Đã phỏng vấn vài người nữ, tất cả các phương diện đều tốt, diện mạo và khí chất cũng ok, hai giám khảo nghĩ đã có thể kết thúc, nhưng ngặt nỗi đại Boss không lên tiếng, đành phải tiếp tục phỏng vấn. Trong lòng không khỏi thầm mắng, ánh mắt của ông chủ cũng quá cao đi, như vậy mà còn không chịu, chẳng lẽ lại muốn thiên tiên sao.
Lúc Tiêu Quả Quả đến, phía trước cô còn có 5 người, lúc cô ngồi xuống, cả 5 người đều liếc nhìn cô, sau đó nhanh chòng quay lại.
Trong lòng 5 người này đều có chung một suy nghĩ, xem cái dáng người này, chắc chắn sau lưng có chổ dựa vững chắc, bất quá chổ dựa vững chắc cũng không thể đỡ nỗi thể trọng của cô ấy, bất quá cũng chỉ đến vòng này thôi….
Nửa giờ sau, rốt cục cũng đến phiên Tiêu Quả Quả, lúc nãy nghe hai nữ sinh kia bàn tán, vị trí trợ lí này có biết bao người dòm ngó, trong lòng cô hết sức khẩn trương.
Trong phòng hội nghị, cái người đang bị các nhân viên cấp dưới oán thầm trong bụng đang dựa lung vào ghế, buồn chán xoay xoay bút trên tay, khoảnh khắc người cuối cùng bước vào cửa, trong con mắt phát ra tia sáng khó ai phát hiện.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu lên da thịt trắng mịn, đôi mắt hơi hơi khẩn trương cùng với đôi mắt hơi hồng hồng đêm ấy trùng lặp lên nhau… đi mỏi gót không thấy, lại dể dàng cho mình tìm được như vậy.
Lúc hai người phỏng vấn nhìn thấy cô hơi kinh ngạc nhìn nhau, sau đó đưa mắt nhìn Phương Cảnh Xán. Lần này những người được phỏng vấn là do ông chủ tự mình chọn. cái người này… cũng là?
Hai người thấy sắc mặt Phương Cảnh Xán bình tĩnh không có gì là không ổn, liền dự định hành phỏng vấn theo trình tự, không nghĩ tới ông chủ mấy ngày hôm nay không nói gì giờ lại chủ động mở miệng đưa ra hỏi.
Phương Cảnh Xán ngẩng đầu, hai tay đang vào nhau đễ trên bàn hỏi “Tiêu tiểu thư, lí lịch cá nhân của cô chúng tôi đã biết rồi, không cần lặp lại,bây giờ chỉ đơn giản cô hãy trả lời cô có gì hơn những người khác thôi.”
Tiêu Quả Quả nhìn ngời nam nhân đang nói chuyện, bị vẻ bề ngoài chói mắt của hắn làm cho đầu hơi choáng váng….
A, bộ dạng người đàn ông này…. Cũng thật tốn cơm.
Nếu lúc này có Tống Kiêm Giai ở đây, nhất định sẽ đưa ra một bàn tay, sau đó nói với người ít học như cô, có một thành ngữ gọi là “sắc đẹp có thể thay cơm”!