Tô Viên Viên vừa từ bên ngoài về nhìn thấy Tư Hạ Nhĩ liền cúi đầu chào một tiếng, sau đó thả túi xách, nằm vật ra ghế. Tư Hạ Nhĩ quẳng cuốn kịch bản trên tay xuống, nhảy tới cạnh Tô Viên Viên nhe răng cười hề hề, tay chọt vào người Tô Viên Viên khiến cô ấy đang nhắm mắt liền phải nhanh chóng bật dậy, vồ lấy túi xách quẳng sang cho cô.
“ Chị tự lấy đi, em đang mệt lắm, qua đến giờ chưa được ngủ tí nào.” Nói xong lăn ra ngủ như chết.
Tư Hạ Nhĩ ôm cái túi xách của Tô Viên Viên đi vào phòng mình, mặc kệ cô ấy ngủ, dù sao tâm điểm chú ý của cô đều nằm ở đây rồi.
Đóng cửa phòng cẩn thận, Tư Hạ Nhĩ mang đĩa ghi hình lấy được từ trong túi Tô Viên Viên cho vào máy tính, sau đó vài thao tác đơn giản trên màn hình liền xuất hiện ánh sáng mờ mờ, hiển nhiên là căn phòng vip khách sạn Hoa Đồng. Nhìn dáng người bước vào, không khó đoán được anh ta là Phùng Dật, ca sĩ hạng hai công ty giải trí Anh Thần.
Tư Hạ Nhĩ xoa xoa thái dương, ca sĩ hạng hai như này thực ra không phải hứng thú của cô, nhưng mà người đàn ông này hai ngày trước đã dám xúc phạm Tô Viên Viên, cô liền ra tay thay cô ấy trừng trị, cứ cho là em gái tiểu Tô không để ý nhưng cô nhất định không cho qua.
Tư Hạ Nhĩ nhìn màn hình, thật lâu la, Phùng Dật cứ đi đi lại lại, hết vào nhà tắm lại vào nhà bếp, không biết làm gì. Tư Hạ Nhĩ không kiên nhẫn bấm nút tua nhanh, vừa được mấy giây liền thấy trong phòng bếp một bóng người hiện ra. Tư Hạ Nhĩ miệng giật giật, không phải nói là đợi trong phòng sao? Lại chạy tới nhà bếp làm gì.
Bóng người Phùng Dật cúi xuống bế Châu Nhược Nhược lên tay, hiển nhiên mang tới phòng ngủ. Tư Hạ Nhĩ nghĩ thầm: hóa ra anh cũng không hoang dã như tôi tưởng.
Phần tiếp theo là đoạn chính, vì không thể công khai toàn bộ nên cô chỉ chọn những phần chủ chốt, thấy mặt Phùng Dật nhưng tuyệt đối không để lộ Châu Nhược Nhược, hơn nữa nhất định phải có hành động cầm thú của anh ta.
Châu Nhược Nhược cũng được coi là một mĩ nhân xinh đẹp, kĩ năng diễn xuất của cô ấy cũng rất tuyệt vời, mới vừa nãy còn nằm im mặc cho Phùng Dật bế đi, đối phương vừa đặt xuống lập tức cong chân ôm lấy, dùng hai chân kẹp ngang người hắn, tay quàng lấy cổ liếm láp. Bởi vì Châu Nhược Nhược mặc váy ngắn cho nên lúc dang chân ra váy liền bị tốc lên, địa phương bí mật nhằm đúng vị trí của Phùng Dật chạm vào làm cho xuất hiện cương cứng. Mông nhỏ của Châu Nhược Nhược lại không ngừng uốn éo, mỗi lại liên tục chà sát, nam căn bị kích động tận cùng nhanh chóng mất đi khống chế. Hơn nữa, Phùng Dật uống rượu. Đàn ông trong men say đặc biệt cầm thú đến nhường nào.
Châu Nhược Nhược lập tức bị đẩy xuống giường, vai áo trễ ra hơn nửa, lộ một bên áo ngực màu đen quyến rũ che dấu hai gò đồi phập phồng.
Phùng Dật cổ họng khô khốc, vội vàng cởi bỏ áo choàng tắm, áp sát người vào Châu Nhược Nhược tay đặt lên gò đồi sau lớp áo ngực của cô nhào nặn, nam căn cách địa phương bí mật một lớp vải mỏng. Châu Nhược Nhược kích động anh ta, “ Ưm ...ưm...” mấy tiếng, sau đó giọng điệu khó chịu :
“ ...Muốn....A...khó chịu quá...vướng quá...”
Tư Hạ Nhĩ nhìn bọn họ không có cảm xúc gì, chỉ hơi nhíu mày. Không lẽ Phùng Dật không có tiền đồ như vậy? Quần áo cũng không định cởi ra? Trong hoàn cảnh này Tư Hạ Nhĩ có suy nghĩ như vậy cũng thật bái phục, chỉ là nhìn từ góc độ khách quan cô chính là kẻ thứ ba biến thái, còn muốn chỉ đạo nữa?
Quả nhiên, Châu Nhược Nhược vừa nói, váy áo trên người liền bị xé toạc ra, người đàn ông phía trên ma mị nói:
“ Đúng là vướng víu.”
Trên người Châu Nhược Nhược lúc này chỉ còn mỗi áo ngực và quần lót, tất cả đều đen, lưới mỏng ẩn hiện cảnh xuân bên trong.
Phùng Dật đưa tay đến, muốn tháo bỏ lại bị Châu Nhược Nhược giữ tay lại, uốn éo:
“ Đừng, như thế này...rất thú vị.” Vừa nói lưng vừa cong lên, đưa nơi bí ẩn tới gần nam căn của Phùng Dật. Hắn lúc này bị cô hoàn toàn làm mất khống chế, biến thành cầm thú khát tình. Bàn tay to lớn đặt vào giữa hai chân Châu Nhược Nhược xoa nắn, lớp lưới mỏng nhanh chóng bị sự cuồng nhiệt xé rách tan tác không còn một mảnh, quần lót từ từ tuột xuống. Phùng Dật ma mị đùa giỡn:
“ Không phải anh xé, nó tự rơi xuống....”
Châu Nhược Nhược dang tay nắm lấy cổ hắn, ấn xuống khe hở giữa hai gò núi, rên rỉ kích động:
“ Ưm...nhanh lên...không chịu nổi nữa rồi.”
Không biết từ lúc nào áo ngực đã đâu mất, có lẽ do Châu Nhược Nhược chủ động cởi.
Phùng Dật cắn cắn đỉnh đồi nhỏ của Châu Nhược Nhược , một tay xoa bóp, một tay đã luồn xuống bên dưới, thuận lợi lọt vào hang sâu bí ẩn. Châu Nhược Nhược á lên một tiếng. Phùng Dật liền thỏa mãn:
“ Chỗ này mới đúng, có phải rất muốn không?”
“ Ưm...Muốn, rất muốn...”
Phùng Dật nâng người lên, mấy ngón tay khuấy động bên trong từ từ rút ra. Châu Nhược Nhược nhanh chóng thấy trống rỗng liền cong mông lên níu giữ. Phùng Dật cắn cắn vào cổ cô, tà tà mị mị:
“ Nhiêu đó, làm sao thỏa mãn em,,ngoan, anh muốn em tự tìm vật lấp đầy...”
Châu Nhược Nhược khó chịu cực điểm, khuôn mặt Phùng Dật từ lúc nào đã đặt sát cửa động của cô, lần này dùng lưỡi khuấy đảo, thuận tiện uống trọn dịch mật từ bên trong chảy ra.
Châu Nhược Nhược lại “ Ưm. ..ưm...”
“ Không phải, không đủ.”
Phùng Dật ngẩng đầu:
“ Vậy em tự mình tìm đi.”
Châu Nhược Nhược bật người lên, không ngờ vị trí vô cùng chuẩn xác, đụng trúng nam căn, sau đó bị đâm nhẹ vào.
“ Tìm thấy chưa?”
“ Ưm...Rồi, là nó.” Nói xong dùng tay bắt lấy, nhằm cửa động đâm vào.
Tư Hạ Nhĩ đột nhiên thấy kì quái.
“ A, em thật thông minh.” Phùng Dật vừa nói vừa đâm sâu vào. Châu Nhược Nhược bất ngờ kêu lên:
“ Quá rồi, quá rồi, anh mau ra đi, một chút...rồi lại vào.” Không ngờ Phùng Dật thật sự dút ra.
Lúc này hai người đang đứng dựa vào tường nên thời điểm đó thân thể Châu Nhược Nhược đổ xuống.
“ Trống...rất Trống, không phải một chút thôi sao...A...rất khó chịu, mau vào lại đi...”
“ Ngoan...ngậm lấy nó, sau đó tôi sẽ vào.”
Châu Nhược lập tức ngậm lấy. Phùng Dật thừa cơ phát tiết. Miệng nhỏ đầy dịch vội vàng nhả ra.
“ Không được nhổ...uống hết.”
“ Ưm...hết rồi...vào đươc chưa?”
“ Tốt lắm.”
Phùng Dật dựng người Châu Nhược Nhược lên, dùng nam căn cương cứng đâm vào.
“ Á....á...”
“ Sao...muốn Tôi rút ra không?”
Châu Nhược Nhược lập tức lắc đầu:
“ Không muốn, ....đừng...”
“ Vậy sâu hơn nhé. . .Em chịu nổi không?”
“ Chịu được...rất thích...”
Phùng Dật lập tức đâm sâu vào.
...
Tư Hạ Nhĩ đang xem đột nhiên phát hiện có người bên cạnh. Tô Viên Viên vừa nhìn thấy màn hình liền hét toáng lên:
“ A....Nhĩ Nhĩ chị đúng là biến thái!”
Tư Hạ Nhĩ đá cho Tô Viên Viên một cái, giận dữ nói:
“ Biến thái cái đầu cô! Còn không phải đang chỉnh sửa cảnh sao?”
Tô Viên Viên lồm cồm bò dậy, thắc mắc:
“ Chỉnh sửa cái gì?”
“ Cắt mặt Châu Nhược Nhược ra.”
“ Sao phải cắt? Em là muốn bẫy cô ta mới cho uống thuốc kích thích, cắt làm gì?”
Tư Hạ Nhĩ há mồm:
“ Không phải bẫy Phùng Dật sao? Châu Nhược Nhược là người nhà mà.”
Tô Viên Viên dí đầu Tư Hạ Nhĩ một cái:
“ Có phải chị lẫn rồi không? Chỗ chúng ta họ Châu chỉ có Châu Liên, đào đâu ra Châu Nhược Nhược, cô ta dám dụ dỗ đàn ông của em, thuận tiện thấy Phùng Dật ngứa mắt liền bẫy luôn hắn. “
Tư Hạ Nhĩ đầu đầy hắc tuyến:
“ Như vậy, Châu Nhược Nhược là...”
“ Gái bán hoa, diễn viên hạng hai của Anh Thần.”
Tư Hạ Nhĩ ngáp một cái sau đó đóng máy tính lại:
“ Không nói sớm, làm nãy giờ mất công xem thứ vô bổ.” Còn thắc mắc vì sao cô ta có bộ dạng cuồng nhiệt như vậy.
Thấy Tư Hạ Nhĩ chuẩn bị nằm xuống Tô Viên Viên liền nhào tới ghé sát mặt vào cô cười gian:
“ Nói thật đi, chị có bị ướt không?”
Nói xong liền bị Tư Hạ Nhĩ đá bay. Thực ra lần đầu xem cũng rất xấu hổ, mặt đỏ bừng bừng, liên tưởng lung tung, lâu dần quả thật không có cảm giác gì. Có điều, không phải cô đóng cửa cẩn thận rồi sao? Tô Viên Viên leo vào thế nào? Lại nhớ ra hình như quên cài then, sau đó lập tức ra cài lại mới yên tâm nằm vật xuống giường ngủ. Xem thứ hại não như vậy quả nhiên hao tổn nguyên khí.