Em Là Sinh Mệnh Của Anh

Chương 29: Chương 29




Cô mở cửa bỗng sững người thấy Văn đang đứng phía cửa sổ ở phòng làm việc nhìn ra ngoài đường. Cô không nghĩ cuộc họp của anh lại diễn ra nhanh chóng đến vậy.

- Nhiên, em đi đâu về thế?

Anh vừa hay xoay người về phía cô, như có phản xạ cô nhoẻn miệng đáp:

- Em đi ra ngoài định mua ít quần áo mặc nhưng không có cái nào hợp.

Anh gật đầu nói:

- Phải rồi, mấy tháng nữa bụng em to lên rồi. Để chiều anh chở em qua mấy cửa hàng quần áo bầu để mua.

Cô không muốn từ chối vì sợ anh nghi ngờ đành miễn cưỡng đáp:

- Vâng.

Nói rồi cô đi về phía trong, đặt túi xách xuống, tiện thể lấy chiếc card visit nhét vào túi quần.

Cô ngồi được một lúc anh mới vào, cô không muốn nói chuyện với anh, cảm giác đối mặt lúc này càng trở nên gương gạo giả tạo bèn nói:

- Văn, cho em nằm ngủ một chút.

Anh gật đầu, ngồi lên ghế rồi kéo đầu cô nằm lên chân mình. Cô cảm nhận rõ mùi thơm của cơ thể quen thuộc. Hai tay cô buông xuống dưới, không dám thở mạnh, cũng không dám ngủ, chỉ nhắm nghiền mắt giả vờ ngủ.Anh ngồi gõ máy tính, cô nằm lên đùi anh. Hình ảnh này đã từng quen thuộc đến thế nào, vậy mà hôm nay nó lại trở nên xa lạ vô cùng. Cả ngày hôm đó trừ buổi trưa ăn cơm, cô và anh nói chút chuyện, còn gần như cô đều lấy cớ ngủ để không tiếp chuyện cùng anh. Cô không biết anh có nghi ngờ gì mình hay không khi anh vẫn quan tâm, chiều chuộng cô như vậy. Anh vẫn nói nói cười cười, thậm chí còn có phần quan tâm cô hơn cả trước kia, nhưng đièu đó chỉ càng khiến cô cảm thấy bầu không khí giữa hai người càng thêm ngột ngạt.

Buổi chiều cô giả vờ lấy cớ mệt mỏi để không phải cùng anh đi mua sắm váy bầu, anh cũng không nói gì, lặng lẽ chở cô về nhà.

Về đến nhà, cô nằm vật ra giường, vứt chiếc cặp vào trong tủ sau đó chờ lúc anh ra ngoài liền lôi chiếc card visit ra chụp ảnh lại.

Sau khi chụp xong cô liền xé tan nát nó, rồi ném vào bồn cầu xả nước.

Anh đang lạch cạch ngoài bếp, có lẽ là nấu ăn. Cô mở cửa dựa lưng vào tường nhìn bóng lưng anh, nếu như anh không phải là con của ông ta có lẽ cô đã hạnh phúc nhất thế gian này. Người chồng có thể chiều cô như anh, thật sự không thể có nhiều. Cô nhìn anh, bất chợt nước mắt rơi ra. Bóng lưng anh cao lớn đang đeo chiếc tạp dề bóc lớp vỏ ngoài của con ghẹ có lẽ để sáng mai nấu cho cô bát bún. Trong lòng cô máu rỉ từng đợt, cô muốn chạy đến mà ôm chặt anh nhưng đôi tay cô buông thõng bất lực.

Nước mắt không tự chủ được, lăn dài thành hai hàng. Cô khẽ xoay người bước vào trong, khép cánh cửa ngồi sụp xuống nhìn ra ngoài. Anh vẫn hoàn toàn không hay biết gì, bàn tay với năm ngón thon dài lại cầm miếnng thịt lợn lên băm vằm ở bếp. Cô càng nhìn càng thấy tim gan đau thắt lại, càng hận lại càng thấy yêu anh đến cùng cực. Cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, xối nước rửa sạch mặt, vừa rửa vừa lẩm bẩm:

- Nhiên, tỉnh táo lại đi, anh ta là con của kẻ giết ba mẹ mày đấy!

Đến khi hơi nước lạnh làm cô tỉnh táo lại, cô mới lau mặt bước ra ngoài. Cô nhìn xuống dưới chân, một vết sẹo dài dưới mu bàn chân. Năm ấy trong lúc chạy trốn, cô đã bị ngã vào một mảnh thuỷ tinh để lại vết sẹo này. Khoảng ký ức kinh hoàng chỉ có máu và nước mắt hiện về, hình ảnh bi thương tang tóc lại hiện lên. Cô còn nhớ năm ấy, đến ngay cả những người giúp đỡ cô cũng đều bị giết chết, đôi vợ chồng trong căn nhà ở bìa rừng cũng bị bắn chết không tha, cô còn nghe nói người phụ nữ ấy thậm chí đang có thai. Cô bỗng cảm thấy rùng mình sợ hãi, những con người còn ác hơn cả loài cầm thú.

Nghĩ đến gương mặt Chủ tịch Minh, tên Thanh cô lại càng cảm thấy tức giận. Khi cô phải sống chui rúc hai người họ lại sống trên nhung lụa, trên máu thịt của những người đã khuất. Cơn uất ức khiến cô không còn chịu đựng được, cô lật đầu giường, cầm con dao nhọn mở cửa đi ra ngoài. Văn vẫn đang băm thịt, không hề biết phía sau cô đang làm gì. Cô nhón chân, nhẹ nhàng đi về phía anh, khi cô tiến lại rất sát, liền giơ con dao cao lên phía cổ nhắm mắt dồn lực vào con dao. Cô biết giết anh ở tư thế này rất dễ, chỉ cần một lực anh sẽ chết ngay lập tức. Nghĩ đến ba mẹ, cô càng quyết tâm đâm chết anh. Thế nhưng, trong giây phút cuối cùng, cô lại mở mắt, nhìn anh vẫn đang chăm chú băm thịt, cô bỗng trào nước mắt, từ từ hạ con dao xuống. Đột nhiên anh quay lại thấy cô liền tiến sát lại, đúng lúc con dao chạm khẽ đến ngực anh, anh mở to mắt, một dòng máu đỏ từ từ chảy xuống. Cô nhìn anh, vội vàng ném con dao xuống đất, trong đầu cô không còn nghĩ được gì hốt hoảng ôm chặt anh nói:

- Văn, anh có sao không?

Anh hơi đẩy cô ra lắc đầu, đưa tay lên ngực đáp:

- Anh không sao.

Cô lắc đầu đôi mắt hơi đỏ lên:

- Chờ em gọi cứu thương.

Nói rồi cô rút điện thoại trong túi, bàn tay run rẩy ấn số. Anh nhìn xuống ngực mình, không cần cảm nhận cũng biết vết thương này chỉ ở ngoài da, con dao mới chỉ sượt qua một chút liền lên tiếng:.

- Anh không sao đâu, không cần gọi cứu thương đâu.

Cô lắc đầu, trong điện thoại bắt đầu có tiếng nói. Cô không giữ được bình tĩnh nói:

- Cho một xe cứu thương đến nhà....

Đầu dây bên kia vội vàng đáp lại rồi cúp mắt, cô trân trân nhìn anh. Cứ ngỡ rằng hận anh thấu xương thế nhưng lúc này lại khi thấy máu chảy qua lớp áo so mi trắng thấm sang cả tạp dề trắng lại đau thắt gan thắt ruột. Cô cắn chặt môi đến bật cả máu rồi nói:

- Văn, anh ngồi xuống ghế đi đã.

Anh vẫn giữ trạng thái bình tĩnh, tháo chiếc tạp dề, máu chảy ra bởi cô đâm trúng thịt nhưng thực sự hoàn toàn không hề nguy hiểm. Chỉ có điều tim anh thực sự rất đau, anh không thể hiểu lý do gì cô lại muốn giết chết anh. Chẳng lẽ vì người đàn ông ấy cô thật sự mất hết lý trí thế này? Chẳng lẽ cô biết sự thật rằng ngày ấy cậu ta đến chỗ anh vay tiền chữa trị cho mẹ cậu ta với điều kiện phải đi nước ngoài và để cô lại cho anh sao? Nhưng rõ ràng khi ấy dù anh có không ra điều kiện như vậy cậu ta cũng sẽ bỏ cô đi cơ mà, chẳng lẽ cô tin cậu ta hơn anh? Chẳng lẽ cô cho rằng anh chính là nguyên nhân khiến hai người chia xa khi mà sự thật cậu ta tham vọng rất lớn về suất làm việc bên nước ngoài đó. Giây phút này cô lo lắng cho anh thực sự, hay chỉ là bởi cô lo sợ rằng anh sẽ không buông tha cho hai người?

Anh cảm thất trong lòng chua xót, tình cảm anh dành cho cô bao lâu nay cũng không đánh đổi được lại với người đàn ông cô yêu hai năm cho dù cậu ta đã từng phũ phàng thế nào với cô, hoá ra bấy lâu nay cũng chỉ là anh tự mình đa tình, tự ảo tưởng với chút ngọt ngào cô bố thí cho mình:

- Văn, anh sao thế? Sao anh lại nhìn em như thế? Anh có đau không?

Tiếng cô như lạc đi kéo anh khỏi dòng suy nghĩ, hai tay cô bám lên tay anh, vẻ mặt thật sự lo lắng. Anh lắc đầu, bình tĩnh tháo tạp dề, rồi kéo tay cô ra khỏi tay mình đi về phía bồn nước rửa tay, mặc kệ máu vẫn đang chảy đáp lại:

- Anh thật sự không sao.

Cô nuốt nước bọt, nhìn vẻ mặt anh thế nhưng anh không hề quay mặt lại chỉ khẽ hỏi:

- Nhiên, sao em lại cầm dao vậy?

- Em cầm dao định mang ra cắm vào ống không ngờ đúng lúc anh quay lại.

Anh cảm thấy từng lời cô nói ra hoàn toàn theo phản xạ, bản thân anh không phải người ngu ngốc. Không ai cầm con dao với tư thế đó, cũng chẳng ai mang dao ra cắm mà lại đi hướng về nơi có người. Thế nhưng anh không muốn khiến cô cảm thấy khó xử, mà thực chất là anh đang sợ. Anh sợ rằng anh nói ra anh sẽ mất tất cả, còn đứa bé trong bụng, ít nhất lúc này cũng là sợi dây kết nối cuối cùng của anh và cô, là hy vọng duy nhất anh trông chờ. Khi thấy cô lo lắng cho anh thế này, anh đã phần nào được an ủi càng không muốn nói ra những thứ đau đớn trong lòng. Anh tự nguỵ biện rằng là cô tâm trạng bất ổn mới có những hành động thế này, thực sự anh không muốn mất cô, nhất là ngay lúc này khi cô đang mang trong mình đứa con của anh. Tất cả những gì anh thấy có lẽ cũng chỉ là giây phút nông nổi nhất thời của cô mà thôi. Vả lại, thật sự có lẽ là cô đang nói thật, bởi nếu muốn giết chết anh cô chỉ cần một nhát là xong, đâu cần phải thế này. Anh càng nghĩ càng cố nguỵ biện cho cô lại càng không muốn phá nát gia đình này. Anh ngu muội đến mức biết tất cả sự thật trước mặt, biết cả những việc cô làm nhưng không có cách nào để nói ra được. Một nỗi đau đớn giằng xé trong lòng anh, hạnh phúc này quá ngắn, nhưng nỗi đau lại quá dài người đàn ông ấy rốt cuộc quan trọng với cô hơn cả hạnh phúc gia đình này sao? Mấy lần thấy cậu ta cùng cô trò chuyện anh vẫn tự tin rằng cô yêu anh, vậy mà lúc này mới nhận ra mình đã nhầm. Tình cũ không rủ cũng tới, mười một năm rồi anh không quên được cô, còn chưa được một năm anh lấy tư cách gì nghĩ rằng cô đã quên cậu ta.

- Văn, xe cứu thương đến rồi.

Tiếng cô kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ, từ ban nãy cô không dám lại gần anh, dù lòng vô cùng lo lắng, khi anh được đưa lên xe cô leiefn khoá cửa nhà sau đó leo lên xe cùng anh vào bệnh viện. Suốt quãng đường vào bệnh viện đầu óc cô trở nên mông lung vô cùng. Dù rằng anh mới chỉ bị thương nhẹ thế này cô đã lo lắng đến mức như vậy, vậy thì cô lấy dũng khí đâu để có thể giết được anh? Nỗi hận thù bị đè nén xuống từ nãy, thay bằng sự lo lắng. Cô hoàn toàn bị tình yêu làm cho yếu đuối thế này. Lồng ngực cô lại nhói lên, không dám nhìn thẳng vào mắt anh thêm một giây phút nào. Giá mà đừng có những ân oán hận thù kia, cô đã bình thản hạnh phúc mà sống bên anh. Giá mà cô chỉ là một đứa con gái bình thường, có đầy đủ gia đình thì có phải rằng cô và anh đã trọn vẹn ấm êm? Mang trên đôi vai gánh nặng này cô làm sao có thể ích kỷ hưởng hạnh phúc đây? Có than thân trách phận thì cũng không thể thay đổi được sự thật trước mắt. Thế nhưng cô không thể giết anh được, cô hoàn toàn bất lực không thể làm được điều đó. Chợt cô nghĩ đến hình ảnh bình thản đến lạnh lùng vừa rồi của anh bỗng thấy rùng mình, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Chẳng lẽ anh đã biết điều gì hay sao? Những lời giải thích yếu ớt vừa rồi của cô thật sự chính cô cũng không nghe lọt tai, nhưng anh lại có thể gật đầu tin tưởng. Anh vẫn nằm trên đó, sắc mặt rất tốt, chỉ có điều nhắm nghiền đôi mắt. Cô thở dài, mệt mỏi dựa lưng vào tường, trời cũng đã tối dần. Anh được đưa vào phòng cấp cứu, nhân lúc đó cô liền đi mua cháo, lên đã thấy anh được chuyển sang phòng thường. Cô nhìn người y tá hỏi:

- Anh ấy không sao chứ?

- Không sao, cậu ta bị thương ngoài da chút thôi, máu chảy cũng đâu có nhiều mai ra viện đi lại bình thường.

Cô không dám hỏi thêm, liền ngồi xuống cạnh anh ròi mở cạp lồng cháo nói:

- Anh ăn đi.

Anh nhìn cô, nhận lấy cạp lồng cháo, ăn hết sạch. Bầu không khí giữa hai người lại tiếp tục trở nên ảm đạm. Cô nhìn anh, sợ rằng anh sẽ thêm nghi ngờ mình, cuối cùng lên tiếng:

- Văn, anh thật sự không sao chứ?

- Em nghe y tá nói rồi mà, anh hoàn toàn không sao cả. Ban nãy anh bảo em không cần gọi cứu thương rồi nhưng em vẫn gọi nên anh đành nghe theo.

- Em lo cho anh mà, thật sự là lỗi của em. Em có bầu thị lực cũng kém đi rất nhiều trời còn tối, anh lại không bật đủ điện, lúc này mang dao ra cắm, ai ngờ đi gần vào anh, anh lại tiến về phía em làm em bị bất ngờ. Nếu hôm nay anh xảy ra chuyện gì có lẽ em sẽ hối hận cả đời mất.

Anh lặng yên nghe cô nói, trong từng lời nói không hề có chút thành thật. Thế nhưng anh lại tự nguỵ biện rằng đó hoàn toàn là lời nói thật tâm của cô liền gật đầu nói:

- Anh thật sự chỉ bị thương ngoài da thôi, em lo lắng quá lại ảnh hưởng đến em bé.

Như sực nhớ ra điều gì, anh liền vội vàng nói:

- Nhiên, chúng ta về nhà đi.

Cô ngạc nhiên hỏi lại:

- Tại sao lại phải về nhà vậy? Mai anh mới được ra viện mà

Anh lắc đầu đáp:

- Hôm nay tối em chưa uống sữa, còn thức ăn buổi tối nay nữa.

Cô nghe anh nói, bỗng không kìm được mà sống mũi cay xè. Tại sao đến giờ phút này rồi anh còn lo lắng cho cô như vậy? Bất giác cô kéo tay anh lên rồi nói:

- Văn, em vừa xuống kia ăn cơm rồi, sữa một ngày không uống cũng không sao, đồ tý em bắt xe về em cất đi, lấy thêm chút đồ rồi qua đây với anh, đêm nay em sẽ ở lại với anh.

- Không được, em đang có bầu không nên ở lại bệnh viện, anh về cùng em.

- Văn, anh có biết anh càng làm thế này càng khiến em dựa dẫm vào anh quá nhiều không? Em chỉ là có bầu thôi, một hôm ngủ lại đây cùng anh đâu có sao? Huống hồ đây còn có hai giường, phòng này cũng sạch sẽ thơm tho. Em về tự pha sữa uống, anh đừng từ chối nữa.

- Được, vậy làm theo ý em.

Cô gật đầu, cầm cạp lồng cháo đi ra ngoài. Trong lòng cô hướng suy nghĩ bất chợt lạc thành một dòng khác. Ngày hôm nay thôi, cô tự cho phép bản thân sống buông bỏ hận thù, cô nhìn ra ngoài trời bầu trời đêm nay lại tối đen mịt mù, qua đêm nay cô cũng sẽ có kê hoạch riêng của bản thân mình

Cô bắt chiếc taxi trở về nhà, thu dọn phía bên ngoài phòng khách thật sạch sẽ sau đó trở vào phòng mở tủ. Những bộ quần áo của đứa bé toả mùi comfor thơm ngát, cô bất chợt quỵ xuống, lấy tay cầm lên một chiếc áo, đưa lên mũi hít hà. Ngày anh mua, anh còn đưa chiếc áo này lên vai ướm thử, còn đung đưa như thể hát những câu ru con à ơi. Vậy mà ngày mai, ngày kia thôi đến sự tồn tại của nó cũng không còn.

Cô bỗng bật khóc, nỗi đau nỗi uất hận hoà lẫn nỗi day dứt, tội lỗi khiến nước mắt cô không kìm được mà rơi xuống. Đứa bé này thực sự không có lỗi, thế nhưng cô không còn cách nào giữ nó ở lại bên mình. Sinh ra nó cũng chỉ khổ thêm chính nó. Cô không thể sống trong hận thù mà vẫn phải cười cười nói nói, cũng không thể nào tỏ ra như không biết gì mà hạnh phúc cùng ông ta và anh đón nó ra đời. Nó có mặt trên cõi đời này đã là một sai lầm. Làm sao nó có thể ra đời khi chính ông nội nó lại là người nhẫn tâm ra tay hại chính cả gia đình mẹ nó? Cô không thể, không thể nào mà vui vẻ sống nốt quãng đời tiếp theo trong gia đình này, cũng không muốn liên luỵ thêm đứa bé. Thật sự đến giây phút cuộc đời cô không còn gì để mất. Cô ôm chiếc áo vào lòng, nghẹn ngào nói:

- Cua, mẹ xin lỗi con. Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi Cua của mẹ.

Nhiên cứ khóc, khóc rất nhiều, cho đến khi bản thân đã cảm thấy không thể khóc được thêm nữa mới loạng choạng đứng dậy. Cô gấp lại bộ quần áo, sau đó mở tủ lấy tiền nhét vào chiếc túi xách rồi đi thẳng ra xe taxi về phía bệnh viện. Lên đến nơi đã thấy anh nằm ngủ say.

Nhiên chống hai tay lên cằm nhìn gương mặt dưới bóng đèn lờ mờ. Cuộc sống vợ chồng viên mãn hạnh phúc đã vỡ tan tành ngay trong đêm mưa gió hôm ấy. Cô đã từng muốn giết chết anh ngay lập tức, thế nhưng bây giờ cô biết bản thân không chỉ hèn nhát, mà còn ngu muội mù quáng. Cô ngu ngốc đến mức không còn chút lý trí nào, đối diện với con của kẻ thù cũng không thể ra tay. Đến cuối cùng vẫn là cô quá yêu anh, yêu anh đến nỗi chỉ biết tự làm đau bản thân mình. Trách ai bây giờ? Trách cô đã rung động trước người đàn ông này. Trách cô đã yêu anh hơn cả bản thân mình. Hôm nay thấy anh lạnh lùng một chút mà cô đã đầy âu lo, rốt cuộc cô bị sao thế này? Cô nắm chặt hai tay, có lẽ cô không thể giết chết anh, cách duy nhất chỉ còn là làm anh và ba anh đau đớn tột cùng khi mất đi đứa bé này thôi. Nhiên cứ lặng lẽ ngồi bên cạnh Văn, suy nghĩ bao nhiêu điều đầy thương tâm, rồi lại ngắm nhìn anh bấy nhiêu lâu nay điều do anh chăm cô. Cô đứng dậy, cầm chiếc khăn mặt vào nhà vệ sinh sấp nước ấm lau người cho anh. Bỗng tay anh nắm chặt lên bàn tay cô, mắt anh vẫn nhắm nghiền, cô cứ để mặc như vậy, qua đêm nay ngày mai thôi có lẽ vĩnh viễn hai người sẽ không thể nào mà chạm nhau dù chỉ một cái. Cô cúi xuống, hôn lên môi anh, đôi môi anh lạnh lẽo vô cùng. Đột nhiên một tay anh khẽ giữ đầu cô, đôi môi ngấu nghiến lấy môi cô, cô không chống cự lại, chỉ nghe thấy hơi thở của anh đầy đau đớn. Trong giây phút cuối cùng hôn cô, anh khẽ thì thầm:

- Nhiên, anh yêu em!

Nói rồi anh từ từ buông cô, đôi mắt mở to nhìn cô. Cô ngồi dậy, mỉm cười nói:

- Em tưởng anh ngủ rồi?

- Đúng là anh ngủ rồi, nhưng lại bị em làm cho tỉnh lại.

Bàn tay anh vẫn nắm chặt tay cô, cô bỗng muốn giây phút này ngừng trôi. Thế nhưng cô lại tự cười trong lòng, hoá ra cô sợ xa anh đến như vậy. Anh đưa tay vuốt mấy sợi tóc trên mặt cô, bầu không khí này đã bớt ẩm đạm, trong lòng anh bỗng cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều. Ban nãy khi cô cúi xuống hôn anh, những đau thương bỗng dưng tan biến mất. Anh tự nguỵ biện cho những hành động của cô nhưng càng nguỵ biện cho cô, anh lại càng cảm thấy đầu óc trống rỗng. Cô liền vội vàng kéo tay anh rồi nói:

- Để em đi giặt khăn mặt nhé.

Anh gật đầu, nhìn theo bóng dáng cô khẽ thở dài. Cô giặt xong khăn mặt cô bước vào, định lên giường bên cạnh nằm, anh liền nói:

- Nhiên, lên đây nằm đi, giường này vẫn đủ cho hai người nằm. Anh quen ngủ cùng em rồi ngủ một mình sợ không ngủ nổi.

Cô thấy điệu bộ nhõng nhẽo của anh, lại càng thấy xót xa, không từ chối được đành leo lên giường nằm cùng anh. Chiếc giường chật chột, anh ôm chặt cô khẽ nói:

- Nằm sát lại đây, ôm chặt anh vào.

Cô ngoan ngoãn làm theo, nhìn đôi mắt anh với hàng lông mày rậm lại càng thêm đớn đau trong lòng. Cả đêm cô gần như không ngủ được, cứ chập chờn nghĩ đến ngày mai, lại càng mong trời đừng sáng. Thế nhưng thế giới này vẫn xoay vần, cuộc đời này đâu vì cô mà ngừng lại, trái đất này đâu vì cô mà ngừng quay. Đến khi trời tờ mờ sáng cô mệt quá mà ngủ thiếp đi, đến lúc tỉnh dậy đã thấy mặt trời nhô lên cao liền nhìn sang bên cạnh chỉ thấy trống không.

Cô nhíu mày, đột nhiên thấy một mẩu giấy nhỏ để trên bàn, trên đó có dòng chứ.

“Nhiên, hôm nay anh có cuộc họp đột xuất.”

Cô vo viên mẩu giấy ném vào sọt rác rồi nhấc máy gọi cho Quân. Đầu dây bên kia phải mất một lúc sau mới nhấc máy. Có tiếng vọng lại như thể anh ta đang trong nhà vệ sinh:

- Alo.

Cô hít một hơi rồi nói:

- Quân, anh có thể đưa tôi đến phòng khám được không?

Đầu dây bên kia vội vàng hỏi lại:

- Ngay bây giờ sao? Có vội quá không?

Cô nhắm nghiền mắt, thực sự đêm qua đã nghĩ rất nhiều liền kiên định nói:

- Đúng vậy? Ngay bây giờ.

Quân nắm chặt chiếc điện thoại, hôm qua nói chuyện còn ngỡ cô phải suy nghĩ kỹ thêm vài ngày rồi mới quyết định không ngờ lại vội vàng đến vậy liền nói:

- Nhiên, chuyện bỏ đứa bé thật sự tôi nghĩ em vẫn nên suy nghĩ kỹ lại thêm một lần nữa, bây giờ có lẽ quá vội vàng rồi…hay em nên nói với Văn đi giờ em đường đột bỏ nó thế này..

Anh ta chưa kịp nói cô đã cắt ngang:

- Nếu anh không đi tôi sẽ tự đi một mình.

Quân vội vàng đáp lại:

- Được, em đang ở đâu tôi đến đón em.

Cô đọc địa chỉ bệnh viện rồi tắt máy. Quân thở dài, chạy nhanh như bay xuống dưới cổng công ty Bình Minh A, lấy chiếc xe máy phóng đến bệnh viện không biết được phía sau đang có người bất lực không theo kịp bước chân anh ta. Quân lái xe đến bệnh viện nhưng gọi cho cô hoàn toàn mất liên lạc, cùng lúc đó Văn gọi anh rất nhiều lần yêu cầu về công ty gấp, không còn cách nào anh đành trở về công ty Bình Minh A.

Ở tại phòng khám thai sản của bác sĩ Lai theo chiếc card visit, Nhiên bước xuống taxi đi thẳng vào phòng bác sĩ ngồi xuống trước mặt ông ta rồi nói:

- Có lẽ Quân cũng đã nói qua với ông, hôm nay tôi đến để bỏ thai.

Ông bác sĩ trung tuổi nhìn cô gái trước mặt rồi nói:

- Anh ta có hẹn tôi rồi nhưng tôi cứ nghĩ vài ngày nữa cô mới đến, nhưng không sao hôm nay tôi cũng không có lịch

Ông ta ngừng lại rồi nói tiếp:

- Cô có chắc chắn sẽ bỏ đứa bé này không? Dù sao nó cũng là một sinh linh, một giọt máu của cô!

Cô nhìn xung quanh một màu trắng toát, lại nghe lời ông ta nói bỗng cảm thấy xót xa vô cùng. Đến giây phút này khi đến đây rồi cô mới cảm nhận rõ rằng chỉ còn một chút nữa thôi cô và đứa bé trong bụng sẽ không còn bất cứ liên quan gì nữa. Cô bất giác đưa tay lên bụng, sống mũi cay xè, một giọt nước mắt bất chợt lăn xuống. Bàn tay cô cảm nhận được bụng đã lớn hơn một chút, một tiếng nấc đau đớn bị nghẹn lại nơi cổ họng. Đôi mắt cô nhắm nghiền, nghĩ đến từng dòng ký ức đau thương, đến cả ngày cô và Văn biết tin đứa bé có mặt trên cõi đời đã hạnh phúc thế nào. Vậy mà giờ này cô lại nhẫn tâm tước đoạt đi mạng sống của nó, quả thật cô là người mẹ độc ác vô cùng. Thế nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác, giữ nó lại cũng chỉ khiến cuộc đời nó thêm khổ hạnh như cô. Cô kiên định, gật đầu nói mặc kệ nước mắt vẫn đang rơi:

- Tôi suy nghĩ kỹ rồi.

Ông ta nhìn sự thống khổ của cô hiện lên khuôn mặt, trong lòng cũng cảm thấy xót thương thay liền thở dài:

- Cô lên đây, để tôi siêu âm kiểm tra.

Cô mở mắt, lau mấy giọt nước mắt còn vương trên đôi mi, lẳng lặng nằm lên chiếc giường sắt lạnh lẽo. Ông ta đưa chiếc máy siêu âm dò đặt lên bụng cô, di chuyển từ từ. Cô ngước đôi mắt nhìn lên màn hình, hình ảnh đứa bé nhỏ xíu nhưng đã đầy đủ hình hài, những ngón tay ngón chân bé xíu chỉ cần nhìn mắt thường cũng rõ nét vô cùng. Cô cắn chặt môi, bất chợt bật khóc nức nở, trong một giây phút cô như nhìn thấy bàn tay đứa bé cử động. Vị bác sĩ dừng lại, nhìn cô rồi hỏi:

- Cô có sao không?

Nhiên cố nén lại, nhưng không thể ngừng được, hai hàng nước mắt cứ thi nhau tuôn dài, chảy qua thái dương rớt xuống dưới nền đệm trắng toát. Hai chân đứa bé như hơi co lại, toàn thân chỉ to gần bằng một nắm tay nhưng các bộ phận đã phát triển gần như hoàn chỉnh. Cô không dám nhìn thêm, càng cảm thấy trái tim đau đến nghẹt thở. Nỗi đau như dày vò tâm can cô khiến cô không thoát ra nổi. Nhiên bấu chặt hai tay xuống giường đến bật cả móng tay, chợt nhớ đến chiếc nôi Văn đã mua, lại nhớ đến cả bộ quần áo bé xinh thơm tho. Tiếng khóc bật ra khỏi cổ họng, ai oán bi thương đến tuyệt vọng. Vị bác sĩ không dám nhìn cô, cũng không dám hỏi cô thêm câu gì cứ để mặc cô khóc rất lâu. Cho đến khi cô thôi khóc, ngừng hẳn lại ông ta mới nói:

- Cô định thế nào?

Cô nhìn ông ta rồi hỏi lại:

- Có thể cho tôi biết đứa bé này giới tính gì không?

Ông ta gật đầu đáp:

- Có thể khả năng là con gái rất cao, thai vừa tròn mười hai tuần.

Cô cắn chặt môi đến mức chảy máu, mùi máu tanh lan khắp lưỡi cô bỗng nhớ lại lời Văn nói. Anh từng nói với cô rằng anh rất thích con gái, cô không dám nghĩ thêm tiếp, càng nghĩ lại chỉ càng thấy đau đến tột cùng. Cô nhắm nghiền mắt, nghĩ đến hình ảnh mẹ cô nằm gục ngã, lời nói cuối cùng của bà như ám ảnh tâm hồn cô đến tận bây giờ. Tất cả ký ức đan xen lại, giá như ngày đó cô chết đi cùng bà có lẽ cuộc đời cô sẽ không thành ra thế này. Cuộc đời bây giờ của cô có sống cũng không bằng chết. Bỏ đi đứa bé này cũng là quyết định cuối cùng giống như tước đoạt đi mạng sống của cô. Cô chỉ sống để nhìn những kẻ hại chết ba mẹ mình phải đau khổ, phải chịu quả báo, rồi cũng chết đi theo nó. Thế nhưng sao giây phút này đau đớn đến vậy?Cô thương đứa trẻ vô tội đến nghẹn lòng, nó không có lỗi, là cô có lỗi. Cô sinh ra trên cõi đời này đã là một nghiệp báo. Là cô đã kéo theo nó vào mối hận thù tang tóc này, là cô đã sai rồi. Đứa bé này quả thật không phải là đáng thương, mà là đáng thương đến tột cùng. Không có từ ngữ nào để diễn tả được nỗi đau của cô lúc này, chỉ biết rằng trái tim cô đã không còn có thể cảm nhận nỗi đau đang giày xéo.Cô nhìn bác sĩ, nước mắt cũng đã ướt nhoẹt rồi nói:

- Bỏ nó đi!

Ba chữ bỏ nó đi tưởng chừng như ngắn gọn nhưng lại là sự chua xót dài dằng dặc. Vị bác sĩ đôi mắt cũng đã hoen ướt, đứng dậy nói:

- Được rồi, cô theo tôi sang phòng phẫu thuật.

Sau khi nghe Văn gọi, Quân liền vội vàng phi xe thẳng đến công ty Bình Minh A. Thế nhưng cuộc họp đã kết thúc đã bị Văn huỷ. Anh hỏi thư ký Trà thì nhận được thông tin sau khi anh đi nghe điện thoại giám đốc Văn cũng đi ra ngoài. Sau đó không hiểu vì lý do gì Văn không lên họp lại mà gọi điện cho thư ký Trà thông báo huỷ. Đột nhiên Quân bỗng cảm thấy có chút lo lắng, chẳng lẽ Văn đã nghe được cuộc điện thoại của anh và Nhiên? Ban nãy khi vào nhà vệ sinh, trong lúc nghe máy anh đã thấy tiếng cạch cửa của phòng bên cạnh. Trong lòng anh lúc này đã đoán được ra điều gì đó liền chạy thẳng về văn phòng của Văn. Thế nhưng trong phòng hoàn toàn trống rỗng. Quân ngồi xuống ghế sofa gọi lại cho Nhiên đến cả trăm cuộc nhưng đầu dây bên kia đã tắt máy. Anh lại gọi thử cho Văn nhưng đầu dây bên kia cũng không nghe đành ngồi đó chờ đến gần một tiếng đồng hồ vì thư ký Trà đã dặn giám đốc Văn đang tìm anh. Mãi rất lâu sau khi có tiếng cạch cửa bên ngoài, anh mới thấy Văn đang bước vào. Anh chưa kịp lên tiếng, Văn đã chạy thẳng lao vào anh hai tay giữ chặt cổ áo gào lên:

- Nhiên đâu? Cô ấy đâu? Cậu đưa cô ấy đi đầu rồi?

Anh mở to mắt ngạc nhiên, chưa bao giờ thấy Văn mất bình tĩnh đến vậy liền nói:

- Giám đốc, anh bình tĩnh đã.

Văn nuốt nước bọt, đôi mắt anh ta hằn lên những tia đục ngầu dùng một lực mạnh đẩy Quân rồi nói:

- Nói mau, cậu đưa cô ấy đi đâu? Cô ấy đang ở đâu?

Quân bị Văn làm cho mất thăng bằng, mất một lúc mới đứng thẳng dậy liền nói dối:

- Xin lỗi giám đốc, tôi cũng không biết cô ấy ở đâu.

Văn không còn giữ được bình tĩnh, lao vào đấm thẳng lên mặt Quân rồi nói:

- Cậu đưa cô ấy đi phá thai đúng không? Cô ấy giờ đang ở đâu? Tôi cho cậu đúng ba giây để nói!

Quân hơi sững người, quả thật Đúng như anh dự đoán, Văn đã biết hết mọi chuyện liền bình tĩnh đáp:

- Thật lòng xin lỗi anh, khi nãy Nhiên có gọi cho tôi đến bệnh viện đưa cô ấy đến phòng khám nhưng lúc tôi đến cô ấy đã không còn ở đó nữa. Tôi cũng không biết cô ấy ở đâu

Khuôn mặt Văn trở nên tuyệt vọng đến bi ai, anh nắm chặt hai tay rồi nói:

- Quân, coi như tôi xin cậu, Nhiên đang ở đâu? Hai người đến với nhau cũng được, tôi buông tay nhưng không thể giết con tôi.

Quân hít một hơi thật mạnh, anh thương cảm người đàn ông này nhưng anh lại không muốn phá bỏ lời hứa với Nhiên đành nói:

- Giám đốc, thật sự tôi cũng chỉ biết cô ấy muốn phá thai nhưng hôm nay chưa đến đón cô ấy đã đi rồi, có lẽ cô ấy đã tìm một phòng khám thai nào đó bỏ đứa bé rồi. Thật sự tôi cũng không biết cô ấy đã đi đâu. Văn nhìn Quân, trong ánh mắt anh trống rỗng đến vô hồn. Ngay giây phút cuối cùng, Quân cứ nghĩ anh sẽ lao vào đánh anh ta, thế nhưng Văn lại buông thõng cánh tay, xoay người bỏ đi. Quân nhìn theo bóng dáng Văn, trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót, bản thân anh cũng không thể nghĩ rằng mọi chuyện lại thành ra thế này. Nhưng suy cho cùng, anh cũng là người ngoài cuộc, đối với anh mà nói người chịu tổn thương nhất chính là Nhiên. Có lẽ chính Văn cũng không hề biết những chuyện gì đằng sau đó, đột nhiên anh mới sực nhớ ra Nhiên còn chưa gọi cho anh liền vội vàng lái xe thẳng đến phòng khám, thế nhưng phòng khám giờ này vắng tanh lạnh ngắt. Anh chạy thẳng vào phòng của vị bác sĩ đập cửa, một lúc lâu sau mới thấy ông ta uể oải bước ra, ông ta ngáp mấy cái thấy anh liền nói:

- Cậu đến có việc gì thế?

- Cô gái hôm nay tôi đưa đến bỏ thai đâu rồi ạ?

Vị bác sĩ nhìn anh đáp lại:

- Cô ấy về rồi.

Anh nhìn ông ta nói:

- Cô ấy đi một mình về sao?

- Đúng vậy.

Anh cảm thấy trong lòng lo lắng vô cùng, liền xoay người định bỏ đi, thế nhưng cuối cùng lại quay lại hỏi thêm một câu:

- Bác sĩ, cô ấy có phá thai không?

Vị bác sĩ nhìn anh mấy giây sau mới cụp mắt đáp lại:

- Có!

Anh bỗng thây lặng người đi, xoay người chạy thẳng ra ngoài. Cô mới phá thai sức khoẻ còn rất yếu tại sao lại không gọi anh lấy một cuộc. Càng nghĩ càng lo lắng, liền rút điện thoại gọi cho cô nhưng đầu dây bên kia đã tắt máy chỉ có tiếng nói vô hồn lặp đi lặp lại của một người con gái được cài tự động.

Anh thở dài, leo lên con xe máy cũ kỹ chạy lòng vòng khắp những con phố tìm cô nhưng hoàn toàn vô vọng. Trong đầu anh bỗng nghĩ đến những cảnh tượng sợ hãi, sự lo lắng lại càng tăng lên gấp bội. Đột nhiên điện thoại anh có tin nhắn, anh mở ra là số của cô dòng chữ ngắn gọn hiện lên:

“Quân, xin lỗi vì không thông báo cho anh biết, tôi về nhà rồi.”

Anh vội vàng ấn gọi lại, thế nhưng có lẽ đã chậm hơn cô một bước, đầu dây bên kia tiếp tục tắt máy

Nhiên nhắn tin xong cho Quân, Nhiên liền tắt máy rồi ngủ một giấc dài. Đến khi trời tối dần, cô mới xuống dưới quầy lễ tân trả phòng rồi thất thểu trở về nhà. Nhiên rút trong túi xách mấy tờ giấy, sau đó mở cổng đi vào, chiếc xe camry đen đỗ ngay ở cổng, cô hiểu anh đã về. Tim cô run lên từng đợt, tay nắm chặt mấy tờ giấy rồi nhẹ nhàng mở cửa bước vào trong chợt thấy trong nhà tối om, liền đi mấy bước để bật điện. Đột nhiên cô thấy dưới chân cô đau nhói, liền rướn tay ấn nút công tắc rồi vội vàng nhìn xuống. Ngón chân cái cô dẫm vào một mảnh thuỷ tinh nhỏ, máu hơi rỉ ra. Cô mở to mắt nhìn xung quang, đột nhiên giật nảy mình khi thấy Văn đang ngồi ở góc nhà, xung quanh tan tành vỡ vụn, tất cả mọi thứ trong nhà đều không còn nguyên vẹn. Dưới sàn nhà cốc chén vỡ tung toé, ngay cả trạn bát cũng rơi xuống phía bếp chỉ còn khung gỗ không hoàn chỉnh, còn thuỷ tinh đã thành đống đổ nát bên dưới, khung cảnh hoang tàn đến đáng sợ. Cô khựng lại nhìn Văn, chiếc áo vest bên ngoài đã rách vài chỗ, trên tay anh có vài vết máu rỉ, đôi mắt đỏ ngầu, ánh mắt hằn lên những tia hận thù nhìn cô.

- Văn, có chuyện gì thế

Anh nhìn cô, bật cười đáp:

- Cuộc đời này của tôi không còn thiết tha gì nữa rồi.

Cô cắn chặt môi, cảnh tượng này thật khiến người ta cảm thấy bi ai. Trong lòng cô đau đớn vô cùng, có lẽ anh đã sớm biết chuyện cô đi phá thai, trong giây phút đau đớn cô không kìm được mà hỏi lại:

- Văn, ý anh là gì?

Anh loạng choạng đứng dậy đi đôi chân trần dẫm qua những mẩu thuỷ tinh, đưa cho cô một tờ giấy rồi nói:

- Hợp đồng đây, tôi buông tha cho em. Em hài lòng chưa? Chẳng phải em đêm nào cũng nhân lúc tôi ngủ liền hẹn hò với cậu ta sao? Tôi cứ nghĩ rằng tôi đã cố gắng bao nhiêu lâu nay để đổi lại tình cảm của em, hoá ra em vẫn không hề yêu tôi. Tôi cố chấp ngu muội tự cho rằng chỉ cần tôi tốt với em sẽ được em đền đáp lại hoá ra không phải. Vậy mà chỉ cần em ngọt ngào với tôi một chút, chỉ cần em nhõng nhẽo một chút tôi đã vui đến thế nào,là tôi ngu. Nhiên, em yêu cậu ta nhiều đến vậy sao? Em nói tôi nghe, đứa con của chúng ta có còn không? Chỉ cần em giữ lại nó em sinh nó ra, thì em muốn gì tôi cũng đồng ý, tôi sẽ tác thành cho hai người cho dù em muốn tôi chết cũng được.

Cô ngước to đôi mắt nhìn anh, trong lòng cô đau đến không tài nào thở nổi, hoá ra anh nghĩ rằng cô vì yêu Quân mà đối xử như vậy với anh. Nhưng có lẽ như vậy cũng cũng tốt, ít nhất cũng sẽ giúp anh cảm thấy bớt đau đớn hơn, cô bật cười đưa cho anh tờ giấy phá thai rồi nói:

- Tôi bỏ nó rồi.

Anh cúi xuống nhìn tờ giấy phá thai, ban nãy anh còn một chút hi vọng rằng cô sẽ không thể nào tàn nhẫn như vậy, vậy mà giờ đây anh mới biết chỉ có anh luôn nghĩ tốt cho cô, anh nắm chặt hai tay, từng dòng máu trên bàn chân anh chảy ra, nỗi đau đớn tuyệt vọng khiến anh không chịu được nổi liền gào lên:

- Nhiên, tại sao cô lại làm thế này? Tại sao? Cô là loại đàn bà độc ác,tại sao cô có thể làm thế này với con? Tại sao cô có thể nhẫn tâm tước đoạt đi mạng sống của nó? Cô đã giết chết nó rồi thì cũng giết luôn tôi đi, cô cầm dao mà đâm chết tôi đi. Cho tôi chết luôn cùng nó đi.

Cô nhắm nghiền mắt, những giọt nước mắt như sắp chực trào ra, thế nhưng gương mặt cô lại bình thản đến đáng sợ:

- Tôi không muốn bị đi tù.

Anh nhìn gương mặt lạnh lùng của cô, đi về phía bộ bàn ghế với tay lên lấy tờ giấy đăng ký kết hôn được đóng khung ném mạnh xuống nền nhà lại gào lên:

- Nhiên! Chúng ta ly hôn đi. Con đàn bà độc ác.

Cô nhìn bàn chân anh đang chảy máu, muốn chạy lại mà ôm chặt lấy anh, lau đi những vết mau thế nhưng cuối cùng lại nói:

- Được, anh làm đơn đi, tôi sẽ ký.

Anh ngồi sụp xuống, nước mắt lăn dài chảy xuống miệng đăng ngắt. Hai tay anh nắm chặt đau đớn, anh không gào lên nổi chỉ có tiếng nói khàn đi:

- Nhiên, nói cho tôi biết đi, nói rằng cô chỉ đang lừa dối tôi, đứa con của chúng ta vẫn còn đi.

- Anh đừng ngu muội thế này nữa, nó đã không còn nữa rồi, ngay cả tờ giấy bỏ thai anh cũng đọc được rồi. Văn, lấy anh cũng chỉ bởi tôi muốn lợi dụng anh mà thôi. Thế nhưng giờ tôi mới phát hiện tôi yêu Quân rất nhiều, thế nên tôi không cần trả thù nữa. Tôi chỉ cần tình yêu thôi

- Nhiên, tôi cầu xin cô, nói với tôi tất cả mọi chuyện đều là giả đi. Tôi đau lắm, thật sự rất đau.

Nhiên đứng lặng yên lắc đầu, anh lại ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô, tuyệt vọng nói giọng lạc đi:

- Cô có biết không? Từ khi cậu ta trở về tôi đã tin cô yêu tôi thật lòng. Hoá ra không phải, cô nghĩ rằng tôi ngu ngốc sao? Cô nghĩ rằng tôi không biết những gì cô làm sau lưng tôi sao? Cô cầm dao đâm tôi, cô cùng cậu ta ôm nhau, cùng cậu ta hẹn hò mỗi đêm cô nghĩ tôi không biết gì sao? Cô nghĩ tôi là thằng đần sao? Tôi biết hết, chẳng qua tôi vẫn hy vọng rằng cô vì đứa bé mà nghĩ lại, vậy mà cô lại nhẫn tâm giết chết nó? Nhiên cô có còn là con người nữa không? Cô là con ác thú, chỉ có loại cầm thú mới ác đến vậy thôi. Vì cậu ta nói với cô rằng tôi là người phá hoại hạnh phúc của hai người sao? Vì cậu ta nói với cô rằng ngày đó tôi ra điều kiện tôi sẽ cho cậu ta vay tiền nhưng cậu ta phải rời xa cô sao? Cô có biết rằng chính cậu ta đã chọn suất đi nước ngoài đó trước không? Nhiên sao cô có thể lăng loàn đến mức này.

Nhiên cảm thấy từng lời Văn nói như những nhát dao đâm thẳng vào tim cô. Dù rằng chính cô đã lựa chọn kết cục này vậy mà sao khi nghe anh chửi cô lại cảm thấy đau đến như vậy. Anh càng thấy cô im lặng, lại càng chua xót, giây phút này anh không muốn nhìn thấy cô thêm một giây nào liền chỉ tay rồi nói:

- Cô vào thu dọn đồ rồi cút khỏi nhà tôi.

Nhiên nhắm nghiền mắt, lẳng lặng đi qua đống đổ nát bước vào trong phòng. Bên ngoài bỗng có tiếng rầm rất lớn, có lẽ anh lại tiếp tục đập phá những thứ ngoài kia. Cô nhặt đống đồ của mình nhét vào valy, sau đó lấy toàn bộ số tiền trong tủ kéo valy ra thẳng ngoài không dám nhìn thẳng vào mắt anh, mở cửa bước ra. Cánh cửa từ từ khép lại:

- Nhiên, cô hãy nhớ cô nợ tôi cả đời này cô cũng không trả nổi. Và cũng hãy nhớ, ngày hôm nay cô không giết tôi, thì sau này tôi cũng khiến cô sống không bằng chết.

Cô bước ra khỏi cửa đóng sập lại, nước mắt bắt đầu tuôn xuống. Phía trong nhà đợi cô đi khuất, anh loạng choạng bước vào trong phòng mở cánh tủ. Những bộ quần áo nhỏ xinh thơm tho được anh giặt sạch sẽ gấp lại gọn gàng. Anh ôm chặt đống quần áo vào lòng, nước mắt lăn dài trên gương mặt đẹp trai chảy xuống thành từng vệt trên lớp vải mỏng manh. Mùi thơm xộc vào mũi anh càng khiến anh đau đớn bội phần, anh quỳ hẳn xuống, khóc thành tiếng, giọng nghẹn lại:

- Ba xin lỗi, là tại ba không thể bảo vệ con. Cua, ba xin lỗi con, ba xin lỗi, ba là thằng đàn ông ngu ngốc tồi tệ.

Anh cứ khóc, khóc nhiều đến nỗi toàn bộ quần áo của đứa trẻ cũng ướt đẫm. Tiếng khóc của anh còn đau đớn gấp ngàn gấp vạn lần tiếng khóc của cô.

Người đàn ông đáng thương cứ quỳ xuống mà ôm lấy đồ của đứa bé.

Anh nhớ lại ngày chọn đồ cho nó, anh đã thử đặt bộ quần áo lên vai mà đong đưa. Còn ngỡ rằng chẳng mấy tháng nữa nó sẽ ra đời, anh sẽ được ôm ấp nó, được chào đón nó ra đời, được hôn hít yêu thương chăm sóc nó. Vậy mà cô tàn nhẫn để anh phải chịu đựng sự tàn khốc này. Anh lấy tay tự tát vào mặt mình đầy đau đớn, bao nhiêu lâu nay anh nhận ra hết sự thay đổi của cô, vậy mà vì quá yêu cô mà cố chấp chịu đựng. Giây phút này anh bỗng thấy sự cố chấp đó của anh trở nên ngu ngốc vô cùng. Trái tim anh như có ai đâm hàng ngàn nhát dao vào, vậy mà chỉ vì sợ mất cô đến nỗi anh im lặng nuốt nỗi đau đó vào trong và đối xử với cô như chưa từng có chuyện đó xảy ra. Thế nhưng cô không dừng lại, còn tiếp tục muốn giết chết anh, cảnh tượng ấy anh chứng kiến hết, mà vẫn phải cố nhắm mắt làm ngơ giả vờ như đang ngủ say. Còn gì đau đớn hơn khi thấy người mình yêu đến chết đi sống lại tay trong tay cùng kẻ khác mà vẫn tỏ ra như không có gì? Anh từng cho rằng chỉ cần anh tốt với cô sẽ khiến cô một lòng một dạ với anh, vậy mà kết cục vẫn là anh thua. Anh thua một cách thảm hại, hoá ra tình cảm anh dành cho cô đối với cô cũng chỉ như lông gà vỏ tỏi.

Thế nhưng có đến chết anh cũng không ngờ cô lại nhẫn tâm giết chết cả đứa con trong bụng mình. Sợi dây cuối cùng của anh và cô cũng bị cô cắt cho bằng sạch. Anh cứ tự cho rằng cô có bầu, không muốn nói ra, chỉ là không ngờ hoá ra cô chưa một lần biết ơn mà ngược lại còn có thể tuyệt tình như vậy. Anh đặt đống quần áo sang một bên, nhặt chiếc bao tay bé xinh đặt lên tay mình, nước mắt vẫn không ngừng được mà tiếp tục rơi.

- Cua, ba xin lỗi, tại ba hết!

Hoá ra trên đời này lại có thứ tình yêu đau đớn đến thế này? Nhiên, mười một năm nay cô có biết anh đã yêu cô đến thế nào? Cô có hay biết anh đã hạnh phúc thế nào trong quãng thời gian sống với cô không? Cô có biết rằng những gì cô làm anh đều biết hết, cô có biết nỗi đau anh đang chịu lớn thế nào không? Anh buông đống quần áo, mang về phía nhà vệ sinh, lấy bột giặt đổ ra chậu rồi giặt lại, vừa giặt vừa lẩm bẩm:

- Cua, ba xin lỗi, ba làm bẩn đồ của con rồi, để ba giặt lại cho Cua.

Anh vừa nói, vừa bật cười lặp đi lặp lại đột nhiên cầm chậu quần áo đập mạnh xuống đất vỡ tan tành, gào lên:

- Tại sao lại giết chết con tôi? Tại sao phải độc ác với nó đến như vậy?

Văn ngồi bệt xuống, mặc kệ cho xà phòng ướt đẫm khắp người, nỗi đau dường như vẫn chưa thể nào nguôi ngoai. Anh lại gào lên khóc, đến nỗi cổ họng khàn cả đi, không còn ra hơi. Ngày hôm qua, hôm kia thôi bóng dáng cô còn ở đây mang theo đứa bé trong bụng, vậy mà giờ đây mọi thứ đã tan như bong bóng xà phòng. Anh thực sự không thể nào tiếp nhận nổi sự thật này bỗng chốc như phát điên. Phải đến rất rất lâu sau anh mới đứng dậy, mặc kệ cho bộ quần áo rách nát, mặc cho toàn thân rỉ máu đi thẳng ra ngoài đường nhìn lên hét lên trong tuyệt vọng, đôi mắt anh bỗng tối sầm lại, trong giây phút cuối cùng mất đi ý thức anh đã nhìn thấy bóng dáng cô đang xách valy đứng ở vệ đường.

Văn tỉnh dậy thấy xung quanh một màu trắng toát, ngoài trời mặt trời cũng đang sắp lặn, anh không biết mình được đưa vào bệnh viện thế nào, chỉ biết khi mở mắt ra đã thấy bà Thu ngồi cạnh. Đôi chân anh được băng kín thành mấy lớp, anh đưa tay lên day day trán rồi nói:

- Bác Thu, sao cháu lại ở đây?

Bà Thu nhìn anh, giọng có chút nghẹn đi rồi đáp:

- Cậu Văn, cậu không nhớ gì sao? Đêm hôm qua cậu bị ngất đi sau đó được đưa vào bệnh viện, chân cậu mất máu quá nhiều. Hôm qua còn nằm li bì, may mà sáng nay tỉnh rồi.

Anh há hốc mồm ngạc nhiên hỏi lại:

- Cháu nằm ở đây tận hơn một ngày rồi sao?

- Đúng vậy, cậu Văn ba cậu cũng đang nằm viện đấy

- Bác nói sao cơ? Ba cháu sao lại nằm viện?

- Chủ tịch nghe tin cô Nhiên bỏ thai nên đã lên cơn đau tim được đưa vào phòng cấp cứu đến nay cũng chưa tỉnh nữa. Tôi chạy qua chỗ cậu chút thôi, giờ phải qua chỗ Chủ tịch rồi.

Anh bàng hoàng kéo tay bà lại vẫn chưa tin vào tai mình:

- Bác Thu, sao ba cháu lại biết chuyện đó?

- Hôm qua Chủ tịch về qua nhà cậu, thấy trong đống đổ nát có tờ giấy phá thai, cũng may hôm qua tôi cũng đi cùng ông ấy, nếu không không biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Cậu tỉnh rồi, tôi giờ qua chỗ Chủ tịch luôn đây.

Anh buông tay bà Thu, trong lòng bỗng cảm thấy đau đớn tột cùng, mặc kệ hai chân đang đau nhức, anh bước xuống giường, lê đôi dép rồi nói:

- Cháu đi cùng bác.

Bà Thu không nói gì, trong lòng cảm thấy hoàn cảnh này bi ai vô cùng. Anh lê đôi chân đi theo bà Thu đến phòng bệnh của Chủ tịch Minh, hai chân anh tưởng chừng như sắp khuỵ xuống, run rẩy bước qua từng ô gạch. Tiếng loẹt xoẹt của đôi dép càng khiến bước chân trở nên nặng nề hơn, hai cánh tay cũng đau nhức vô cùng. Anh đi rất lâu mới đến phòng cấp cứu, lặng nhìn qua ô cửa kính, ba anh đang nằm trên đó trên người đủ loại dây truyền. Anh nhắm nghiền đôi mắt nắm chặt hai tay lại rồi quay bà Thu nói:

- Bác Thu, rốt cuộc ai đưa cháu vào viện? Chuyện sau đó là thế nào mà ba cháu lại đến nhà cháu?

- Buổi tối hôm qua đang ăn cơm thì thấy có người gọi điện về số máy ba cậu báo cậu đang được cấp cứu trong bệnh viện. Sau đó tôi và ba cậu tức tốc chạy đến, ba cậu thấy cậu nằm đó, tay chân chảy máu, người ngợm áo quần rách hết liền gọi cho cô Nhiên nhưng máy của cô ấy không liên lạc được. Ba cậu liền kêu tôi ở đó trông cậu để ông ấy về nhà cậu xem tình hình thế nào, nhưng lúc đó không biết ma xui quỷ khiến làm sao mà lòng tôi cứ như có lửa đốt, tôi mới nói với ba cậu để tôi đi cùng còn nhặt cho cậu ít đồ mang vào viện. Ba cậu thấy thế thì cũng đồng ý lục trong túi cậu chìa khoá rồi về nhà cậu, vào đến nhà thấy cả nhà cậu như có người đập phá tan tành, ngay dưới sàn nhà còn tờ giấy phá thai của cô Nhiên ba cậu nhìn nó, còn đọc nó rất lâu, sau còn lấy đèn pin soi xem dấu đóng trên đó thật hay giả, đến một lúc ông đột nhiên hét lên một tiếng trời ơi rồi quỵ xuống, tôi hoảng quá liền gọi cấp cứu đưa ba cậu vào viện đến giờ vẫn chưa tỉnh lại nữa. Bác sĩ bảo qua cơn nguy kịch rồi, nhưng không hiểu vì sao chưa tỉnh.

Anh cảm thấy trong lòng một nỗi đau đang trào lên, nhìn cảnh tượng ba anh nằm trong kia khiến anh gần như không cầm nổi nước mắt. Chỉ mới vài ngày thôi trong nhà xảy ra bao nhiêu chuyện, anh nghiên chặt răng lời nói từ trong miệng rít qua từng kẽ răng:

- Nhiên, tất cả là tại cô!

Bà Thu nhìn anh, không dám hỏi thêm câu gì, chỉ thở dài lặng lẽ đi về phía căng tin. Anh mở cửa phòng, ngồi xuống ghế nắm chặt tay ông Minh. Anh đã ngỡ mình phải chết đi mới hết đau đớn, thế nhưng giây phút này khi thấy ba mình nằm ở đây, anh mới hiểu rằng cuộc đời này của anh người anh có lỗi nhất không phải là ai khác chính là ông. Lớn bằng chừng này, đến gần cả ba mươi tuổi anh còn để ông phải chịu cú sốc này. Giờ đây cuộc đời anh đã chẳng còn thiết tha gì nữa rồi, thế nhưng anh phải sống, thậm chí còn phải sống tốt, sống vì ba anh, và sống để nhìn cô ta phải khổ sở thế nào. Đôi chân anh nhức nhối vô cùng, anh cúi xuống, nghĩ lại hoá ra đôi chân này đã vì cô ta mà ngu ngốc hành hạ bản thân thế nào. Anh nhếch mép, tự cười chính bản thân mình, khuôn mặt cũng trở nên lạnh lẽo vô hồn. Nhìn thấy ba anh nằm đây, nỗi căm giận lại giống như một ngọn lửa bốc cháy ngùn ngụt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.