Nhiên bước ra khỏi cửa, ở trong kia cô hoàn toàn có thể bình thản tiếp nhận mọi lời nói của anh, vậy mà giờ này lại cảm thấy đau đớn vô cùng. Toàn thân cô mệt rã rời, trời nắng nóng lại càng khiến trong người cảm thấy bí bách. Mồ hôi trên mặt cô lại vẫn tiếp tục túa ra, hơi thở cũng nặng nhọc vô cùng. Toàn thân cô run rẩy, cảm giác cổ họng khô khốc bỗng mắt cô tối sầm lại, đầu óc cô bỗng như thể bị một màu đen tối che lấp lại. Chợt có người đưa bàn tay đỡ lấy cô, trong giây lát cô bỗng thấy gương mặt quen thuộc, mùi hương quen thuộc của Văn hiện ra đến lúc tỉnh táo lại mới phát hiện người đang đỡ cô là Quân. Anh đỡ cô dậy bước vào thang máy đoạn đưa cho cô chai nước mát còn mới nguyên rồi nói:
- Em đi đâu vậy? Em có sao không? Sao mặt em tái xanh nhợt nhạt thế này.
Nhiên uống ực một hơi, cảm thấy đã tỉnh táo lại liền nói:
- Tôi đến huỷ hợp đồng với công ty Bình Minh A, nhưng không đủ tiền giờ về lấy. Tôi không sao cả, chắc do mới đi nắng nên choáng tý thôi.
Quân hiểu điều này là hoàn toàn bình thường ở công ty Bình Minh A. Vào được công ty Bình Minh phải trải qua rất nhiều gian khó, làm việc cũng khắc nghiệt. Thế nhưng khi nghe tin này anh lại hơi khựng lại. Cũng có lẽ anh đã quen với việc Văn luôn yêu thương chiều chuộng cô, giờ anh ta làm thế này anh hơi bất ngờ. Thế nhưng cũng đúng thôi, nếu anh là anh ta anh hoàn toàn có thể làm thế này thậm chí là hơn nữa. Số tiền mà cô đền thực ra còn rất nhỏ so với nhiều người làm lâu năm ở công ty Bình Minh A. Anh thở dài rồi nói:
- Hay em mượn tạm tiền tôi để trả trước, dù sao hiện giờ về nhà em cũng xa, em lại mới chuyển phòng trọ, số tiền em có trong người liệu rằng có đủ cho những ngày tiếp theo không?
Cô cười nhạt, lời Quân nói thật sự không phải cô không nghĩ đến. Chỉ là cô cảm thấy không muốn mắc nợ anh, cô có thể vô liêm sỉ với Văn. Nhưng cô không muốn đến ngay chút sĩ diện cuối cùng với người ngoài cũng đánh mất. Cô lắc đầu kiên định đáp:
- Cảm ơn anh, nhưng tôi có đủ rồi, không làm việc này làm việc kia thiếu gì. Tôi có thể lo được. Túng quá thì tôi vay anh sau.
Quân gật đầu nhìn đồng hồ rồi nói:
- Nhưng cũng sắp chuyển sang giờ chiều rồi, hay tôi đưa em đi ăn gì đã nhìn em thiếu sức sống lắm, ăn gì rồi cầm tạm tiền tôi trả trươc, chiều tôi đưa em về rồi qua chỗ em lấy luôn cho em đỡ áy náy.
Cô thấy lời anh nói cũng có lý, không muốn từ chối thêm liền đứng dậy theo anh ra xe. Hôm nay anh lại đi con xe máy cũ kỹ, cô leo lên xe cùng anh đến thẳng một nhà hàng gần đó. Đến cửa, đột nhiên cô nhìn qua khung cửa kính bất chợt Văn đang ngồi một góc. Cô cúi mặt lùi lại một bước kéo tay Quân rồi nói:
- Chúng ta đi chỗ khác ăn đi.
Quân hơi ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao thế? Quán này không hợp khẩu vị em à?
Cô gật đầu đáp:
- Đúng vậy, tôi không quen ăn ở đấy.
Nói rồi đi quay mặt đi chỉ sợ Văn nhìn thấy cảnh tượng này. Thật không may cho cô, anh ở phía trong vừa kịp chứng kiến hết. Một nỗi căm phẫn lại trào lên, anh rót một chén rượu, uống ực một hơi. Cổ họng anh như bị bỏng, nhưng thế cũng tốt, còn hơn nỗi đau trong tim phát ra. Mấy ngày nay anh không dám về lại căn nhà đó, anh sợ nhìn thấy bộ quần áo trẻ con lại không kìm chế được. Bác Thu đã dọn sạch lại căn nhà, chỉ tiếc rằng anh thật sự không đủ dũng khí để đối diện với nó. Càng nghĩ đến đứa con trong bụng đã bị cô giết chết anh càng hận cô đến đau đớn. Thế nhưng anh lại hận chính bản thân anh hơn rất nhiều. Trước đến nay anh luôn là người điềm đạm, vậy mà đối với cô anh lại như biến thành người khác. Nỗi hận thù đan xen với đau khổ làm anh cảm thấy càng nhìn thấy cô lại càng tuyệt vọng. Thà rằng buổi sáng nay anh đừng giải quyết chuyện hồ sơ của cô,vậy mà anh lại tự mình làm điều đó. Anh muốn nhìn thấy cô để biết rằng không có anh cuộc sống của cô sẽ tồi tệ thế nào. Thế nhưng ngay cả khi anh buông lời cay độc với cô cô vẫn bình thản, anh hiểu mình đã thua. Anh cũng không hiểu vì lý do gì khi Quân cũng là người có tiền mà nhìn cô từ cách ăn mặc đến trang điểm lại trở nên nghèo nàn tầm thường đến vậy. Càng nghĩ anh càng thấy bản thân thật sự quá ngu ngốc rồi. Cô ta là gì để anh phải bận tâm? Loại đàn bà như cô ta vốn dĩ anh không nên nghĩ tới, thế nhưng càng cố quên đi cô ta, anh lại càng cảm thấy những hình ảnh xưa cũ hiện ra. Anh nhắm nghiền mắt, uống thêm một chén rượu. Anh đã từng cho rằng sau bao nhiêu chuyện cô gây ra với anh, anh sẽ không bao giờ để ý việc cô và Quân thế nào. Vậy mà giờ đây thấy hai người ríu rít nói cười anh bỗng muốn gào lên. Người đàn ông ấy rốt cuộc có gì để cô hy sinh đến vậy, đến nỗi tàn nhẫn với anh thế này? Nếu nói anh không hận cậu ta là hoàn toàn sai, thế nhưng anh đủ thông minh để biết rằng Quân thực sự không phải người tồi tệ mà người tồi tệ chính là cô. Nếu cô thực sự không còn yêu cậu ta, dù cậu ta có đối xử tốt thế nào cô cũng sẽ không rung động. Cậu ta cũng không thể ép cô phá thai nếu cô không muốn. Tất cả chuyện này đều do một mình cô gây ra, anh nghiến chặt răng, càng nghĩ lại càng oán hận người đàn bà có lòng dạ độc ác lăng loàn. Chưa bao giờ anh có thể nghĩ người con gái thơ ngây anh yêu năm ấy cuối cùng lại biến thành kẻ tàn độc như vậy. Dù có nguỵ biện hàng vạn lý do rằng hoàn cảnh thay đổi cô thì anh cũng vẫn không thể nào tha thứ nổi. Trên đời này không có người mẹ nào tàn độc đến mức có thể ra tay giết chết con mình ngay từ khi mang thai nó chỉ vì ngoại tình với thằng đàn ông khác. Nếu có thì chỉ có loài cầm thú, mà cô ta chính là loại cầm thú ấy. Văn đặt ly rượu xuống, cuối cùng không muốn uống thêm nữa.anh không thể vì cô ta mà biến thành bộ dạng sống dở chết dở thế này được. Cho dù có đau đớn thế nào cũng phải sống để cô ta biết rằng cuộc đời cô ra sai lầm nhất chính là từ bỏ anh.Anh đứng dậy trả tiền rồi nhanh chóng trở về công ty bật máy tính, lại tiếp tục làm việc, có lẽ chỉ có công việc mới có thể khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Ngồi làm việc rất lâu đột nhiên anh nhìn xuống chiếc ghế bên cạnh, toàn bộ nội thất anh đều thay, vậy mà chiếc ghế này anh vẫn giữ lại.
Chiếc ghế này khi cô có bầu anh đã đặt làm, anh bỗng nhớ đến những ngày đẹp đẽ. Anh ngồi làm việc, còn cô gối đầu lên chân anh ngủ say. Dù cho đôi khi chân anh mỏi nhừ nhưng anh vẫn không muốn cô gối đầu lên chiếc gối ở ghế sofa. Những ngày anh còn dậy thật sớm nấu cho cô bát gà tần. Cô đâu biết rằng thực chất anh đã dậy từ nhưng đêm trước để nấu. Thế nhưng phải đến ngày hôm đó anh mới thực sự cảm thấy vừa ăn, nhưng lần trước anh đều phải tự mình ăn hết vì sợ cô biết. Anh không biết cô yêu anh thế nào, chỉ biết rằng thật sự khoảng thời gian đó anh yêu cô đến mức tưởng chừng như trong cuộc đời này anh không thể nào yêu thêm bất cứ ai nữa. Mà cũng đúng thôi, suốt mười một năm nay anh đâu thể yêu được ai? Suốt mười một năm nay anh sống trong tương tư nhớ nhung cô rồi lại nhận kết quả đắng thế này. Văn nhìn qua cửa sổ, gương mặt bị phản chiếu lại, trên khuôn mặt đẹp trai ấy khoé môi cong lên đầy châm biếm. Anh đang tự khinh bỉ chính bản thân anh, loại người như anh rốt cuộc cũng đáng khinh chẳng kém gì cô. Văn cứ mải mê suy nghĩ mà không biết có tiếng gõ cửa bên ngoài rất lâu. Đến khi tiếng người ngoài kia không còn kiên nhẫn được mà khẽ nói:
- Giám đốc Văn anh có trong đó không?
Anh mới giật mình sực tỉnh, nghe giọng cô anh bỗng nhếch mép đáp lại:
- Vào đi.
Cô bước vào, ôm túi xách lẫn hồ sơ vào, đôi mắt cô cụp xuống rồi nói:
- Tôi mang đủ số tiền đến đây.
Anh nhìn cô, trông cô lúc này nhợt nhạt tái xanh vô cùng. Anh nhìn thẳng vào mắt cô bật cười nói:
- Cũng giữ chữ tín đấy, còn tưởng cầm hợp đồng đi luôn rồi. Chưa đến nỗi mất sạch lòng tự trọng và dây thần kinh xấu hổ.
Cô thấy trong lời nói của anh đầy giễu cợt, thế nhưng cô thật sự mệt mỏi không muốn đáp lại, liền nói:
- Giờ tôi phải mang đi đâu nộp tiền? Ký vào những gì?
Anh gằn giọng nói:
- Cô từ khi nào trở nên ngu ngốc thế này? Chẳng lẽ kể từ ngày cô giết chết đứa bé cô lại thành con đàn bà thất học đần độn thế này sao?
Cô không dám nhìn anh, sống mũi chẳng hiểu vì gì mà cay xe, phải bấu chặt hai tay vào nhau mới ngăn được nổi giọt nước mắt đang trào ra. Cô cười nhạt, lôi trong túi ra một sấp tiền đã được gói kỹ lưỡng đặt lên bàn rồi nói:
- Bản hợp đồng anh giữ đâu, đưa tôi ký, dù sao trong hợp đồng tôi giữ cũng có chữ ký của anh rồi nên đưa tôi ký nhanh cho xong việc.
Anh nhìn cô đứng ở cạnh bàn, liền cúi xuống lấy trong ngăn kéo tủ bản hợp đồng đưa cho cô rồi nói:
- Có vẻ cô muốn nhanh chóng thoát khỏi tôi nhỉ? Còn cả đơn ly hôn nữa, cô nghĩ thế là xong sao? Tôi cũng nói cho cô biết, sau khi kết thúc việc làm ở đây cô cũng đừng mơ có một công ty nào ở Hà Nội này nhận cô vào làm.
Cô im lặng đưa tay nhận lấy bản hợp đồng, anh liền buông tay, tờ giấy rơi xuống ngay chân cô. Cô không nói gì, bình thản cúi xuống nhặt bản hợp đồng lên, sau đó lấy bút ký xoẹt vào tờ giấy rồi xoay người bước đi.
- Dừng lại.
Tiếng anh gọi phía sau khiến cô khựng người lại, cô quay lại nhoẻn miệng cười nói:
- Còn gì nữa không giám đốc?
Anh nhìn cô, nhếch mép nói:
- Số tiền này lại do hắn ta bố thí cho cô đúng không?
Cô nhìn anh, đôi mắt xoáy sâu vào gương mặt anh lạnh nhạt đáp:
- Kể cả có là thế cũng đâu liên quan gì đến anh?
Anh nắm chặt sấp tiền, rít lên:
- Không liên quan? Cô nên nhớ chúng ta còn chưa ly hôn, cô về mặt pháp luật vẫn đang là vợ của tôi.
Cô nuốt nước bọt hỏi lại:
- Ý anh là gì?
Anh tháo những dây nịt được buộc trên những tập tiền rồi nói:
- Một đêm của cô đáng giá bao nhiêu?
Cô nhếch mép, thật sự giờ phút này anh còn coi cô chẳng bằng một con điếm. Cô nhìn sấp tiền, cắn chặt môi, cô cảm thấy nhục nhã đến đáng thương, cuối cùng bật cười đáp:
- Anh nghĩ rằng tôi cần tiền của anh sao?
Anh đứng dậy, cầm tập tiền đi về phía cô, một tay đẩy cô vào tường, đôi môi lạnh lẽo hôn lên môi cô đầy mạnh bạo. Cô sợ hãi, một tay giữ bụng, một tay đẩy mạnh anh ra. Anh nhếch mép, nhìn đôi môi cô đã rớm máu rồi nói:
- Không cần mà mấy ngày trước cô rút tiền của tôi? Cô nghĩ rằng tôi ngu hay sao?
Cô lặng người đi, hoá ra anh biết hết, cô bỗng cảm thấy xấu hổ vô cùng, nỗi đau đớn nhục nhã khiến cô không còn giữ được lý trí liền gào lên:
- Đúng vậy, tôi cần tiền! Được chưa?
Anh nâng cằm cô dậy, khuôn mặt này anh đã từng yêu thương đến vô bờ, vậy mà giờ anh lại cảm thấy bẩn tưởi vô cùng. Anh vẫn giữ nụ cười khinh bỉ lôi cô ra ngoài, sau đó bấm thang máy rồi nói:
- Được, cô cần tiền thì đi theo tôi.
Nhiên mặc kệ Văn muốn làm gì thì làm, anh kéo cô ra xe, lái thẳng xe đến một đoạn cách công ty mấy cây số rồi phanh xe lại gấp sau đó quay sang cô khẽ nghiến răng nói:
- Cô cần tiền, tôi cho cô tiền. Ra khỏi xe.
Nhiên mím chặt môi, lẳng lặng ra xe, bất chợt nhìn thấy đoạn đường này chính là đoạn đường ở chung cư của Quân. Cô hơi run rẩy nhìn anh, bất chợt anh đi về phía cô, tung sấp tiền qua đầu cô rồi nói:
- Số tiền này tôi bố thí cho cô, ngủ cùng cô một lần chỉ khiến giá trị của tôi bị hạ thấp xuống.
Cô để mặc những tờ tiền rơi lả tả từ trên đầu cô xuống dưới chân. Phải rồi, cô rất cần tiền, cô cần tiền mua rất nhiều thứ, năm mươi triệu này thậm chí còn không đủ để cô sống, anh đã nói cô sẽ không được sống dễ dàng với anh, với mối quan hệ của anh như vậy liệu rằng có công ty nào sẽ nhận cô cơ chứ? Cô muốn gào lên rằng cô mới là người hận anh hơn bao giờ hết, cô muốn cầm thẳng số tiền này mà ném vào mặt cả anh lẫn ba anh, thế nhưng cuối cùng cô lại im lặng. Nếu như không phải vì cuộc đời này không cho phép cô chết lúc này thì thà rằng cô chết đi cho rồi. Cô ngồi xuống, một tay xoa bụng, mỉm cười cúi nhặt từng đồng polyme vung vãi khắp đường. Mấy người trong chung cư nhìn cô, cô mặc kệ ngước lên nói:
- Văn, anh trông giúp tôi đừng để người khác nhặt mất.
Anh lặng người nghe câu nói đó của cô, hoá ra cô vô liêm sỉ đến mức này. Chẳng lẽ rằng có một gã tình nhân giỏi giang như Quân vẫn khiến cô thèm tiền đến mức này sao? Hay cô muốn lấy hết số tiền của anh cho hắn? Cô đã lấy tất cả của anh đi rồi, rốt cuộc cô là loại đàn bà thế nào, cô hận anh vì cô vẫn nghĩ ngày đó chính anh là người chia cắt hai người sao? Nực cười!
- Nhiên, em đang làm gì thế?
Tiếng Quân hét lên khiến cả Văn và Nhiên đều giật mình, cô nhìn xuống đất, đã nhặt gần xong đống tiền. Văn thấy Quân, trong lòng càng thêm căm phẫn, anh leo lên xe, phóng nhanh chiếc xe lướt qua người cô. Mấy tờ tiền bên cuốn theo cả bụi mù bay lên. Cô vội vàng chạy theo một đoạn, mặc kệ tiếng Quân đang gọi, nhặt sạch những đồng tiền còn lại. Cảnh tượng này quả thật như một nhát dao đâm thẳng vào tim Quân!
Cô nhặt xong những đồng tiền cuối cùng liền đứng dậy, cũng đúng lúc Quân vừa chạy tới nơi. Anh nhìn cô, giọng nói có chút gắt lên:
- Nhiên, em đang làm gì thế này? Sao em lại nhặt tiền của anh ta?
Nhiên ngước đôi mắt đen láy lên nhìn anh, hoá ra hôm nay Quân không đi làm mà ở nhà thực hiện dự án, anh đứng ở trên tầng đã kịp chứng kiến hết từ đầu đến cuối. Chỉ tiếc rằng anh đã tới muộn một bước. Cô bình thản, lấy tay phủi những tờ tiền còn dính cát đấy, bàn tay cô vài chỗ còn có chút xước, mấy vệt máu mỏng tanh nhìn thôi cũng thấy đau lòng vô cùng. Quân cảm thấy trái tim sắp không thể chịu được thêm được, kéo tay cô lau những vết bùn bẩn. Cô rụt tay lại, ngồi xuống bên cạnh gốc cây, bỏ sấp tiền ra đếm, thi thoảng còn lấy vạt áo di di lên những đồng tiền bẩn thỉu. Giờ phút này đối với cô mà nói, lòng tự trọng cũng đã không còn chút nào. Quân nhắm nghiền mắt, nỗi đau xót trong lòng anh càng lúc càng lớn. Anh bất chợt kéo cô đứng dậy, hai tay vòng lấy tấm thân thể gầy gò của cô ôm chặt không biết rằng ở một góc xa trong chiếc xe camry Văn đã nhìn thấy hết. Cô hơi đẩy người Quân ra, nhoẻn miệng cười xoè đống tiền rồi nói:
- Quân, anh đếm đi xem đủ năm mươi triệu không? Tôi trả cho anh luôn, tôi lau sạch sẽ rồi.
Quân nhìn những tờ polyme trên tay cô, cảm giác vô cùng, anh chỉ ước rằng giá mà có thể chịu đựng hết tất cả nỗi đau này giúp cô. Cô vẫn hướng ánh mắt chờ đợi lên anh, trong lòng dường như không còn chút cảm giác nào nữa rồi. Anh thở dài, cả hàng lông mày rậm đã co hết lại, giọng nói như thể sắp lạc đi:
- Tôi xin em, đừng tự chịu đựng nỗi đau này một mình nữa được không? Em có biết nhìn em thế này tôi thật sự rất đau lòng không?
Cô hơi sững người lại nhìn anh, trong một giây phút cô chợt muốn gào lên rằng cuộc đời cô thành ra thế này cũng có một phần của anh. Thế nhưng cuối cùng cô lại im lặng, bởi tất cả sự lựa chọn yêu Văn đều là ở cô. Anh kéo tay cô lên lần nữa, giọng như van nài:
- Nhiên, tôi biết em rất ghét tôi, có thể còn coi thường tôi. Nhưng xin em hãy để tôi được chăm sóc em, được ở cạnh em cho đến khi em sinh đứa bé được không?
Cô mở to đôi mắt, kinh ngạc hỏi lại:
- Quân, anh nói gì cơ?
- Tôi thật sự biết hết rồi, biết tất cả từ ngay cái ngày em đi bỏ thai. Tôi biết em chưa bỏ nó đâu, nếu không em sẽ không bao giờ chịu nhịn nhục thế này. Nhiên! Xin em coi tôi như một người bạn, đến nương tựa lúc khó khăn thôi cũng được. Sau này em sinh đứa bé, nó cứng cáp rồi tôi sẽ không xen vào chuyện của em nữa, được không?
Cô nhìn Quân có chút sững lại, hoá ra anh đã biết. Thế nhưng cô mau chóng lấy lại bình thản phải rồi cô đến cả lòng tự trọng cũng bị chó tha, tại sao lại không đồng ý yêu cầu này của anh cơ chứ? Thế nhưng cô hiểu rằng cô không thể dựa dẫm vào bất cứ ai nữa rồi, cô chỉ có thể dựa vào bản thân cô mà thôi. Cho dù cô có chịu nhục nhã đau đớn, cô cũng không muốn đứa bé này phải sống tiếp một cuộc đời cay đắng như cô. Cô không phải là loại người không biết phân biệt đúng sai, cô không thể để đứa con trong bụng mình với một người đàn ông khác cho Quân chăm sóc. Tay cô vẫn nắm chặt sấp tiền, lắc đầu kiên định đáp:
- Quân, nếu anh thực sự đã biết điều này xin anh giữ kín giúp tôi, còn chuyện anh nói tôi không thể nào làm như vậy được. Tôi muốn đến một nơi xa, để có thể chăm sóc rồi sinh nó ra. Thế nhưng tôi còn chưa ly hôn với anh ta, bụng mang dạ chửa thế này cũng không thể đi xa được. Tôi cũng không muốn nương tựa ai khác, cuộc đời này của tôi vì có đứa bé tôi sẽ tự mình cố gắng. Cảm ơn vì thành ý của anh, nhưng tôi không thể nhận. Năm mươi triệu này trả cho anh, nếu tôi cần, tôi sẽ vay anh sau.
Quân cảm thấy cô càng tỏ ra mạnh mẽ thế này, anh lại càng xót xa trong lòng. Nhưng anh biết cô đã quyết định thì chẳng thể ngăn nổi. Cô vốn dĩ đều cố chấp như vậy, anh nhìn cô nhận lại số tiền trên tay cô, gật đầu nói:
- Được, nếu em đã không muốn, tôi cũng không thể ép nổi. Nhưng em phải tự chăm sóc bản thân cho tốt. Giờ em sống không phải cho bản thân em mà cả cho đứa bé nữa, vậy nên nếu có khó khăn gì hãy gọi cho tôi được chứ?
Cô mỉm cười đáp lại:
- Được! Cảm ơn anh.
Quân nhìn cô rồi nói tiếp:
- Em ở đây đi, tôi lấy xe chở em về giờ về đi xe bus cũng chật chội, mà đi taxi thì hết nhiều tiền, tiết kiệm được chút nào hay chút ấy.
Cô không đáp lại, gật đầu thay cho câu trả lời.
Sau khi được Quân đưa về đến nhà, cô liền ra chợ mua một con gà sau đó về nhà làm món gà hầm. Thật ra cô là người rất dễ ăn uống, chỉ cần cơm và chút rau là có thể ăn được rồi. Thế nhưng bây giờ trong cô còn có cả đứa bé, vậy nên dẫu sao cô cần phải có bữa ăn tử tế. Nếu như là mọi lần, sau một ngày mệt mỏi thế này cô phải nằm vật ra giường mà khóc. Nhưng giờ đây đến ngay cả nước mắt cô cũng không cho phép mình rơi, càng không muốn nghĩ đến sự sỉ nhục của Văn dành cho cô. Bởi cô biết rằng nếu cô khóc, cô buồn, hay tự hành hạ bản thân mình thì sẽ ảnh hưởng đến đứa bé. Mà cuộc sống của cô bây giờ, mục đích sống cũng chỉ là nó.
Cô bỏ con gà đã được chặt khúc vào nồi áp suất rồi bắc lên bếp điện, nhìn những vòng quay trên nút hơi cô bỗng nghĩ đến ngày hôm đó. Cô leo đi theo vị bác sĩ vào đến phòng phẫu thuật, bên trong ánh đèn neon chiếu xuống trắng toát. Đôi mắt cô vẫn ướt đẫm nước mắt, đôi tay không ngừng xoa lên bụng. Vị bác sĩ nhìn cô, giọng ông cũng trầm hẳn xuống:
- Cô lên đây nằm đi.
Nhiên lê đôi chân nặng trĩu nằm xuống chiếc giường sắt lạnh lẽo, vẫn chưa thể ngừng khóc. Trong lòng cô dường như nỗi đau đang dài bất tận, cô bỗng dưng nghĩ đến hồi cô tám tuổi. Mẹ cô đã có thai em bé, nhưng hồi đó đứa bé còn chưa kịp trào đời mẹ cô đã sẩy thai. Sau này rất nhiều năm, cô vẫn nhớ như in, hình ảnh mẹ cô ôm chiếc hộp nhỏ đựng thi hài đứa bé còn đỏ hỏn bé tý như quả bơ khóc ngất đi, còn ba cô đứng bên cạnh lặng lẽ lau nước mắt. Khi đó cô còn rất nhỏ, nhưng cũng đủ hiểu rằng một sinh linh mất đi đau đớn thế nào, đã rất nhiều lần mẹ cô nói với cô rằng, mỗi đứa bé được sinh ra trong cuộc đời đều là một thiên thần. Dẫu cho con người ta khi lớn lên thế nào thì cũng vẫn từng là trẻ con. Cô bỗng cảm thấy tội nghiệp đứa bé trong bụng cô đến vô bờ,. Chẳng phải cô đã từng mong rằng nó ra đời sẽ giống ai? Là có sống mũi cao, đôi mắt tinh anh như Văn, hay có làn da trắng sứ như cô? Chẳng phải cô đã từng ngày tưng đêm dù có khó chịu thế nào cũng cố gắng ăn uống để nó được khoẻ mạnh hay sao? Nếu cô bỏ nó đi, những ngày tháng tiếp theo cô liệu rằng có chắc bản thân sẽ thanh thản. Nếu cô bỏ nó đi thì vì sao cô không chết đi cùng nó cho rồi. Sinh linh bé bỏng tội nghiệp này đâu có lỗi gì? Dù cho nó có là con của Văn đi chăng nữa thì cũng có một sự thật rằng nó đang tồn tại trong cơ thể cô. Nghĩ đến đứa em còn chưa kịp trào đời của mình cô càng cảm thấy giây phút này sao đau đế quặn thắt tim gan. Cô bỗng thấy phía dưới bụng nhói lên, dường như trong một giây phút cô cảm nhận đôi tay bé nhỏ của nó chạm khẽ vào bụng cô. Cô cắn chặt môi đến bật cả máu, khóc nấc lên, khi nghe tiếng những thanh kim loại chạm vào nhau cô bỗng dưng như bừng tỉnh, ngồi bật hẳn dậy. Vị bác sĩ nhìn cô sửng sốt nói:
- Có chuyện gì vậy?
Cô lắc đầu, đưa đôi chân chạm khẽ vào nên đá hoa rồi quỳ sụp hẳn xuống, hai hàng nước mắt thi nhau chảy dài, đôi bàn tay chắp lại cầu xin:
- Bác sĩ, tôi không bỏ đứa bé này nữa, nhưng xin ông hãy cho tôi một tờ giấy bỏ thai được không? Ông cần bao nhiêu tiền, tôi cũng sẵn sàng bỏ ra.
Ông ta nhìn cô, cảm thấy cô gái trước mặt đáng thương vô cùng, chưa bao giờ ông gặp một trường hợp nào mà khóc nhiều như cô,nhiều đến nỗi ông tưởng chừng như tất cả nước mắt của cô trong cuộc đời này đều rơi hết trong ngày hôm nay. Ông đỡ cô dậy rồi nói:
- Cô gái, tôi không biết cô phải chịu nỗi đau gì khiến cô lại khổ sở thế này. Thế nhưng tôi rất muốn kể cho cô nghe một câu chuyện này.
Cô ngước to đôi mắt lên nhìn ông, rồi hỏi lại:
- Chuyện gì vậy bác sĩ?
Ông ta tháo cặp kính, đặt chiếc kéo sắt lên trên chiếc khay sắt rồi chầm chậm nói:
- Tôi có biết một cô gái có lẽ cũng chỉ hơn cô được vài tuổi, cô gái ấy có một cô con gái và một người chồng. Thế nhưng cuộc đời cô ấy lại bất hạnh vô cùng, gã chồng của cô là một tên vũ phu cục súc, không những đánh vợ thường xuyên còn ra ngoài gái gú chơi bời. Vì thương con nên người phụ nữ ấy đã nhẫn nhịn, đến khi sau này cô mang thai đứa thứ hai cũng là lúc gã chồng trong một lần đua xe cùng đám bạn thì bị tai nạn chết. Và đau lòng hơn cô phát hiện mình bị ung thư, thế nhưng cô ấy nhất quyết không xạ trị để giữ lại đứa bé, còn nhớ khi đó cô ấy nói rằng đứa con chính là sinh mạng của cô, cho dù đánh đổi cả tính mạng cũng phải bảo vệ nó dù cho nó là con của ai thì nó cũng là con của mình. Dù cho ba nó có là gã đàn ông đáng chết, nó vẫn là đứa trẻ lớn lên từ máu thịt mình. Chỉ tiếc rằng sau này cô cả hai mẹ con đều không còn… Cô gái, tôi kể câu chuyện này chỉ muốn nói với cô, quyết định này của cô thật sự rất đúng đắn. Tôi không biết cô đã trải qua những chuyện gì, nhưng tôi mong cô hãy mạnh mẽ, mong rằng hai mẹ con cô sẽ luôn bình an. Còn chuyện tiền nong, tôi chỉ nhận đủ số tiền cậu Quân đã đưa cho tôi thôi. Cô hãy giữ số tiền cô có để lo cho đứa bé, cô hãy mạnh mẽ lên, cuộc đời ngắn lắm, để có thể sống không phải dễ dàng. Thế nên mẹ con cô phải cố gắng thật nhiều. Chút tôi sẽ đưa lại thêm cho cô hai triệu, số tiền đó coi như tôi làm phúc cho đứa bé may mắn này. Mong rằng nó cũng sẽ mạnh mẽ được như cô.
Nhiên lắng nghe vị bác sĩ kể câu chuyện, bỗng cảm thấy cuộc đời người phụ nữ kia bất hạnh gấp trăm gấp ngàn lần cô. Ít ra Văn cũng là người ba tốt, suốt thời gian cô mang thai đều chăm sóc tận tình, kể cả đến giây phút này đứa bé và cô vẫn khoẻ mạnh đã là hạnh phúc lắm rồi. Người ta có thể mạnh mẽ được, tại sao cô lại không? Cô bỗng như sực tỉnh, đứng hẳn dậy đáp lại:
- Bác sĩ, tôi đội ơn ông. Thành thật cảm ơn ông rất nhiều. Cảm ơn ông, tôi sẽ không bỏ đứa bé, tôi nhất định sẽ không bỏ nó. Xin ông có thể cho tôi một tờ giấy phá thai được chứ? Tôi biết việc này ảnh hưởng đến ông, nhưng còn hơn là bỏ mất sinh linh này.
Ông ta mỉm cười hiền hậu không đáp lại đi về phòng in tờ giấy cho cô, còn cô vẫn đứng lại nguyên căn phòng, trong giây phút này cô bỗng cảm thấy cuộc đời cô dường như có một chỗ dưa vững chắc vô cùng. Câu chuyện của ông ta vừa hay lại giống như một chiếc phao ném thẳng cho cô giữa dòng nước đang cuốn cô đi. Đứa con này nhất định cô phải giữ. Giữa biển người mênh mông này ít nhất cô không còn cô độc, ít nhất giờ đây cô đã có thêm một sinh mệnh để dựa vào mà sống, cô chưa bao giờ thấy quyết định của mình sáng suốt đến vậy. Có lẽ người cô biết ơn nhất giây phút này chính là người bác sĩ đáng kính này. Từng lời nói của ông ta giống như một lời động viên, lại cũng giống như lời của người cha dạy cho con mình. Cô chưa bao giờ cảm nhận được tình người giữa những con người xa lạ không quen biết sao lại ấm áp đến vật. Tay cô xoa khe lên bụng, một giọt nước mắt lăn xuống, trượt tay trên cánh tay xanh xao, khẽ thì thầm:
- Cua, mẹ xin lỗi, xin lỗi đã làm con sợ. Từ nay về sau nhất định mẹ sẽ không làm thế này với con nữa đâu. Cua, con phải cảm ơn ông bác sĩ này rất nhiều, nhất định ngày con ra đời, đợi con lớn rồi mẹ sẽ dắt con đến cảm ơn ân nhân này.
“Xịt xịt xịt”
Tiếng xì hơi của nồi áp suất khiến cô giật nảy mình, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô vội vàng lao đến ấn nút tắt, lúc này mới nhận ra nòo gà hầm của mình đã nấu được một lúc khá lâu, bèn lau đi mấy giọt nước vương trên bếp rồi đi ra ngoài lách cách đun nước trên chiếc ấm siêu tốc. Nghĩ lại hồi còn ở với Văn, việc nấu nước để pha sữa tiện hơn lúc này rất nhiều. Nước nóng hay bất cứ thứ gì nhà anh đều là tự động, vả lại hồi đó đều là tự tay anh pha. Thế nên kể từ ngày chuyển về đây, cô cảm thấy sữa mình pha khó uống hơn rất nhiều.. Cô múc mấy thìa sữa cho vào cốc rồi rót nước, cố gạt đi suy nghĩ về anh nhưng bất thành. Từng lời nói của anh hôm nay ùa về, tim cô cảm thấy như có ai bóc thành từng lớp, thế nhưng đôi mắt lại ráo hoảnh không rơi bất cứ giọt nước mắt nào. Nhất định từ nay cô sẽ không khóc vì bất cứ ai nữa. Sau khi uống sữa, ăn cơm xong, cô lại bắt đầu giặt giũ rồi dọn dẹp. Kể từ lúc cô ra ngoài, cô cảm thấy cuộc sống của mình bận rộn hơn rất nhiều. Mặc dù chỉ là những công việc lặt vặt cũng mất nguyên của cô vài tiếng đồng hồ. Nhưng như thế cũng tốt, ít nhất sẽ làm cô bớt suy nghĩ về những điều muộn phiền. Sáu tháng tiếp theo cô chỉ mong có thể bình yên, mạnh khoẻ để có thể chào đón đứa bé. Dọn dẹp xong, cô mới leo lên giường, bỏ chiếc tai nghe dành cho bà bầu đặt lên bụng rồi bật bài nhạc mà được giới thiệu rất tốt cho trí não của thai nhi.
Tiếng nhạc du dương cũng khiến lòng cô thoải mái hơn rất nhiều, nỗi nhục nhã ngày hôm nay cũng được tiếng nhạc làm tan biến mất. Cô vừa nghe nhạc, lại xoa một tay lên bụng khẽ thì thầm:
- Cua, hôm nay con có khoẻ không? Mẹ mệt thế này chắc ảnh hưởng đến Cua của mẹ lắm nhỉ? Mẹ xin lỗi con, từ mai mẹ sẽ không để con mệt nữa đâu. Cua của mẹ phải lớn thật nhanh, phải thật khoẻ mạnh đấy nhé.
Cô nói xong, trên môi lại nở một nụ cười, lâu lắm rồi cô mới cười. Thế nhưng giây phút này nụ cười của cô lại rất hạnh phúc. Đứa bé trong bụng quả thật có một động lực kỳ diệu, khiến cô dù có đau lòng thế nào chỉ cần nghĩ đến nó cũng cảm thấy cuộc sống này ý nghĩa vô cùng. Chẳng biết từ bao giờ mà cô lại có thói quen nói chuyện với đứa bé trong bụng thế này, có lẽ bởi Văn đã từng nói rằng nói chuyện thường xuyên sẽ giúp đứa bé thông minh hơn nhiều. Cô không biết điều anh nói thật hay không, nhưng cô biết rằng nói chuyện với đứa trẻ này thật sư khiến tâm trạng cô thoải mái hơn rất nhiều. Mối bận tâm duy nhất của cô chính là nó, cho dù ngoài kia cô có bị đối xử tệ bạc thế nào, thì chỉ cần biết sinh linh trong bụng đang lớn mỗi ngày là cô sẽ tự điều tiết được cảm xúc để nỗi buồn bực biến mất. Không biết Nhiên đã nghe nhạc đến lúc nào rồi thiếp đi, chỉ biết đến khi cô mở mắt tỉnh dậy trời đã sáng. Cô dậy pha cho mình một cốc sữa rồi ăn sáng, sau đó ngồi viết vào những quyển hồ sơ hôm qua cô đã mua.
Văn đã nói với cô, rằng cô sẽ không được bất cứ công ty nào ở đất thủ đô này nhận vào làm, thế nhưng cô tin rằng ông trời không tiệt đường sống của cô. Chẳng lẽ không có nổi một công ty nào chấp nhận cô. Cô nhìn xuống chiếc bụng, nhất định cô phải xin được một việc gì đó, để có thể chăm sóc được đứa bé một cách tốt nhất. Viết xong đống hồ sơ, cô dán ảnh, rồi lục tủ lấy những giấy tờ liên quan sau đó mang ra phường đi đóng dấu. Đóng dấu xong cô đi xe bến xe bus, lúc này cũng mới là hơn tám giờ. Cô chen chân lên chiếc xe bus, giở mẩu giấy ghi địa chỉ mấy công ty đang tuyển dụng rồi gấp lại. Xe bus này vốn dĩ phải nhường ghế cho phụ nữ có thai, thế nhưng bụng cô còn rất nhỏ, chẳng ai có thể tin nổi cô có thai, ngược lại nhiều người còn nghĩ cô cố bịa ra để được ngồi ghế, vậy nên cô đành cố bám vào thanh cột sắt để đôi chân đỡ mỏi. Trước kia bảo cô đứng đến mấy tiếng cô cũng có thể đứng được, nhưng từ ngày có bầu cô cảm thấy sức khoẻ yếu đi rất nhiều, không còn được như trước.
Chỉ có điều, cuộc sống của cô bây giờ lại không còn như trước, không thể thích là có người sẵn sàng rước cô đi trên chiếc xe ô tô mát mẻ. Bản thân cô cũng hiểu, sắp tới còn rất nhiều điều để lo, vậy nên càng không muốn phung phí số tiền còn lại. Đứng trên xe bus rất lâu, cô còn tưởng như chân mình khuỵ xuống, nhưng cứ nghĩ đến đứa bé trong bụng, cô lại nhắc mình phải mạnh mẽ. Chiếc xe đi rất lâu mới đến địa chỉ công ty đầu tiên cô chọn, xuông xe lại phải đi bộ mất một đoạn mới có thể đến. Cô mang hồ sơ vào, đi thẳng đến phòng nhân sự, mồ hôi cũng lấm tấm trên mặt, vài chỗ còn chảy thành giọt xuống dưới. Hôm nay cô mặc chiếc áo so mi trắng với chiếc quần bò ôm. Tuy rằng rất giản dị nhưng vẫn xinh xắn vô cùng. Quả thật nếu không nói có lẽ không ai biết cô có bầu.
Tên trưởng phòng nhân sự thấy cô liền hồ hởi hỏi:
- Em đến xin việc đúng không?
- Vâng ạ.
Cô không cần hỏi sao hắn ta biết cũng đoán được lý do, công ty này tuyển dụng ngay trên mạng, nếu như đến đây không phải nhân viên thì chỉ có người đến xin việc. Hắn ta nhìn cô từ đầu đến cuối cười khề khà nói
- Cho tôi xem hồ sơ của em.
Cô đưa tập hồ sơ cho hắn ta, trong lòng cảm thấy có chút e dè. Không biết rằng công ty này liệu có chút quen biết gì đến Văn không. Anh ta rút tập hồ sơ, xem ngay từ trang đầu tiên, liền đút lại, giọng điệu có chút coi thường:
- Cô là Lưu Diệp An Nhiên? Trước làm thư ký của giám đốc công ty Bình Minh A đúng không?
Cô nhìn hắn ta, trong lòng đã hiểu, liền cười nhạt đáp:
- Đúng vậy!
Hắn ta lắc đầu, đưa tập hồ sơ rồi nói:
- Xin lỗi cô, chuyên môn của cô không phù hợp với chúng tôi. Mong cô có thể đến công ty khác để tìm vị trí phù hợp với mình.
Cô thở dài, số ít những công ty cô chọn được sau khi lọc đi những công ty mà cô biết Văn có quen biết. Không ngờ công ty nhỏ thế này cũng vẫn nằm trong tầm kiểm soát của anh. Cô nhận tập hồ sơ xoay người bước đi, lại tiếp tục leo lên xe bus đến công ty thứ hai. Thế nhưng dường như anh đã hận cô đến mức bằng mọi giá cũng không thể cho cô một công việc tử tế nhất. Người phụ nữ trưởng phòng nhân sự ở công ty này lại tiếp tục cho cô cái lắc đầu thứ hai. Rồi đến công ty thứ ba, thứ tư, thứ năm tất cả đều từ chối cô ngay khi đọc được tên của cô, cũng có công ty không liên quan đến Văn nhưng lại cho rằng cô không đủ chuyên môn và kinh nghiệm nên cũng từ chối nốt. Đến khi trời đã xế chiều, cô mới thất thểu bắt xe bus trở về nhà. Cả ngày hôm nay trưa chỉ ăn vội bát cơm là được ngồi, còn lại hầu hết đôi chân cô phải đứng và đi, lúc này cô mới cảm nhận chân mình đã mỏi nhừ, cảm tưởng không thể bước nổi. Không biết cô đã ôm tập hồ sơ đứng bao nhiêu chuyến xe bus, đến bao nhiêu công ty, cuối cùng cô đã hiểu ra rằng, cô thật sự so với xã hội này cũng chẳng khác gì một con kiến. Mà khi người ta đã muốn lấp lỗ, cô có cố gắng thế nào cũng không thể về hang của mình. Cô cứ cho rằng còn chút hy vọng mong manh, có một công ty nào đó có thể không quen biết đến Văn mà nhận cô vào làm, thế nhưng ngay đến cả công ty nhỏ bé nhất với mức lương thấp tẹt cũng không cho cô cơ hội đó. Phải rồi, tập đoàn Bình Minh lớn như vậy, liệu rằng có công ty nào dám đắc tội cơ chứ? Mà kể cả có mấy công ty không liên quan đến Văn như khi nãy cô cũng không được nhận chỉ vì không có kinh nghiệm chuyên môn. Cô về đến nhà nằm vật ra giường, mang theo tâm trạng cực kỳ tồi tệ, cho dù đã doán trước được kết quả này thế nhưng cô vẫn cảm thấy trong lòng buồn đến nao lòng, trong giây phút mệt mỏi cô ngủ thiếp đi. Cô nhắm nghiền mắt lại, bàn tay nắm chặt đặt lên bụng, thân hình xanh xao gầy gò chỉ có bụng nhô lên một chút. Trong một ngày mệt mỏi thế này cô không muốn làm gì khác, ngủ đến tận gần bảy giờ tối mới dậy mới đi nấu chút cơm, sau đó liền tắm táp giặt giũ rồi đi ăn cơm. Bát cơm hôm nay cũng khó nuốt đến vô cùng, ăn xong cô liền mở tủ lấy chiếc túi xách đếm lại tiền.
Vừa đếm lại vừa thở dài, số tiền chẳng những không nhiều lên còn vơi đi, cô không biết liệu rằng số tiền này đủ cô sống đến bao giờ. Lọ sữa bầu cũng sắp hết, thậm chí cô còn chưa mua sắm chút gì cho đứa bé. Càng nghĩ cô càng thấy lo sợ, giờ đây cô không biết phải làm gì. Tiền có nhiều đến bao nhiêu nếu không làm mà chỉ tiêu cũng hết. Huống hồ số tiền này vốn dĩ cũng chằn nhiều nhặn gì.
Cô đếm đi đếm lại, rồi cuối cùng nhét vào tủ chợt nghĩ đến lời Quân nói. Thế nhưng cô thật sự không muốn còn bất cứ liên quan gì đến anh ta, chẳng qua hiện giờ cô hận Văn rất nhiều mà quên đi rằng cô cũng đã từng có khoảng thời gian hận Quân. Dù sao cô và Quân giờ cũng chỉ là quá khứ của nhau, cô không muốn làm phiền đến anh ta. Cô không tin rằng ở thời này còn có thể bị chết đói được.
Không làm ở các công ty thì không làm, cùng lắm làm không cần bằng cấp, cô làm những việc tay chân. Cô vội lấy điện thoại, vào trang tìm kiếm việc làm. Quả thật như cô nghĩ, ở đây có đến mấy nghìn chỗ tuyển dụng. Có rất nhiều cửa hàng quần áo tuyển nhân viên bán hàng, thế nhưng lại yêu cầu phải làm lâu dài, cô khẽ thở dài, chẳng mấy chốc nữa mà cô sinh đứa bé, thật sự những việc này không phù hợp với cô lúc này. Cô tìm kiếm rất lâu, tuy nhiều việc nhưng để chọn lựa cho mình công việc phù hợp nhất lại không dễ dàng. Phải mất đến hai ba tiếng sau cô mới tìm được một nhà hàng cách chỗ cô ở chỉ hơn bốn cây số, lại còn bao ăn, thời gian làm việc từ chín giờ sáng đến chín giờ tối. Ở đây có tuyển cả nhân viên chạy bàn, lẫn nhân viên rửa bát. Cô biết với sức khoẻ hiện giờ không thể nào chạy bàn được, cuối cùng quyết định sẽ chọn rửa bát. Dù sao cũng chỉ phải ngồi một chỗ, không phải đi lại nhiều, cũng không sợ phải gặp người này người kia. Cô lấy giấy bút ghi số điện thoại rồi lấy máy gọi. Đầu dây bên kia đáp lại là tiếng một người phụ nữ, cô hít một hơi, trươc kia khi còn làm sinh viên, cô đã tưng làm những việc này, vậy nên giờ đây cô cảm thấy rất bình thường. Sau khi trình bày hết ý định của mình, người phụ nữ bên kia liền đồng ý và yêu cầu ngày mai cô có thể đến làm luôn. Cô gật đầu tắt máy, trong lòng bỗng cảm thấy có chút vui mừng bỗng cảm thấy bản thân giờ đây niềm vui cũng trở nên tầm thường vô cùng. Thế nhưng cô thật sự không còn muốn bận tâm, chỉ cần làm gì ra tiền, mua được chút sữa để cô uống là hạnh phúc lắm rồi. Cô đặt hai tay lên bụng, khẽ động viên:
- Cua, hai mẹ con mình cùng cố gắng con nhé. Con ở trong này nhớ ngoan, để mẹ làm việc nghe chưa!
Dường như đứa bé có thể nghe được lời cô nói, ở dưới góc bụng cô cảm nhận như có một thứ gì đó bé nhỏ chạm khẽ vào. Cô mỉm cười, lấy chiếc tai nghe bật bài nhạc du dương, có lẽ do buổi trưa nay mệt quá mà cô lại ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hayĐến sáng hôm sau, cô lại lặp lại những việc như một thói quen, sau khi ăn sáng xong cô liền giặt giũ dọn nhà sau đó khoác chiếc áo chống nắng đi ra bến xe bus về phía địa chỉ nhà hàng hôm qua cô đã gọi.
Lúc cô đến mới biết nhà hàng này thật ra rất to, mới chỉ gần chín giờ mà đã có rất nhiều khách đến đặt bàn ăn cho buổi trưa. Người phụ nữ đêm qua nghe điện thoại chờ cô ở cổng, sau đó dắt cô lại phía sau nhà rồi nói:
- Em rửa bát ở đây nhé, việc này chắc chị không cần hướng dẫn thêm nhỉ? Việc làm của em chỉ có rửa bát thôi, thế nhưng chị nói trước khách ăn xong bát rất nhiều đấy. Còn có một người nữa rửa cùng em, ở đây trả tiền theo ngày, mỗi ngày em làm trong bao nhiêu giờ sẽ trả bấy nhiêu.
Cô nhìn chị ta nhoẻn miệng cười đáp lại:
- Vâng, em cũng quen những việc thế này rồi nên chị yên tâm.
Người phụ nữ nhìn cô, có lẽ bộ dạng giản dị này của cô khiến chị ta cũng cảm thấy dễ chịu. Chị ta gọi đứa con gái chắc mới chỉ mười bảy mười tám tuổi đang đứng ngoài kia lại gần rồi nói:
- Hai người cùng nhau rửa bát nhé, hôm nay rất đông khách đây, giờ tạm thời chưa có việc gì thì cứ ngồi chơi hai chị em nói chuyện.
Đứa con gái nhìn cô, nhe răng cười hiền lành, khuôn mặt nó đen nhẻm gật đầu tỏ vẻ sung sướng vô cùng. Có lẽ mấy ngày nay đều một mình nó rửa bát nên giờ có cô nó như bắt đuoc vàng. Giờ này chưa có khách, nên cô vẫn thảnh thơi vô cùng. Cô ngồi trò chuyện với nó mới biết nó từ dưới quê lên đây làm việc, cũng không có nhà cửa gì cả. Cũng may ở đây có bao ăn ở luôn, ba mẹ nó mất từ nhỏ, nó sống với bà ngoại. Giờ bà ngoại già rồi nó phải lên đây kiếm sống, gửi tiền về cho bà. Cô nhìn nó, bỗng cảm thấy cuộc đời này có quá nhiều hoàn cảnh đáng thương vô cùng. Hai người nói chuyệnn rất lâu, cho đến khi bắt đầu có bàn ăn xong, liền vội vàng xả nước ra chậu. Cô lấy giẻ rửa bát, ngồi kỳ cọ từng cái, trong lòng bỗng bộn bề suy nghĩ. Rửa xong đống bát đầu tiên,lại đến những đống bát tiếp theo. Cô phải đổi tư thế ngồi liên tục, có lúc không chịu được mà đứng lên đấm vào lưng mấy vái. Nhà hàng này to như vậy, mà chỉ có hai người rửa bát, thiết nghĩ bà chủ ở đây cũng kẹt xỉ quá mức rồi. Thế nhưng cô được đứa con gái nói rằng vì ít người rửa nên lương của họ sẽ cao hơn bình thường. Cô nghĩ đến đấy, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ hơn nhiều. Thật ra việc rửa bát này không hẳn là vất vả, chỉ có điều ngồi quá lâu nên đôi khi người ta không kiên nhẫn được. Đứa con gái đen nhẻm nhìn cô cứ đứng lên ngồi xuông liên tục thi thoảng lại cười cười. Không biết hai người đã rửa bát lau đến thế nào, cuối cùng khi trời đã quá trưa cô mới được gọi vào ăn cơm. Ăn cơm xong, cô theo đứa con gái về phòng nó nằm nghỉ trưa một lúc, nó vứt cho cô cái gối rồi nói:
- Nhường chị đấy.
- Vậy em lấy gì nằm?
Nó chỉ tay lên cánh tay còn lại:
- Em quen không gối rồi, chị nằm đi, thấy chị có vẻ mệt mỏi. Chị nằm đi đừng từ chối không thì em cũng để gác chân thôi.
Cô bật cười:
- Cảm ơn em, mà nãy quên không hỏi em tên gì nhỉ?
- Diệp.
Nó trả lời cụt ngủn, cô gật đầu không nói thêm gì ngủ một giấc ngắn dậy, rồi lại ra rửa bớt chồng bát còn lại buổi trưa. Thời gian sau đó lại được nghỉ ngơi một chút, cho đến khi trời sẩm tối khách đến rất đông, hai người lại tiếp tục công việc buổi trưa nay. Bát rất nhiều, đến nỗi cô không còn biết thời gian là gì, đến khi xong đống bát, ngẩng mặt lên mới thấy trời đã tối sầm. Diệp nhìn cô, cười nhăn nhở nói:
- Hình như chị mới đi làm lần đầu đúng không?
Cô không đáp mà hỏi lại:
- Sao em hỏi vậy?
- Vì em thấy chị có vẻ mệt mỏi.
Cô mỉm cười, chỉ khẽ gật đầu uể oải đứng dậy nhìn đồng hồ cũng đến quá tám rưỡi tối. Diệp nhìn ra ngoài trời rồi nói:
- Nhà chị ở đây xa không?
- Không xa lắm, hai ba cây gì đó thôi.
Nó liền giục giã:
- Vậy chị vào lấy tiền đi, để chỗ này em dọn cho. Cũng còn chút thôi mà, chị về sớm đi không tối muộn nguy hiểm lắm.
Cô nhìn nó, trong lòng bỗng xúc động vô cùng, một cảm giác ấm áp như nắng chiều lan toả trong lòng cô, cô lí nhí nói:
- Cảm ơn em!
Nó lắc đầu, xua xua tay tỏ ý đi đi. Cô xoay người, vào nhận tiền rồi nhanh chóng ra ngoài bắt xe bus đi về. Trời mới chuyển hè nên buổi tối vẫn còn hơi se lạnh. Cô khẽ rùng mình, kéo chiếc áo lên. Giờ này xe bus rất văng, cô chọn một ghế trống, ngồi nhìn ra ngoài cửa kính. Nghĩ đến Diệp cô lại bỗng thấy cuộc đời này quả thật có rất nhiều mảnh đời bất hạnh đáng thương. Đến chính cô cũng còn đáng thương đến vô cùng. Diệp cũng như cô, thế nhưng nó lại có phần mạnh mẽ lạc quan hơn cô rất nhiều, cô bỗng thấy quý mến đứa con gái gầy gò đen nhẻm ấy đến vô cùng. Cô chợt bật cười, nhớ đến lời các cụ đã từng nói “sông có khúc, người có lúc”, cô đúng là lên voi xuống chó. Những ngày trước còn sống trong cuộc sống nhung lụa, đến cả bát còn chẳng phải đụng vào, mà giò đây lại đi làm rửa bát thuê. Thế nhưng không hiểu vì sao cô lại cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Ở đây cô không phải sống giả tạo, không phải giả vờ cười nói khi bản thân căm hận đến tột cùng. Ở đây cô có Cua bầu bạn, ở đây không ai biết cô là ai, cũng chẳng ai thèm bận tâm đoái hoài đến cô. Chỉ có điều, ở đây không có anh! Cô biết rằng nhớ đến anh là sai, thế nhưng từng giay từng phút cô không thể ngăn nổi mình nghĩ đến. Từng việc cô làm, từng cảnh tượng cô nhìn đều liên tưởng đến anh. Nếu trước kia làm cùng nhau, giờ đi về chỉ có một mình, nếu trước kia đêm nào cũng nằm kể cho nhau nghe những bộn bề lo toan, giờ chỉ có tiếng nói của chính bản thân cô. Nếu nói cô không trống trải, không cô đơn là đang tự dối lòng mình. Thế nhưng thà rằng ở nơi này, nhớ đến anh còn hơn ở bên cạnh anh mà mang nỗi thù hận khôn nguôi.Cô bỗng thấy sống mũi cay xè, một cảm giác tủi thân trào lên. Không phải cô tủi thân cho cô mà cô tủi thân cho đứa bé trong bụng. Từ khi nó xuất hiện đến bây giờ không biết phải chịu bao nhiêu khổ cực. Có những lần tưởng chừng như không thể vượt qua được, vậy mà nó vẫn mạnh mẽ như cây xương rồng, dù có bao phong ba bão táp vẫn ôm trọn lấy cô mà lớn lên từng ngày. Đứa bé này quả thật đáng thương, đừng nói là chịu bao nhiêu giông bão, mà đến ngay cả một gia đình trọn vẹn nó cũng chẳng có được.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy xót xa vô cùng, lại dặn mình càng phải mạnh mẽ. Bởi thế gian này giờ đây, cô và cả đứa bé đều không thể dựa dẫm vào bất cứ ai, mà chỉ có thể dựa vào nhau mà sống. Cô trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, liền tắm rửa sau đó lại lách cách pha một cốc sữa mới yên tâm lên giường ngủ. Không biết có phải do làm việc mệt mỏi hay không mà giấc ngủ của cô ngon lành đến lạ thường. Những ngày tiếp theo, cuộc sống của cô vẫn tiếp diễn như ngày đó. Cũng may nhờ có Diệp, nó luôn lăng xăng làm giúp cô những việc nặng nhọc hơn. Không biết có phải tại cô xanh xao gầy gò hơn nó không, nhưng nó luôn nói nó có sức khoẻ hơn cô, thế nên nó làm giúp cô là điều đương nhiên. Cũng có lẽ vì lý do đó mà cô và nó trở nên thân thiết hơn.
Một tuần sau kể từ ngày làm việc ở đó, ngày hôm ấy là chủ nhật, nên quán rất đông khách. Cô đang ngồi rửa bát liền bị người quản lý gọi vào, anh ta giọng điệu hết sức khẩn trương nói với cô:
- Cô Nhiên, cô bê bát canh này ra ngoài bàn năm cho tôi, đông khách quá mà một người chạy bàn lại nghỉ rồi.
Cô nhìn anh ta, hơi lúng túng lau tay vào vạt áo rồi nói:
- Nhưng tôi không mặc đồng phục có sao không?
Anh ta nhìn cô, gấp gáp đáp:
- Không sao đâu, mau lên.
Cô gật đầu, bê bát canh nóng hổi được đặt lên đĩa đi về phía bàn năm. Không phải cô chưa từng làm phục vụ này, thế nhưng vì đã quen với việc ngồi bên trong rửa bát, thế nên trông cô lúc này bối rối vô cùng. Mắt cô cúi xuống, hai tay giữ chặt như thể bát canh sẽ đổ xuống, tiến đến cạnh bàn năm, khuôn mặt vẫn cúi gằm:
- Ngẩng đầu lên em, phục vụ gì mà cứ cúi gằm mặt xuống thế?
Tiếng một người đàn ông ở bàn năm phát ra, cô hơi đỏ mặt, nhìn bàn thức ăn đầy ắp lý nhí đáp:
- Anh có thể bỏ giúp tôi chiếc đĩa trống kia ra ngoài để tôi đặt bát canh vào không?
Nhiên vừa nói, vừa từ từ ngẩng mặt lên, đột nhiên cô khựng lại, Văn đang ngồi cùng một đám người khác.