Cô không đáp lại, đi vào phòng chải lại đầu cho gọn gàng. Lâu nay cô ít khi để ý đến ngoại hình, mà thật ra bởi cô không còn có thời gian mà để ý nhiều. Khi nãy lúc chải đầu cô mới phát hiện tóc mình rất rối, chải xuống đất còn rụng lả tả. Cô ngồi xuống nhặt tóc vứt vào rọt rác, tiện tay bấm luôn những móng tay dài rồi vào nhà vệ sinh rửa cho thật sạch. Cô nhìn mình trong gương, bản thân cô giờ nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân mình. Bởi chăm sóc tốt cho cô cũng chính là chăm sóc cho đứa con trong bụng. Cô xối nước lên mặt, rửa cho sạch sẽ sau đó thay bộ váy hoa xuông chấm đến đầu gối. Có lẽ cũng đã khá lâu rồi cô mới thấy trông mình dễ nhìn hơn một chút. Cô bước ra ngoài, chẳng cần tô thêm son phấn cũng thấy khuôn mặt cô rạng rỡ vô cùng. Quân nhìn cô, bất giác mỉm cười, dạo gần đây chỉ thấy cô buông bỏ không thèm để tâm đến bản thân anh có chút lo lắng. Giờ trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Anh bật chiếc ô rồi nói:
- Đi thôi.
Nhiên gật đầu, theo Quân ra xe. Không biết có phải do anh chuẩn bị trước hay không mà hôm nay anh lại đi xe ô tô thay bằng con xe máy cũ kỹ. Cô ngồi lên xe, lâu lắm rồi mới có cảm giác ra khỏi đường lại thấy thoải mái như vậy. Chiếc xe đi chầm chậm lăn bánh, cô nhìn ra hai bên đường, hàng cây dường như càng ngày càng xanh tốt, trong lòng cô cũng đã không còn nặng nề như trước kia.
- Nhiên, sao em lại đi rửa bát ở nhà hàng.
Quân lên tiếng kéo cô khỏi dòng suy nghĩ, cô cũng đã dự đoán được trước câu hỏi này liền đáp lại:
- Vì đâu có chỗ nào nhận tôi nữa?
- Vậy tại sao em không nói với tôi một câu? Hôm qua thực sự buổi sáng em gọi tôi rất bất ngờ đấy. Nhiên, thật ra tôi cũng chẳng có bạn nhiều, nhưng vài đối tác tôi quen biết đâu lại giúp được em tìm việc?
- Thật ra tôi cũng mới chỉ làm được vài ngày thôi. Còn lao động được cứ lao động thôi, mà hôm qua tôi cũng xin nghỉ rồi, tôi nghĩ từ nay đến lúc sinh con tôi sẽ không đi làm nữa. Lên mạng tìm xem có việc gì làm tại nhà thì làm thôi.
Quân nhìn cô bỗng à lên một tiếng rồi nói:
- Nhiên, chẳng phải em rất giỏi tiếng Anh sao? Bên đối tác công ty tôi đang cần một người dịch các văn bản từ tiếng Anh thành tiếng Việt. Việc này có thể làm ở nhà. Công ty này liên nước ngoài nên em yên tâm hoàn toàn sẽ không bị người khác tác động vào được đâu, em lại có trình độ như vậy tôi thấy rất phù hợp. Công ty đó lương cũng khá cao, mỗi văn bản dịch đều được số tiền tương đối lớn đấy.
Cô hơi nhíu mày, câu nói của anh có chút ám chỉ việc Văn nhúng tay vào việc các công ty khác không nhận cô liền thở dài nói:
- Liệu tôi có làm được không? Công ty liên nước ngoài tôi sợ mình không đủ trình độ.
Quân lắc đầu đáp:
- Tôi tin em làm được. Chiều tôi sẽ liên hệ thử, em đến phỏng vấn đạt là được thôi. Dù sao công việc này em không phải gặp nhiều người, chỉ phải ở nhà gửi mail qua lại cho bên đối tác. So với việc em đi rửa bát còn nhàn gấp bao nhiêu lần, chỉ có điều việc này tốn chút chất xám hơn thôi. Tôi chỉ móc nối thôi, còn phỏng vấn được hay không là ở em nữa nên em đừng nghĩ là mắc nợ tôi đấy nhé.
Cô bặm môi trả lời:
- Được vậy anh thử liên hệ giúp tôi.
- Được rồi. Tôi thấy em mang bầu thế này còn đi làm rửa bát thật sự là vất vả, cũng may em nói đến công việc ở nhà mà tôi nghĩ đến.
Quân vừa nói vừa liếc nhìn bàn tay cô, trong lòng anh bỗng xót xa vô cùng. Đôi tay gân guốc xanh xao có lẽ cô đã phải chịu rất nhiều vất vả. Hồi cô còn ở với Văn, thực sự cô rất xinh đẹp, quan trọng hơn là vẻ mặt luôn tươi vui. Kể từ ngày cô rời khỏi căn nhà đó, anh chỉ thấy trên mặt cô là sự u ám tối tăm. Hôm qua nói những lời cô căn dặn, anh cảm thấy tội lỗi vô cùng. Cô gái này trong lòng anh không phải là loại người như lời hôm qua anh nói, anh đã muốn nói hết với Văn những điều cô phải gánh chịu thế nhưng anh hiểu nếu anh nói ra thì mọi chuyện sẽ thành một mớ bòng bong khác. Anh thực sự không muốn nhìn thấy cô phải chịu khổ, nhưng trách bản thân anh bất lực chỉ có thể giúp cô được đến vậy.
Trước kia khi thấy cô vui vẻ hạnh phúc bên Văn anh đã rất đố kỵ, tuy không nói ra mà lòng anh đau đớn vô cùng. Tất nhiên anh chẳng dám trách cô bởi lỗi là của anh. Thế nhưng giờ anh mới nhận ra thà rằng cô hạnh phúc bên anh ta còn hơn giờ đây cả cô, cả Văn và cả anh đều đau khổ thế này.
- Quân, cảm ơn anh.
Anh cứ mải mê suy nghĩ mà không biết cô vừa lên tiếng, đến khi nhận ra mới giật mình nói:
- Cảm ơn gì chứ?
- Cảm ơn anh đã giúp tôi nhiều như vậy.
Anh lắc đầu đáp:
- Tôi nói rồi mà, đừng nói những lời khách sáo với tôi được chứ? Ngày hôm nay cảm ơn tôi mấy lần rồi đấy.
Cô nhìn anh, mỉm cười nói:
- Được, vậy tôi không nói nữa.
Anh nhìn cô, nụ cười hiếm hoi trên gương mặt cô xuất hiện chợt giống như một tia nắng ấm áp vô cùng. Anh dừng xe ở một nhà hàng, rồi mở cửa cho cô. Cô bật chiếc ô che nắng, chầm chậm cùng Quân bước vào. Quân đi đến một bàn, kéo ghế cho cô rồi nói:
- Em ngồi đi.
Cô ngước đôi mắt to tròn nhìn Quân, bỗng cảm thấy nhớ đến Văn vô hạn. Cô cắn chặt môi, rồi nói:
- Anh ngồi trước đi tôi tự làm được.
Quân gật đầu đi về phía bên đối diện, gọi người phục vụ rồi đưa menu cho cô nói:
- Em ăn gì thì gọi đi.
- Hôm nay sinh nhật anh mà.
Quân cười cười trả lời:
- Được, vậy tôi gọi nhé.
Vừa nói anh vừa nhìn tấm menu, sau đó gọi mấy món trong hình, cô ngước mắt nhìn Quân, các món anh ta gọi đều là món trước kia cô rất thích ăn. Bất chợt cô khựng lại, nụ cười trên môi chưa kịp hé đã vụt tắt. Phía ngoài cửa Văn đang từ từ bước vào, và hơn thế còn có một người phụ nữ đi cạnh anh thế nhưng người phụ nữ ấy lại là Nga. Cô bặm chặt môi, không thể tin rằng Văn lại đi cùng Nga, tuy nhiên giờ cô không nghĩ được nhiều, chỉ cúi gằm mặt xuống. Thế nhưng có lẽ đã muộn, Nga vừa hay nhìn thấy cô liền kéo Văn tiến về phía cô và Quân đang ngồi. Cô bấu chặt hai tay lên đùi, chỉ cầu mong cô ta đừng lại đây mà không biết hai người họ đã đứng sát bàn của cô.
- Nhiên, cô cũng đi ăn ở đây sao?
Tiếng Nga cất lên khiến cô không thể không ngẩng mặt, cô nhìn lên cô ta có chút xinh đẹp hơn trước kia, lại ăn mặc thời thương hơn rất nhiều. Nhiên không dám liếc nhìn Văn, nhưng đủ biết anh đang không hề bận tâm đến cô cố nhoẻn miệng cười nói:
- Vâng, chị mới về sao?
- Đúng vậy, tôi mới về nước được vài ngày.
Nói rồi Nga từ từ quay sang nhìn Quân, có lẽ ban nãy vì đi hướng đối diện cô nên cô ta không để ý. Cô chợt thấy trong mắt cô ta có chút thảng thốt, nhưng ngay lập tức lấy lại bình thản cúi đầu nhìn Quân nói:
- Chào anh.
Quân lạnh nhạt đáp lại:
- Chào cô. Giám đốc Văn hôm nay cũng đến đây ăn sao?
Lúc này cô mới dám nhìn Văn, anh nở nụ cười châm biếm đáp:
- Đúng vậy, thôi có lẽ làm phiền hai người rồi, chúng tôi lên lầu trước đây.
Nói rồi anh đưa đôi tay xuống, nắm chặt tay Nga rồi bước về phía cầu thang rồi tiến lên. Cô nhìn những ngón tay thon dài của anh đan chặt vào bàn tay trắng trẻo của Nga, chợt thấy chua xót vô cùng. Phải rồi người như Nga, hay Ngọc mới xứng đáng với anh, còn cô rốt cuộc cũng chỉ là người không cùng một thế giới với anh. Quân nhìn hết biểu hiện trên gương mặt cô, anh thở dài nói:
- Tôi thật sự không hề biết cô ta đã trở về, thật bất ngờ.
Nhiên cúi xuống, chợt thấy sống mũi cay xè, đừng nói là Quân chính cô cũng bất ngờ vô cùng. Thế nhưng cô hiểu cô và Văn đã không còn là gì của nhau. Anh có đi cùng ai đó cũng không còn liên quan đến cô, dẫu cho người đó cô đã từng rất căm ghét và anh cũng từng khinh bỉ vô cùng. Nhiên hít một hơi, phải rồi cô không có tư cách gì để ghen nữa cả, chỉ có điều thật sự cô không biết vì sao không phải là người khác mà lại là Nga. Cô bật cười chính bản thân mình, tại sao cô còn quan tâm đến điều đó cơ chứ? Chẳng phải kết cục này là điều cô muốn hay sao?
Ở phía trên tầng hai, người đàn ông có đôi mắt tinh anh sáng ngời luôn hướng ánh mắt xuống bên dưới. Anh vừa lên đến trên đã vội vã buông tay người con gái bên cạnh, Nga nhìn thấy điệu bộ của anh liền nói:
- Anh muốn làm cô ấy ghen nhưng hình như phản tác dụng rồi.
Văn không thèm đáp lại chỉ khẽ lấy giấy ăn lau lên tay cảm thấy dường như mình là kẻ phản bội. Bât chợt anh cười trong lòng, cô ta mới là người phản bội anh, tại sao giờ anh lại thấy cảm giác này len lói trong tim cơ chứ? Anh đẩy menu lên trước mặt rồi nói:
- Ăn gì thì cô gọi đi.
Nga thấy thái độ lạnh nhạt của anh liền giận dỗi nói:
- Giám đốc Văn, tôi dù sao cũng là đối tác của anh đấy, hợp đồng chúng ta còn chưa ký đâu.
- Vậy chẳng phải việc hợp tác này đôi bên cùng có lợi, thậm chí công ty cô còn hưởng lợi nhiều hơn sao?
Nga không nói gì được, người đàn ông này rốt cuộc vẫn si tình đến như vậy. Nga gọi mấy món ăn mình thích, rồi nhìn xuống người đàn ông bên dưới kia. Quả thật trong lòng cô lúc này cũng giống như Văn, ghen với Nhiên đến phát điên. Thậm chí giờ đây đến cái liếc mắt Quân cũng chẳng dành cho mình. Cô thở dài, Văn và cô cả việc tình cảm hay công việc thì cũng đều ngồi trên một chiếc thuyền. Khi nãy anh ta nắm tay cô, cô thừa hiểu vì muốn người con gái kia tức đến phát điên mà thôi. Vậy nhưng cả hai con người kia đều hờ hững xem vở kịch này của cô và anh ta. Nga liếc nhìn Văn, anh ta có cố bình thản thì sự tuyệt vọng cũng đã hiện lên trong ánh mắt. Người đàn ông này từng phũ phãng từ chối cô vì người phụ nữ dưới kia, thế nhưng chẳng ngờ cô ta lại có thể bỏ rơi Văn.
Cô bất giác mỉm cười, nghĩ lại khoảng thời gian đố kỵ với Nhiên mà gây ra bao nhiêu chuyện. Cuối cùng thì cô ta và người đàn ông cô yêu nhất lại trở về với nhau. Cô rót chén rượu rồi nói:
- Văn tôi mời anh.
Văn nhìn chén rượu sóng sánh trên tay Nga đáp lại:
- Tôi không uống rượu, cô uống đi.
Nga chưng hửng nhấp ngụm rượu, người đàn ông này thực sự cố chấp.
Bên dưới lầu, Không khí của Quân và Nhiên cũng bị chùng xuống. Nhiên gắp thức ăn nhưng dường như trong miệng không cảm nhận được gì chỉ thấy đăng ngắt. Cô cũng không hiểu vì lý do gì mà đột nhiên lại thấy hụt hẫng đến vậy. Cả buổi ăn, trừ vài câu chúc mừng sinh nhật Quân cô không nói thêm gì nhiều.
Đầu cô chỉ có hình ảnh Văn nắm tay Nga lặp đi lặp lại dù cô đã cố gạt bỏ.
Cô khẽ thở dài, không hiểu tại sao mình lại thành ra như vậy. Có lẽ Quân cũng hiểu tâm trạng cô nên anh cũng không hỏi gì nhiều chỉ chăm chú gắp trhuwsc ăn cho cô. Sau khi ăn xong, Quân đứng dậy thanh toán rồi cùng Nhiên ra ngoài.
Nhiên cầm chiếc ô, đứng ngoài cửa không dám ngước mắt nhìn lên phía trên tầng hai. Cô bặm chặt môi, trong đầu trống rỗng vô cùng. Đã từng cho rằng bản thân có thể chấp nhận mọi chuyện, thậm chí nghe Văn mạt sát mình. Vậy mà khi anh đi cùng người con gái khác cô lại cảm thấy mất mát vô cùng. Phải chăng con người ta luôn ích kỉ như vậy, dù rằng đã không là của mình cũng vẫn không muốn người khác cướp mất.
- Ngày mai, tám giờ sáng có mặt tại nhà tôi.
Tiếng nói phía sau khiến cô giật mình quay lại, Văn đút hai tay vào túi quần vẻ mặt bất cần vô cùng. Cô vội vàng hỏi lại:
- Sao cơ?
Anh cười nhạt đáp:
- Chẳng phải cô đòi một trăm triệu triệu sao? Sáng mai mang đồ đến tôi đưa cho, tiện thể ký giấy ly hôn.
Cô lúc này mới hiểu ra, liền hỏi lại:
- Sao không phải chỗ khác mà là nhà anh?
- Vì tôi sẽ thuê luật sư đến giải quyết vụ ly hôn này cho nhanh chóng. Nếu cô không muốn nhận tiền thì thôi không cần đến.
Cô liếc mắt lại phía sau xem Nga đang ở đây, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng cô ta vội vàng đáp:
- Được! Vậy sáng mai tôi đến.
Văn không nói thêm gì, bước thẳng xuống bậc dưới, Nhiên có chút ngạc nhiên, còn nghĩ rằng anh sẽ buông những lời cay độc như trước kia thế nhưng hoàn toàn không, đến một câu xúc phạm anh cũng thèm nói với cô. Có lẽ sự khinh bỉ của anh dành cho cô đã đạt đến mức độ cao nhất. Cô nhìn theo bóng lưng anh khuất dần, bỗng nhớ đến không biết cô đã từng xem một bộ phim nào đó có nói rằng đàn ông dù có gặp bao đau khổ nhưng nhìn phía sau vẫn phong độ chính là mẫu hình lý tưởng cho các cô gái. Quả thực nhìn ở góc độ này anh thật sự rất phong độ, người đàn ông này không chỉ đơn thuần đẹp trai hay giàu có mà còn toát lên cả ánh hào quang không hề tầm thường. Thế nhưng thứ ánh sáng đó lại khiến cô cảm thấy chói mắt, không thể nhìn lâu được. Anh và cô giống mặt trăng và mặt trời tưởng chừng như rất gần mà hoá ra lại rất xa dù có thế nào cũng vĩnh viễn không được ở gần nhau.
- Nhiên, dạo này cô khoẻ chứ?
Tiếng nói phía sau khiến cô bất giác quay lại, Nga đã đứng cạnh cô từ lúc nào. Cô cố giữ vẻ bình thản đáp lại:
- Tôi khoẻ cảm ơn chị.
- Nhưng tôi thấy cô xanh xao lắm.
Cô nuốt nước bọt, chột dạ sợ rằng cô ta sẽ nhận ra điều gì, bởi đàn bà với nhau rất nhạy cảm liền xua tay đáp:
- Mới ốm dậy nên mệt thôi.
- Cô và Quân quay lại rồi à?
Nhiên ngước đôi mắt to tròn lên nhìn Nga, đến cô ta cũng cho rằng cô chia tay Văn để đến với Quân. Phải rồi, trong mắt tất cả mọi người cô đều là kẻ phản bội, cô không đáp lại, chỉ khẽ gật đầu. Nga cũng không nói thêm gì, lặng im đứng chờ đợi. Khi chiếc Camry đen quen thuộc đi đến hai người liền dừng lại, cô ta nhìn cô mỉm cười bước lên xe. Chiếc xe lướt nhanh như thể chậm lại một chút sẽ bị cô vấy bẩn lên. Cô bỗng không nén được tiếng thở dài đầy chua xót. Có lẽ cô từ nay nên an phận đi thì hơn, dù sao mai hai người cũng đã ly hôn rồi, cũng chẳng còn gì với nhau. Cô mang mối hận của gia đình mà rời xa anh mãi mãi, đó mới chính là kết cục tốt đẹp nhất của hai người. Những mộng tưởng xưa cũ tốt nhất đừng liên quan gì đến nhau thêm.
- Nhiên, lên xe thôi em.
Nhiên cứ mải mê suy nghĩ mà không biết Quân đã đến từ lúc nào. Khuôn mặt anh lấm tấm nước như vừa rửa mặt. Cô leo lên xe, điều hoà trong xe đã mát lạnh liền dựa hẳn lưng vào ghế cho thoải mái. Chiếc xe lao nhanh về đến nhà, Quân có lẽ cũng hiểu tâm trạng của cô giờ này nên anh không muốn làm phiền thêm liền lái xe trở về. Cô đi pha cho mình cốc sữa sau đó nằm vật ra. Cảnh tượng Văn nắm tay Nga cứ ám ảnh tâm trí cô cả buổi trưa hôm ấy. Phải mất rất rất lâu tự động viên mình, lấy đứa bé ra làm động lực cô mới có thể gạt đi mà ngủ một giấc đến tận chiều.
Sau khi ngủ dậy, cô chợt nhận ra có lẽ vì ngủ quá say mà không để ý đến điện thoại. Có đến ba cuộc gọi nhỡ từ Quân, cô liền vội vàng nhấn nút gọi lại đoán chắc anh ta đã liên hệ được với bên công ty liên nước ngoài kia. Đầu dây bên kia như chờ cô rất lâu, bắt máy nhanh chóng:
- Alo, Nhiên. Tôi liên hệ được với công ty Amber rồi, mai em có thể đến phỏng vấn được không?
Cô bỗng nhớ đến lời Văn hôm nay nói, sáng mai tám giờ phải có mặt tại nhà anh, có lẽ cũng phải mất gần một buổi sáng liền hỏi lại:
- Anh có thể bảo họ phỏng vấn chiều không? Vì sáng tôi có việc bận rồi.
- Được rồi, họ chỉ nói trong vòng mai thôi vì họ đang cần gấp nên có lẽ chiều cũng được. Có gì tối tôi sẽ nhắn tin lại và báo cho em địa chỉ.
- Được, cảm ơn anh.
Nói rồi cô dập máy lên mạng đọc chút tài liệu cho buổi phỏng vấn ngày mai. Có lẽ cũng khá lâu rồi cô không ôn lại, thế nhưng kiến thức chẳng mai một đi nhiều, khi đọc lại vẫn cảm thấy những từ ngữ đó in sâu vào đầu. Nhiên đọc rất lâu, cho đến khi trời tối sẩm hẳn mới đứng dậy đi nấu cơm ăn, sau đó lại ngồi đọc tài liệu đến tận đêm mới lên giường đi ngủ. Có lẽ buổi trưa cô ngủ quá nhiều mà giờ lại cảm thấy có chút trằn trọc. Ngày mai là ngày cô chính thức ký vào tờ đơn ly hôn, là ngày thật sự chấm hết cho mối quan hệ của hai người. Hồi nhỏ cô có thói quen mỗi lần sắp được đi chơi, hay sắp nhận được một món quà gì đó thì cả đêm hôm trước cô sẽ không ngủ được vì háo hức. Vậy mà đêm nay cô cũng chẳng ngủ được, mặc dù mai cô không được nhận món quà gì cả. Cô không dám thở dài, trong đêm tối lặng yên đến ngay cả tiếng xoay người của cô cũng phát ra tiếng động phá tan màn đêm tĩnh mịch. Mãi đến khi mệt quá cô mới ngủ thiếp đi trong những ảo ảnh của quá khứ hiện về. Ngày hôm sau, buổi sáng cô dậy từ rất sớm, mặc lên mình chiếc váy xuông hôm qua để che đi phần bụng đã hơi lấp ló. Phần tóc cũng được kẹp lại gọn gàng, cô bôi chút son dưỡng cho đôi môi bớt khô khan. Sau khi đã chuẩn bị xong, Nhiên liền đi về phía tủ, cầm chiếc túi đựng những kỷ vật của Văn tặng mình. Cô đã giữ lại nó như kỷ niệm cuối cùng của hai người, vậy mà ngày hôm kia có thể bỉ ổi mà lôi nó ra làm món đồ tống tiền anh. Thế nhưng, cô hiểu đây là sự lựa chọn tốt nhất cho cả hai người. Số tiền cô nhận được là vì đứa bé trong bụng và cũng giúp cả anh và cô không còn bất cứ liên quan gì đến nhau. Cô ngắm nghía rất lâu, mân mê từng món đồ cuối cùng nhét hết vào chiếc túi xách rồi mau chóng đi ra ngoài đường. Từ nơi này về nhà Văn cũng phải mất đến hơn một tiếng đồng hồ. Trước nay cô có thói quen thường xuyên đi sớm hơn giờ hẹn, và hôm nay cũng không ngoại lệ. Cô cầm vài tờ tiền được vo viên lại đút vào túi rồi tiến đến chỗ bắt xe bus. Giờ này xe bus chưa đông, cô nhanh chân ngồi được vào một chiếc ghế ngay cạnh cửa sổ. Bên ngoài trời nắng chưa kịp lên, chỉ có hừng đông đang rạng phía chân. Cảnh vật vẫn đẹp đẽ như vậy, chỉ có điều lòng người đã đổi thay. Cô ngồi chống tay lên cằm, lúc này chợt thấy nhẹ bẫng trong lòng. Không còn cảm giác đố kỵ hay chua xót, chỉ cảm thấy nơi trái tim đã bình yên hơn những ngày qua. Nhiên không đi thẳng một mạch đến nhà Văn, cô dừng lại ở một điểm xe bus gần tập đoàn Bình Minh. Cũng không hiểu vì lý do gì cô lại muốn xuống đây, có lẽ cô muốn nhìn lại những nơi quen thuộc này thêm một lần. Nhiên mua một ổ bánh mì ven đường, chầm chậm vừa ăn vừa vừa bước lên dọc những hành lang ở bên ngoài cánh cổng. Nơi này đã từng chỉ là một công ty nhỏ, vậy mà đến giờ đã phát triển thành một tập đoàn lớn thế này. Mắt cô có chút cay xè, ngày còn nhỏ cô thường xuyên được ba đưa đến đây, cây bằng lăng ở giữa sân là nơi cô chơi cùng nhóm bạn nhỏ tuổi đều là con của những người ở công ty này. Hoá ra mọi chuyện cũng đã lâu lắm rồi, đến giờ cô cũng sắp làm mẹ của một đứa bé. Ổ bánh mì mới ăn được một bửa bỗng nghẹn lại nơi cổ họng, cô nắm chặt hai tay tự trách mình vô dụng. Nhiên nhắm nghiền mắt, xoay người bước nhanh ra khỏi mấy hành lang chỉ sợ rằng một giây nữa không kìm chế được mà oà khóc:
- Cô Nhiên.
Cô hơi giật mình khi nghe tiếng gọi từ phía trước, liền ngước mắt lên liền có chút khinh bỉ trong lòng. Là Thanh, hắn ta nhìn cô ngạc nhiên hỏi tiếp:
- Sao cô lại đến đây sớm thế này?
Cô cố giữ sự bình thản đáp lại:
- Tôi có chút việc thôi, Giám đốc Thanh đi làm sớm thế sao?
Hắn ta lắc đầu nói:
- Không, tôi cũng có chút việc thôi.
- Vâng, trùng hợp quá. Chào ông tôi về trước đây.
Nói rồi cô từ từ lướt qua người hắn.
- Sao cô lại đi một mình, Giám đốc Văn đâu?
Tiếng hắn phía sau khiến cô liền khựng lại, trong giây lát cô bỗng cảm nhận dường như hắn vẫn chưa hề biết chuyện cô và Văn đã không còn ở chung một nhà. Cô xoay người, nhoẻn miệng cười đáp:
- Anh ấy ở nhà, hôm nay có chút việc bận.
Hắn ta gật đầu, không hỏi thêm gì nhanh chóng bước vào bên trong cánh cổng. Nhiên bỗng cảm thấy một nỗi lo lắng xuất hiện mơ hồ. Từ hồi ở với Văn, Nhiên quên mất cảnh giác hắn ta. Thế nhưng giờ hai người sắp ly hôn, cô chợt sợ hãi, nếu như hắn ta biết chuyện này liệu rằng có thủ tiêu cô ngay lập tức. Cô bỗng rùng mình, vội vàng ra đường bắt taxi đến nhà Văn. Chiếc xe dừng lại ngay cánh cổng quen thuộc. Nhiên đứa mấy tờ tiền cho người lái xe rồi bước xuống dưới, ban nãy cô cảm thấy rất bình thản vậy mà giờ này đến đây rồi cô lại có cảm giác run rẩy vô cùng.
Nhiên hít một hơi thật sâu, nhìn lên căn nhà sang trọng đẹp đẽ lại cảm thấy từng thân thương biết mấy. Sống mũi cô có chút đỏ lên, phải mất mấy phút cô mới đủ can đảm ấn chuông. Cánh cổng tự động từ từ mở ra, cô bước từng bước chân nặng nề lên nền xi măng lạnh toát tiến vào đến cửa. Mấy cây cảnh được đặt trước nhà vàng úa héo tàn không còn vẻ xanh tốt như trước đây cô từng ở. Nhiên cảm thấy trong lồng ngực như có trống đập, đêm qua đã dặn lòng đừng nghĩ thêm nhiều vậy mà giờ phút này khi chạm đến ngưỡng cửa của sự ly hôn cô lại bỗng cảm thấy giây phút này hãy ngừng trôi tại đây. Thế nhưng cô hiểu rằng, thời gian vốn dĩ chẳng là của riêng ai, dẫu cho cô có đứng đây mãi mãi, thì thời gian vẫn sẽ lặng lẽ trôi. Nhiên cố hít thêm một hơi thật sâu, cởi đôi giày đặt bên ngoài, hai lòng bàn chân ướt đẫm khẽ chạm xuống nền gỗ bước vào bên trong. Cô ngẩng đầu, một tay vuốt mấy sợi tóc lơ thơ một tay ôm chiếc túi xách ánh mắt vừa hay chạm vào ánh mắt của Văn. Anh ngồi trên chiếc ghế sofa mới tinh, hai chân đan chéo lại, thân hình cao lớn hơi ngả về phía sau. Những ngón tay thon dài cầm tờ giấy, bàn tay còn lại đặt lên đùi, hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi đen, cô bỗng thấy giây phút chợt xót xa vô cùng. Cô cúi mặt xuống, tránh ánh mắt của anh, tiến vào gần ghế. Anh bình thản rót nước rồi nói:
- Mời cô ngồi.
Từng giọng nói, từng cử chỉ của Văn rõ ràng lịch sự vô cùng, không còn những lời cay độc như trước thế nhưng cô lại cảm thấy xa lạ đến vô cùng. Hoá ra đến ngay cả mạt sát giờ anh cũng không còn buồn dành cho cô. Lời nói thậm chí còn không có chút căm giận nào, giống như hai người chưa từng quen biết nhau. Cô cố nở nụ cười gượng gạo ngồi xuống đối diện anh. Người luật sư còn khá trẻ nhìn cô một lượt ở hoàn cảnh này không cần giới thiệu anh ta cũng đoán được cô là vợ của Văn. Anh ta giơ tay đưa tờ giấy có nét bút của Văn rồi nói:
- Chào cô, tôi là Thành, luật sư của anh Văn, đây là đơn ly hôn cô có thể đọc một lượt. Hai người đã thuận tình ly hôn cô có thể ký vào đó để nhanh chóng giải quyết được chứ? Nếu thuận tình, toà án chỉ giải quyết hoà giải đoàn tụ, sau đó sẽ lập biên bản về việc đồng thuận ly hôn và hoà giải bất thành. Trong thời hạn mười lăm ngày, kể từ ngày lập biên bản, nếu vợ hoặc chồng hoặc cả hai vợ chồng không thay đổi ý kiến và Viện kiểm sát không phản đối thì Tòa án ra quyết định công nhận ly hôn mà không phải mở phiên tòa khi có đầy đủ các điều kiện mà tôi đã làm sẵn cho người trong đơn ly hôn này.
Nhiên gật đầu, nhận tờ giấy tròn một giây lát cô bỗng cảm thấy ánh mắt Văn như tối sầm lại. Cô không dám nhìn anh thêm phút nào, ánh mắt dán vào từng chữ. Tờ đơn ly hôn này hoàn toàn là viết tay, cô bất giác nhìn xuống phần lý do ly hôn:
“Sau khi kết hôn được một thời gian ngắn, tôi phát hiện đời sống vợ chồng không hoà hợp, cả hai đều không thấu hiểu cho nhau khiến tình trạng hôn nhân trở nên trầm trọng...”
Nhiên nhắm nghiền mắt, người đàn ông này rốt cuộc đến cuối cùng vẫn cho cô một chút sĩ diện cuối cùng. Cả một tờ đơn ly hôn dài dằng dặc nhưng không hề có một câu oán trách cô, hay đổ toàn bộ lỗi lên đầu cô. Cô bặm chặt môi, lấy hết dũng khí nhìn Văn rồi nói:
- Tôi có một đề nghị được chứ?
Cả người luật sư lẫn Văn nghe xong câu nói đó liền đồng thanh đáp lại:
- Đề nghị gì?
Nhiên nuốt nước bọt, cầm chiếc bút lên rồi nói:
- Văn, anh có thể làm một bản hợp đồng riêng với tôi có luật sư chứng kiến, nội dung là việc ly hôn này sẽ được giữ bí mật trong vòng một năm được chứ?
Nhiên nói xong, hai tay liền bấu chặt vào nhau, lời đề nghị này quả thật bỉ ổi. Cô không có tư cách gì nói những lời này, thế nhưng thật sự khi nãy gặp Thanh cô cảm thấy rất lo sợ. Bản thân cô có thể không sao chết là hết, nhưng hắn ta còn nhởn nhơ phút nào thì mạng sống của hai mẹ con cô bị đe doạ lúc ấy. Chỉ có việc giữ kín chuyện này mới khiến hắn không dám đụng tới cô. Thế nhưng đề nghị lại cô dám chắc đến chín mươi phần Văn sẽ không đồng ý, thậm chí anh còn muốn tống cổ cô ra khỏi cuộc đời anh càng lúc càng tốt. Cô không biết nếu tiếp theo anh hỏi vì lý do gì, cô sẽ không biết mình phải trả lời thế nào, trong đầu cô bắt đầu soạn ra những lý do mà cô cho là hợp lý nhất.
- Được!
Cô há hốc mồm, không thể tin vào những gì mình vừa nghe, một câu trả lời ngắn gọn từ Văn nhưng lại khiến cô cảm thấy nó như dài vô tận. Nhiên mở to mắt hỏi lại:
- Sao cơ?
Văn lướt mấy ngón tay thon dài lên tờ giấy trước mặt, bình thản nói:
- Tôi đồng ý với lời đề nghị đó của cô. Luật sư Thành anh soạn sẵn bản hợp đồng như cô Nhiên vừa nói đi.
Cô đưa tay lên day day trán, không thể nghĩ rằng anh có thể đồng ý một cách dễ dàng như vậy. Dễ dàng đến mức khó tin, cô muốn hỏi lại thế nhưng chỉ sợ rằng hỏi thêm một cau nữa anh sẽ đổi ý thế nên đành ngồi im. Trong lòng cô lúc này một tảng đá đè nặng đã bị nhặt đi, thế nhưng còn rất rất nhiều tảng đá khác như muốn nhấn chìm cô xuống dưới đại dương.
- Tiền đây đủ một trăm triệu, cô mang đồ cho tôi chứ?
Anh cất tiếng phá ban bầu không khí im lặng, chỉ có tiếng lạch cạch đánh máy của Thành.Cô như bừng tỉnh, mở túi xách, đứa đống đồ đã sắp sẵn sáng nay đẩy về phía bàn. Anh hất hàm về túi tiền trước mặt rồi nói:
- Có cần đếm lại không?
Nhiên lắc đầu, kéo túi tiền nặng trịch nhét vào chiếc túi xách to lớn.Cả hai lại tiếp tục những giây phút im lặng, Văn còn thậm chí không liếc nhìn túi kỷ vật lấy một lần cho đến khi Thành in ra bản hợp đồng vừa đánh máy xong. Cả ba người cùng ký vào bản hợp đồng đó, xong xuôi cô cũng ký luôn vào tờ đơn ly hôn trước mặt. Đến khi cô đặt bút xuống, cũng là lúc cô và Văn hiểu rằng, giây phút này đã chấm dứt cho toàn bộ những ngày tháng bên nhau của hai người. Văn nhìn cô mỉm cười nói:
- Cảm ơn cô, xong việc rồi tôi không tiễn, lúc nào ra toà chúng ta gặp lại sau. Bên xác nhận uỷ ban phường tôi có quen biết nên sẽ nhanh chóng thôi.
Cô hiểu ý Văn, trong lời nói đầy hàm ý sâu xa liền lật đật đứng dậy cầm túi xách rồi nói:
- Vâng, chào hai người.
Nói rồi Nhiên nhanh chóng bước ra cửa, không dám ở lại căn phòng này thêm một giây phút nào nữa. Cô cúi xuống, đeo đôi dép sandan đã cũ, có phần lấm lem nhìn ra bên ngoài. Quả thực Văn đã không còn một chút tàn nhẫn với cô, thậm chí anh còn dễ dàng đồng ý yêu cầu của cô mặc dù không hề biét lý do là gì. Thế nhưng thà rằng anh mắng, anh thốt ra những lời cay độc cô còn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Từng lời nói lịch sự kia rốt cuộc lại khiến cô cảm thấy đau đớn vô cùng. Nó giống như thể một liều thuốc độc từ từ ngấm vào cơ thể cô mà chính cô cũng không biết rằng mình đã uống từ lúc nào. Đôi mắt cô ráo hoảnh nhìn ra bên ngoài, nắng đã lên rồi, chỉ có điều lòng cô đang mưa.
“Văn, em yêu anh”.
Cô khẽ thì thầm, có lẽ đây cũng là lần cuối cùng cô đủ can đảm để nói ra những lời này. Hận thù đã lấp mất phần tình cảm cô dành cho anh, thế nhưng hôm nay thôi cô muốn mình một lần cuối can đảm nói ra bốn từ ấy. Đến giờ đây, chút tàn dư ký ức của hai người còn sót lại cũng theo gió mà bay. Nhiên khẽ mỉm cười, anh không còn hận tức là đã không còn yêu. Anh không còn mạt sát, không còn đay nghiến, chì chiết chẳng phải điều tốt sao? Cô đã đi quá giới hạn chịu đựng của anh, khiến anh còn không thèm ghét bỏ hay khinh bỉ cô, chẳng phải đây là điều cô mong sao? Nụ cười trên môi cô có phần lạnh lẽo, Nhiên hít một hơi, không còn muốn nghĩ thêm điều gì khác nữa. Mọi chuyện đã khép lại bên trong cánh cửa kia mà không biết rằng người ngồi trong đó cũng như mất đi toàn bộ linh hồn. Thậm chí đến cái liếc mắt anh cũng không đủ can đảm nhìn theo.