Thời gian không đợi người, nhưng tôi sẽ dừng lại vì người
Tôi kiếm tìm trong thơ ca
Một trang viết chưa từng được sửa chữa
Mở ra trang sách cô đơn
Áp mặt lên những trang viết mùi mực thơm nồng
Vuốt ve những con chữ thời thơ ấu
Kể lại tất cả những chuyện quá khứ như một đứa trẻ
Đúng lúc người đi qua
Đã trở thành nơi ánh mắt tôi dừng lại
Lúc này có thể người sẽ ngạc nhiên
Tôi gọi tên người là Hoài Niệm.
Nghĩ tới dáng vẻ cô đơn và bất lực của cô năm đó, trái tim Quý Đông Đình đau nhói. Anh chỉ biết nghĩ tới lòng kiêu hãnh của mình chứ chưa bao giờ
quan tâm tới cảm nhận của cô. Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống gáy
Khương Kỷ Hứa. Anh thì thầm: “Hứa Hứa, em từng hận anh phải không?”
“Ừm...” Khương Kỷ Hứa thành thật gật đầu. Cô yêu anh bao nhiêu thì càng hận anh bấy nhiêu.
“Có thể nói cho anh biết, khi làm xét nghiệm ra kết quả xấu, em đã nghĩ gì không?” Quý Đông Đình dè dặt hỏi.
Giọng Khương Kỷ Hứa đã khản đặc: “Anh là Kingsley toàn năng, em nghĩ anh nhất định sẽ có cách.”
“Anh xin lỗi!” Quý Đông Đình cảm thấy cực kỳ tội lỗi. Anh ôm cô chặt hơn: “Xin lỗi! Xin lỗi em...”
Đôi mắt Khương Kỷ Hứa đã ướt nhòe. Cô quay lạì, ôm chặt lấy eo anh, vùi mặt vào lồng ngực anh: “Xin lỗi! Em cũng có lỗi. Kingsley, khi ấy em không
nên do dự, không nên nghi ngờ tình yêu của anh dành cho em. Nếu em đủ
tin tưởng anh, có lẽ chúng ta đã khác...”
“Đúng vậy!” Anh vuốt
tóc cô: “Có lẽ chúng ta vẫn sẽ cãi nhau vì những chuyện khác. Kingsley
ấu trĩ của năm đó vẫn sẽ tự quyết định nhiều chuyện khiến em không hài
lòng, hoặc thỉnh thoảng vẫn sẽ bỏ đi một cách ngớ ngẩn.”
Khương
Kỷ Hứa bật cười, nếu thật sự như vậy, có lẽ cô vẫn thấy thiếu cảm giác
an toàn khi ở bên anh, hai người vẫn sẽ cãi vã, và rồi... chia tay.
Quý Đông Đình cúi xuống, nhìn sâu vào mắt Khương Kỷ Hứa rồi trao cho cô một nụ hôn say đắm. Cô kiễng chân, say sưa đáp lại anh.
Đêm nay trôi qua thật nhanh. Khương Kỷ Hứa nằm trong vòng tay Quý Đông Đình ngắm nhìn những tia nắng ban mai đầu tiên chiếu xuống mặt đất.
Anh thì thầm bên tai cô: “Chúng ta ngủ thêm một lúc nữa, được không?”
Khương Kỷ Hứa gật đầu. Cô rất buồn ngủ, nhưng không tài nào chợp mắt được. Anh nằm trên chiếc giường đơn chật hẹp, dịu dàng ôm lấy cô, đã lâu lắm rồi
hai người mới thân mật thế này.
Quý Đông Đình hôn lên mắt cô: “Nhắm mắt lại đi!”
Cô làm theo lời anh, nhắm mắt lại ngủ bù. Khi Khương Kỷ Hứa tỉnh lại đã
quá giờ cơm trưa, cô vừa mở mắt liền bắt gặp Quý Đông Đình đang chăm chú ngắm nhìn mình. Cô áp mặt vào ngực anh: “Thật giống như một giấc mơ!”
“Chúng ta có thể lựa chọn mơ mãi không tỉnh.”
“Được rồi, chúng ta dậy thôi! Ngày kia em còn phải quay về đi làm.”
Quý Đông Đình hôn lên môi Khương Kỷ Hứa, sau đó phủ lên người cô: “Có thể cho anh xem chỗ đó không?”
Khương Kỷ Hứa nhất thời không hiểu ý anh, còn Quý Đông Đình coi như cô đã ngầm đồng ý. Anh cởi áo của cô ra, ánh mắt dừng lại trên ba vết sẹo nhỏ như
hạt đậu ở bụng cô. Anh khẽ xoa: “Lúc đó có đau không?”
“Phẫu thuật nhỏ làm sao mà đau được?”
“Vậy ở đây có đau không?” Anh chạm tay lên nơi chứa trái tim cô.
“Hơi đau một chút.”
“Anh đúng là khốn kiếp!”
“Câu này anh đã nói rất nhiều lần rồi.” Cô vòng tay qua cổ anh: “Kingsley,
chúng ta hãy quên những chuyện không vui đi, được không? Cho dù không
thể quên được thì cũng đừng canh cánh trong lòng mãi thế!”
Anh vuốt ve gương mặt cô: “Hứa Hứa, anh thật sự rất cảm ơn em! Cảm ơn sự bao dung và độ lượng của em!”
Khương Kỷ Hứa nhìn Quý Đông Đình với vẻ tội nghiệp: “Bây giờ cô gái khoan dung độ lượng ấy đói rồi, phải làm sao đây?”
Quý Đông Đình lập tức bế cô đi làm vệ sinh cá nhân.
Hai người ở lại thành phố này thêm một ngày nữa rồi mới trở về. Hôm sau,
Quý Đông Đình đỗ xe dưới khu nhà của Khương Kỷ Hứa rồi kiếm cớ: “Anh
khát nước!”
Đúng là một lý do vụng về!
Anh rất tự nhiên đi thẳng vào nhà cô. Khương Kỷ Hứa chợt nhớ ra thùng đồ của anh vẫn còn ở
trong kho, liền bảo anh chờ một lát. Quý Đông Đình đã cởi giày, ngoan
ngoãn đứng ở cửa đợi cô. Sau đó, cô đưa cho anh một đôi dép đi trong nhà màu xanh của nam. Anh chép miệng: “Nhìn quen quá!”
Khương Kỷ Hứa chẳng thèm nói gì, quay người đi vào bếp pha cafe. Khi cô quay lại, anh đang đứng trước một cái thùng rất to, bên trên viết bốn chữ: Của Quý
Đông Đình.
Khương Kỷ Hứa đỏ bừng mặt. Quý Đông Đình cười híp mắt
nhìn cô. Anh biết cô là một người rất tỉ mỉ, nhưng có cần thiết phải bảo quản cẩn thận như vậy không? Anh đâu có thiếu quần lót cơ chứ? Trong
lòng anh bỗng cảm thấy thật thỏa mãn.
Quý Đông Đình sắp xếp những vật dụng năm đó anh để lại trong căn hộ mới của Khương Kỷ Hứa. Chỉ một
buổi chiều, trên mặt tủ đã xuất hiện thêm bức ảnh chụp chung của một đôi nam nữ, hai chai rượu vang được đem ra trưng dụng, tủ quần áo trong
phòng Khương Kỷ Hứa treo thêm một bộ vest cùng hai chiếc áo sơ mi... Anh lại nhẹ nhàng bước vào cuộc sống của cô, ngang nhiên chiếm lĩnh thế
giới riêng của cồ.
Quý Đông Đình thay luôn cả thiết bị chiếu phim gia đình. Khương Kỷ Hứa ngồi trên sofa nhìn anh, thong thả lên tiếng:
“Kingsley, lần trước chia tay em không nỡ vứt đồ của anh đi, nhưng lần
sau em sẽ vứt hết đi đấy!”
“Nếu còn có lần sau, em có thể vứt
luôn cả anh ra ngoài.” Anh dịu dàng nói với cô: “Anh tuyệt đối sẽ không
dễ đàng buông tay em lần nữa đâu!”
Quý Đông Đình bước tới bế cô lên. Anh khẽ chau mày: “Nhẹ đi rồi!”
“Thật á?” Khương Kỷ Hứa thoát khỏi vòng tay Quý Đông Đình, sau đó nhảy lên
chiếc cân điện tử. Cô nhìn con số hiển thị trên màn hình, cười rất tươi: “Kingsley, em nhẹ đi hai cân thật này! Anh xem, làm lành với anh rồi mà em vẫn gầy, chứng tỏ anh cũng chưa tốt với em lắm nhé!”
Quý Đông Đình đi tới bên cạnh cô: “Được rồi, anh sẽ chăm em thành một cô mập.”
“Anh...” Khương Kỷ Hứa còn chưa kịp nói hết câu đã bị Quý Đông Đình bế bổng lên.
“Nào, thử xem cả hai chúng ta nặng mấy pound(*)!” Quý Đông Đình ôm cô bước lên cân.
(*) 1 pound = 0,45359237 kilogam
“Là cân Trung Quốc(*) chứ!” Hai tay Khương Kỷ Hứa quàng lên cổ Quý Đông
Đình. Cô hào hứng đọc con số hiện trên màn hình: “Một trăm hai lăm
kilogam.”
(*) 1 cân Trung Quốc tương đương với 0,6 kilogam (thường được làm tròn thành 0,5 kilogam).
“Thế tức là hai trăm năm mươi cân?” Quý Đông Đình có vẻ rất hài lòng: “Tuyệt vời!”
“Kingsley, anh có biết hai trăm năm mươi nghĩa là gì không?” Trong lòng Khương Kỷ Hứa đang cười trộm.
Thấy anh nghi hoặc nhìn mình, có lẽ là không biết thật, Khương Kỷ Hứa liền
lém lỉnh giải thích: “Thế mà em cứ tưởng tiếng Trung của anh tốt lắm
chứ! Anh không biết người ta vẫn hay dùng con số 250(*) để chỉ những
người ngốc nghếch à?” Cô nhướng mày nhìn anh: “Em cảm thấy con số đó rất hợp với anh đấy!”
(*) Có rất nhiều cách giải thích cũng như những câu chuyện dân gian về con
số 250, nhưng theo cách tính đơn vị tiền tệ của Trung Quốc, có thể hiểu
đơn giản như sau: 500 lượng được coi là một cọc tiền, 250 lượng được xem như nửa cọc, mà từ “nửa cọc” trong tiếng Trung lại có cách phát âm gần
giống với từ “nửa điên”, thế nên, lâu dần, người ta dùng con số 250 để
ám chỉ những người ngốc nghếch, thiếu thận trọng.
“Được lắm, em dám chế giễu anh à?” Quý Đông Đình ném Khương Kỷ Hứa lên giường, sau đó đè lên người cô.
Tay anh đặt trên ngực cô, cô nhìn sâu vào mắt anh: “Kingsley, em muốn nói với anh một chuyện!”
“Em nói đi!” Quý Đông Đình nhìn cô bằng ánh mắt kiên định, dường như đang tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Khương Kỷ Hứa ngập ngừng: “Kingsley, em không muốn giấu anh, bẩm sinh ống dẫn
trứng của em đã hẹp, em còn từng làm phẫu thuật nữa. Anh đã từng là bác
sĩ, anh biết điều này có nghĩa là gì chứ?”
Quý Đông Đình im lặng
một lúc rồi xoa đầu cô: “Hứa Hứa, nếu như cuộc điện thoại giả định hôm
trước là thật, em kể với anh những đau khổ mà em đã phải chịu đựng trong cuộc điện thoại đó, em nghĩ sau đó chúng ta sẽ tiến triển ra sao?”
“Anh sẽ đưa em đi tìm các bác sĩ giỏi để điều trị. Có lẽ anh sẽ không chia tay với em đâu, về điểm này, em tin tưởng anh.”
“Sau khi phẫu thuật nội soi, anh sẽ đưa em đi du lịch để giải tỏa. Anh sẽ
làm mọi cách giúp em hồi phục tâm trạng, sức khỏe của em mới là quan
trọng nhất. Anh sẽ không vì con cái mà bắt em tiếp nhận những đợt trị
liệu đau đớn. Chuyện con cái là do duyên số, cho dù kiếp này không thể
có, anh cũng không hối hận. Nếu muốn có con, chúng ta có thể áp dụng
phương pháp khác, ví dụ như nhận con nuôi hoặc tìm người đẻ mướn...”
“Em không cần người đẻ mướn đâu. Nhưng không có con, em sẽ tiếc lắm! Kingsley, em rất muốn sinh cho anh một đứa con, rất muốn!”
“Anh hiểu!” Quý Đông Đình đặt Khương Kỷ Hứa ngồi trên đùi anh rồi trao cho
cô một nụ hôn nồng nàn, chiếc áo sơ mi trên người cô đã được cởi ra một
nửa.
Hai người đều có chút rạo rực sau buổi trưa ấm áp. Tiếc là
trong nhà Khương Kỷ Hứa không có bao cao su, nhưng họ vẫn có rất nhiều
cách khiến đối phương được vui vẻ, sau đó để lại dấu ấn trên cơ thể
người mình yêi...
Dean rất vui mừng khi biết Quý Đông Đình lại
chủ động theo đuổi quản gia Khương thêm lần nữa. Anh ta đưa cho sếp
chiếc ví mới, còn không quên ca cẩm: “Cũng may là trong chiếc ví bị mất
không có giấy tờ gì quan trọng đấy!”
“Tôi biết! Chính vì vậy nên tôi mới làm mất nó.” Quý Đông Đình điềm nhiên như không.
Đúng là một người đàn ông ngang ngược! Dean chẳng thèm nói gì nữa.
Quý Đông Đình chê chiếc ví Dean chọn cho mình quá già, lại chẳng có gì đặc
sắc cả. Dean nhăn nhó: “Quý tiên sinh, nó giống hệt cái ví lần trước anh đánh mất mà!”
Quý Đông Đình nhướng mày: “Vậy ư? Chắc vì thế nên tôi mới làm mất nó.”
Quý Đông Đình gọi điện hẹn Khương Kỷ Hứa cùng đi chọn ví và ăn tối với anh. Cô vừa dập máy liền nhận được điện thoại của Tổng Giám đốc Trương bên
công ty du lịch Star. Khương Kỷ Hứa đã từng hợp tác với người phụ nữ hơn năm mươi tuổi này, chị ta rất hào phóng, trượng nghĩa, chỉ có điều luôn đòi giới thiệu cháu họ của mình cho cô, dù cô đã nhiều lần từ chối. Lần này, Giám đốc Trương hẹn cô đi ăn, cô không nghĩ ngợi gì đã đồng ý,
nhưng khi nghe tới địa điểm mà chị ta chọn là một nhà hàng kiểu Pháp
lãng mạn tên Graceful, cô mới phát hiện ra mình đã bị lừa đi xem mặt mất rồi.
Khương Kỷ Hứa tan ca, đi thẳng đến chỗ Quý Đông Đình đang
đợi. Anh nhìn cô, thắc mắc: “Nhìn mặt em hình như có chuyện gì vui, có
thể chia sẻ một chút không?”
“Có một khách hàng muốn giới thiệu đối tượng cho em, đối phương là một cậu ấm con nhà giàu.”
“Tin buồn! Vậy em trả lời thế nào?”
“Em đồng ý rồi, dù sao đối phương cũng là một người tuổi trẻ tài cao. Hơn
nữa, em còn phải hợp tác với người ta, nếu không nhận lời thì thật là
không phải đạo!”
“Chắc chắn là em chưa đồng ý!”
“Thật mà!” Khương Kỷ Hứa không đùa nữa, cô nghiêm túc kể lại sự việc cho Quý Đông
Đình nghe: “... Chỉ tại em quá hấp tấp nên mới rơi vào bẫy của Tổng Giám đốc Trương. Anh nói xem, hai người phụ nữ hẹn nhau đi ăn cơm liệu có có chọn nhà hàng Pháp không?”
“Quá tổn thất! Thế có cần anh giúp đỡ không?”
“Em phải nghĩ đã. Nếu anh ấy mà đẹp trai hơn anh thì anh lại phá hỏng chuyện tốt của em rồi.”
“Khương Kỷ Hứa!”
Suốt dọc đường Khương Kỷ Hứa rất vui vẻ, cho tới khi Quý Đông Đình đỗ xe
trước cửa nhà hàng Graceful. Cô tròn mắt nhìn anh: “Sao anh lại chọn nơi này?”
“Đưa em đến làm quen trước, không cần cảm ơn anh!” Quý Đông Đình mặt không biểu cảm.
Khương Kỷ Hứa cười thầm rồi khoác tay Quý Đông Đình bước vào trong.
Sau bữa tối, hai người đến trung tâm thương mại. Khương Kỷ Hứa chọn cho Quý Đông Đình chiếc ví da màu vàng của một thương hiệu thời trang hàng đầu: “Em cảm thấy màu này rất hợp với anh, vừa cao quý lại sang trọng.”
“Anh ghét màu vàng!” Quý Đông Đình nhíu mày: “Màu vàng của phân sao có thể cao quý được chứ?”
Cô lườm anh: “Nhưng chỉ màu này mới có ví đôi. Em muốn mua cái ví nữ màu
vàng, anh không thích mẫu của nam thì thôi. Vừa rồi cô nhân viên nói có
thể tách ra bán riêng cho em, vừa hay vài ngày trước có một người đàn
ông ưng ý mẫu ví nam ấy.”
Quý Đông Đình lập tức quay sang người bán hàng: “Tôi lấy đôi ví này!”
Khương Kỷ Hứa giành trả tiền. Cô đưa ví cho anh: “Em thấy anh có tật xấu là
rất hay làm mất ví. Chiếc ví này là em tặng cho anh, anh cứ thử làm mất
xem!”
“Sau này anh sẽ cẩn thận hơn!” Anh hứa hẹn.
Quý Đông Đình đòi tặng lại quà cho Khương Kỷ Hứa. Anh đưa ra một lý do vô cùng
hợp lý: “Ngày mai em đi xem mặt mà, phải ăn mặc thật đẹp chứ!”
Khượng Kỷ Hứa thử hai chiếc váy do Quý Đông Đình đích thân chọn. Cô đột nhiên
phát hiện ra anh rất thích đồ ren gợi cảm, nhưng không được quá mỏng hay quá hở hang.
Ra khỏi trung tâm thương mại, Quý Đông Đình hỏi:
“Chúng ta đi dạo tiếp hay về nhà luôn?” Rõ ràng là đêm nay anh muốn ở
lại căn hộ của cô.
Đi qua hiệu thuốc, Quý Đông Đình định dừng xe, Khương Kỷ Hứa đương nhiên hiểu anh muốn mua thứ gì. Cô ngăn anh lại:
“Lát nữa chúng ta còn phải tới siêu thị nữa mà!” Ý của cô là: Đến siêu
thị cũng có thứ anh cần.
Quý Đông Đình gật đầu: “Được!”