Nam Việt, khách sạn sáu sao đầu tiên ở thành phố S, trước mắt cũng là khách sạn sáu sao duy nhất trên toàn quốc, chính thức mở cửa vào ngày mùng
sáu tháng Sáu. Khương Kỷ Hứa xem một lượt danh sách khách mời của buổi
tiệc, khi chắc chắn không có Quý Đông Đình, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên chuyến bay từ London tới thành phố S, Dean hỏi Quý Đông Đình: “Khi
chuẩn bị cho buổi lễ khai trương Nam Việt, chúng tôi hỏi anh có muốn
đích thân tới cắt băng khánh thành hay không, anh đã nói là không cơ mà. Bây giờ trong danh sách khách mời không có tên anh, anh nên xuất hiện
với tư cách gì đây?”
“Tôi là ông chủ lớn nhất của Nam Việt, chẳng lẽ tôi không thể đến tham dự lễ khai trương khách sạn của mình hay
sao?” Quý Đông Đình bình thản giở báo ra xem.
“Không thể nói như vậy được! Tôi vẫn cảm thấy không ổn lắm!”
“Cứ coi tôi là khách mời bí mật đi!”
Dean há hốc miệng: “Hả?”
“Xuất hiện với tư cách khách mời bí mật.” Quý Đông Đình nhắc lại một lần nữa.
Dean lặng lẽ quay đầu đi, trong lòng thầm nghĩ: Khách mời bí mật cái nỗi gì, là vị khách không mời mà tới mới đúng!
Đến tham dự buổi tiệc của Nam Việt, Khương Kỷ Hứa chọn cho mình một bộ váy
ren màu be vừa trang nhã lại vô cùng nữ tính. Trước khi đi, An Mỹ tặng
cho cô một thỏi son màu khá đậm, nhưng rất hợp với chiếc váy mà cô đang
mặc. An Mỹ nịnh nọt: “Đây là màu son mà các ngôi sao hay dùng. Em thấy
Tổng Giám đốc Tiểu Khương còn đẹp hơn cả mấy nữ minh tinh đó, chị dùng
màu son này là chuẩn đấy!” An Mỹ đề cập đến mục đích của mình khi tặng
son cho sếp: “Trong buổi tiệc, chị có thể xin giúp em chữ ký của một
người được không?”
“Là ai vậy?” Khương Kỷ Hứa hỏi.
“Chính
là Trịnh Khải ạ. Em thấy trong danh sách khách mời có tên của anh ấy. Em thích anh ấy lắm!” An Mỹ năn nỉ: “Tổng Giám đốc Tiểu Khương, em biết
chị tốt với em nhất mà!”
“Chị sẽ cố gắng, nhưng không dám chắc là xin được đâu nhé!” Khương Kỷ Hứa đành nhận lời.
Khương Kỷ Hứa ngồi xe của Lục Tự tới khách sạn Nam Việt. Khách sạn này được
xây dựa vào núi, tòa nhà chính nằm trên đỉnh núi. Đi qua hai trạm bảo vệ thiết kế theo kiểu châu Âu, trước mắt Khương Kỷ Hứa hiện ra một con
đường màu xanh đẹp tuyệt vời. Cô cảm thấy nên gọi nơi này là “làng du
lịch hào hoa” thì đúng hơn là “khách sạn nghỉ dưỡng”. Cô bước xuống xe,
quay sang nhìn Lục Tự: “Anh có thấy giống chốn bồng lai tiên cảnh
không?”
“Nhìn bề ngoài thì giống, nhưng bên trong thì chưa chắc!” Lục Tự nhẹ nhàng cầm tay Khương Kỷ Hứa.
Khương Kỷ Hứa thoáng ngạc nhiên, sau đó chủ động khoác tay Lục Tự. Cô và anh
cùng tới đây, đương nhiên phải khoác tay nhau đi vào rồi.
Sau khi hướng dẫn viên của Nam Việt đưa khách khứa đi tham quan một vòng, nghi
thức cắt băng khánh thành nhanh chóng được bắt đầu. Tất cả các khách mời đều ngồi vào vị trí được xếp sẵn, vì vậy, dù Khương Kỷ Hứa và Lục Tự
đến cùng nhau nhưng mỗi người lại ngồi một nơi. Khương Kỷ Hứa ngồi cạnh
một cô gái xinh đẹp đeo kính đen. Hình như Khương Kỷ Hứa đã từng nhìn
thấy cô ta trên ti-vi thì phải. Cô gái nhìn quanh rồi lẩm bẩm: “Lẽ nào
Kingsley không tới thật sao?”
Khương Kỷ Hứa thầm thở dài.
Trong lúc Chủ tịch thành phố S bận rộn đọc bài diễn văn dài lê thê thì Quý
Đông Đình lại đang nhàn nhã đứng kéo violon trong vườn hoa trên tầng sáu mươi sáu. Anh chơi trọn vẹn một bản dân ca rồi quay sang hỏi Dean:
“Thấy tôi đàn thế nào?”
Dean nịnh nọt: “Đúng là Paganini(*) đầu thai!”
(*) Niccolò (hay Nicolò) Paganini (1782 - 1840) là một nghệ sĩ chơi violin, viola, guitar và nhà soạn nhạc người Ý. Ông được coi là một trong những nghệ sĩ violin vĩ đại nhất trong lịch sử.
“Vớ vẩn!” Quý Đông Đình đặt cây đàn trong tay xuống: “Đây là bản nhạc tệ nhất mà tôi từng chơi!”
Dean đánh trống lảng: “Quý tiên sinh không cần chuẩn bị gì sao? Quản gia
Khương tới rồi, hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy màu be rất đẹp.”
Quý Đông Đình vẫn tỏ ra bình thản: “Đến cùng Lục Tự phải không?”
Dean ngập ngừng: “Hình như là vậy.”
Quý Đông Đình ngồi xuống ghế sofa: “Dean, tôi hỏi cậu một câu, khi người
phụ nữ lựa chọn đối tượng thì quan tâm đến điều gì nhất?”
Mặt Dean méo xệch: “Quý tiên sinh, tôi đâu phải phụ nữ!”
“Vậy tại sao bạn gái của cậu lại thích cậu?” Quý Đông Đình đổi cách hỏi khác.
Dean ngượng ngùng: “Cô ấy nói tôi đẹp trai.”
Quý Đông Đình có vẻ tiếc nuối: “Nếu Khương Kỷ Hứa cũng suy nghĩ đơn giản như bạn gái của cậu thì tốt!”
Dean sững sờ. Lần đầu tiên anh ta nghe ra được chút thương cảm trong giọng nói lúc nào cũng tràn đầy tự tin của Quý Đông Đình.
Mọi thủ tục rườm rà kết thúc, phần dạ tiệc chính thức bắt đầu. Khương Kỷ
Hứa đi theo Lục Tự đến chào hỏi làm quen với một số nhân vật tầm cỡ. Cô
cũng kể cho Lục Tự nghe việc An Mỹ nhờ cậy. Anh cười nói: “Tôi có quen
người quản lý của công ty giải trí Thiên Hoàng. Tôi thấy hôm nay cậu ấy
đi cùng Trịnh Khải tới đây. Để tôi tìm cậu ấy nhờ giúp!”
Khương
Kỷ Hứa đưa cho Lục Tự ba tấm thiệp: “Chỉ cần ký tên vào đây là được rồi. Cảm ơn Tổng Giám đốc Lục, anh đúng là người tốt!”
“Chuyện nhỏ thôi mà!” Lục Tự mỉm cười rồi đi tìm người quản lý của Trịnh Khải.
Khương Kỷ Hứa bắt đầu nghiên cứu các món ăn trong bữa tiệc. Nghe nói, Nam Việt đã mời nhóm đầu bếp nổi tiếng thế giới tới đây chế biến, thế nên, đồ ăn hôm nay thực sự rất ngon. Chẳng bù cho thức ăn ở Mester, vừa tầm thường lại nhạt nhẽo, có lẽ đấy chính là điểm yếu nhất của khách sạn nơi cô
làm việc.
Lục Tự nhanh chóng quay lại: “Tôi đã đưa thiệp cho
người quản lý của Trịnh Khải rồi. Cậu ấy nói ký tên xong sẽ nhờ người
mang tới đây.”
Khương Kỷ Hứa lại cảm ơn một lần nữa. Lục Tự có vẻ không hài lòng: “Tổng Giám đốc Khương, cô có nhất thiết phải khách sáo
như vậy không?”
Khương Kỷ Hứa chỉ biết cười trừ.
Luc này,
người dẫn chương trình trên sân khấu đột ngột lên tiếng: “Tối hôm nay,
Nam Việt rất hân hạnh được đón tiếp một vị khách mời bí mật! Mọi người
thử đoán xem, là ai vậy?”
Một người phục vụ đi tới trước mặt
Khương Kỷ Hứa rồi đưa cho cô ba tấm thiệp. Những người có mặt trong khán phòng vẫn đang xôn xao bàn tán về vị khách đặc biệt.
Người dẫn
chương trình gợi ý: “Tôi xin được tiết lộ ba điều về vị khách ấy. Đầu
tiên, đó là một anh chàng đẹp trai. Thứ hai, anh ấy là người thường
xuyên phải di chuyển bằng máy bay. Thứ ba, anh ấy thật sự rất giàu có.”
Vừa đẹp trai vừa có tiền, lại được làm khách mời bí mật trong dạ tiệc của
khách sạn Nam Việt? Trong lòng Khương Kỷ Hứa bỗng dâng lên một dự cảm
chẳng lành. Cô mở tấm thiệp trong tay ra, ba chữ “Quý Đông Đình” như
rồng bay phượng múa đập vào mắt cô, bên cạnh còn đề một câu thơ:
Từng qua biển lớn sợ chi nước
Chưa đến Vu Sơn chẳng biết mây(*)
(*) Hai câu thơ trong bài thơ Ly tứ ngũ thủ của nhà thơ Trung Quốc thời
Trung Đường - Nguyên Chẩn (779 - 831). Bài thơ được ông viết để tưởng
nhớ người vợ đã mất là Vi Tùng.
Khương Kỷ Hứa lặng
lẽ gập tấm thiệp lại. Có lẽ Quý Đông Đình chỉ biết nhà thơ Nguyên Chẩn
sáng tác bài thơ này để tưởng nhớ người vợ đã mất, chứ không hề biết
rằng ngay sau đó, ông ta đã nhanh chóng đi bước nữa. Nhưng người đàn ông ấy viết cho cô câu thơ này để làm gì? Anh ta có ý gì?
Phía sau
cánh gà, Quý Đông Đình trưng ra một gương mặt lạnh như tiền. Dean nhanh
chóng hiểu ra nguyên do: Người dẫn chương trình ngu ngốc giới thiệu như
vậy thì Quý tiên sinh còn mặt mũi nào bước lên sân khấu cơ chứ? Lẽ nào
ngoài đẹp trai và nhiều tiền ra, Quý tiên sinh không còn gì khác để nói
hay sao?
Dean áy náy lên tiếng: “Xin lỗi Quý tiên sinh!”
“Không sao!” Quý Đông Đình không thèm tính toán, anh ngẩng đầu đi thẳng ra
chính giữa sân khấu. Anh liếc qua bản thảo Dean đã chuẩn bị giúp mình,
trên đó chi chít chữ tiếng Trung, mới nhìn đã thấy đau đầu rồi.
“Thưa các quý ông, quý bà!” Quý Đông Đình cất tờ giấy trong tay vào túi,
những tình huống thế này anh thừa sức đối phó. Anh hắng giọng: “Vô cùng
hân hạnh được chào đón các vị đến với buổi dạ tiệc đầu tiên của khách
sạn Nam Việt!”
Dean thật sự rất muốn khóc. Anh ta đã dồn bao công sức vào bài diễn văn này, vậy mà Quý tiên sinh lại chẳng thèm sử dụng.
Quý Đông Đình phát biểu ngắn gọn, mọi người vỗ tay rào rào. Cánh phóng viên cũng tranh thủ tác nghiệp. Có người hỏi: “Quý tiên sinh, khách sạn Nam
Việt ban đầu vốn là hạng mục do anh đích thân phụ trách, nhưng sau đó
anh lại cử người khác tới, trong chuyện này có nguyên nhân gì không?”
“Anh rất biết đặt câu hỏi!” Quý Đông Đình bình thản trả lời: “Đương nhiên là có nguyên nhân, nhưng chuyện này không tiện tiết lộ.”
“Khách sạn Nam Việt được đầu tư rất lớn, anh cảm thấy việc đầu tư vào đây có đem
lại nhiều lợi ích hay không?” Một phóng viên khác lên tiếng.
Quý
Đông Đình mỉm cười: “Nếu nhìn từ góc độ của một nhà đầu tư thì Nam Việt
không phải là một hạng mục đầu tư lý tưởng. Nó chỉ lấy tiền trong túi
tôi để giúp Chính phủ nâng cao GDP mà thôi. Nhưng đối với cá nhân tôi mà nói, đây là một khoản đầu tư có lợi, hơn nữa, tôi chưa từng hối hận khi đầu tư vào khách sạn nghỉ dưỡng Nam Việt. Nơi đây không chỉ chứa đựng
tình cảm và niềm tin của tôi, mà thậm chí, kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc
đời tôi cũng liên quan mật thiết tới nó.”
Có phóng viên chớp ngay thời cơ: “Quý tiên sinh, kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời anh là gì?”
“Xin lỗi, câu này tôi không thể trả lời!” Quý Đông Đình lịch sự từ chối.
Quý Đông Đình tươi cười trả lời tổng cộng mười mấy câu hỏi của phóng viên.
Cuối cùng, một nữ phóng viên cảm thán: “Quý tiên sinh không giống như
những gì bên ngoài đồn đại, anh đúng là một người đàn ông thành đạt
nhưng hết sức bình dị và dễ gần!”
“Ồ, vậy sao?” Quý Đông Đình
chẳng khiêm tốn chút nào: “Bên ngoài nói tôi thế nào? Cao ngạo phải
không? Tôi nghĩ đây nhất định là hiểu lầm! Những ai quen biết tôi đều
phải công nhận tôi là người đàn ông dịu dàng.”
Khương Kỷ Hứa
nhếch môi cười, bỗng nhiên cảm thấy trên vai hơi nặng. Cô ngẩng đầu nhìn cánh tay của Lục Tự đặt trên vai mình: “Tổng Giám đốc Lục, tôi không
sao!”
Màn khiêu vũ được bắt đầu ngay sau khi cuộc phỏng vấn kết
thúc. Khương Kỷ Hứa nhận lời cùng nhảy với Lục Tự. Anh vừa dẫn cô đi
theo điệu nhạc vừa cất giọng cảm kích: “Thật ra, nhờ có Giám đốc Khương
mà tôi mới biết khiêu vũ!”
Thấy Khương Kỷ Hứa khó hiểu nhìn mình, Lục Tự bèn giải thích: “Còn nhớ buổi vũ hội vào năm đầu tiên cô tới
Thịnh Đình chứ? Lúc đó, tôi rất muốn mời cô nhảy, nhưng vì không biết
khiêu vũ nên đã bỏ cuộc.”
Khương Kỷ Hứa nhớ ra rồi. Trong buổi vũ hội năm xưa, bác Hoàng là người đầu tiên mời cô nhảy. Cô hồi tưởng:
“Ngày ấy, tôi đã rất kinh ngạc vì bác Hoàng là đầu bếp mà khiêu vũ rất
giỏi.” Khương Kỷ Hứa bắt đầu nói chuyện phiếm với Lục Tự: “Sau đó, Tổng
Giám đốc Lục đã học thế nào?”
“Tự mò mẫm thôi. Thực ra việc này
vốn không khó, chỉ tiếc là tôi không có bạn nhảy.” Lục Tự thờ dài. Kỳ
thực, anh đã nói đối. Bạn nhảy đầu tiên của anh là Vương Nghi Lạc. Vào
lần kỷ niệm một năm ngày cưới, Lục Tự và vợ từng khiêu vũ trên sân
thượng, lúc ấy anh đã nghĩ hai người sẽ sống bên nhau trọn đời... Nhưng
đời người đâu ai biết trước được chữ ngờ!
Điệu nhạc đầu tiên chấm dứt, Khương Kỷ Hứa nói rằng cô muốn nghỉ ngơi nên đi về phía chiếc sofa sau tấm rèm thủy tinh. Người phục vụ bước tới hỏi cô muốn uống gì,
Khương Kỷ Hứa chỉ lắc đầu: “Không cần!”
Khương Kỷ Hứa ngồi xuống sofa, lấy điện thoại nhắn tin cho An Mỹ: Xin lỗi, chị không xin được chữ ký của Trịnh Khải cho em rồi!
An Mỹ nhắn lại hình một mặt người òa khóc nức nở.
Khương Kỷ Hứa chẳng biết phải làm sao. Cô định đút điện thoại vào túi xách,
nhưng vừa quay lại đã nhìn thấy trước mặt mình mới xuất hiện thêm một ly sữa. Đầu còn chưa ngẩng lên, cô đã nói lời cảm ơn.
“Không cần cảm ơn, đây là vinh hạnh của tôi!” Một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai.
Khương Kỷ Hứa ngẩng đầu nhìn.
Quý Đông Đình ngồi xuống sofa đối diện: “Anh có thể ngồi ở đây không?”
“Cứ tự nhiên!” Khương Kỷ Hứa đứng dậy, định rời đi.
“Hứa Hứa, em thừa biết không phải anh muốn ngồi ở đây. Anh tới là vì có
chuyện muốn nói với em.” Quý Đông Đình luôn không cho người khác cơ hội
từ chối.
Khương Kỷ Hứa lại ngồi xuống sofa: “Anh nói đi!”
“Trông em cũng không tệ!”
“Trông anh cũng vậy!”
“Anh không ổn như em nghĩ đâu!”
“Mắc bệnh gì sao?”
Quý Đông Đình với tay lấy một ly cocktail: “Lát nữa có thể để anh đưa em về không?”
Khương Kỷ Hứa thẳng thừng từ chối: “Không cần đâu, em đến đây cùng Lục Tự!”