Khương Kỷ Hứa bắt đầu bước vào thời kỳ cực kỳ bận rộn. Vì chuyến du lịch bất
ngờ tới Nam Cực mà hiện tại cô phải bù lại rất nhiều bài học bị thiếu,
hơn nữa, khóa đào tạo của cô cũng chuyển sang giai đoạn tìm hiểu sâu hơn về văn hóa khách sạn ở London. Đến lúc này, cô mới nhận ra rằng, hiểu
biết của mình về ngành quản lý khách sạn là quá phiến diện, năng lực
quản lý của cô cũng hết sức yếu kém.
Quý Đông Đình đã thẳng thắn
nhận xét: “Sao em cứ mơ mơ màng màng như thế mà cấp trên lại để em làm
quản lý được nhỉ?” Sau đó, anh còn cho cô những lờì khuyên vô cùng hữu
ích: “Cái em thiếu hụt nhất bây giờ chính là khí thế. Nếu em muốn vượt
trội trong một nhóm người, không chỉ cần tới khả năng và các mối quan
hệ, mà em còn phải biết nhìn xa trông rộng hơn bọn họ.”
Khương Kỷ Hứa cất cuốn sách trên tay vào túi, nhìn ra ngoài cửa kính ô tô: “Vậy em nên làm thế nào?”
“Chưa nói đến những việc khác, trước tiên hãy xét về quan hệ giữa em và các
thành viên trong tổ của mình đi! Tuy em quan tâm cấp dưới là chuyện tốt, nhưng cũng không thể chu đáo giống như bảo mẫu của họ được. Không phải
lúc nào em cũng may mắn gặp được người sống biết điều. Có những người
không hiểu chuyện thậm chí sẽ quay lại cắn em, nhưng đó không hẳn là lỗi của họ, mà một phần là do em đã nuôi dưỡng lòng tham trong họ, khiến họ không cách nào chế ngự được ham muốn của bản thân. Ví dụ điển hình
chính là Uông Khả Khả.”
Mấy điều Quý Đông Đình vừa nói trúng tới
chín mươi phần trăm khiến Khương Kỷ Hứa cảm thấy rất hổ thẹn: “Chẳng lẽ
em không có điểm tốt nào sao?”
“Để anh nghĩ xem nào!”
Cô lại đổi một cách hỏi khác: “Nếu anh là sếp của em, anh sẽ sắp xếp cho em chức vụ gì?”
“Yêu cầu của anh đối với nhân viên cao lắm đấy! Hình như ngoài chức vợ sếp
ra thì chẳng còn vị trí nào cho em nữa rồi.” Giọng Quý Đông Đình có chút tiếc nuối.
Khương Kỷ Hứa dựa đầu vào cửa xe, không nói gì.
Quý Đông Đình sửng sốt: “Vậy mà em còn chê ư?”
“Thôi được rồi, thật ra em rất vui.” Khương Kỷ Hứa phì cười. Cô nhìn anh bằng ánh mắt chứ chan tình cảm: “Vì ông sếp này là anh nên em rất vui.”
Quý Đông Đình tỏ vẻ hài lòng, tiếp tục đưa ra ý kiến: “Kỳ thực, em cũng có
khá nhiều ưu điểm, như sự mềm dẻo, lòng kiên trì hay khả năng giao tiếp
tốt, hơn nữa, em luôn đặt mình vào vị trí của người khác trước khi làm
bất cứ việc gì. Nhưng để làm một nhà quản lý xuất sắc thì từng đấy mặt
tích cực thôi là chưa đủ!”
"Kingsley, người có tính cách không
tốt lắm như anh sao có thể trở thành một thương nhân thành đạt như vậy?” Khương Kỷ Hứa cảm thấy thắc mắc.
Câu hỏi kiểu gì vậy? Quý Đông
Đình khẽ “hừ” một tiếng: “Đó là vì anh có một bộ óc siêu việt. Chỉ những người đầu óc kém linh hoạt mới phải đi học tập đủ mọi loại kinh nghiệm
của những người đi trước mà thôi, còn có một số người bẩm sinh đã thông
minh, tài trí hơn người rồi.”
Khương Kỷ Hứa thật sự không muốn
nói chuyện với người đàn ông ngạo mạn này nữa, nhưng anh vẫn tiếp tục
thao thao bất tuyệt: “Tuy em không có kinh nghiệm, nhưng may là cũng có
chút khả năng thiên bẩm. Kiến thức còn có thể trau dồi thêm, chứ sự độ
lượng, nhẫn nại của em đều là do trời phú, không phải ai cũng dễ dàng có được. Thật ra thì em cũng có sự ưu tú của mình.’’
Khương Kỷ Hứa ồ lên: “Thật vậy sao?’’
Quý Đông Đình khẳng định chắc chắn: “Đương nhiên!”
Quý Đông Đình đưa cho Khương Kỷ Hứa xem bảng danh sách mà Dean mới lập ra,
cô đọc hết một lượt rồi nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu: “Để làm gì vậy?”
“Đây đều là những khách sạn hàng đầu ở London, mỗi nơi đều có những phương
thức kinh doanh rất riêng. Ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu từ khách sạn
Harriet!”
Khương Kỷ Hứa không biết phải nói gì.
Quý Đông
Đình nói không sai, mỗi khách sạn đều có những phương thức thu hút khách rất riêng, ví dụ như tổ chức dạ tiệc, các buổi đấu giá từ thiện hay
những cuộc thi độc đáo... Tối nay, cô và anh đến một khách sạn năm sao ở ngoại thành nổi tiếng với mảng mát-xa kiểu Thái. Hai người cách nhau
một tấm vải mỏng, cùng thoải mái tận hưởng kỹ thuật mát-xa siêu cấp của
những bậc thầy mát-xa người Thái Lan. Quý Đông Đình nói: “Ngoài việc phô bày sự nguy nga tráng lệ trong lối thiết kế, điều quan trọng nhất mà
một khách sạn lớn cần làm chính là cho khách hàng thấy được sự xa xỉ
trong từng chi tiết và cung cách phục vụ chuyên nghiệp.”
“Thế nên anh đưa em đi thưởng thức những dịch vụ đỉnh cao của các khách sạn là
để em có thể nâng cao năng lực phục vụ?” Khương Kỷ Hứa như vừa ngộ ra
một chân lý mới.
Quý Đông Đình giận dữ: “Đúng là làm ơn mắc oán!
Hứa Hứa, khi quay lại Bắc Hải Thịnh Đình, nếu em vẫn còn coi bản thân là tầng lớp phục vụ thì hãy ở lại đây luôn đi, sau đó tìm đại một công
việc nào đó trong công ty của anh mà làm!”
“Kingsley, vừa rồi em đùa ấy mà!” Cô dịu giọng.
Những tháng ngày vui vẻ nhanh chóng trôi đi. Khương Kỷ Hứa những tưởng ba
tháng bồi dưỡng này sẽ cực kỳ gian nan, không ngờ mới chớp mắt mà đã kết thúc thuận lợi. Khoảng thời gian này, ngoài vô vàn kiến thức đã học
được ở lớp, cô còn được khám phá hàng trăm khách sạn lớn ở London và
những vùng lân cận khi cùng Quý Đông Đình đi khắp nơi “đặt phòng”. Về
việc này, ban đầu cô còn nghĩ là anh đang kiếm cớ để trêu đùa mình nên
ra sức phản đối, anh chỉ phán một câu: “Đọc vạn cuốn sách hay không bằng đi vạn dặm đường!” Khương Kỷ Hứa thật không ngờ rằng, cô đã thật sự học được không ít điều hay từ những lần “đặt phòng” đó.
Ngày cuối
cùng ở London, Khương Kỷ Hứa cùng Quý Đông Đình tới trang trại Budde.
Chú ngựa Xuxu đã lớn hơn một chút, nó rất sung sướng mỗi lần được cô cho ăn, còn cô cũng thực sự có cảm tình với cậu bé lai này. Quý Đông Đình
nói: “Lần sau em tới là có thể cưỡi nó rồi.”
Khương Kỷ Hứa tiếc nuối xoa đầu Xuxu.
Buổi chiều, anh và cô cưỡi trên lưng bố của Xuxu, đi dạo quanh trang trại
rồi vào cả trong rừng. Bầu trời bất chợt đổ cơn mưa khiến hai người trở
về trong trạng thái ướt như chuột lột. Còn chưa kịp thay quần áo, họ đã
cùng nhau lăn lên giường, quyến luyến mãi không thôi. Quý Đông Đình chôn sâu trong cơ thể cô, thì thầm: ‘‘Hứa Hứa, anh sẽ nhớ em vô cùng!”
Cô bấu chặt lấy vai anh: “Kingsley, em cũng vậy!’’
Trong mấy ngày cuối, ở một phương diện nào đó, người đàn ông này hoàn toàn
không biết tiết chế. Anh phân tích: “Cơ thể phụ nữ biết nhận người. Vì
vậy, anh phải lưu thật nhiều dấu ấn trên cơ thể em, để em càng nhớ anh
nhiều hơn.” Cuối cùng, cô luôn là người thở không ra hơi, toàn thân
chẳng còn chút sức lực nào, nằm phủ lên người Quý Đông Đình.
Chập tối, quản gia mang tới một bộ đồ mới cho Khương Kỷ Hứa. Quý Đông Đình
đứng trước gương mặc áo sơ mi, chỉ vào vết cào khá sâu trên lưng mình:
“Thì ra là bao nhiêu sức lực của em đều dồn vào đây cả!” Nhưng rõ ràng
là cô không để móng tay mà? Anh tiếp tục động tác mặc áo: “Hoặc anh có
thể hiểu là em không nỡ rời xa anh.”
Khương Kỷ Hứa đang hết sức
rầu rĩ, không buồn để ý tới mấy lời trêu đùa của anh. Nghĩ tới chuyến
bay vào lúc hai giờ chiều mai, cô thậm chí còn chẳng muốn ngồi dậy thay
đồ.
Quý Đông Đình vén chăn lên: “Lát nữa mẹ anh sẽ tới đây, bà rất muốn gặp em.”
Khương Kỷ Hứa chớp mắt: “Kingsley, em...”
“Nếu em không đồng ý, anh sẽ lập tức bảo mẹ đừng tới nữa.” Quý Đông Đình định móc điện thoại trong túi ra.
Khương Kỷ Hứa vội vàng giữ lấy tay anh: “Lấy quần áo tới đây giúp em! Cảm ơn anh!”
Quý Đông Đình mang đồ vào cho cô, sau đó đi ra ngoài. Cho dù quan hệ giữa
hai người vô cùng thân mật, nhưng anh luôn lịch sự tránh mặt mỗi khi cô
thay quần áo.
Quản gia đã chuẩn bị cho Khương Kỷ Hứa một bộ váy
thắt eo màu rượu vang hơi hở ngực cùng một đôi giày đen cao mười phân,
đều là mẫu mới nhất của những thương hiệu nổi tiếng. Thay đồ xong, cô
đứng cạnh Quý Đông Đình vẫn thấy rõ độ chênh lệch chiều cao giữa hai
người. Cô hỏi: “Anh không chê em lùn ư?”
“Ồ, anh quên chưa nói
với em, mẹ anh cũng cao xấp xỉ em.” Trong lòng Quý Đông Đình chợt dâng
lên một dự cảm không lành: “Đột nhiên anh thấy lo lắng...”
“Hả?” Khương Kỷ Hứa có chút khó hiểu.
Nhưng chỉ nửa tiếng sau, khi mẹ và dượng của Quý Đông Đình xuất hiện, cô mới
thầm cảm thán tài dự đoán của anh. Bộ váy của bà Quý và bộ mà cô đang
mặc trên người cùng có màu rượu vang, cùng một nhãn hiệu, ngoài phần eo
và cổ hơi khác biệt một chút, còn lại đều giống y hệt nhau. Nụ cười trên gương mặt Khương Kỷ Hứa cứng đờ. Quý Đông Đình ôm lấy eo cô, nhìn mẹ
mình: “Mẹ có muốn giải thích một chút về chuyện trang phục không?”
Bà Quý hờ hững đáp lời con trai: “Không được à?” Sau đó, bà dang rộng vòng tay về phía Khương Kỷ Hứa: “Con yêu, cuối cùng thì chúng ta cũng được
gặp nhau! Chỉ tiếc là ngày mai con lại về mất rồi.”
Khương Kỷ Hứa hơi ngỡ ngàng trước vẻ trẻ trung của bà Quý. Cô gượng cười ôm lấy bà:
“Cô à, sau này có cơ hội con nhất định sẽ quay lại thăm cô!”
“Đương nhiên là sẽ có dịp rồi!” Bà Quý quay sang giới thiệu với Khương Kỷ Hứa: “Đây là chồng cô, Blake, ông ấy là một nhạc trưởng.”
Khương Kỷ Hứa đã từng nghe danh của vị nhạc trưởng tài hoa này.
Đúng như lời Quý Đông Đình nói, mẹ anh thật sự là một người rất dễ gần. Bữa
tối diễn ra hết sức ấm cúng, trong lúc ăn bọn họ còn vui vẻ chuyện trò.
Bà Quý tò mò nhìn Khương Kỷ Hứa: “Hứa Hứa, cô nghe nói là Kingsley chủ
động theo đuổi con.”
Khương Kỷ Hứa đưa mắt nhìn Quý Đông Đình,
hình như là vậy. Cô còn chưa lên tiếng thì Quý Đông Đình đã thẳng thắn
thừa nhận: “Vâng!”
Bà Quý dùng ánh mắt trìu mến nhìn sang chồng
mình: ''Blake từng theo đuổi cô, bố của Kingsley trước đây cũng vậy. Đàn ông khi theo đuổi phụ nữ thật giống một con chó ghẻ, đuổi thế nào cũng
không chịu đi.”
Khương Kỷ Hứa cúi đầu, không biết nói gì. Quý Đông Đình lập tức phản đối: “Mẹ! Mẹ có thể dùng một từ khác hay ho hơn không?’’
Bà Quý suy nghĩ một lát: “Vậy con là con chó ghẻ con hả?”
Khương Kỷ Hứa không nhịn được, phì cười.
Sau bữa tối đầm ấm, bốn người cùng ngồi chơi mạt chược. Khương Kỷ Hứa không ngờ ông bố dượng nói tiếng Trung không sõi kia lại là người lợi hại
nhất trên chiếu bạc của người Trung Quốc, còn cô là người thua nhiều
nhất trong buổi tối hôm đó.
Ngày cuối cùng ở London, Khương Kỷ
Hứa thật sự rất hạnh phúc. Lúc đi ngủ, cô gối đầu lên ngực Quý Đông
Đình: “Kingsley, chúng ta chụp một kiểu ảnh đi!”
Có lẽ những
người đang yêu đều mong muốn lưu giữ lại khoảnh khắc hạnh phúc bên người ấy. Quý Đông Đình mất vài giây suy nghĩ mới miễn cưỡng đồng ý. Cô lôi
điện thoại ra, xích lại gần anh. Tới khi cô chuẩn bị xong xuôi, anh lại
hậm hực: “Em dịch ra xa một chút đi!”
Khương Kỷ Hứa càng xích lại gần hơn nữa, đúng lúc cô ấn nút chụp thì anh đột nhiên áp sát mặt mình
vào mặt cô. Thế là hai người đã có một bức ảnh “kề má áp mặt” vô cùng
thân mật.
“Không tồi!” Quý Đông Đình nhận xét về bức ảnh.
“Xấu chết đi được!” Khương Kỷ Hứa định xóa đi nhưng bị Quý Đông Đình ngăn
lại. Anh nhìn cô, giọng nói có chút tức giận: “Sao em có thể dễ dàng xóa ảnh của chúng ta như vậy?
Khương Kỷ Hứa thản nhiên đáp: “Không đẹp thì xóa thôi.”
“Không được! Đây là ảnh chụp chung, là tài sản chung của chúng ta. Em có biết
tài sản chung nghĩa là gì không? Nghĩa là khi chưa được người đồng sở
hữu chấp thuận, em hoàn toàn không có quyền xử lý chúng!” Quý Đông Đình
lập tức gửi bức ảnh đó sang điện thoại của mình rồi cài làm hình nền.
Chiều hôm sau, Khương Kỷ Hứa lên máy bay trở về thành phố S, trong lòng cô có chút vấn vương. Ba tháng vừa qua của cô ở London thật sự đã bị Quý Đông Đình chiếm trọn mất rồi!