Ban đầu, Khương Kỷ Hứa không muốn Quý Đông Đình ở lại nhà cô, chủ yếu là vì căn nhà này quá nhỏ. Nhưng rồi cô lại thấy anh dường như đã thật sự coi đây là nhà của mình. Trừ việc quan hệ với ông hàng xóm ở tầng dưới
không được tốt lắm ra thì anh rất biết điều, thế nên cô cũng không bài
xích nữa.
Sau bữa tối đơn giản, Quý Đông Đình chủ động giúp
Khương Kỷ Hứa rửa bát. Cô đứng bên cạnh giám sát vì sợ anh làm vỡ hết
bát đĩa. Cô rất hào hứng trước dáng vẻ hết sức tập trung của anh:
“Kingsley, trước đây anh đã từng rửa bát chưa?”
“Từng rửa rồi.”
“Lúc nào vậy?”
“Khi anh còn làm bác sĩ thực tập ở bệnh viện.”
“Tại sao anh không làm bác sĩ nữa?” Khương Kỷ Hứa thật sự tò mò.
Đôi tay Quý Đông Đình đột nhiên khựng lại. Một lúc sau, anh nghiêm nghị
nhìn cô: “Hứa Hứa, câu hỏi này anh không thể trả lời em, mong là sau này em cũng đừng hỏi lại nữa!”
Anh rất hiếm khi bày ra vẻ mặt lạnh lùng này với cô, khiến cô nhất thời không biết phải làm sao: “Được, em xin lỗi!”
“Không sao, không liên quan tới em.” Quý Đông Đình cúi xuống hôn lên môi cô:
“Bây giờ em có thể ra phòng khách xem ti-vi, anh sẽ xong ngay thôi.”
Khương Kỷ Hứa tủi thân chớp chớp mắt, điệu bộ giống như một đứa trẻ vừa mới bị người lớn quở trách.
Sáng sớm ngày thứ Bảy, Hà Vân dặn dò ba người giúp việc phải dọn dẹp sạch sẽ “căn nhà sang trọng” của mình. Hôm nay, tâm trạng chị ta vui tươi phơi
phới như những đóa hoa khoe sắc trong nắng xuân. Còn Khương Kỷ Hứa lúc
này lại đang đau đầu vì không biết phải mặc gì. Đắn đo một hồi, cô quyết đinh chọn bộ váy liền màu xanh nõn chuối, kết hợp cùng chiếc áo khoác
màu be và đôi giày búp bê đơn giản, trang điểm cũng hết sức nhẹ nhàng.
Quần áo của Quý Đông Đình do Dean chuẩn bị, anh ta còn lái một chiếc
Lexus LS mới cứng tới cho sếp sử dụng.
Nhìn Khương Kỷ Hứa vẫy tay chào tạm biệt mình, mặt Quý Đông Đình lạnh như tiền: “Anh thì đi xe
riêng, còn bạn gái của anh lại phải chen chúc trên tàu điện ngầm ư?”
“Anh đã đồng ý sẽ giấu chuyện tình cảm giữa chúng ta rồi mà!”
“Anh là cổ đông của Nam Việt và Bắc Hải, em là nhân viên của Bắc Hải Thịnh Đình, anh tiện đường đưa em đi không được à?”
Tiện đường ở chỗ nào cơ? Khương Kỷ Hứa ai oán: “Là ai tuyên bố với mọi người rằng mình có bạn gái rồi ấy nhỉ? Em không dám đi nhờ xe của ông chủ lớn đã có bạn gái đâu.”
Quý Đông Đình nhún vai: “Xin lỗi em! Hôm đó anh không cố ý mà.”
Khương Kỷ Hứa đã hẹn đi cùng Cao Xảo Nhi tới biệt thự của Hà Vân. Cao Xảo Nhi
là một đóa hoa của Bắc Hải Thịnh Đình, hiện tại vẫn còn độc thân. Hôm
nay, cô ấy trang điểm lộng lẫy chứ không giản dị như Khương Kỷ Hứa. Vừa
lên xe, Cao Xảo Nhi đã bắt đầu than vãn: “Nghe nói hôm nay Hà Vân đãi
chúng ta món thịt nướng. Ôi trời, lân đầu tiên mình bỏ ra tận hai nghìn
không trăm lẻ tám tệ chi để ăn thịt nướng đấy! Quán đồ nướng Hàn Quốc
cạnh miếu Thành Hoàng cũng chỉ có một trăm hai mươi tám tệ thôi.”
Nhà mới của Hà Vân nằm ở khu biệt thự Hoa Khê, tọa lạc bên sườn một quả núi của thành phố S. Đây là khu vực toàn các đại gia sinh sống. Khi Khương
Kỷ Hứa và Cao Xảo Nhi tới nơi, mọi người gần như đã có mặt đông đủ. Hà
Vân đang đưa mấy vị Giám đốc của Bắc Hải đi tham quan vườn cây. Hình như ở chỗ bể bơi ngoài trời có vấn đề gì đó, người làm cất tiếng gọi: “Bà
Ngụy, bà có thể tới đây một lát được không?”
Hà Vân mỉm cười ngại ngùng: “Đám người này ngốc không để đâu cho hết! Tôi xin phép qua đó một lát!”
“Đợi đã!” Cao Xảo Nhi nhét một phóng bao đỏ chói vào tay Hà Vân: “Tuy không
có cơ hội tham dự hôn lễ của chị tại Ấn Độ, nhưng vẫn phải tặng quà
mừng. Chúc chị và Tổng Giám đốc trăm năm hạnh phúc! Chị lấy được chồng
giàu rồi cũng đừng có quên chúng em nhé!”
Hà Vân cười lớn. Cao
Xảo Nhi lại lấy ra một phong bao khác: “Còn đây là của Kỷ Hứa. Hai đứa
em mừng như nhau, chị không được chê ít đâu đấy!”
Hà Vân nhìn Khương Kỷ Hứa, cười không khép miệng lại được: “Giám đốc Khương, sao cô lại khách khí vậy!”
Khương Kỷ Hứa mỉm cười: “Chúc chị tân hôn vui vẻ, hạnh phúc mỹ mãn!”
“Cảm ơn các cô nhiều!” Hà Vân vỗ vai Khương Kỷ Hứa: “Lát nữa nhớ ăn nhiều
một chút! Ăn xong còn có vài tiết mục hay ho nữa cơ. Tối nay cứ ở lại
đây, tôi đã bảo người giúp việc chuẩn bị phòng rồi.”
Khương Kỷ Hứa: “Cảm ơn đã tiếp đãi!”
Cao Xảo Nhi: “Bể bơi nhà chị rộng thật đấy! Ngưỡng mộ quá!”
“Ha ha…” Hà Vân quay người đi về phía hồ bơi.
Đợi chị ta khuất bóng, Cao Xảo Nhi lè lưỡi làm mặt quỷ: “Mình ngưỡng mộ quá đi!”
Khương Kỷ Hứa phì cười.
Lúc này, Quý Đông Đình đang ngồi trên ban công ở tầng hai uống cafe. Ngụy
Bắc Hải ngồi đối diện anh. Người đàn ông này là một thương nhân nổi
tiếng có đạo đức ở thành phố S, ông ta trẻ hơn so với tuổi năm mươi của
mình, thế nên, chẳng ai thấy Hà Vân thiệt thòi khi về làm vợ hai của ông ta. Người giúp việc đã chuẩn bị bếp nướng xong xuôi, Hà Vân liền cất
tiếng gọi: “Ông xã! Quý tiên sinh! Tổng Giám đốc Lục... Mọi người mau
xuống đây ăn đồ nướng đi!”
Bỗng nhiên, một cô bé mặc váy trắng
mặt sưng mày xỉa từ trong nhà bước ra. Hà Vân nở một nụ cười rạng rỡ:
“Ngụy Tiêu, lại đây ăn đồ nướng đi!”
“Công chúa nhỏ của Tổng Giám đốc đó. Làm mẹ kế cũng đâu có dễ!” Cao Xảo Nhi thở dài.
Khương Kỷ Hứa ngồi ở bàn toàn các nữ Giám đốc. Ngụy Bắc Hải dẫn mấy vị sếp lớn ngồi vào bàn chính giữa. Ông chủ nhà cưng nựng cô con gái yêu: “Tiêu
Tiêu à, dì Hà biết là con thích ăn đồ nướng nhất nên hôm nay đã đặc biệt làm cho con đấy. Vui lên nào!”
Cô bé xinh xắn không đáp lời,
giận dỗi đi đến ngồi cạnh Khương Kỷ Hứa khiến Ngụy Bắc Hải có phần gượng gạo. Người cuối cùng chưa ổn định chỗ ngồi là Quý Đông Đình. Anh vừa
mới bước tới đã có người nhiệt tình vẫy tay: “Quý tiên sinh ngồi ở đây
này!”
Quý Đông Đình vô cùng thản nhiên chỉ về phía chiếc bàn của Khương Kỷ Hứa: “Cảm ơn! Nhưng tôi ngồi bên kia.”
“Ha ha...” Ngụy Bắc Hải cười lớn: “Chúng ta bên này đầy mùi đàn ông, còn
bên đó toàn hương đàn bà, Quý tiên sinh quả nhiên là thông minh hơn
người!”
Ngoại trừ Lục Tự, tất cả mọi người đều cười vang. Quý
Đông Đình chẳng thèm bận tâm, anh đi đến bên Khương Kỷ Hứa lịch sự lên
tiếng: “Tối cô thể ngồi ở đây không?”
“Đương nhiên là được!” Cao Xảo Nhi nhanh nhảu: “Hoan nghênh anh!”
“Tôi nướng thịt cũng không tồi, vô cùng hân hạnh được phục vụ cho các quý
cô!” Quý Đông Đình rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh
Khương Kỷ Hứa.
Cao Xảo Nhi hóm hỉnh: “Quý tiên sinh thậm chí còn ga-lăng hơn cả những gì chúng tôi thường bàn tán!”
Quý Đông Đình cười lớn: “Bình thường các cô hay bàn tán về tôi sao?”
Đúng lúc Khương Kỷ Hứa quay đầu sang liền bắt gặp ánh mắt của Quý Đông Đình. Cô nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, Quý Đông Đình mím môi, bắt đầu nướng
thịt khá chuyên nghiệp.
“Quý tiên sinh tuổi trẻ tài cao như vậy, chúng tôi không nói về anh thì biết nói về ai đây?” Một vị nữ Giám đốc chen vào.
“Quá khen rồi!”
Khương Kỷ Hứa không nói gì, chỉ lặng lẽ nướng khoai tây. Người đàn ông bên
cạnh lại lên tiếng: “Nướng giúp tôi một xiên luôn đi, cảm ơn!”
“Chú thú vị thật đấy! Rõ ràng chú nói là tới đây để phục vụ mọi người, thế
mà giờ lại bảo chị làm giúp.” Cô bé Ngụy Tiêu buông một câu khiến cả bàn cười ầm lên.
Ngụy Bắc Hải ngồi gần đó thấy vậy cũng cười lớn: “Quả nhiên là bên đó rộn ràng hơn!”
Quý Đông Đình sửa lại lời “tố cáo” của cô bé: “Chú và Giám đốc Khương đang giúp đỡ lẫn nhau đấy chứ!”
“Quý tiên sinh thật thiên vị Giám đốc Khương nhá! Đàn ông các anh ai cũng
vậy, toàn chọn ngươi đẹp nhất để ra tay.” Cao Xảo Nhi than thở.
Quý Đông Đình chỉ cười không đáp. Có người ở bàn bên cạnh hỏi với sang:
“Sao Quý tiên sinh không đưa bạn gái tới đây? Đừng nói là anh định “kim
ốc tàng Kiều”(*) nhé!”
(*) Ý nói: Giấu giếm người đẹp không để cho ai thấy.
“Tôi không hề muốn “kim ốc tàng Kiều” gì hết, nhưng bạn gái tôi thật sự còn đẹp hơn cả Trần A Kiều(*) đó!”
(*) Trần A Kiều: nhân vật chính trong điển tích Kim ốc tàng Kiều.
“Ngưỡng mộ quá!” Cao Xảo Nhi cảm thán.
Cánh gà trên vỉ nướng đã chín, Quý Đông Đình bắt đầu phân chia thành quả cho những người cùng bàn. Khương Kỷ Hứa cũng giơ đĩa của mình ra, nhưng anh lại nói: “Của cô phải đợi một lát!”
Cô đành đặt đĩa xuống, tiếp
tục nướng khoai. Mấy vị nữ Giám đốc vừa thưởng thức món cánh gà vừa tấm
tắc khen Quý Đông Đình: “Quý tiên sinh đúng là một người đàn ông hoàn
hảo!”
Khương Kỷ Hứa với tay lấy lon bia trước mặt, không ngờ Quý
Đông Đình đã giúp cô bật nắp tự lúc nào. Anh luôn khiến cô cảm động từ
những việc nhỏ nhặt nhất. Mọi người ăn uống vui vẻ, thậm chí còn cùng ăn chung một xiên thịt, không khí rất thoải mái.
“Xiên thịt bò do
tôi nướng ngon quá cơ! Quý tiên sinh nếm thử một miếng đi!” Cao Xảo Nhi
đưa xiên thịt tới trước mặt Quý Đông Đình, chỉ cách miệng anh khoảng năm phân.
Khương Kỷ Hứa thật không muốn phải xem cảnh tiếp theo.
Nhưng ngoài dự đoán của cô, một giọng nói êm tai bất chợt vang lên: “Xin lỗi, bạn gái tôi mà nhìn thấy sẽ ghen đấy!” Quý Đông Đình ngả lưng về
phía sau, nở nụ cười lịch sự: “Hay là để Giám đốc Khương nếm thử đi!”
Cao Xảo Nhi lập tức lấp liếm sự xấu hổ: “Quý tiên sinh chẳng nể mặt tôi gì cả! Anh không đưa bạn gái tới cơ mà!”
Quý Đông Đình chỉ cười, không giải thích bất kỳ điều gì. Một vị nữ Giám đốc không giấu nổi sự tò mò: “Quý tiên sinh, chúng tôi rất muốn gặp bạn gái của anh đó! Không biết phải là một cô gái như thế nào mới có thể chinh
phục được trái tim anh?”
Anh liếc nhìn Khương Kỷ Hứa đang cúi
đầu, lặng lẽ đặt một xiên khoai vào bát của mình rồi, nghiêm túc trả
lời: “Tôi nghĩ, trong chuyện tình cảm, quan trọng là duyên số. Vả lại,
tôi không hề bị chinh phục, là cô ấy bị tôi chinh phục mới đúng.”
“Ha ha... Quý tiên sinh thật hài hước!” Cao Xảo Nhi cười nói: “Quý tiên sinh chắc đã từng chinh phục không ít cô gái rồi nhỉ?”
“Cái này tôi không nói được.”
Khương Kỷ Hứa không thể chịu đựng thêm nữa, cô đứng dậy, ra ngoài đi dạo. Cô
thật sự không mong bạn trai mình là một người xuất chúng, đi đến đâu
cũng được phụ nữ vây quanh như thế này. Đi đến bên hồ, cô ngồi xuống
ghế, rắc bánh mì cho cá ăn. Cô đang miên man suy nghĩ, một giọng nói
bỗng vang lên ngoài ý muốn: “Hi!”
Khương Kỷ Hứa quay đầu lại: “Chào Tổng Giám đốc Lục!”
Lục Tự đưa cho cô một xiên cà nướng rồi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh: “Anh ta không đồng ý công khai ư?”
“Dạ?” Khương Kỷ Hứa phải mất một lúc mới hiểu ra Lục Tự đang ám chỉ chuyện
tình cảm giữa cô và Quý Đông Đình. Cô lắc đầu: “Không phải vậy đâu! Tôi
cứ cảm thấy công khai quan hệ rồi sẽ rất kỳ cục.”
Lục Tự thốt ra
một câu: “Trên đời này có nhiều người thích khoác lác, nhưng cũng có
những người chỉ mong được giấu kín bản thân mình.”
Khương Kỷ Hứa
cúi đầu ăn một miếng cà. Cô chợt nhớ ra, tại bữa tiệc đồ nướng của nhân
viên Bắc Hải Thính Đình lần trước, cô chỉ ăn cà nướng, trong lòng cô mơ
hồ dâng lên một áp lực rất lớn. Lục Tự chuyển chủ đề, bắt đầu kể cho
Khương Kỷ Hứa nghe về thời niên thiếu nghịch ngợm của mình.
Khương Kỷ Hứa nhún vai: “Tuổi thơ của tôi thì nhạt nhẽo lắm! Hồi nhỏ tôi rất
ngố, đến lúc lơn hơn một chút lại dành hết thời gian cho việc học.”
“Chắc là ngày nào cũng bị ép luyện đàn và làm bài tập đúng không?”
Giọng Khương Kỷ Hứa có chút tiếc nuối: “Xem ra, cuộc đời tôi thật sự rất tẻ nhạt!”
Lục Tự còn chưa kịp nói đó là thời niên thiếu mà anh từng ao ước thì đã bị
cắt ngang: “Đang nói chuyện gì vậy?” Quý Đông Đình đi tới bên cạnh
Khương Kỷ Hứa.
“Trò chuyện linh tình thôi.” Lục Tự thản nhiên đáp.
Thấy Khương Kỷ Hứa không thèm nhìn mình, anh lại bổ sung thêm một câu: “Hiếm khi có dịp cùng ra ngoài dạo chơi, không nhất thiết phải bàn chuyện
công việc đâu!”
“Không phải!” Lục Tự khẽ cười: “Chúng tôi đang nói về những chuyện thú vị hồi nhỏ.”
“Ồ, vậy sao? Tiếc là lúc nào tôi cũng là một người lớn, nên chẳng có chuyện gì thú vị cả, nếu không cũng có thể kể cho hai người nghe.”
“Quý tiên sinh đúng là già dặn hơn người!”
“Quá khen rồi! Chỉ là khôn sớm mà thôi.” Quý Đông Đình không hề tỏ ra khiêm nhường trước mặt tình địch.
Lục Tự thật sự không thích Quý Đông Đình nhưng vẫn rất ngưỡng mộ người đàn ông thẳng thắn và tài giỏi này.