Sân băng hơi lạnh, Khương Kỷ Hứa lại mặc phong phanh nên cô phải khoác thêm áo vest của Quý Đông Đình rồi ngồi vào hàng ghế đầu tiên trên khán đài. Trận đấu nhanh chóng bắt đầu, tiếng giày trượt ma sát với mặt băng trơn bóng phát ra những âm thanh chói tai. Khương Kỷ Hứa chăm chú dõi theo
Quý Đông Đình, anh thật nổi bật với những đường bóng mạnh mẽ, dứt khoát. Trận đấu này rất kịch tính, các cầu thủ di chuyển với tốc độ cao, thi
thoảng lại có người trượt ngã một cú đau điếng khiến Khương Kỷ Hứa phải
bao phen thót tim. Quý Đông Đình đúng là cầu thủ xuất sắc, anh vừa ghi
một bàn đẹp mắt. Trong tiếng hoan hô nhiệt liệt của khán giả, anh kiêu
kỳ nhìn về phía Khương Kỷ Hứa. Cái vẻ ngạo mạn của anh lúc này mới hấp
dẫn làm sao! Trái tim cô dường như lại vừa lỡ mất một nhịp nữa rồi.
Cậu bé ngồi bên cạnh hỏi cô: "Chị quen với anh ấy à?"
Khương Kỷ Hứa hết sức tự hào: "Anh ấy là bạn trai của chị!"
"Chao ôi! Giỏi thật đấy!" Cậu bé tỏ vẻ ngưỡng mộ. "Nếu em cũng chơi hay được như vậy thì tốt quá!"
"Đúng thế, anh ấy rất lợi hại!" Trong lòng Khương Kỷ Hứa vô cùng đắc ý. Cô
vẫn nhớ, lúc dẫn cô đi xem khúc côn cầu ở London, anh đã từng nói rằng:
"Hứa Hứa, nếu em nhìn thấy anh chơi khúc côn cầu, nhất định là em sẽ
càng yêu anh hơn!" Tuy là người đàn ông này có hơi kiêu căng, nhưng lời
anh nói không hề sai chút nào.
Kết thúc trận đấu, đội xanh của
Quý Đông Đình đã giành chiến thắng trước đội đỏ của Ngụy Nhiêu. Hai
người cùng ngồi nghỉ ngơi, rút kinh nghiệm sau trận đấu. Quý Đông Đình
cười nói: "Thật ra, so với việc làm đối thủ cạnh tranh, tôi cảm thấy
chúng ta thích hợp làm đồng minh hơn. Không biết Ngụy thiếu có hứng thú
chơi thêm một trận nữa, cùng tôi đánh cho đám người ngông cuồng kia thua tan tác hay không?"
Tất nhiên Ngụy Nhiêu cũng hiểu được ẩn ý sâu xa trong lời nói của Quý Đông Đình, cậu ta suy nghĩ một lát rồi quả
quyết gật đầu. Trận đấu tiếp theo, Ngụy Nhiêu chuyển sang mặc áo xanh,
thành viên hai đội đều có sự thay đổi, bên phía đội đỏ xuất hiện thêm
một vận động viên khúc côn cầu chuyên nghiệp.
Trận thứ hai này
còn nghẹt thở hơn cả trận đầu, hai bên tranh bóng quyết liệt, những cú
va chạm cũng nảy lửa hơn hẳn ban nãy. Khương Kỷ Hứa vô cùng căng thẳng
dõi theo từng bước đi của Quý Đông Đình. Trận đấu này không chỉ đặc sắc
mà còn ác liệt hơn cô nghĩ rất nhiều. Một thành viên đội xanh đột nhiên
vấp vào gậy của đội đỏ, cả người bắn ra xa vài mét. Cú va chạm mạnh
khiến anh ta nhất thời không đứng lên nổi, trận đấu bị tạm dừng.
“Chị ơi, hình như là bạn trai chị đấy!”’Cậu bé ngồi cạnh Khương Kỷ Hứa lắp bắp.
Khương Kỷ Hứa không kịp nghĩ ngợi gì, dù đang đi giày cao gót vẫn vội vàng
chạy vào sân băng. Cô hấp tấp làm rơi mất một chiếc giày mà cứ thế lao
thẳng đến chỗ người đàn ông nằm im bất động: “Kingsley!”
Chàng
cầu thủ áo xanh vừa bị ngã cời mũ bảo hộ ra rồi quay đầu nhìn người con
gái đang hốt hoảng chạy tới. Đây đâu phải là Kingsley của cô? Cậu ta rõ
ràng là Ngụy Nhiêu, con trai của Ngụy Bắc Hải mà! Khương Kỷ Hứa ngượng
chín mặt, lúc này cô mới phát hiện ra Quý Đông Đình đứng cách đó không
xa đang ngỡ ngàng nhìn mình, trên tay anh là chiếc giày cô đánh rơi ban
nãy. Sao cô có thể nhầm lẫn tai hại như thế này cơ chứ?
Đúng là
đồ ngốc! Nhưng cô cũng chỉ vì quá lo lắng cho anh nên mới vậy mà... Quý
Đông Đình thở dài, cầm chiếc giày đi tới trước mặt Khương Kỷ Hứa rồi cúi xuống đi vào chân giúp cô, còn không quên trêu chọc cô: “Em vừa mới dọa cho bạn trai mình sợ chết khiếp đấy, có biết không? Sao lại phi như bay về phía người đàn ông khác như thế chứ? Anh định giữ lại mà không kịp
đó.”
Khương Kỷ Hứa xấu hổ cúi gằm mặt. Ngụy Nhiêu đang nằm dưới đất cũng phải bật cười: “Cô ấy tưởng nhầm tôi là anh ấy mà!”
Quý Đông Đình đưa Khương Kỷ Hứa ra khỏi sân băng, nghiêm túc dặn dò cô: “Em tin tưởng bạn trai của mình một chút đi! Dù anh có bị ngã cũng không
theo một cách ngớ ngẩn như vậy đâu.”
Khương Kỷ Hứa nịnh nọt: “Đúng rồi, dù anh có ngã cũng vẫn đẹp trai mà!”
“Đồ dẻo mỏ!” Quý Đông Đình mắng yêu.
Rời khỏi sân bóng, Quý Đông Đình và Ngụy Nhiêu cùng ngồi uống cafe bàn
chuyện làm ăn. Quý Đông Đình nhập vào một dãy số trên màn hình điện
thoại rồi đưa cho Ngụy Nhiêu: “Đây là cái giá tôi có thể trả.”
Ngụy Nhiêu hơi ngạc nhiên trước con số vừa nhìn thấy: “Tôi vừa mới rao bán
cổ phần đã có rất nhiều người tìm đến. Trước nay tôi vẫn nghĩ, Bắc Hải
đã lâm vào đường cùng rồi, thật không ngờ trong mắt Quý tiên sinh nó vẫn có giá thế này.”
“Đương nhiên không đáng!” Quý Đông Đình hết sức thẳng thắn: “Giá trị của nó còn chưa bằng một phần ba con số mà tôi đưa ra. Sở dĩ tôi trả giá đó là vì không muốn cho Ngụy thiếu cơ hội suy
nghĩ.”
“Thật ra, tôi không lý giải nổi tại sao anh lại làm vậy.
Lục Tự muốn có Bắc Hải thì tôi có thể hiểu được, vì anh ta đã dồn toàn
bộ tâm huyết cho Thịnh Đình. Nhưng còn anh?”
"Cậu nhầm rồi! Cái tôi cần không phải Thịnh Đình, mà là Nam Việt.”
“Nam Việt?” Ngụy Nhiêu kinh ngạc: “Anh đã là cổ đông lớn rồi mà.”
“Tôi muốn khống chế cổ phần một cách tuyệt đối.” Quý Đông Đình nhấp một ngụm cafe.
“Tại sao?” Ngụy Nhiêu càng không tài nào hiểu nổi: “Anh chỉ là nhà đầu tư,
hơn nữa, anh cũng đâu có hứng thú với kinh doanh khách sạn, sao tự dưng
lại tự bôi thêm việc như thế? Vả lại, chúng ta còn chưa biết Nam Việt
liệu có thành công hay không.”
“Cậu đúng là một người thật thà,
chẳng giống bố cậu chút nào!” Quý Đông Đình nhìn về phía Khương Kỷ Hứa
đang ngồi ngoài cửa sổ. Trên người cô dường như đang tỏa ra ánh hào
quang rực rỡ khiến anh khao khát. Anh chậm rãi lên tiếng: “Thật ra tôi
cũng không nghĩ nhiều đến vậy, nhưng quà đính hôn không thể quá khó coi
được!”
Cổ phần trị giá hàng trăm triệu đồng mà còn chê khó coi ư? Ngụy Nhiêu cười lớn, so với Quý Đông Đình, cậu ta quả nhiên là người
nghèo rồi.
Mọi việc đã ổn thỏa. Quý Đông Đình cũng không muốn tốn thêm thời gian ngồi ở đây nữa. Anh đang định rút lui thì Ngụy Nhiêu lại cung cấp cho anh một thông tin khá hữu ích: “Quý tiên sinh, mặc dù
không biết tại sao Thẩm Hoành nảy sinh hứng thú với Bắc Hải Thịnh Đình,
nhưng tôi đã từ chối anh ta rồi.”
Sắc mặt Quý Đông Đình vẫn điềm nhiên như không: "Cảm ơn cậu!"
Công việc của Khương Kỷ Hứa ở bộ phận vật tư tuy vất vả hơn ở bộ phận khách
hàng, nhưng có một ưu điểm là không phải trực luân phiên cuối tuần, vì
vậy, cô có thể thảnh thơi ngồi nhà tận hưởng kỳ nghỉ cuối tuần tuyệt
vời. Tối nay, Quý Đông Đình có buổi xã giao, anh muốn đưa bạn gái đi
cùng nhưng bị cô từ chối. Khương Kỷ Hứa nghĩ, dù sao thì mình cũng chỉ
là nhân viên quèn ở Bắc Hải, còn Quý Đông Đình lại là cổ đông lớn nên
không muốn xuất hiện bên cạnh anh. Trong lúc nhàn rỗi, cô bắt đầu dọn
dẹp nhà cửa. Tới khi mở ngăn kéo, cô chợt phát hiện ra bao cao su lần
trước mua đã dùng hết rồi. Nhanh thật đấy! Ngước nhìn đồng hồ thấy vẫn
còn sớm, Khương Kỷ Hứa bèn đi siêu thị một chuyến. Cô vứt vào xe hàng
mấy thứ đồ ăn vặt, chút rau xanh, một chai nước cạo râu... và hai hộp
bao cao su nhãn hiệu ưa thích của anh.
Quý Đông Đình cảm thấy
mình và cái tên Thẩm Hoành đúng là "oan gia ngõ hẹp", đi tiệc mà cũng
chạm mặt hắn. Cho dù anh đã chẳng còn cảm giác khi gặp hắn, nhưng bạn
trai cũ vẫn luôn là cái gai trong mắt người bạn trai đương nhiệm như
anh.
Bữa tiệc kết thúc, Quý Đông Đình thẳng thừng từ chối tham
gia hoạt động kế tiếp. Anh thừa biết cái hoạt động đấy không lành mạnh
đến mức nào. Lúc Quý Đông Đình dẫn Dean ra về, bỗng nhiên bị Thẩm Hoành
từ phía sau gọi giật lại: "Quý tiên sinh, có muốn nói chuyện một lát
không?”
Quý Đông Đình dừng bước, anh quay sang bảo Dean: "Tôi nói với hắn ta vài câu đã."
Hai người ngồi đối diện nhau, Thẩm Hoành lên tiếng trước: "Chẳng hay Quý
tiên sinh có hứng thú với việc Chính phủ thu hút các nhà đầu tư hay
không?"
"Cậu Thẩm chắc không tìm tôi để bàn chuyện làm ăn đâu nhỉ?" Quý Đông Đình nói thẳng.
"Ha ha..." Thẩm Hoành bật cười: "Thật ra tôi và Quý tiên sinh cũng coi như
chỗ quen biết, nhưng hình như vẫn chưa có cơ hội ngồi nói chuyện với
nhau thế này." Thấy Quý Đông Đình vẫn điềm tĩnh nhìn mình, Thẩm Hoành
tiếp tục nói ra điều mình vẫn luôn thắc mắc: "Không biết Quý tiên sinh
thích Tiểu Hứa ở điểm gì?"
Quý Đông Đình không muốn trả lời câu
hỏi này, nhưng sau một hồi đăm chiêu, anh vẫn lên tiếng: "Nếu cậu Thẩm
muốn biết thì tôi sẽ chia sẻ ngắn gọn thôi." Quý Đông Đình dựa lưng vào
ghế, tuôn ra một tràng: "Tôi thích cô ấy tất nhiên là có lý do của riêng mình. Đầu tiên, Hứa Hứa rất xinh đẹp, hiền lành và tự lập. Trong công
việc, cô ấy luôn khiêm nhường, lịch sự, lúc nào cũng cười rất tươi và
luôn nghĩ đến cảm nhận của người khác, nếu xảy ra chuyện thì luôn tự
kiểm điểm bản thân mình trước, khi đạt thành tích lập tức nhớ tới cả tập thể, cô ấy chưa từng oán trời trách người, làm việc gì cũng tới nơi tới chốn, chăm chỉ cần cù. Trong cuộc sống, cô ấy rất lạc quan, lại dịu
dàng và hiểu chuyện. Bất luận cuộc sống có khó khăn tới mức nào, cô ấy
vẫn giữ được một trái tim trong sáng của trẻ thơ và tâm hồn lãng mạn của thiếu nữ. Hơn nữa, với người mình yêu, cô ấy luôn chung thủy lại chăm
sóc tận tình…”
Nụ cười trên gương mặt Thẩm Hoành nhạt dần: "Quý tiên sinh nói hộ lòng tôi rồi."
"Ồ, nhưng bây giờ tôi lại chẳng biết mình thích gì ở ngưòi con gái ấy."
Giọng Quý Đông Đình chứa chan tình cảm: "Có thể cậu Thẩm không hiểu,
trước tiên phải yêu con người của cô ấy rồi mới yêu tới những ưu điểm.”
"Quả nhiên là tôi không sâu sắc được như Quý tiên sinh!" Thẩm Hoành nhún
vai: "Nhưng bất luận thế nào, những cô gái xinh đẹp luôn đặc biệt trong
mắt đàn ông."
"Ha ha... Điều này tôi đồng ý với anh. Cô gái ấy
ngay đến sở thích cũng rất đặc biệt. Trên người tôi có bao nhiêu chỗ đẹp mà cô ấy lại nói là thích nhất nốt ruồi bên tai tôi. Ha ha, thật khiến
người ta khó xử!"
"Ha ha..." Thẩm Hoành bật cười: "Thì ra là bao nhiêu năm qua sở thích của Tiểu Hứa vẫn không hề thay đổi."
Vẫn còn cố giãy chết nữa à? Quý Đông Đình nhấp một ngụm trà, không phát biểu ý kiến.
Thẩm Hoành im lặng vài giây, lại tiếp tục: "Nếu Tiểu Hứa đã quyết định ở bên Quý tiên sinh, tôi cũng không muốn gây nên những hiểu lầm không đáng
có. Tôi và cô ấy yêu nhau từ thời cấp ba, sau đó, vì một số lý do gia
đình mà buộc phải chia tay. Cách đây không lâu, chúng tôi đã quyết định
trở lại làm bạn bè bình thường."
Quý Đông Đình rất không hài lòng với cái kiểu "bạn bè" của Thẩm Hoành. Anh bắt đầu công kích: "Cũng
đúng! Khương Kỷ Hứa cái gì cũng tốt, chỉ có điều không biết từ chối
người khác. Dù cô ấy có không thích vẫn cố nhẫn nhịn một số người để cho họ tác oai tác quái.”
“Vậy ư? Tiểu Hứa trong mắt tôi không phải
là người như vậy. Tuy nhìn bề ngoài, cô ấy có vẻ mềm mỏng, yếu đuối,
nhưng thực chất lại kiên cường hơn bất kỳ ai, hơn nữa, cô ấy luôn niệm
tình cũ.”
"Cậu Thẩm tự tin quả nhỉ!"
“Mối tình đầu cho dù không sâu đậm nhất nhưng lại chân thành nhất, không phải vậy sao?"
“Cậu Thẩm đúng là một người thú vị, còn có thể coi trò trẻ con là mối tình đầu nữa!”
Thẩm Hoành phì cười, Quý Đông Đình cũng tươi cười. Một lúc lâu sau, Quỷ Đông Đình thở dài bất lực: "Ñếu chỉ nắm tay đã được coi là mối tình đầu, thì mối tình đầu của Hứa Hứa cũng chẳng phải cậu Thẩm đâu, chưa biết chừng
là bạn nam khi còn học mẫu giáo ấy chứ!"
"Quý tiên sinh, anh cũng là một người vô cùng thú vị! Tôi chỉ thấy phụ nữ hay tự lừa mình dối
người, không ngờ Quý tiên sinh cũng thế."
“Hả, vậy sao?” Quý Đông Đình nhún vai: "Tiếc là tôi không nghĩ vậy. Nếu cậu cảm thấy tôi quá tự tin, đó là vì tôi có đủ sức mạnh. Mà sức mạnh ấy bắt nguồn từ tình cảm
giữa tôi và Hứa Hứa. Còn về việc tình cảm của chúng tôi tốt đẹp đến đâu, tôi nghĩ mình không cần phải kể cho cậu nghe. Tôi không cần biết hai
người trước đây có quan hệ gì, nhưng hiện tại, tôi có thể khẳng định với cậu rằng, từ giờ trở đi, cô ấy và cậu sẽ không còn bất kỳ mối quan hệ
nào nữa!"
"Quý tiên sinh đúng là một người thẳng thắn!" Thẩm
Hoành nhìn ra ngoài cửa sổ: "Có hứng thú nghe chuyện cũ giữa tôi và Tiểu Hứa không?"
Quý Đông Đình tỏ vẻ khinh thường. Thẩm Hoành chậm
rãi lên tiếng, tuy cùng là một đoạn tình cảm, nhưng cảm nhận của đàn ông và phụ nữ thật sự không giống nhau. Giọng Thẩm Hoành đầy tiếc nuối:
"... Hôm đó, Kỷ Hứa hẹn gặp tôi ở công viên. Tôi biết cô ấy đã đợi mình
suốt một đêm, nhưng tôi vẫn không đến. Việc này khiến tôi day dứt mãi
không thôi."
Quý Đông Đình uể oải tựa lưng vào ghế. Người đàn ông ngồi đối diện lại tiếp tục: "Tôi đang nghiêm túc suy nghĩ, liệu mình có thể bù đắp sự việc năm ấy hay không?"
"Cậu Thẩm, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, trên đời này không có thuốc hối hận!"
"Người Trung Quốc có câu "gương vỡ lại lành", chắc Quý tiên sinh đã từng nghe qua rồi chứ?"
"Xin lỗi, tôi chưa nghe thấy bao giờ!" Quý Đông Đình không cho Thẩm Hoành cơ hội chen ngang: "Có nhiều nhà đầu tư ban đầu không dám manh dạn rót
vốn, đến bây giờ chỉ biết tiếc nuối nhìn biểu đồ đang lên vù vù thì có
ích gì nhỉ? Tôi đã làm kinh doanh nhiều năm nay, kiểu nhà đầu tư thất
bại như cậu cũng gặp quá nhiều rồi. Hiện tại, cậu nói muốn bù đắp cho
Hứa Hứa, tại sao không nghĩ lại xem, lúc trước mình đã đối xử với cô ấy
như thế nào? Cậu đã vứt bỏ cô ấy không chút tiếc thương còn gì!”
Thẩm Hoành lạnh lùng nhìn Quý Đông Đình. Lời nói của Quý Đông Đình vô cùng
sắc bén: “Cũng giống như cổ phiếu có thể khiến nhà đầu tư khuynh gia bại sản, nhưng có đôi khi lại giúp người ta lên như diều gặp gió. Điều quan trọng là ai nắm giữ được thời cơ thôi. Đạo lý đơn giản này chắc là cậu
Thẩm cũng hiểu chứ?”
Giọng nói của Thẩm Hoành trầm hẳn: “Anh cho rằng tôi coi Hứa Hứa là cổ phiếu ư?”
Quý Đông Đình không nói gì. Thẩm Hoành chuyển ngay sang chủ đề khác: “Tôi
lấy làm lạ khi Tiểu Hứa nói rằng cô ấy thích nhất là nốt ruồi trên tai
anh. Năm mười tám tuổi, cô ấy cũng từng nói với tôi đúng câu đó.”
“Nói nhăng nói cuội!” Quý Đông Đình đã tức giận đến cực điểm rồi. Anh lập tức đứng bật dậy, định bỏ đi.
Thẩm Hoành cũng đứng lên theo: “Quý tiên sinh không cảm thấy hai chúng ta trông khá giống nhau sao?”
“Ha ha...” Quý Đông Đình cười phá lên trước câu nói hết sức hài hước này.
“Ha ha...” Thẩm Hoành cũng cười lớn, sau đó gọi phục vụ: “Thanh toán!”
“Vị khách kia đã thanh toán rồi ạ.” Người phục vụ chỉ về phía Dean đang đứng gần đó.
“Vậy thì cảm ơn Quý tiên sinh!” Trước khi rời đí, Thẩm Hoành còn không quên
bổ sung thêm một câu: “Có thể đối với anh, Tiểu Hứa là một cô gái bạc
tình bậc nghĩa, nhưng trong mắt tôi, cô ấy mãi là người chung tình
nhất."