Em Là Tất Cả Những Gì Anh Khao Khát

Chương 38: Chương 38: Chương 8.5




Sau khi xem bản thiết kế mới nhất của Nam Việt ở chỗ Quý Đông Đình, Khương Kỷ Hứa không khỏi cảm thán: “Thật sự là một tòa nhà với kiến trúc hoàn hào!”

Quý Đông Đình nhún vai: “Anh đã bảo Dean đổi kiến trúc sư, lần này cũng miễn cưỡng chấp nhận được.”

Khương Kỷ Hứa ôm chầm lấy Quý Đông Đình: “Kingsley, em cực kỳ tự hào về anh!

“Được! Vì câu nói này của em, anh sẽ làm tốt hơn nữa. Quý Đông Đình vuốt tóc cô.

Lúc Dean mang bản thiết kế nhẫn cầu hôn tới, Quý Đông Đình đang ngồi trên sofa ôm máy tính, lướt một vòng diễn đàn mà anh vô tình nghe được từ Khương Kỷ Hứa - Quý Đông Đình tieba.

- Quý Đông Đình thật sự quá đẹp trai! Tôi thấy anh ấy chính là đại diện điển hình cho mẫu đàn ông cao quý, giàu có và đẹp trai.

- Ngôi sao nữ mà Tiểu Đình Đình thích nhất là XXX!

- Tình cảm tôi dành cho Quý Đông Đình trong suốt mười năm qua.

- Ảnh HD bài phỏng vấn mới nhất của Quý Đông Đình.

- Bây giờ Quý Đông Đình đã có bạn gái chưa?



Toàn mấy chủ đề vớ vẩn gì thế này? Quý Đông Đình nhíu mày, tuy anh cảm thấy có chút khó tin, nhưng vẫn xem không ngừng nghỉ. Năm phút sau, anh tự tạo ra một chủ đề mới: Năm nay, Kingsley sẽ làm đám cưới với một cô gái bí mật, hãy cùng chờ đợi!

Có người nhanh tay bình luận: Xin hỏi, Kingsley là ai thế?

Hừ, ngay đến Kingsley cũng không biết, thế mà cũng đòi hâm mộ!

Quý Đông Đình lật lên lật xuống bản thiết kế mà Dean mang tới một hồi, rốt cuộc chẳng thấy ưng ý mẫu nào cả. Anh chán nản nhìn người cháu họ: "Dean, tôi không muốn làm cậu buồn, nhưng mắt thẩm mỹ của cậu thực sự rất tệ!"

"Tôi lại làm sai điều gì rồi?"

"Mấy thứ này mà cũng có thể mang đi cầu hôn được sao?"

Dean cảm thấy rất oan ức: "Quý tiên sinh, đây toàn là thiết kế VIP đấy, các ngôi sao cũng chọn kiểu này nhiều mà!"

"Thế mới nói, gu thẩm mỹ của cậu thật chẳng ra làm sao cả!"

Dean giận dữ: “Quý tiên sinh, anh không cảm thấy mình nên tích chút đức trước ngày trọng đại để không bị trời phạt à?”

“Chán sống rồi hả?” Quý Đông Đình cau có. Thấy Dean tỏ vẻ kiên quyết không chịu khuất phục, anh phì cười: “Thôi được rồi, có những lúc tôi chỉ nghĩ sao nói vậy, cậu đừng quá để tâm! Dean, cậu giúp tôi chuyện này đi!”

Theo lệnh của Quý Đông Đình, Dean khăn gói quay về London tìm nhà thiết kế đã nghỉ hưu tên Delhi, tác giả chiếc nhẫn cầu hôn của ông Quý năm xưa, vậy mà anh vẫn chưa ưng mẫu nào. Hiện tại, Quý Đông Đình lại yêu cầu Dean quay về lấy viên kim cương “Ngọn lửa xanh” sáu carat mà anh mua được trong buổi đấu giá ở Sotheby's cách đây hai năm để chế tác. Sau buổi đấu giá ấy, Quý Đông Đình từng nghĩ, chắc mình vừa bị dập não nên mới mua viên kim cương hình quả lê màu xanh lam với cái giá đắt cắt cổ đến sáu triệu đô la Mỹ như thế. Thật may là đến giờ anh đã có cơ hội trưng dụng nó rồi.

Trước khi rời đi, Dean không nhịn được, hỏi Quý Đông Đình: “Quý tiên sinh. chẳng phải anh đã nói sau ba mươi lăm tuổi mới lên kế hoạch kết hôn kia mà? Sao giờ lại gấp gáp vậy?”

“Ờ... Mọi kế hoạch đều có thể thay đổi. Giống như cậu cũng từng nói năm hai mươi tuổi sẽ bắt đầu yêu đương, nhưng giờ đã hai mươi bảy tuổi rồi đấy thôi!”

Dean hậm hực nhìn Quý Đông Đình. Anh đang mải ngắm bầu trời đầy nắng ngoài cửa sổ, chậm rãi lên tiếng: "Tất cả là do tình cảm giữa tôi và quản gia Khương phát triển quá tốt, thế nên, tôi quyết đỉnh cầu hôn sớm hơn dự định để mọi việc chín muồi luôn."

Dean cảm thán: "Thật là ngưỡng mộ!"

Quý Đông Đình mỉm cười, nhấp một ngụm cafe. Kỳ thực, trong lòng anh thấp thỏm không yên. Tại sao anh lại đột ngột cầu hôn Khương Kỷ Hứa? Anh nhớ lại lời mình đã từng nói với một người bạn cách đây chưa lâu: "Chỉ có người đàn ông thiếu tự tin mới phải dùng cái gọi là hôn nhân để củng cố tình cảm."

Quý Đông Đình tiếp tục xem tieba, không ngờ trên đây còn có cả hình chụp anh với bạn gái cũ… Mấy người này có biết làm thế là xâm phạm quyền riêng tư của người khác không hả? Cái đám "sấm sét nhỏ" ấy thật biết cách hại người mà!

Khương Kỷ Hứa đột nhiên nhận được tin nhắn: Chúc mừng! của Lục Tự, cô nhất thời không hiểu chuyện gì, nên coi như anh gửi nhầm. Vậy mà đến chiều, Hà Vân lại gửi tin nhắn cho cô: Ha ha, chúc mừng nhé!

Hai tin nhắn cùng nội dung, nhưng thái độ thì khác hẳn nhau, Lục Tự có vẻ chân thành chúc mừng, còn Hà Vân hình như đang có ý châm chọc. Khương Kỷ Hứa thắc mắc với An Mỹ: "Gần đây chị có chuyện gì vui à?"

An Mỹ đặt chồng tài liệu trước mặt Khương Kỷ Hứa: "Tìm được một người bạn trai như Quý tiên sinh tất nhiên là chuyện vui rồi! Giám đốc Khương phải mời bọn em một bữa mới phải!"

Khương Kỷ Hứa gật đầu: “Đúng vậy phải mời chứ!”

“Cuối tuần này được không ạ? Em sẽ thông báo luôn cho đám bác Hoàng.” An Mỹ lập tức rút di động ra gọi điện. Khương Kỷ Hứa thật sự đau đầu vì việc ra mắt bạn trai, cô không muốn mở tiệc linh đình tại một nhà hàng sang trọng, như vậy quá khoe mẽ, chi bằng mời tất cả bạn bè tới nhà ăn một bữa cơm thân mật.

Sau khi cúp máy, An Mỹ hỏi nhỏ Khương Kỷ Hứa: “Giám đốc Khương, gần đây con nhỏ Uông Khả Khả có tới tìm chị không?”

Khương Kỷ Hứa đang xem thông tin sản phẩm, hờ hững đáp: “Có!”

“Đúng là không biết xấu hổ!” An Mỹ tỏ ra phẫn nộ: “Khi chị có chuyện, nó là người chuồn nhanh nhất. Chuyện váy cưới lúc trước chúng ta cũng đều biết rõ là do ai làm. Bây giờ nó thấy chị thăng tiến thì bắt đầu vẫy đuôi quay lại đấy!”

Khương Kỷ Hứa mỉm cười: “Có những nhân viên chăm chỉ, cần cù như em thì cũng phải có kẻ tham lam, cơ hội như Uông Khả Khả mới cân bằng được chứ! Nguyên tắc làm việc của mỗi người không giống nhau, quan trọng là làm tốt việc của mình thôi.”

An Mỹ hơi ngượng khi được Khương Kỷ Hứa khen ngợi: “Cảm ơn Giám đốc Khương!”

Khương Kỷ Hứa dịu dàng nói: “Được rồi, em ra ngoài làm việc đi! Tới lúc chị không còn ở bộ phận vật tư này nữa, nhất định sẽ đề cử em với Lục Tự!”

An Mỹ cúi đầu đi ra khỏi văn phòng của Khương Kỷ Hứa. Nguyên một buổi chiều mà cô hầu như chẳng làm được việc gì cả. Có những chuyện, cô càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi với Khương Kỷ Hứa.

Một cô bạn đồng nghiệp thấy bộ dạng thất thểu của An Mỹ, liền huých vai cô: "Chị An Mỹ, chị làm sao vậy? Tương tư đấy à?”

An Mỹ thẹn quá hóa giận, cầm tập tài liệu đập mạnh lên mặt bàn: "Cô tương tư thì có ấy!"

An Mỹ đi pha cho mình một tách trà, trong đầu cô hiện lên cảnh tượng khó quên tối hôm đó. Khương Kỷ Hứa thấy An Mỹ say khướt nên đã dìu cô về nhà. Tuy đầu óc choáng váng nhưng An Mỹ vẫn ý thức được những việc xảy ra xung quanh mình. Cô nằm trên sofa, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng cao lớn của một người đàn ông. An Mỹ nhắm chặt mắt, giả vờ ngủ. Tiếp đó, cô được người đàn ông ấy ôm vào lòng, đặt lên giường của Giám đốc Khương. Trái tim cô đập loạn nhịp, tâm trạng trở nên hỗn loạn. Hình như cô đã biết rung động, nhưng tại sao lại là Quý Đông Đình? Giám đốc Khương đắp chăn cho cô rồi cùng anh rời đi. An Mỹ mở to hai mắt, nhìn chòng chọc lên trần nhà, cả đêm hôm đó, cô không tài nào ngủ nổi.

Đúng năm giờ, Khương Kỷ Hứa tan ca. Cô vừa ra khỏi Thịnh Đình đã nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc. Cô nhảy lên xe với tốc độ nhanh nhất: "Mau lái đi!"

"Có tiến bộ!" Quý Đông Đình khởi động xe với vẻ mặt rạng rỡ.

Khương Kỷ Hứa thấy hơi đói bụng, liền xé một túi đồ ăn vặt để trên xe ra rồi nói: “Thực ra, em rất mong được hét lên cho cả thế giới biết rằng, bạn trai của Khương Kỷ Hứa chính là Kingsley, nhưng tại sao cả người yêu thầm lẫn người công khai yêu anh lại nhiều như vậy chứ?”

“Theo lẽ thường, người đàn ông xuất chúng đương nhiên sẽ thu hút được sự quan tâm của nhiều cô gái. Cách thức bày tỏ của phụ nữ rất đa dạng, người được hâm mộ dù không muốn cũng đâu thể từ chối hết được, huống hồ một số người thậm chí còn chẳng biết mình chính là đương sự nữa.”

“Quý Đông Đình, anh hãy nói rõ ràng một chút đi!”

“Mong em đừng để ý tới chuyện tieba của anh!”

Khương Kỷ Hứa cười sằng sặc khiến Quý Đông Đình phải quay sang lườm cô. Thấy người con gái ngồi bên cạnh cười nhiều đến mức đau bụng, anh thản nhiên buông một câu: “Đáng đời!”

Về đến nhà, Khương Kỷ Hứa nói với Quý Đông Đình là ngày mai bạn bè cô sẽ tới nhà chơi. Anh nhún vai: “Đây là nhà của em, anh không có ý kiến gì.”

Khương Kỷ Hứa hôn lên môi Quý Đông Đình: “Vậy chúng ta thỏa thuận trước nhé, ngày mai anh không được phép khoe khoang đâu đấy! Họ vừa là đồng nghiệp lại vừa là bạn bè của em, anh hãy nhiệt tình với họ một chút! Anh có thể tạm quên việc mình là cổ đông lớn của Băc Hải Thịnh Đình, chỉ là bạn trai của Khương Kỷ Hứa thôi, được không?”

“Không được!”

“Tại sao vậy?”

“Anh mà nhiệt tình sợ họ không chịu nổi đâu.”

Khương Kỷ Hứa phì cười, ngả vào lòng Quý Đông Đình, nũng nịu như một đứa trẻ: “Kingsley, bụng em lại đau rồi, mau xoa giúp em đi!”

Quý Đông Đình tận tụy phục vụ cô, xoa thẳng một mạch tới giường luôn.

Sáng hôm sau, Quý Đông Đình rất không tình nguyện đứng lau cửa sổ. Khương Kỷ Hứa vừa đi chợ về, cô đặt một túi thức ăn trước mặt anh: “Lát rửa nhé!”

“Sao phải phiền phức vậy? Đặt nhà hàng có phải nhanh gọn hơn không?”

“Bọn họ chẳng thèm một bữa cơm của anh đâu, quan trọng là ở tấm lòng ấy!”

“Được rồi, đám người này đúng là may mắn khi được thưởng thức món ăn do chính tay anh rửa!” Quý Đông Đình hài lòng ngắm nghía khung cửa sổ sạch bóng mà mình vừa lau. “Một lần nữa cảm ơn số phận, em thật sự đã đưa anh vào thế giới của em rồi đấy!”

Buổi tối, mười đồng nghiệp thân thiết với Khương Kỷ Hứa ngồi quây quần bên chiếc bàn tròn trong phòng khách nhà cô. Quý Đông Đình bê hai món cuối cùng đặt lên bàn, rồi chu đáo cởi tạp dề giúp Khương Kỷ Hứa. Hôm nay, anh rất nghe lời, đối với ai cũng hết sức khách khí, diễn rất tốt vai bạn trai của cô. Quý Đông Đình ngẩng đầu, thấy khách khứa đều đang ngơ ngẩn, anh rất ra dáng chủ nhà, cười nói: “Mọi người cứ tự nhiên!”

“Được, tự nhiên đi! Tự nhiên đi!”

“Quý tiên sinh thật là tốt với Giám đốc Khương!”

“Hai người đẹp đôi quá!”

An Mỹ bỗng cầm ly rượu đứng bật dậy: “Giám đốc Khương, từ khi mới tốt nghiệp em đã đi theo chị, chị coi như là sư phụ của em, em kính chị một ly!”

Khương Kỷ Hứa cười tít mắt, cô đang định nâng ly thì Quý Đông Đình đã nhanh tay lấy mất: “Để anh uống thay em!”

Anh quay sang nhìn An Mỹ: “Nếu Hứa Hứa là sư phụ thì tôi cũng coi như sư công của cô rồi. Ly rượu này tôi uống thay cô ấy, không sao chứ?”

Giọng nói trầm ấm của anh khiến An Mỹ đỏ mặt: “Mời sư công!”

Quý Đông Đình ngửa cổ uống cạn ly rượu.

Bữa cơm kết thúc, cả hội kéo nhau tới quán karaoke gần đó hát hò. Đáp lại sự mong chờ của mọi người, Quý Đông Đình đành thể hiện một ca khúc cũ rích từ mấy thập niên trước. Khương Kỷ Hứa mỉm cười ngọt ngào: ‘‘Hay quá! Nhưng mà đã cũ lắm rồi.”

Quý Đông Đình véo mũi cô: “Em chẳng hiểu gì cả! Bài hát này từ hồi anh còn đi học đã cực kỳ thịnh hành. Rất nhiều bạn bè anh bắt đầu học tiếng Trung cũng là vì ca khúc đó, anh còn giúp họ dịch lời hát sang tiếng Anh đấy!”

“Kingsley của em đúng là một người tốt!” Khương Kỷ Hứa không hề uống rượu, nhưng linh hồn cô dường như đã bị chuốc say. Phải chăng là vì hạnh phúc?

Sau khi tiễn mọi người ra về, Khương Kỷ Hứa khoác tay Quý Đông Đình: “Chúng ta cũng về thôi!”

Hai người đi bộ trên con đường tấp nập người qua lại. Bầu trời hôm nay rất trong, không một gợn mây, cả thành phố rực rỡ ánh đèn. Quý Đông Đình cởi áo khoác ngoài trên người mình, mặc vào cho cô. Khương Kỷ Hứa mãn nguyện ngả đầu vào vai anh: “Kingsley, hôm nay là ngày cuối tuần hạnh phúc nhất trong đời em!”

“Còn hạnh phúc hơn cả những dịp cuối tuần trước đây ở bên Thẩm Hoành chứ?”

Đúng là đồ hay ghen! Khương Kỷ Hứa gật đầu khẳng định: “Hạnh phúc hơn rất nhiều, rất nhiều!”

Quý Đông Đình nở một nụ cười: “Đó là vinh hạnh của anh, công chúa ạ!”



“Tổng Giám đốc Khương, tại sao chị lại chia tay với Quý tiên sinh?” Về sau đã có người hỏi cô như vậy.

Tại sao lại chia tay? Trong cuộc đời này luôn có rất nhiều những điều bất ngờ mà ta không kịp phòng bị. Ví dụ như bệnh tật, tai nạn hay một câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp đột ngột chấm hết. Cuộc đời con người luôn tồn tại vô số những tiếc nuối... Sau này, khi nhớ lại, Khương Kỷ Hứa cảm thấy điều tiếc nuối lớn nhất của cô có lẽ là đã từng bước tới gần một niềm hạnh phúc lớn lao, nhưng cuối cùng cô lại đi lướt qua nó.

Nó nói đến là đến, không hề báo trước, nó dường như còn có chút liên quan với cuộc gặp gỡ lãng mạn từng được Thượng đế sắp đặt. Bạn có thể đổ tại tính cách, hiểu lầm hay thậm chí là tuổi tác không phù hợp. Nhưng khi giây phút chia tay thực sự tới, hình như chỉ còn cái cớ “số phận đã an bài” là khiến người ta dễ chấp nhận nhất...

Nó đâu chỉ là sự hối hận, nó suýt chút nữa đã cướp đi nửa mạng sống của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.