Trong ngàn vạn người, gặp được đúng đối tượng mà bạn cần, suốt ngàn vạn năm,
không nhanh mà cũng chẳng chậm bước nào, một cuộc gặp gỡ bất ngờ giống
như một giấc mơ tuyệt đẹp không được báo trước. Thế giới rộng lớn là
thế, vậy mà vẫn được gặp lại người lần nữa, có lẽ đó chính là định mệnh!
Tình yêu bắt đầu từ những nhịp cầu.
Dean có thể chấp nhận một Quý tiên sinh nóng nảy, vô vị, nắng mưa thất
thường, nhưng không tài nào chịu nổi một Quý tiên sinh thất tình. Hôm
trước, Dean khó khăn lắm mới tìm được chiếc vòng đeo tay có khắc chữ X
trong thùng rác ở khách sạn, rồi ngồi chuyến bay kế tiếp về London đưa
cho sếp, vậy mà sếp lại tiện tay ném luôn vào thùng rác bên cạnh. Hóa ra là bắt tội trợ lý như vậy chỉ nhằm mục đích để anh ấy được vứt đi thêm
một lần nữa thôi sao?
Thế nhưng, Quý Đông Đình không đời nào chịu thừa nhận việc mình bị thất tình. Trước mắt, ở London có cả núi việc
đang đợi anh giải quyết, mấy người bạn tốt của anh cũng đang muốn gặp
mặt ôn lại chuyện cũ, rồi còn phải đến thăm mấy chú ngựa anh nuôi ở
trang trại Budde nữa chứ!
Quý Đông Đình đến trang trại Budde đúng vào lúc một chú ngựa con ra đời. Mọi người trong trang trại hy vọng anh có thể đặt tên cho chú ngựa lai đáng yêu ấy. Ngựa con ngoan ngoãn mở to đôi mắt nhìn chủ nhân. Anh giơ tay vuốt ve bộ lông màu nâu óng mượt của nó, còn có một nhúm lông màu trắng rất đặc biệt trên đỉnh đầu. Quý Đông Đình đứng dậy, nói với quản gia: "Cứ gọi là Xuxu(*) đi!"
(*) Tên gọi thân mật của Khương Kỷ Hứa là Hứa Hứa, phiên âm tiếng Anh là Xuxu.
"Xuxu?" Quản gia người Mexico đọc đi đọc lại cái tên ấy mấy lần liền rồi hào hứng kết luận: "Cái tên dễ thương quá!"
Quý Đông Đình tự mình lái xe rời khỏi trang trại, đi qua một quán bar quen
thuộc, anh xuống xe, vào uống vài ly. Hôm nay, anh ăn mặc vô cùng đơn
giản, nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của các cô gái ở đó.
Quý Đông
Đình gọi một chai rượu Rum, ngồi uống một mình. Không lâu sau, một cô
gái châu Á xinh đẹp đến bắt chuyện với anh. Cô ta là người Hàn Quốc, rất nhiệt tình và bạo dạn. Quý Đông Đình sắp không chịu nổi cô gái ồn ào
với phát âm tiếng Anh dở tệ ở trước mặt, anh cười khẩy một tiếng, chỉ
vào mắt cô ta: "Quá nhỏ!"
Tiếp theo là mũi: "Quá giả!"
Sau đó, ánh mắt anh dừng lại trên ngực cô ta, nét mặt càng thêm khinh
thường, anh chẳng thèm nói nữa mà quay đầu tiếp tục uống rượu.
Chưa đầy năm phút sau, có người vỗ vai Quý Đông Đình. Anh vừa quay lại đã
nhận ngay một cú đấm bất ngờ bên má trái. Thì ra là cô nàng vừa rồi đã
gọi thêm ba gã thanh niên cao to tới. Quý Đông Đình cảm thấy nực cười,
lâu lắm rồi anh không đánh nhau. Anh nhảy khỏi ghế, lập tức đáp trả cú
đấm vừa rồi.
Lúc Dean vội vàng tới nơi, màn biểu diễn "lấy một
chọi ba" của Quý Đông Đình đã kết thúc, hiện tại, anh đang ngồi một góc
uống liền mấy chai rượu. Lát sau, Quý Đông Đình nằm im lìm trên ghế, có
lẽ anh đã say thật rồi nên mới khẽ gọi: "Quản gia Khương..."
Dean cúi xuống, nhẹ nhàng vỗ vai Quý Đông Đình: "Quý tiên sinh, bây giờ anh cảm thấy thế nào?"
Quý Đông Đình chớp mắt mấy cái rồi ngồi thẳng dậy, hỏi Dean: "Có muốn cùng uống chút gì không?"
Dean lắc đầu, càng thêm thông cảm với Quý Đông Đình đang cố làm ra vẻ không
có chuyện gì. Người bị ngã từ trên mây xuống chắc chắn sẽ đau hơn nhiều
so với người ở dưới đất.
Dean lái xe đưa Quý Đông Đình trở về căn biệt thự trên đường Bishop. Cả đoạn đường, Dean cứ ngập ngừng dường như định nói gì đó rồi lại thôi. Vì vậy, sau khi bước xuống xe, Quý Đông
Đình lúc này đã tỉnh táo trở lại, không nhịn được hỏi anh ta: "Rốt cuộc
cậu muốn nói cái gì?"
Dean liều mình: "Là về quản gia Khương, lần trước tôi quay về khách sạn lại gặp cô ấy... cô ấy”
Nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của Dean, Quý Đông Đình thừa biết anh ta đang chuẩn bị nói dối nên càng thêm bực bội. Anh đâu có cần người khác phải dối
trá để an ủi mình cơ chứ!
"Dean, tôi nghĩ chắc chắn cậu đã hiểu
lầm một số chuyện. Vốn dĩ tôi cũng định cùng cô ấy thử hẹn hò xem sao
nhưng sau hôm đó, tôi phát hiện ra tôi và cô ấy hoàn toàn không hợp
nhau. Với lại, vẫn câu nói cũ, cậu thật sự nên yêu thử vài người để biết thế nào là tình cảm nam nữ đi! Nó hoàn toàn không phức tạp như cậu nghĩ đâu. Hợp thì yêu, không hợp thì giải tán... Thôi, nói với cậu nhiều như vậy cũng vô ích. Có cần tôi giới thiệu bạn gái cho cậu không?"
"Không cần!"
Trước lúc bước vào nhà, Quý Đông Đình còn nhìn chàng trai chứa một mảnh tình
vắt vai trước mặt bằng ánh mắt thương hại. Dean nhìn theo bóng lưng Quý
Đông Đình, thật sự muốn chửi thề một câu. Từ đầu tới cuối, ngay đến tên
của cô ấy cũng không dám nhắc tới, thế mà còn lên mặt cười nhạo người
khác. Đã vậy thì phải trêu tức luôn! Kết quả là, anh ta rút điện thoại
ra, gọi cho ông chủ kiêu ngạo của mình.
Quý Đông Đình đang ngồi
trên chiếc sofa rộng lớn trong phòng khách, nhận điện thoại của Dean với vẻ vô cùng thoải mái: "Cậu đổi ý rồi sao? Muốn tôi giới thiệu bạn gái
cho..."
"Không phải đâu, Quý tiên sinh! Tôi chỉ muốn kể chuyện
liên quan đến quản gia Khương mà thôi. Hôm ấy, khi gặp lại quản gia
Khương, cô ấy đã nói với tôi rằng, anh là người đàn ông hấp dẫn nhất mà
cô ấy từng gặp". Dứt lời, Dean lập tức dập máy, vừa lái xe vừa vui vẻ
huýt sáo.
Quý Đông Đình ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ miên man, ở vườn
hoa tối hôm đó, hình như Khương Kỷ Hứa cũng khen anh rất quyến rũ, anh
vẫn nghĩ đó chỉ là lời nói khách sáo của cô ấy, nhưng tại sao cô ấy còn
phải nhấn mạnh với Dean về sức hấp dẫn của anh? Cô ấy đang muốn ám chỉ
điều gì? Hay là đã hối hận rồi?
Thật giả tạo! Quý Đông Đình cười thầm.
Khương Kỷ Hứa vừa mới tổ chức xong xuôi hôn lễ của Triệu Ninh và Cốc Vũ đã lại quay cuồng với những kế hoạch cuối năm.
An Mỹ đã từng hỏi Khương Kỷ Hứa về chuyện váy cưới của Cốc Vũ: "Giám đốc
Khương, khách sạn của chúng ta có hệ thống bảo vệ cấp một, tại sao váy
cưới có thể dễ dàng bị đánh cắp như vậy được?"
Thực ra, Khương Kỷ Hứa cũng có cùng thắc mắc với An Mỹ. Suy đi nghĩ lại vẫn thấy chuyện
này nhất định là do người trong khách sạn làm. Hôm qua, cô đã thăm dò ý
của Lục Tự, nhưng không hiểu tại sao anh ta hoàn toàn không muốn tìm ra
chân tướng sự việc. Nếu Tổng Giám đốc đã không muốn điều tra thì cho dù
cô có chỉ ra kẻ đó cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Trong công
việc, đôi khi cũng phải học cách nhắm mắt làm ngơ.
Khương Kỷ Hứa vỗ vai An Mỹ: "Chị tin rằng thời gian sẽ nói lên tất cả, một ngày nào đó mọi chuyện đều sẽ được hé lộ thôi."
An Mỹ hiểu ý Khương Kỷ Hứa, chỉ biết thở dài bất lực.
Trước Tết, Khương Kỷ Hứa được nghỉ ba ngày, lại gặp đúng dịp Trương Vy Vy tới thành phố S công tác. Buổi tối, hai cô bạn thân lâu ngay không gặp vui
vẻ nằm đắp mặt nạ, Trương Vy Vy cầm điện thoại tìm số liên lạc của các
bạn học cũ, khẽ mắng Khương Kỷ Hứa: "Con người cậu thật không biết niệm
tình chút nào! Lớp mình có bao nhiêu bạn ở thành phố S mà chẳng thấy cậu liên lạc với ai cả."
Khương Kỷ Hứa chọn cách im lặng.
"Làm việc gì cũng sợ mắc nợ tình cảm của người ta, gặp khó khăn không lúc
nào nhớ tới bọn mình hết!" Trương Vy Vy tiếp tục quở trách.
"Lần trước mình đã mượn tiền cậu đấy thôi."
"Thôi đi! Cậu còn dám nhắc lại chuyện đó nữa à? Nếu không phải mình tình cờ
phát hiện ra cậu sống khốn khổ như thế có phải cậu định bán thận lấy
tiền luôn không?"
"Được rồi, chúng ta không nhắc mấy việc ấy nữa!"
Trương Vy Vy vừa bấm số điện thoại của cậu bạn cũ Triệu Việt vừa lẩm bẩm:
"Nghe nói cuộc sống của cậu ta giờ cũng khá lắm, ngày mai chúng ta sẽ
tới "làm thịt" luôn!"
Trương Vy Vy bật loa ngoài cho Khương Kỷ
Hứa cùng nghe. Triệu Việt nhanh chóng bắt máy, giọng nói hết sức niềm
nở: " Không thành vấn đề! Đảm bảo ngày mai sẽ sắp xếp cho cậu một chuyến du lịch khó quên!"
Trương Vy Vy dặn dò: "Cậu liên lạc với mấy bạn lớp mình ở thành phố S đi, cùng tụ tập một hôm luôn!"
"Cậu đang ở đâu thế? Có cần mình sắp xếp giúp không?"
"Nào dám làm phiền cậu! Mình ở nhà Tiểu Hứa."
"Khương Kỷ Hứa? Vậy ngày mai bảo cậu ấy cùng đi luôn nhé!" Triệu Việt nhắn nhủ.
Ngày hôm sau, Triệu Việt tập hợp thêm được vài người bạn cũ cũng đang ở
thành phố S, bọn họ sẽ cùng đến núi Tam Minh cắm trại. Khương Kỷ Hứa chỉ muốn ở nhà ngủ nướng, nhưng Trương Vy Vy lại kiên quyết kéo cô đi.
Triệu Việt vừa lái xe vừa huyên thuyên kể chuyện cô người yêu cũ của
mình cuồng nhiệt chương trình “Bố ơi, mình đi đâu thế?” đến mức nào
khiến mọi người cười ầm lên. Tiếp đó, cậu ta nhận một cuộc điện thoại:
"Được, vậy gặp nhau ở chân núi!". Cúp máy, cậu ta quay sang nháy mắt với Khương Kỷ Hứa: "Người sắp tới đây cậu cũng quen đấy, đoán thử xem!"
"Nhạt nhẽo!" Trương Vy Vy đấm một cái vào người Triệu Việt: "Thẩm Hoành thì có gì mà phải đoán."
Khương Kỷ Hứa mỉm cười: "Anh ấy cũng tới sao?"
Triệu Việt lém lỉnh: "Nếu Tiểu Hứa không muốn gặp cậu ta thì tiểu nhân sẽ
không cho cậu ta tới." Vừa dứt lời, cậu ta lại cười ha ha: "Hay là cứ để cậu ta tới đây, tối nay chúng ta cùng vứt xác gã khốn đó ra bãi tha ma, được không?"
Loáng một cái xe đã tới chân núi Tam Minh. Chuyến
đi cắm trại lần này tổng cộng có bảy người, bốn nam ba nữ. Mọi người vừa leo núi vừa nói chuyện rôm rả. Khương Kỷ Hứa đi ở giữa, Thẩm Hoành chậm chạp đi cuối cùng, cả hai người đều lặng lẽ. Đến tận khi lên đỉnh núi,
Thẩm Hoành mới nói được với Khương Kỷ Hứa câu đầu tiên: "Hôm nay em được nghỉ làm à?"
Khương Kỷ Hứa gật đầu, rồi quay ngay sang Trương Vy Vy: "Chúng mình đi rửa hoa quả thôi!" Cô vẫn thấy rất không thoải mái
khi giáp mặt Thẩm Hoành, có lẽ cô cần thêm thời gian.
Chập tối,
hai cái lều đã được dựng xong, mọi người cùng nhau đốt lửa, ăn uống và
nói chuyện phiếm. Đến khi bầu trời tối đen như mực, tất cả cùng chui vào trong một cái lều để đánh bài. Ban đầu, bọn họ chỉ chơi suông, nhưng có người kêu chán nên đã chuyển sang ban hình phạt mạo hiểm cho người thua cuộc. Khương Kỷ Hứa chơi bài không giỏi, vất vả lắm mới thoát được hình phạt đầu tiên là: một mình đi ra ngoài giữa đêm vắng. Sang ván thứ hai, bài của Khương Kỷ Hứa cực xấu, và đương nhiên cô đã thất bại thảm hại.
Người thắng cuộc là Trương Vy Vy cười tít mắt nhìn Khương Kỷ Hứa rồi giật lấy điện thoại của cô: "Tiểu Hứa, mình sẽ không làm khó cậu đâu. Mình tìm
đại một số điện thoại, cậu chỉ cần chúc chủ nhân của số điện thoại đó
ngủ ngon là được rồi!"
Khương Kỷ Hứa chống chế: "Vy Vy, trong điện thoại mình toàn số của khách hàng thôi."
"Không sao, khách hàng cũng được. Chúc ngủ ngon thôi mà." Trương Vy Vy cuối
cùng cũng tìm ra một dãy số khá ưng ý: "Oa! Có cả số điện thoại mã vùng
London nữa này. Là ai vậy?"
Mã vùng London? Khương Kỷ Hứa đứng
bật dậy: "Số đó không được!" Trước lúc quay về, Dean nói rằng Quý tiên
sinh có thể sẽ nhờ cô mua giúp đặc sản ở đây nên đã lưu dãy số này vào
máy cô.
Mọi người thấy Khương Kỷ Hứa vô cùng căng thẳng, đoán
chắc bên trong nhất định có gì mờ ám, lại càng nhao nhao cổ vũ Trương Vy Vy mau kết nối.
“Số điện thoại đó thật sự không gọi được đâu!”
Khương Kỷ Hứa sốt ruột, nhào lên định cướp chiếc điện thoại trong tay
Trương Vy Vy. Ai ngờ, còn chưa giành lại được điện thoại của mình, chân
cô đã bị ai đó kéo, Khương Kỷ Hứa ngã ngay vào vòng tay của người đàn
ông ngồi bên cạnh. Cô muốn bò dậy, nhưng một bàn tay đã nắm chặt tay cô. Cô vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt tràn ngập ý cười của Thẩm Hoành.
Lúc này, Trương Vy Vy đã nhanh chóng ấn nút gọi. Sau mấy tiếng tút tút, một giọng đàn ông khô khốc vang lên: "Ai đó?"
Ngữ khí của người ở đâu dây bên kia có vẻ bực bội. Trước mắt Khương Kỷ Hứa
lập tức hiện ra dáng vẻ tức giận của Quý Đông Đình, cô một lòng chỉ nghĩ đến việc làm sao để lấy lại điện thoại, hoàn toàn quên mất mình vẫn
đang nằm trong vòng tay Thẩm Hoành.
"À, đây là số điện thoại của
Hứa Hứa." Nghe Trương Vy Vy bắt chuyện, Khương Kỷ Hứa cảm thấy đau đầu
tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại.
Người ở đầu dây bên kia vô cùng lịch sự: "Xin lỗi, hình như cô gọi nhầm máy rồi!"
Trương Vy Vy ấp úng một hồi rồi mới thốt ra được một câu: "Anh biết Khương Kỷ Hứa chứ?"
Sau một hồi im lặng, Quý Đông Đình trả lời: "Có quen. Xin hỏi, cô là ai?"
Trương Vy Vy lập tức dí điện thoại vào tai Khương Kỷ Hứa. Trong lều đột nhiên
im ắng, tất cả mọi người chăm chú dõi theo chủ nhân của chiếc điện
thoại. Cô hít vào rồi lại thở ra, liều mạng lên tiếng: "Quý tiên
sinh..."
Trương Vy Vy ngồi cạnh ra hiệu cho cô mau chúc, người ta ngủ ngon. Chỉ có điều, giờ này ở London đang là buổi chiều, sao có thể
nói vậy được? Nhưng nếu cô cứ giữ im lặng thì không biết Quý Đông Đình
sẽ nghĩ gì. Cuối cùng, cô đành muối mặt nói: "Quý tiên sinh... Chúc ngủ
ngon!"
"Ha”. Người vừa phát ra tiếng cười trong điện thoại dường
như đang cực kỳ vui vẻ: "Khương tiểu thư, hiện tôi đang uống trà chiều.
Tôi mới là người nên nói "chúc ngu ngon" mới phải!"
Khương Kỷ Hứa phản ứng rất nhanh: "Chào buổi chiều!
Hai người cùng im lặng trong giây lát. Sau đó, giọng nam trầm thấp của người đàn ông lại vọng tới: "Chúc ngủ ngon”.
Khương Kỷ Hứa đang định giải thích với Quý Đông Đình về nguyên nhân thật sự
của cuộc điện thoại này thì Triệu Việt đột nhiên cất cao giọng: "Thẩm
Hoành, định giở trò lưu manh hả? Sao cứ ôm Tiểu Hứa mãi thế?"
Thật vô lý! Quý Đông Đình tức tối dập máy, anh không tìm được từ ngữ nào để
hình dung tâm trạng của mình lúc này. Sao trên đời lại có người phụ nữ
xấu xa đến mức đang nằm trong vòng tay của gã đàn ông khác mà vẫn có thể mở miệng chúc anh ngủ ngon được cơ chứ? Quý Đông Đình uống một ngụm
cate nhằm hạ hỏa, không may lại bị sặc. Anh lấy chiếc khăn tay ra lau
bàn rồi quăng luôn vào thùng rác. Thật không thể bình tĩnh nổi! Anh đứng dậy, gọi điện cho Dean, giọng đầy phẫn nộ: "Cậu vào đây cho tôi!"
Vừa mới dập máy, anh nhận ngay được một tin nhắn: Quý tiên sinh, thật xin
lỗi. Vừa nãy đã làm phiền anh rồi. Chúng tôi đang chơi trò chơi mạo hiểm ấy mà. Khương Kỷ Hứa.
Đọc tin nhắn xong, Quý Đông Đình càng thêm bực mình, anh đập mạnh chiếc điện thoại xuống bàn, khiến cho Dean vừa
bước vào cửa sợ hết hồn. Thấy Dean run rẩy đặt tập tài liệu xuống mặt
bàn, Quý Đông Đình cố kiềm chế cơn thịnh nộ, lạnh lùng lên tiếng: "Trò
chơi mạo hiểm là cái gì?"
Dean chớp chớp mắt: "Anh đợi một lát, để tôi đi tra giúp anh!"
Việc đầu tiên Khương Kỷ Hứa làm khi lấy lại được điện thoại là nhắn tin cho
Quý Đông Đình, giải thích về sự mạo muội vừa rồi. Trò chơi mạo hiểm vẫn
tiếp diễn, độ khó ngày một tăng, cho tới khi Trương Vy Vy bị đau bụng
thì cả đám mới ngừng chơi.
Khương Kỷ Hứa và Thẩm Hoành được nhờ
vả xuống núi lấy túi thuốc trong xe của Triệu Việt. Khương Kỷ Hứa thừa
biết bọn họ cố ý diễn kịch để tạo cơ hội cho hai người, chắc chắn là
Thẩm Hoàng cũng nhìn ra được điều này. Quãng đường tuy không xa nhưng
cũng tốn không ít thời gian. Nhiệt độ ban đêm ở trên núi hạ xuống rất
thấp, Khương Kỷ Hứa mặc áo khoác rất dày, cầm đèn pin đi trước, còn Thẩm Hoành điềm đạm theo sau. Đi được một đoạn, cô mở lời: "Thẩm Hoành, em
hoàn toàn không biết Trương VyVy vẫn còn muốn gán ghép chúng ta... Nếu
biết vậy, em sẽ không tới đây."
"Ha ha..." Thẩm Hoành bật cười:
"Có lẽ bọn họ không nắm được tình hình, đúng là một đám người rảnh rỗi
toàn lo chuyện không đâu!"
"Đúng vậy, lúc quay về chúng ta phải
nói rõ ràng, thật là quá vô vị!" Khương Kỷ Hứa cũng cười. Tới chân núi,
cô nhảy nhót đến bên chiếc xe của Triệu Việt, còn Thẩm Hoành đang đứng
lại đằng sau nghe điện thoại, trông anh ta có vẻ sốt ruột.
Một
lát sau, Khương Kỷ Hứa tiến về phía Thẩm Hoành. Anh buông điện thoại rồi quay sang nhìn cô, giọng nói có chút gấp gáp: "Xảy ra chút chuyện, có
lẽ anh phải quay về thôi!".
Thẩn Hoành vội vã lấy túi thuốc trong xe ra đưa cho cô: "Lát nữa anh sẽ gọi điện bảo Triệu Việt xuống đón em”.
Khương Kỷ Hứa đón lấy túi thuốc: "Không cần đâu. Em tự lên được."
"Kỷ Hứa...” Thẩm Hoành nhìn con đường đá tối đen trước mắt, hơi do dự: "Vậy để anh đưa em lên trước!"
Khương Kỷ Hứa lắc lắc chiếc đèn pin trong tay: "Anh có việc gấp thì cứ về trước đi. Em không sao đâu, có đèn pin mà."
"Được!" Thẩm Hoành gật đầu, sau đó bước lên chiếc Porsche đỗ ở bên đường rồi biến mất trong làn khói bụi