Nếu người có một nơi phải tới
Thì hãy kiên quyết, không chùn bước.
Nói với bản thân mình rằng, hãy chạy đi!
Vì giấc mơ, hãy chạy như bay về phía trước!
Nhưng xin đừng bỏ lỡ
Đóa hoa khi đang rực rỡ nhất
Cùng những kỷ niệm đẹp nhất về đôi ta.
Ở chặng khám phá tiếp theo, tàu du lịch không thể đi tiếp, nên Khương Kỷ
Hứa và Quý Đông Đình chuyển sang đi bằng xuồng cao su. Đi cùng với họ là mấy nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, còn có cả chuyên gia nghiên cứu chim
cánh cụt người Đức nữa. Một nhiếp ảnh gia bắt chuyện với họ: “Hai bạn
tới đây làm đám cưới à?” Sau đó, ông ta kể lại chuyện trước đây, cũng có một cặp tình nhân Trung Quốc đã chạy tới tận Nam Cực để kết hôn.
“Chúng tôi sẽ chẳng tới tận đây tổ chức đám cưới đâu, lạnh quá không mặc được
váy cưới, cô dâu sẽ oán trách tôi đấy!” Quý Đông Đình cười nói, tay trái nhẹ nhàng đặt lên vai Khương Kỷ Hứa, rồi hỏi người bạn vừa quen biết:
“Có thể chụp cho chúng tôi một kiểu ảnh không?”
“Đương nhiên là được!” Nhiếp ảnh gia vô cùng nhiệt tình chụp ảnh giúp họ.
Khương Kỷ Hứa cũng đòi lưu lại một bức ảnh trong điện thoại của mình. Quý Đông Đình xoa đầu cô: “Tại anh đẹp trai quá chứ gì?”
Khương Kỷ Hứa châm chọc: “Anh đẹp trai như vậy, mẹ anh có biết không?”
“Đương nhiên là biết rồi! Bà chắc chắn là người biết sớm nhất.” Quý Đông Đình
thản nhiên trả lời, sau đó nghiêng đầu nhìn cô: “Còn em thì sao, đã biết chưa thế?”
Cô khoác tay anh, nịnh nọt: “Anh là người đàn ông đẹp trai nhất mà em từng gặp.”
Khương Kỷ Hứa dần quen với khí hậu giá lạnh ở Nam Cực, khác với hình ảnh run
bần bật lúc mới tới, bây giờ, cô đã có thể tự tin chống chọi với gió
tuyết nơi đây.
Hai người đang đi lên dốc, bỗng bắt gặp một tốp
chim cánh cụt đang lắc lư thân mình ở phía trước. Bảy người anh em này
dường như đang xảy ra bất đồng, còn chia ra làm hai nhánh nữa chứ! Quý
Đông Đình nằm rạp xuống nền tuyết, lôi máy ảnh ra tác nghiệp, tư thế này của anh cực kỳ cuốn hút. Khương Kỷ Hứa cũng nằm bò theo anh, ghé đầu
nhìn vào ống kính. Không ngờ, Quý Đông Đình đột nhiên ngừng chụp ảnh,
cầm một nắm tuyết ném vào trán cô. Khương Kỷ Hứa chỉ kịp “a” lên một
tiếng, cả người đã bị anh ôm chặt. Anh lém lỉnh hôn lên đôi má vừa lạnh
vừa đỏ của cô: “Ngoan, anh sai rồi!”
Tiếp đó, bọn họ ngồi trực
thăng tham quan một vòng Nam Cực. Trước mắt Khương Kỷ Hứa là một màu
trắng xóa của những tảng băng trôi, thi thoảng lại điểm thêm vài chấm
đen ngộ nghĩnh, có lẽ chính là những chú chim cánh cụt đáng yêu. Khung
cảnh ở đây thật sự quá tuyệt vời!
Trong mấy ngày vừa qua, Khương
Kỷ Hứa được tham gia khóa học nhiếp ảnh cấp tốc của “thầy Quý”. Tuy
“thầy Quý” rất chuyên nghiệp nhưng cũng hơi đáng ghét. “Thầy” xem tác
phẩm của cô xong đã nhận xét như thế này: “Mặc dù tố chất thiên bẩm
không nhiều, nhưng vì được anh đào tạo nên về cơ bản là vẫn nhìn được.”
Đúng là con người kiêu ngạo không ai bằng!
Ngày thứ bảy, Khương Kỷ Hứa và Quý Đông Đình ngồi trực thăng bay thẳng về
Ushuaia, nhưng buổi tối không còn chuyến bay nào trở về Argentina nữa.
Khương Kỷ Hứa thở đài: “Xem ra chúng ta vẫn phải ở lại đây thêm một
đêm.”
“Em không thích à?” Quý Đông Đình hỏi cô.
“Thích,
nhưng em sợ ở lâu tư tưởng sẽ bị phân tán.” Đây đều là những lời thật
lòng của Khương Kỷ Hứa. Sau khi chuyến du lịch kết thúc, cô sẽ phải quay lại với cuộc sống thực tại với biết bao lo lắng.
“Em phải học
cách điều tiết! Cuộc sống trước đây của em sở dĩ nhạt nhẽo như vậy là vì em chưa gặp đúng người đàn ông của đời mình đấy thôi!” Quý Đông Đình
đang khoác trên người hai chiếc balô, một tay anh ung dung choàng lên
vai Khương Kỷ Hứa.
Khương Kỷ Hứa nở một nụ cười: “Ồ, vậy em thật hy vọng người đàn ông đó mau chóng xuất hiện!”
Quý Đông Đình tức tối, không thèm nói nữa.
Lần này, họ không ở khách sạn. Khương Kỷ Hứa tò mò: “Chúng ta tới nhà bạn anh à?”
Quý Đông Đình lập tức phủ định: “Anh đâu có kết giao nhiều bạn bè đến thế!”
Anh dẫn cô đi men theo một con đưòng mòn. Cô vẫn chưa hết thắc mắc: “À, em biết rồi, anh có nhà ở đây phải không?”
“Anh mua nhà ở nơi này để làm gì? Anh đâu có thừa tiền đến mức đấy!” Quý
Đông Đình vẫn làm ra vẻ thần bí, anh chỉ vào một ngôi nhà nhỏ nằm giữa
vườn hoa cách đó không xa: “Em nhìn căn nhà kia đi! Nhìn bãi cỏ um tùm
là biết đã lâu không được cắt tỉa, hôm nay trời nắng thế này mà cũng
không mở cửa sổ, anh dám chắc là nhà này không có ai ở, hoặc chủ nhà đã
ra ngoài rồi.”
Khương Kỷ Hứa chột dạ, lắc đầu nguầy nguậy: “Không được đâu!”
“Có gì mà không được?” Dứt lời, Quý Đông Đình nhẹ nhàng nhảy qua hàng rào.
Khương Kỷ Hứa ngẩn tò te nhìn anh mở cánh cửa ở hàng rào ra, nhưng cô kiên
quyết không chịu bước vào, Quý Đông Đình đành một mình tiến về phía căn
nhà. Anh vào trong qua lối cửa sổ không khóa. Khương Kỷ Hứa đứng ngoài
giậm chân một hồi, cuối cùng đành vào trong gọi anh: “Quý Đông Đình, nếu anh không ra đây, em sẽ lập tức báo cảnh sát đấy!”
“Ồ, Hứa Hứa
của anh đúng là công chính liêm minh!” Quý Đông Đình mở cửa bước ra,
trông anh rất có dáng chủ nhà. Khương Kỷ Hứa ngó nghiêng bên trong một
hồi, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp nụ cười xấu xa của anh. Cuối cùng, cô đã hiểu rằng mình vừa bị lừa.
“Đồ lừa đảo!” Cô bực bội lườm anh.
Sau bữa tối, Quý Đông Đình nói chuyện với Dean qua điện thoại một lúc lâu,
trong mấy ngày qua, anh có một đống công việc tồn đọng cần giải quyết.
Khương Kỷ Hứa thì không nhiều việc như anh, hơn nữa, cước điện thoại
quốc tế rất đắt, thế nên, cô còn chẳng thèm bật nguồn điện thoại lên
nữa. Quý Đông Đình có vẻ bực mình sau cuộc thảo luận, anh vứt điện thoại sang một bên, nằm gối đầu lên chân Khương Kỷ Hứa. Cô xoa đầu, vỗ về anh khiến tâm trạng anh nhanh chóng vui vẻ trở lại. Anh nói: “Sau này chúng ta đến đây ở lâu lâu vào, ít nhất là trên mười ngày!”
Khương Kỷ
Hứa hơi buồn cười trước biểu hiện vô cùng trẻ con vừa rồi của Quý Đông
Đình. Cô không biết liệu sau này có còn cơ hội đền đây cùng anh nữa hay
không, nhưng cô không muốn làm anh mất hứng nên khẽ gật đầu: “Được!”
Đang mải ngắm nhìn “nốt ruồi đẹp nhất cơ thể” của anh, cô đột nhiên phát hiện ra một chuyện: “Kingsley, anh có ráy tai này!”
Mặt Quý Đông Đình biến sắc dường như anh vừa nghe được một chuyện vô cùng
hoang đường. Khương Kỷ Hứa bày ra vẻ mặt vô tội: “Hay là em lấy ra cho
anh nhé?”
Anh ngẫm nghĩ mất gần một phút mới đồng ý cho cô thực
hiện nghĩa vụ cao cả này. Cô lấy được mấy cục ráy tai rất to, còn trêu
đùa Quý Đông Đình: “Bình thường anh không vệ sinh à?”
Cô đoán
trúng rồi, trừ lúc nhỏ ra thì anh chưa từng để ai lấy ráy tai cho mình.
Tay nghề của bác sĩ anh còn chẳng tin, vậy mà giờ lại đang ngoan ngoãn
phó mặc đôi tai của mình cho cô. Sau khi Khương Kỷ Hứa hoàn thành nhiệm
vụ, đến lượt Quý Đông Đình ra tay giúp cô. Lúc này, anh mới phát hiện ra Khương Kỷ Hứa không hề bấm lỗ tai: “Chẳng phải con gái thường hay bấm
lỗ tai ư?”
“Bố luôn hy vọng em là con trai, thế nên không cho em
đeo khuyên tai. Cho dù kiếp này có trót làm thân con gái cũng không cho
phép bấm lỗ tai, vì làm như vậy thì đến kiếp sau sẽ không được đầu thai
thành con trai.” Nhắc tới bố, giọng Khương Kỷ Hứa hơi chùng xuống.
“Phong kiến!” Quý Đông Đình trách móc: “Bác trai trọng nam khinh nữ vậy sao?”
“Cũng không hẳn. Bố đối với em rất tốt. Mẹ qua đời từ năm em học cấp hai,
nhưng bố không hề đi thêm bước nữa. Nếu ông thật sự muốn có một đứa con
trai thì đã tái hôn từ lâu rồi.”
“Vậy giờ bác trai đang ở đâu?”
Khương Kỷ Hứa gượng cười, cô chuyển chủ đề, hỏi Qúy Đông Đình tại sao lại mua căn nhà này.
“Đơn giản là thích thôi.” Câu trả lời mang đậm phong cách ngay thật của Quý Đông Đình.
“Thế thì anh phải có chìa khóa, sao còn nhảy qua cửa sổ?” Khương Kỷ Hứa khẽ cười.
“Không phải, anh quên mang chìa khóa thật mà. Anh cũng bất chợt nảy ra ý định
đưa em tới đây, không nghĩ nhiều đến thế.” Quý Đông Đình nói với vẻ đắc
ý.
Đã đến giờ đi ngủ mà Khương Kỷ Hứa cứ ở lì trong nhà vệ sinh
không chịu ra. Quý Đông Đình sốt ruột đi tới gõ cửa, liền nghe thấy
giọng nói đau khổ của cô:
“Kingsley, hình như em tới ngày rồi.”
Có lẽ thời tiết lạnh giá ở Nam Cực đã làm rối loạn chu kỳ của cô, tháng
này đến sớm tận một tuần.
Chuyện này mà cũng “hình như” được?
Người đàn ông đứng ngoài cửa còn rầu rĩ hơn cả Khương Kỷ Hứa. Anh dù
không muốn vẫn phải thay quần áo đi mua đồ cho cô. Không bao lâu sau,
anh đã quay về với thành quả trong tay. Nhưng khi nhìn thấy hộp
Tampon(*) , Khương Kỷ Hứa khóc không ra nước mắt: “Em... không biết dùng cái này.”
(*) Loại băng vệ sinh có hình dạng giống như chiếc que, nhỏ bằng đầu ngón tay.
“Lẽ nào còn muốn anh dạy em?” Quý Đông Đình có vẻ bực mình.
“Không phải vậy...” Khương Kỷ Hứa sắp khóc thật rồi: “Kingsley, em cần loại vừa dài vừa rộng, hai bên có cánh…”
Quý Đông Đình: “Thiên thần?”
Cái gì? Thiên thần? Khương Kỷ Hứa suýt ho ra máu.
Ở thành phố này làm gì có loại giống như ở Trung Quốc cơ chứ? Quý Đông
Đình thương lượng: “Hứa Hứa, em không thể dùng thử được à?”
Khương Kỷ Hứa nhìn chằm chằm vào thứ trong tay mình, nghẹn ngào: “Kingsley, em không làm được!”
“Trong đó không có tờ hướng dẫn sao?” Quý Đông Đình dịu giọng. Chẳng lẽ cô
đang ra ám hiệu để anh vào phục vụ? Nhưng rõ ràng Hứa Hứa của anh không
phảỉ loại con gái đó mà! Anh đứng ngồi không yên: “Có cần anh giúp
không?” Dường như việc này với anh dễ như trở bàn tay.
Khương Kỷ Hứa lắc đầu nguầy nguậy: “Không cần!”
“Thôi được rồi...” Quý Đông Đình hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh. Tại
sao anh lại gặp phải chuyện vớ vẩn thế này chứ? Hiện giờ, anh thật sự
muốn vứt Khương Kỷ Hứa ở đây, một mình bay ngay về London.
Sau
vài phút trao đổi, Quý Đông Đình lại đi ra ngoài. Lần này, anh mất
khoảng bốn mươi phút, cuối cùng cũng mua được thứ mà cô cần. Từ nhà vệ
sinh bước ra, gương mặt Khương Kỷ Hứa vẫn nhạt nhòa nước mắt. Nhìn thấy
cô như vậy, anh cũng có chút đau lòng, bèn ôm lấy cô an ủi: “Em khóc nỗi gì nào? Em có biết anh phải mua cái loại “thiên thần” này của mấy bà
khách du lịch Trung Quốc với giá cắt cổ không hả? Đây chắc chắn là buổi
tối hoang đường nhất trong cuộc đời anh!”
Khương Kỷ Hứa đang sụt
sùi cũng phải bật cười. Cô đang cực kỳ cảm động trước hành động “nghĩa
hiệp” của anh: “Kingsley, cảm ơn anh! Và... em yêu anh!”
Quý Đông Đình bỗng cảm thấy những việc anh vừa làm là vô cùng đúng đắn. Khương
Kỷ Hứa của anh đâu phải một cô gái dễ dàng thể hiện tình cảm. Trong lòng anh thấy thoải mái hơn rất nhiều. Anh đưa cho cô hai viên thuốc vừa
tiện thể mua được lúc nãy, chính là loại giúp phụ nữ giảm đau khi đến
tháng. Cô chẳng thèm nhìn, vội vàng uống ngay. Khóe môi Quý Đông Đình
cong lên: “Cũng tin tưởng anh thật đấy!”
“Trước đây anh là bác sĩ mà.” Khương Kỷ Hứa ôm bụng dưới, cất giọng yếu ớt: “Vả lại, anh là bạn
trai của em, đương nhiên em phải tin anh rồi.”
Mấy lời ngọt ngào
này khiến trái tim Quý Đông Đình tan chảy. Anh ôm cô thật chặt: “Khi trở về, anh sẽ giới thiệu cho em một bác sĩ phụ khoa.”
Khương Kỷ Hứa ngáp một cái, mắt cô díp lại: “Chẳng phải anh là bác sĩ sao?”
“Em tưởng bác sĩ là toàn năng à?”
Cô ôm anh chặt hơn, còn cọ đầu vào ngực anh: “Trong lòng em, anh chính là người đàn ông toàn năng.”
Cô đang làm nũng với anh ư? Quý Đông Đình vuốt ve mái tóc Khương Kỷ Hứa.
Chỉ một lúc sau, cô đã chìm vào giấc ngủ. Anh cúi xuống hôn lên trán cô, thấy vẫn chưa đủ, anh lại hôn vào đôi môi nhỏ xinh: “Được rồi, anh là
một người toàn năng!”
Khương Kỷ Hứa mơ một giấc mơ rất dài. Cô mơ thấy mình và bố tới nhà họ Thẩm đón Tết. Bác gái và người giúp việc bận rộn chuẩn bị đồ ăn, bố và bác trai ở trong phòng sách viết câu đối, còn cô đang đọc sách trong phòng của Thẩm Hoành. Một lát sau, Thẩm Hoành
nhẹ nhàng bước vào, lén hôn lên má cô, còn khẽ gọi: “Bà xã!”
Cô đỏ mặt đứng dậy: “Ai là bà xã của anh?”
Sau bữa cơm ấm cúng, cô và Thẩm Hoành cùng diễn tấu bản nhạc Bài ca chúc
tụng, anh ta chơi dương cầm, còn cô kéo violon. Ai cũng vỗ tay khen hai
người thật xứng lứa vừa đôi.