Anh có thể tưởng tượng ra điều hạnh phúc nhất là được cùng em già đi mỗi
ngày. Một ngôi nhà lớn, hai đứa con đáng yêu, và một chú chó con trung
thành. Rồi mỗi sáng thức dậy, được nhìn thấy em thân yêu.
Thời gian tuy ngắn ngủi, nhưng yêu thương mãi bền lâu.
Hôn lễ của Khương Kỷ Hứa và Quý Đông Đình được tổ chức tại thành phố Verona ở phía Bắc nước Ý, địa điểm là do Quý Đông Đình quyết định, bởi vì
những nơi mà Khương Kỷ Hứa lựa chọn đều bị anh dùng đủ mọi lý do để bác
bỏ. Cô vốn không đặt nặng chuyện hôn lễ diễn ra ở đâu và như thế nào,
nhưng anh lại khác, anh luôn đặt ra những yêu cầu cực cao, vì anh không
muốn có bất kỳ thiếu sót nào trong lễ cưới duy nhất của cuộc đời mình.
Rốt cuộc, trong khoảng thời gian chuẩn bị hôn lễ của họ, người đau khổ
nhất chính là Dean. Anh ta phát mệt khi phải thỏa mãn ông chủ khó tính,
thậm chí chẳng còn hứng thú với việc kết hôn nữa.
Hai ngày trước
lễ cưới, Quý Đông Đình đưa Khương Kỷ Hứa tới nơi cử hành hôn lễ dạo
chơi. Cô đứng trên ban công, tựa vào ngực anh ngắm cảnh đêm tuyệt đẹp,
đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Nghe nói hai ngày trước lễ cưới đàn ông
thường hối hận. Kingsley, anh có như vậy không?”
Quý Đông Đình cốc đầu Khương Kỷ Hứa: “Nếu cô dâu không phải là em, có lẽ anh sẽ hối hận.”
Khương Kỷ Hứa nở nụ cười ngọt ngào, đợi câu hỏi ngược lại của anh. Nhưng chờ
mãi không thấy anh nói gì, cô đành chủ động lên tiếng: “Anh không hỏi
lại em à?”
Quý Đông Đình cắn vào tai cô: “Không hỏi! Dù em có hối hận thì anh vẫn phải cưới em!”
Cô ôm chặt lấy người đàn ông của mình, anh dịu dàng vuốt tóc cô. Chắc chắn bọn họ sẽ sống bên nhau dài lâu!
Bà Quý gọi điện tới rủ con trai và con dâu sang phòng mình chơi bài. Quý
Đông Đình thẳng thừng từ chối: “Mẹ! Con và Hứa Hứa đều phải nghỉ ngơi!”
Thế nhưng, anh nào có cho cô nghỉ ngơi...
Cuối cùng, ngày trọng đại đã đến. Hôn lễ của Khương Kỷ Hứa và Quý Đông Đình
được tổ chức theo nghi thức truyền thống ở địa phương, một lễ cưới đơn
giản nhưng không kém phần lãng mạn. Số lượng khách mời rất hạn chế, chỉ
có người nhà và bạn thân của hai người. Khương Kỷ Hứa mời cả An Mỹ và
Trương Vy Vy tới dự.
Cô dâu, chú rể xúc động đọc lời tuyên thệ
trước Chúa và đón nhận những lời chúc phúc tốt đẹp của mọi người. Tiếp
đó, mọi người cùng nhau khiêu vũ rất vui vẻ. An Mỹ tung ảnh đám cưới lên weibo của mình, tuy lượng người theo dõi của cô ít đến mức thảm hại,
nhưng với tốc độ lan truyền chóng mặt của internet, chẳng mấy chốc,
những bức ảnh đó đã trở thành chủ đề nóng trên các mạng xã hội
Sau đám cưới như trong mơ, Quý Đông Đình và Khương Kỷ Hứa cùng nắm tay nhau bước vào cuộc sống hôn nhân hạnh phúc. Sau này có lẽ giữa họ sẽ phát
sinh những mâu thuẫn, sẽ có lúc tranh cãi nãy lửa, nhưng hai người nhất
định sẽ nắm tay nhau đi tới cuối con đường, giống như lời thề của họ ở
giáo đường:
“Con, Quý Đông Đình, đồng ý lấy Khương Kỷ Hứa làm vợ, làm người bầu bạn và là người yêu duy nhất của mình trong cuộc đời này. Con nguyện yêu cô ấy, chung thủy với cô ấy suốt đời. Bất luận tương lai tốt đẹp hay tồi tệ, khó khăn hay vui vẻ, hai chúng con sẽ cùng nhau
vượt qua, con sẽ luôn bảo vệ cô ấy.”
“Con, Khương Kỷ Hứa, đồng ý
lấy Quý Đông Đình làm chồng của mình. Con nguyện yêu anh ấy, chung thủy
với anh ấy suốt đời, dù nghèo khó, bệnh tật, gian khổ cũng không chia
lìa. Chúng con sẽ sống bên nhau trọn đời trọn kiếp.”
Ngoại truyện 2: Quý Khai Nhan
Xin chào mọi người! Mình là Quý Khai Nhan, mọi người hay gọi mình là
Princeton. Mình sinh ngày mùng một tháng Tư, là cậu bé thuộc cung Bạch
Dương.
Mẹ mình tên là Khương Kỷ Hứa. Mẹ là một người phụ nữ xinh
đẹp và dịu dàng. Mình cực kỳ thích ăn những món điểm tâm do mẹ chuẩn bị, chỉ có điều, từ sau khi mẹ đi làm thì không thể thường xuyên nấu nướng
nữa. Thật ra, mình mong mẹ đừng đi làm, nhưng mình không thể suốt ngày
nhõng nhẽo với mẹ giống như bố mình được.
Bố mình tên là Quý Đông Đình, mọi người hạy gọi bố là Kingsley. Bố là một người cao lớn và vô
cùng nghiêm khắc. Bố đặt ra yêu cầu rất cao cho mình, trong khi các bạn
nhỏ khác còn đang được mẹ bón cơm cho ăn thì mình đã phải học cách dùng
đũa. Hồi nhỏ mình thích ăn bốc, bố từng dọa sẽ chặt tay mình. Đương
nhiên là mình không tin, nhưng cuối cùng, bố đã phạt mình một tuần không được uống nước hoa quả.
Mình nuôi một con chó có cái tên rất oai là Barton, nhưng kỳ thực, nó lại là một con chó nhát chết, gặp con mèo
nhà hàng xóm mà cũng sợ. Mình nghĩ kiếp trước chắc nó là một con chuột
nhắt.
Năm mình bốn tuổi, gia đình mình chào đón thêm một thành
viên mới vô cùng quan trọng: em gái Quý Thụ Nhất, hay còn được gọi là
Beenle. Mình chưa từng nói với công chúa nhỏ nhà mình rằng mình rất yêu
em ấy. Mình đã đút sữa và thay tã cho em rồi, còn được hôn lên trán em
nữa. Khi em gái lớn hơn một chút, mình dạy em tập vẽ và đọc truyện cho
em nghe. Nhưng thật đáng tiếc, em toàn gọi người “anh trai” là mình đây
thành “cách cách”(*).
(*) Trong tiếng Trung, từ “anh trai” (gẽgẽ) và “cách cách” (gégé) phát âm
gần giống nhau, chỉ khác nhau một chút về thanh điệu nên rất dễ đọc
nhầm.
Thật ra, mình không phải là một người anh
trai nhẫn nại. Em gái luôn bám theo mình như cái đuôi, khiến mình nhiều
khi cảm thấy phiền phức, nhưng nếu em không có em gái đi sau, mình lại
rất khó chịu. Dù sao thì nhờ có em gái mà mình nhận ra rằng mình là một
người hạnh phúc.
Mình muốn được mãi mãi làm anh hùng của em gái,
làm cây đại thụ che chắn cho em, nhưng bố nói, mình chỉ là một cái cây
non, còn bố mới là cây đại thụ của cả nhà.