Em Là Tất Cả Những Gì Anh Khao Khát

Chương 56: Chương 56: Ngoại truyện 4: Những mẩu chuyện vụn vặt đời thường




Chủ nhật, ngày mùng 3 tháng 3, trời nắng...

Quý Đông Đình mở mắt nhìn người phụ nữ nằm bên cạnh, bảy năm qua, cô và anh vẫn luôn hạnh phúc như thuở ban đầu. Cô đã sinh cho anh một hoàng tử nhỏ và một công chúa đáng yêu, cô đã khiến cho cuộc sống của anh càng trở nên viên mãn hơn. Tối qua, Khương Kỷ Hứa vừa từ Paris trở về, giờ cô vẫn hơi mệt nên chưa muốn dậy ngay. Cô giơ tay ôm chặt eo Quý Đông Đình, cất giọng mềm mại: “Kingsley, em muốn ngủ thêm nửa tiếng nữa!”

Quý Đông Đình không thể cưỡng lại được kiểu làm nũng thế này. Anh cúi xuống hôn lên trán cô: “Nửa tiếng nữa anh qua gọi em.”

Mặc xong bộ quần áo thể thao, anh đi tới căn phòng ở đối diện, nhẹ nhàng gõ cửa. Công chúa nhỏ của anh vẫn còn đang ngái ngủ: “Bố, chào buổi sáng!”

“Chào con!” Quý Đông Đình mỉm cười bế con gái lên, cô bé dụi mắt, mơ màng hỏi: “Bố ơi, hôm nay chúng ta ra ngoại ô đúng không ạ?”

“Đúng rồi! Nhưng mà Beenle phải dậy nhanh lên!”

Cô con gái dễ thương của Quý Đông Đình nghiêm túc gật đầu. Bảo mẫu tới giúp Beenle thay quần áo. Cô bé ngồi trên giường ngân nga bài hát Tôi yêu Thiên An Môn - Bắc Kinh mà anh trai mới dạy cho mình. Anh trai đã được tới Thiên An Môn cùng mẹ một lần rồi, đến khi nào thì Beenle mới được đi đây?

Quý Đông Đình ngồi đọc báo trên sofa trong phòng khách. Cậu cả Quý Khai Nhan không biết từ đâu chạy vào, hào hứng nói: “Bố! Con có thể cùng đi với mọi người bằng ván trượt được không ạ?”

Quý Đông Đình không từ chối.

Mặc dù Khương Kỷ Hứa rất buồn ngủ, nhưng Nhất Nhất của cô đã đến đánh thức mẹ: “Mami, hôm nay chúng ta đi du xuân đấy!” Cả Khai Nhan và Thụ Nhất đều bắt chước thằng bé người Hongkong mới chuyển tới cạnh nhà gọi mẹ là mami.

Khương Kỷ Hứa bế con gái lên giường: “Cho mami thêm mười phút nữa, được không?”

Cả gia đình bốn người ngồi quây quần bên bàn ăn dùng bữa sáng. Sau đó, họ cùng ra xe, bắt đầu chuyến du xuân. Quý Đông Đình cầm lái, Khương Kỷ Hứa ngồi trên ghế lái phụ, còn cô con gái nhỏ Beenle ngồi trên ghế trẻ em ở băng ghế sau.

Con trai muốn khoe mẽ kỹ thuật trượt ván nên không chịu lên xe. Quý Đông Đình hạ cửa kính xuống, thò đầu ra nói với cậu bé: “Chúc con may mắn! Nhưng bố nói trước với con một việc, chúng ta sẽ đến Guildford, ngồi tàu hỏa cũng phải mất khoảng một tiếng đồng hồ.”

Quý Khai Nhan đã bước lên ván trượt, xuất phát trước một bước rồi. Quý Đông Đình thấy vậy bèn rồ ga, chiếc SUV của anh bỏ lại con trai với khoảng cách khá lớn.

Mười phút sau, Quý Đông Đình đỗ xe bên đường. Cô con gái bé nhỏ chớp mắt hỏi bố: “Hức hức... Anh trai đâu mất rồi?”

Quý Đông Đình bế cô bé lên, chờ đợi. Một phút sau, con trai anh cầm ván trượt trong tay, thở hồng hộc chạy tới: “Cuối cùng cũng đuổi kịp mọi người rồi!”

Cậu bé trèo lên xe, đón lấy chai nước mẹ đưa, vừa tu ừng ực vừa oán trách: “Bố! Sao bố không bảo con là phải đi qua một đoạn đường đá chứ?”

Quý Đông Đình mỉm cười nhìn về phía trước: “Không phải lúc nào bố cũng đi trước dò đường cho con đâu, con hiểu chứ?”

Cả gia đình đã có một ngày nghỉ tuyệt vời ở Guildford. Đến tận khi hoàng hôn buông xuống, họ mới lên xe quay về nhà.

Thứ Hai, ngày 4 tháng 3, trời nhiều mây chuyển mưa...

Thời tiết London thật thất thường, hôm qua còn nắng to mà đến sáng nay trời đã chuyển sang âm u rồi. Khương Kỷ Hứa dậy sớm chuẩn bị sách vở cho Quý Khai Nhan mới phát hiện ra thằng bé không hề làm bài tập về nhà.

Cô rất tức giận cầm quyển vở bài tập đi xuống nhà. Quý Khai Nhan và bố đang ăn sáng. Khương Kỷ Hứa ngồi xuống ghế, Quý Khai Nhan tươi cười: “Mami, chào buổi sáng!”

Nhìn thấy quyển vở bài tập trên tay mẹ, cậu bé lập tức hiểu ra vấn đề, bèn trưng ra vẻ mặt vô tội: “Mami uống chút sữa đi!”

“Tại sao con không làm bài tập?” Khương Kỷ Hứa cố kiềm chế để không nổi nóng.

Quý Khai Nhan cúi đầu, uống một hớp sữa rồi nhỏ giọng nói: “Con xin lỗi, mami! Con quên mất!”

Khương Kỷ Hứa ra hiệu cho chồng dạy bảo con trai. Anh cầm quyển vở lên, lật xem mấy trang rồi xé luôn: “Nếu đã không muốn làm, thì sau này không cần phải làm nữa!”

Khương Kỷ Hứa và Quý Khai Nhan nhất thời câm nín.

Vì hơi mệt sau buổi du xuân hôm qua, nên đến giờ cô con gái Beenle của họ vẫn còn chưa dậy. Quý Đông Đình đến công ty, tiện đường chở con trai đi học.

Ngồi trên xe, Quý Khai Nhan thỏ thẻ: “Cảm ơn bố!”

“Không cần khách sáo! Vì bố sẽ mua thêm cho con nhiều vở bài tập hơn nữa. Quyển mà bố vừa xé thật sự quá dễ!”

“Con biết ngay là bố chẳng hiền từ như thế đâu mà!”

Khương Kỷ Hứa đang mặc quần áo cho con gái thì nhận được điện thoại của Khương Tu Hồng. Sau khi cô sinh con, quan hệ giữa hai bố con cô cũng thân thiết hơn hẳn. Beenle làm nũng: “Ông ngoại, con nhớ ông quá!”

“Ông ngoại cũng nhớ Nhất Nhất lắm!”

Beenle đã mặc xong chiếc váy len màu vàng và được mẹ tết cho hai bím tóc rất xinh. Cô bé làm dáng trước màn hình điện thoại rồi hỏi: “Ông ngoại, con có xinh không?”

“Xinh lắm! Nhất Nhất của ông ngoại là xinh gái nhất!”

Beenle cười khanh khách: “Ông ngoại, khi nào thì ông mới sang thăm Nhất Nhất?”

“Việc này à... Ông ngoại xong việc sẽ bay đến chỗ Nhất Nhất và Nhan Nhan ngay!”

Khương Kỷ Hứa lấy điện thoại từ tay con gái đang vui sướng nhảy tưng tưng trên giường: “Bố cũng phải giữ gìn sức khỏe, tuổi đã cao rồi, đừng chỉ mải mê làm ăn!”

“Được, bố biết rồi!”

“Thuốc con gửi bố có uống đúng giờ không đấy?”

“Có, có...”

Buổi trưa, Khương Kỷ Hứa bế con tới chỗ Quý Đông Đình để cùng đi ăn cơm. Quý Khai Nhan đáng thương thì phải ăn trưa muộn vì bị thầy giáo phạt can tội không làm bài tập về nhà.

Gần tối, London mưa tầm tã. Quý Khai Nhan trở về với mái tóc ướt rượt. Khương Kỷ Hứa giúp con lau khô tóc, cậu bé nhân cơ hội xin lỗi mẹ: “Mami, sau này còn nhất định sẽ hoàn thành bài tập về nhà đúng giờ!”

Khương Kỷ Hứa xoa mặt thằng bé: “Con lên gác chơi đi, trời mưa đừng ra ngoài! Khi nào ăn cơm mẹ gọi con!”

Thứ Ba, ngày 5 tháng 3, mưa nhỏ...

Khương Kỷ Hứa bế con gái xuống nhà, Beenle vừa nhìn thấy bố liền giơ tay ra đòi bế. Cô bé vui vẻ kể cho bố nghe câu chuyện cổ tích hôm qua mới được nghe. Beenle là một bé gái vui vẻ, hoạt bát và có rất nhiều điểm giống Khương Kỷ Hứa. Còn Quý Khai Nhan lại được thừa hưởng diện mạo của Quý Đông Đình.

Buổi sáng, Quý Khai Nhan dậy muộn, vội vàng xuống nhà ăn sáng. Sau đó, cậu bé đưa ba cái thiệp mời do chính tay mình làm cho bố, mẹ và em gái: “Thứ Sáu tới, đội bóng của bọn con có một trận đấu. Hy vọng mọi người tới xem đông đủ, xin cảm ơn!” Dứt lời, cậu bé vui vẻ vẫy tay với người tài xế đang đứng ngoài cửa: “Hi, chú Savin! Có thể đưa cháu đi học không? Cháu bị lỡ mất chuyến xe buýt của trường rồi.”

Trong tấm thiệp mà Quý Khai Nhan gửi cho mẹ chỉ ghi đúng một dòng tiếng Trung: Mẹ thân yêu! Hy vọng hai giờ chiều thứ Sáu này mẹ có thể tới sân vận động trường Anderle xem trận bóng đá của con! - Khai Nhan mãi yêu mẹ!

Khương Kỷ Hứa hẹn bà Quý đi mua sắm ở trung tâm thương mại Harold vào lúc chín giờ sáng. Quý Thụ Nhất đã lâu không gặp bà nội nên cứ quấn lấy bà. Bà Quý bế cháu gái vào một cửa hàng quần áo trẻ em, Khương Kỷ Hứa đi theo sau hai người.

Lúc bà Quý đang mải mê chọn đồ, cô nhân viên của cửa hàng đột nhiên cất lời khen: “Con gái của chị xinh xắn quá! Chắc là được ba tuổi nhỉ?”

Bà Quý cười không khép nổi miệng: “Cảm ơn!”

Cô nhân viên lại chỉ tay về phía Khương Kỷ Hứa đang đứng gần đó: “Em gái của chị phải không?”

Bà Quý gật đầu: “Đúng rồi, đúng rồi!”

Ra khỏi cửa hàng, bà Quý có chút áy náy: “Hứa Hứa, xin lỗi con nhé! Nhưng mẹ vui quá! Mẹ trẻ như vậy thật sao?”

Khương Kỷ Hứa thành thật trả lời: “Mẹ thật sự rất trẻ mà!”

“Nhưng có trẻ đến mức đó không?”

“Lần đầu tiên gặp mẹ, con cũng tưởng rằng mẹ là chị gái của Kingsley.”

“Có lẽ vì mặt mẹ tròn nên mới không bị già.”

Hôm đó, bà Quý cười suốt cả chặng đường về.

Thứ Tư, ngày 6 tháng 3, trời nhiều mây...

Quý Khai Nhan bị sốt nên phải xin nghỉ học một ngày. Vốn dĩ Khương Kỷ Hứa còn có việc phải làm, nhưng cô đã hoãn lại để ở nhà chăm con. Cô xuống bếp, tự tay nấu cháo cho con trai.

Quý Đông Đình và Beenle vừa ở bên ngoài về đã nghe tin Khai Nhan bị ốm. Anh ân cần hỏi thăm vợ về sức khỏe của con trai, còn Beenle đã nhanh nhảu chạy lên gác thăm anh rồi.

“Anh, anh bị “xốt” à? Anh “xốt” phải không'? Có khó chịu không?” Beenle phát âm vẫn chưa sõi nên nói từ “sốt” thành “xốt”.

“Là sốt chứ!”

Beenlẹ không hiểu lắm, chẳng phải đều như nhau cả sao? Cô bé cởi giày ra, vui vẻ trèo lên giường rồi trốn vào trong chăn của anh trai: “Lát nữa mẹ tới tìm, anh cứ nói là không nhìn thấy em nhé!”

Quý Khai Nhan liếc nhìn đôi giày nhỏ xíu bên cạnh giường, khẽ “ừm” một tiếng.

Năm phút sau, Khương Kỷ Hứa xuất hiện: “Khai Nhan, em con đâu rồi?”

Quý Khai Nhan rất biết bao che cho em gái nhỏ: “Con không biết!”

Khương Kỷ Hứa nhìn thấy đôi giày bên cạnh giường, liền tốc chăn lên để bế con gái ra: “Thôi nào, mẹ tìm được con rồi, không được quấy rầy anh nữa!”

Beenle không ngờ rằng mình bị mẹ phá hiện nhanh như vậy. Cô bé trầm trồ: “Mẹ thật lợi hại!”

Buổi chiều, Quý Đông Đình không đến công ty mà bảo trợ lý mang tài liệu tới nhà cho anh. Dean vừa đặt tài liệu trong tay xuống liền bế ngay cô công chúa của sếp lên rồi nịnh nọt cô bé thơm mình một cái. Beenle thơm Dean hẳn hai cái, anh ta khoái chí định thơm lại, nhưng Quý Đông Đình đã nhanh tay giành lại con gái: “Không cần đâu!”

Dean bị tổn thương vì hành động này của sếp.

Lúc Quý Đông Đình ngồi trong văn phòng phê duyệt tài liệu, Dean lên gác thăm bạn nhỏ Quý Khai Nhan. Xét về vai vế, Dean là anh họ của Quý Khai Nhan. Hai người cùng có chung niềm đam mê với bộ môn sinh vật học nên nhanh chóng trở thành bạn tốt. Quý Khai Nhan mừng rỡ chào đón Dean: “Dean, gặp được anh thật là vui! Anh đặc biệt tới thăm em sao?”

“Đương nhiền rồi!”

Quý Khai Nhan hào hứng khoe với Dean một cái cây nhỏ xíu mà cậu bé mới trồng: “Có đẹp không ạ?”

“Nhỏ quá!”

“Nó sẽ lớn lên và ra hoa mà! Đây là quà sinh nhật em dành tặng Beenle. Thật mong nó sẽ mau lớn!”

Quý Khai Nhan bỗng nhiên khoác vai Dean như người lớn: “Dean, anh có bạn gái không?”

Kỳ thực, sau cuộc tình thất bại với cô bạn gái ngươi Hà Lan, Dean vẫn chưa tìm được tình yêu mới, nhưng vì xấu hổ nên anh ta vẫn đỏ mặt gật đầu: “Đương nhiên là có!”

Dean ở lại dùng bữa cùng gia đình sếp. Quý Khai Nhan vô tình tiết lộ chuyện Dean có bạn gái khiến Khương Kỷ Hứa có vẻ bất ngờ. Quý Đông Đình không bình luận gì về sự việc ấy. Sau khi bữa ăn kết thúc, Quý Đông Đình tiễn Dean ra về. Thật hiếm khi Quý Đông Đình có lương tâm như lúc này, anh chân thành khuyên bảo Dean: “Đừng vì công việc mà từ bỏ cuộc sống, đó là hành vi của một kẻ ngu ngốc!”

“Oa! Đây là lời mà một ông chủ nên nói sao?”

“Cậu là cháu họ của tôi mà!”

Trên đường về, tâm trạng Dean có chút phức tạp. Thật ra, trong lòng anh đang vấn vương một hình bóng... Anh trở nên thân thiết hơn với An Mỹ kể từ hôm đám cưới của Khương Kỷ Hứa và Quý Đông Đình. Tuy anh chưa từng hẹn hò với cô, hai người cũng chẳng mấy khi liên lạc, nhưng lần nào phải tởi thành phố S, anh cũng mời cô đi ăn cơm. Năm ngoái, An Mỹ tỏ tình với Dean, tâm tình của anh khi ấy đang hết sức rối loạn, nên đã lấy danh nghĩa bạn bè để từ chối cô. Tháng trước, anh lại tới thành phố S và vẫn mời An Mỹ đi ăn. Lần này, An Mỹ không đến một mình mà còn dẫn theo một người đàn ông, nghe nói là chồng sắp cưới của cô.

Buổi tối, Khương Kỷ Hứa đang dựa vào lòng Quý Đông Đình say sưa chơi điện tử thì nhận được tin nhắn của An Mỹ: Giám đốc Tiểu Khương, em sắp kết hôn rồi.

Thứ Sáu, ngày 8 tháng 3, trời nắng...

Hôm nay là ngày Quốc tế phụ nữ, thế nên, mới sáng sớm Khương Kỷ Hứa đã nhận được rất nhiều quà. Con trai tặng cô một chiếc khăn, con gái tặng cô một bông cẩm chướng, còn chồng yêu thì tặng cô chiếc mũ lưỡi trai có chữ ký của ngôi sao bóng đá mà cô yêu thích. Tuy rằng Quý Đông Đình không vui khi thấy vợ cứ xuýt xoa một gã đàn ông khác trước mặt mình, nhưng anh vẫn phải cắn răng lấy lòng cô.

Quý Khai Nhan vô cùng hào hứng đi đến trường. Chiều nay, cậu bé có một trận bóng khá quan trọng. Vì sợ bố mẹ quên mất nên bạn nhỏ Khai Nhan không ngừng nhắc đi nhắc lại: “Ở cung thể thao Anderle nhé!”

“Một giờ chiều là bắt đầu rồi.”

“Nếu mọi người không tới, con sẽ giận đấy!”

...

Khương Kỷ Hứa và con gái ngồi trên xe, chăm chú lắng nghe thành tích môn thể dục của Quý Đông Đình thời còn đi học. Chợt nhớ tới trong một quyển sách tâm lý có viết phụ nữ nên khen chồng thật nhiều, nhất là trước mặt con cái, Khương Kỷ Hứa bèn không tiếc lời tâng bốc Quý Đông Đình: “Kingsley, anh thật lợi hại! Kiếp trước nhất định là em đã giải cứu cả dải Ngân Hà nên kiếp này mới gặp được anh!”

Beenle bé nhỏ chớp mặt nhìn mẹ: “Mami, dải Ngân Hà là gì vậy?”

Quý Đông Đình giải thích cho Beenle từ Trái đất tới hệ Mặt trời, rồi từ hệ Mặt trời tới dải Ngân Hà một cách hết sức sinh động. Một người đàn ông thiếu kiên nhẫn như anh mà cũng có thể kiên nhẫn giảng giải cho con gái chẳng khác gì người dẫn chương trình thiếu nhi như vậy ư? Khương Kỷ Hứa mỉm cười nhìn hai bố con trò chuyện.

Năm đó, vì cô cố chấp muốn sinh Beenle mà giữa cô và anh đã xảy ra cuộc chiến tranh lạnh đầu tiên kéo dài hơn năm ngày. Thật may là ông trời đã ban cho vợ chồng cô một cô con gái đáng yêu như thế này.

Trên khán đài ở sân vận động của trường học đa phần là phụ huynh học sinh. Đội Hải Tặc của Quý Khai Nhan hôm nay sẽ đối đầu với đội Chim Ưng ngang tài ngang sức. Quý Đông Đình để con gái ngồi lên lòng, ba người nhà họ cùng tập trung dõi theo Quý Khai Nhan đang chạy tung tăng khắp sân bóng. Beenle chưa hiểu chuyện gì, nhưng khi anh trai ghi bàn, thấy bố mẹ nhiệt liệt hoan hô nên cô bé cũng hào hứng hò reo. Đến lúc đội bạn đá vào, cô bé cũng hét lên cùng đám đông: “Anh giỏi quá!”

Quý Đông Đình mỉm cười, thơm con gái một cái: “Con gái ngốc, vừa rồi thật ra anh con không giỏi lắm đâu!”

Sang đến hiệp hai, đội Hải Tặc chơi áp đảo và đã hạ gục đội Chim Ưng.

Buổi tối, cả gia đình họ ra ngoài ăn mừng chiến thắng của Quý Khai Nhan. Cậu bé nhanh nhảu tranh công với bố: “Bố! Kiếp trước chắc chắn là bố đã cứu cả dải Ngân Hà nên mới sinh được một đứa con trai lợi hại như con!”

“Không, bố đã giải cứu cả hệ Ngân Hà nên mới gặp được mẹ con, còn con chỉ là chất dẫn xuất mà thôi.”

Beenle chưa hiểu chuyện nhưng rất thích thắc mắc: “Beenle cũng là chất dẫn xuất ạ?”

Quý Đông Đình dịu dàng nhìn con gái: “Đương nhiên là không!”

Beenle bỗng òa khóc: “Tại sao con không phải là chất dẫn xuất? Hu hu hu...”

Quý Đông Đình thật chẳng biết nên làm sao nữa.

Thứ Bảy, ngày 9 tháng 3, trời đang nắng chuyển sang mưa...

An Mỹ tới London, Khương Kỷ Hứa đương nhiên phải tiếp đón cô ấy thật chu đáo. Vì vậy, hôm nay, Quý Đông Đình ở nhà trông con cho vợ đưa bạn đi chơi. Mấy năm nay, sự nghiệp của An Mỹ rất phát triển, từ một cô trợ lý nhỏ, giờ An Mỹ đã đứng trong hàng ngũ lãnh đạo cấp cao giàu kinh nghiệm của Mester. Khương Kỷ Hứa và An Mỹ thong dong dạo bước trên quảng trường. An Mỹ kể cho cô rất nhiều chuyện ở thành phố S.

“Cao Xảo Nhi làm thụ tinh nhân tạo và đã sinh được một cặp song sinh rất đáng yêu.”

“Cô ấy gửi ảnh cho chị xem rồi.”

“Lục Tự đã tái hôn, em cũng tới dự hỗn lễ. Vợ mới của anh ấy có vẻ được lắm!”

Khương Kỷ Hứa mỉm cười, Lục Tự xứng đáng có được một người con gái tốt.

Khi nghe An Mỹ nói chuyện về Hà Vân, Khương Kỷ Hứa chẳng có cảm giáp gì. Nghe nói, sau khi ly hôn với Ngụy Bắc Hải, chị ta đi bước nữa và rồi lại chia tay.

“An Mỹ, kể chuyện của em đi!”

“Em chỉ thế này thôi, thật sự chẳng có gì đáng nói!”

“Nói về người mà em sắp lấy làm chồng ấy!”

An Mỹ nghẹn họng. Anh ta chỉ đơn thuần là người mà cô sẽ kết hôn cùng thôi. Hai người đều đến tuổi dựng vợ gả chồng, lại gặp nhau đúng lúc nên quyết định rất chóng vánh. An Mỹ thở dài: “Thật ra em muốn được kết hôn với người mình yêu, nhưng người ta không hề yêu em, em cũng không thể cưỡng ép được.”

Dean rất thích trẻ con, nên cứ có cơ hội là anh ta lại đến nhà Quý Đông Đình để chơi đùa với hai cục cưng. Vừa nãy, mấy anh em chơi trốn tìm với nhau vô cùng vui vẻ. Sau một hồi chạy nhảy, Dean mệt nhoài ngồi xuống cạnh Quý Đông Đình: “Giám đốc Khương đâu ạ?”

“Cô ấy dẫn trợ lý cũ của mình đi thăm thú London rồi.”

“An Mỹ?” Dean hết sức kinh ngạc.

“Đúng vậy! Nghe nói cô ấy sắp kết hôn.”

Dean bỗng trở nên trầm mặc.

Quý Đông Đình nhìn người cháu họ: “Sao nào? Cậu cũng muốn kết hôn hả?”

Dean hít sâu một hơi: “Tôi muốn kết hôn với An Mỹ!”

Quý Đông Đình buông một câu: “Bệnh hoạn!”

Dean cảm thấy đúng là mình đã bị bệnh mất rồi, hơn nữa còn là bệnh không hề nhẹ chút nào. Anh ta nắm chặt tay Quý Đông Đình: “Cậu, giúp cháu có được không?”

Quý Đông Đình bỗng trở nên cực kỳ lương thiện: “Được thôi! Tối nay tôi có thể cho cậu ở lại đây.”

“Vậy thì có ích gì?” Dean thấy sếp của mình thật sự rất khó hiểu.

Quý Đông Đình chẳng thèm trả lời.

Khương Kỷ Hứa và An Mỹ bị mắc mưa nên về nhà rất sớm. Quý Đông Đình bảo con trai tới rủ hai người đến bể bơi. Lúc gặp Dean ở đó, Khương Kỷ Hứa phát hiện ra An Mỹ có vẻ ngượng ngập.

An Mỹ đương nhiên qua đêm tại nhà Khương Kỷ Hứa, Quý Đông Đình tìm đại một lý do để giữ Dean lại. Hai người họ được sắp xếp ở phòng cạnh nhau, ban công cũng rất gần nhau.

Nửa đêm, Dean bắt chước Quý Đông Đình năm xưa, cũng mò ra ngoài hiên gấp một loạt máy bay giấy, rồi phi hết sang ban công phòng An Mỹ.

Chỉ có điều, đối với một người ngủ rất say như An Mỹ, chiêu này chẳng có tác dụng gì, hại cho Dean cả đêm không tài nào chợp nổi mắt.

Hôm sau, An Mỹ thức giấc, đẩy cửa bước ra ban công, thấy khắp nơi toàn là máy bay giấy. Cô cúi xuống, mở một chiếc ra xem, trên đó viết: Xin lỗi em! Nếu bây giờ anh mới nói rằng anh yêu em, liệu anh có còn cơ hội không?

Mẩu truyện 1

Khi em gái còn chưa ra đời, bạn nhỏ Quý Khai Nhan đúng là ông vua con trong nhà, nhưng ông vua con này cũng biết sợ bố. Một buổi tối nào đó, bạn nhỏ Quý Khai Nhan uống sữa no nê xong bèn ôm chặt lấy mẹ. Quý Đông Đình ở bên kia giường nhíu mày nhìn con trai.

Cậu bé tinh nghịch bỗng nảy ra một ý tưởng, bàn tay nhỏ ra dấu trên người mẹ: “Bên trái là của bố, bên phải là của con, bố không được cướp của con...”

Quý Khai Nhan còn chưa kịp nói hết câu đã bị bố “quăng” ra khỏi cửa. To gan thật, còn dám phân chia vợ của Quý Đông Đình này cơ đấy!

Con trai đáng thương vừa đập cửa vừa gào khóc: “Mẹ ơi, dẫn con đi tìm bố đẻ đi! Hu hu hu... “

Khương Kỷ Hứa định ra dỗ con, nhưng bị Quý Đông Đình ngăn lại: “Không sao đâu, lát nữa nó ngừng khóc sẽ có người trông mà!”

Khương Kỷ Hứa nhìn Quý Đông Đình với vẻ khó tin: “Con khóc dữ như vậy mà anh không thấy đau lòng sao?”

Quý Đông Đình không dám nói với cô rằng, anh thật sự chẳng đau lòng chút nào.

Khương Kỷ Hứa dứt khoát ngồi dậy, miệng lẩm bẩm: “Em dẫn con đi tìm bố đẻ!”

Mẩu truyện 2

Quý Khai Nhan là một người anh trai tốt, rất biết quan tâm tới em gái. Khi em gái đã biết nói, cậu bé quyết tâm dạy em mình học thuộc ba trăm bài thơ Đường. Nhưng trong mắt Quý Khai Nhan thì những bài thơ này thật sự quá đơn giản, thậm chí là nhạt nhẽo, thế nên, cậu bé đã đọc cho em gái nghe bài thơ cổ mà gần đây cậu mới khám phá ra.

Sau một tuần chật vật, cô em gái đáng thương vẫn chưa thuộc nổi hai câu đầu. Quý Khai Nhan cảm thấy rất thắc mắc, bèn đi tìm bố: “Bố! Bố chắc chắn Beenle là con ruột của bố đấy chứ?”

Quý Đông Đình bỏ dở công việc đang làm, nghiêm nghị răn đe con trai: “Khai Nhan, bố trịnh trọng thông báo con một điều, đợi khi con lớn thêm một chút nữa, con sẽ ý thức được câu hỏi vừa rồi của mình nghiêm trọng đến mức nào.”

“Nhưng sao em lại ngốc vậy chứ? Con đã dạy suốt một tháng trời rồi mà em vẫn không nhớ nổi một bài thơ”

“Con đã dạy em cái gì?”

“Con dạy em bài Ly tao(*) do thần tượng Khuất Nguyên của con viết.”

(*) Ly tao: Là một trong những bài thơ nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc do Khuất Nguyên (340 TCN - 278 TCN) sáng tác. Đây là một tác phẩm bất hủ của ông. Tác phẩm gồm 370 câu tả tâm sự của tác giả.

Hai bên thái dương của Quý Đông Đình khẽ giật một cái, anh ném tập tài liệu trong tay về phía con trai, nghiến răng kèn kẹt: “Con bắt con gái bố học thuộc bài Ly tao à? Con đang cố tình làm khó em gái con đúng không?”

Mẩu truyện 3

Một hôm, bạn nhỏ Quý Khai Nhan dùng tài khoản của mẹ để lên mạng. Rất nhiều người nhắn tin cho mẹ, trong đó có một người tên là Thẩm Hoành: “Ít khi thấy em lên mạng, gần đây vẫn ổn chứ?”

Tiếng Trung của Quý Khai Nhan cũng khá, nhưng đánh máy vẫn gặp chút khó khăn. Cậu bé chật vật mãi mới trả lời được: “Rất tốt, chỉ có điều Quý Đông Đình hơi đáng ghét một chút!”

“Hắn ta làm gì mà đáng ghét? Nếu hắn ta dám bắt nạt em, anh sẽ lập tức sang London dạy cho hắn ta một bài học.”

Quý Khai Nhan thành thật trả lời: “Người ấy hay tét vào mông “em” lắm!”

Thẩm Hoành im lặng suy nghĩ một lúc rồi đưa ra đề nghị: “Bật webcam được chứ?”

“Chắc chắn rồi!” Quý Khai Nhan nhấn nút đồng ý với lời mời bật webcam của Thẩm Hoành, sau đó nhe răng cười rất tươi: “Hi, chào chú!”

Thẩm Hoành không biết dùng từ gì để diễn tả tâm trạng của anh ta vào lúc này nữa.

Mẩu chuyện 4

Dean phải tìm giúp Quý Đông Đình một bản hợp đồng cũ. Bình thường, Quý tiên sinh luôn để những thứ quan trọng trong ngăn thứ ba của tủ bảo hiểm ở văn phòng. Dean mở ngăn kéo, không chỉ tìm được thứ mình cần, mà còn phát hiện ra một tờ cam kết của Giám đốc Khương.

Anh ta tò mò mở ra đọc trộm: Điều khoản thứ nhất: Khương Kỷ Hứa bảo đảm không được vô duyên vô cớ tức giận với Quý Đông Đình. Đều khoản thứ hai: Khương Kỷ Hứa không được tùy tiện nói cười với ngươi đàn ông khác. Điều khoản thứ ba: Khương Kỷ Hứa lúc nào cũng phải đặt Quý Đông Đình ở vị trí đầu tiên, thề không bao giờ thay đổi.

Cái gì đây? Dean không tài nào tin được là Giám đốc Khương lại có thể ký cái loại giấy cam kết bất công như thế này.

Đúng là chính tay Khương Kỷ Hứa đã ký bản cam kết ấy trong một lần say rượu. Về sau, Khương Kỷ Hứa định tìm cách hủy chứng cớ, thế nên Quý Đông Đình mới mang nó từ nhà tới công ty lưu giữ.

Lời cuối sách: Chim và cá

Vào năm mười bốn, mười lăm tuổi, lần đầu tiên đọc được tập thơ Những con chim bay lạc của Tagore, tôi đã rất thích thú. Dẫu rằng khi ấy, tình yêu đối với tôi vẫn còn là một khái niệm mơ hồ, nhưng tôi vẫn đau lòng vì một vài câu thơ:

Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới này

chính là tình yêu giữa cá và chim

Một con bay lượn trên bầu trời, còn một con

chỉ biết ngước nhìn từ lòng biển khơi.

Chẳng phải những câu thơ đầy bi thương nhưng cũng hết sức lãng mạn này chính là những đúc kết về tình yêu đó sao?

Đó có thể là mối thương thầm dành cho cậu bạn học cùng cấp ba với bạn. Cậu ấy từng mượn tẩy của bạn, còn bạn từng chép bài của cậu ấy. Cậu ấy biết rất nhiều chuyện đáng xấu hổ của bạn, nhưng lại không biết rằng bạn thích cậu ấy. Thời gian trôi qua thật nhanh, trong một buổi họp lóp nào đó, nghe cậu ấy hát bài Mười năm(*), bạn bỗng phát hiện ra hai người đã không gặp nhau suốt mười năm trời. Ban có cuộc sống của bạn, cậu ấy có ước mơ của cậu ấy. Bạn thậm chí còn không biết, người ấy liệu có từng thích mình hay không.

(*) Bài hát gắn liền với tên tuổi của nam ca sĩ nổi tiếng Trần Dịch Tấn.

Đó cũng có thể là hai con người thuộc về hai thế giới khác nhau nhưng lại yêu nhau cuồng nhiệt, giống như Hứa Hứa và Kingsley. Duyên phận đã cho họ gặp nhau, còn tình yêu gắn chặt họ với nhau. Họ đã từng tranh cãi, từng chia cách, từng dùng những lời nói cay nghiệt nhất để làm tổn thương đối phương. Tình yêu có lúc rất ngọt ngào, nhưng đôi khi cũng khiến người ta phải đau khổ.

Trời đất bao la giống như khoảng cách giữa một người với người trong mộng của mình. Tuy cô đơn giữa biển người mênh mông, nhưng bạn không muốn tạm bợ, không muốn từ bỏ, chỉ một lòng một dạ hướng về người ấy. Mặc dù chưa biết đối phương còn cách mình bao xa, bạn vẫn cam tâm tình nguyện đợi chờ và hy vọng.

...

Câu chuyện của Hứa Hứa và Kingsley, từ sự rung động ban đầu tới khi tình yêu nảy nở sau cuộc trùng phùng bất ngờ thật lãng mạn và đáng yêu. Tôi cho rằng, tình yêu của họ đẹp nhất là khi hai người dũng cảm đối diện với trái tim của mình. Lúc đó, họ đã không còn là chim trời và cá biển nữa.

Những lời cuối truyện hơi bi đát, nhưng tôi thật sự vui mừng vì Hứa Hứa và Kingsley đã có được hạnh phúc mỹ màn. Tôi thích sự ngay thẳng và chân thành của Kingsley, cũng rất quý sự lương thiện và kiên cường của Hứa Hứa. Mặc dù họ phải xa cách trong một khoảng thời gian khá dài, nhưng cuối cùng, hạnh phúc vẫn tìm đến với họ.

Mong rằng hạnh phúc cũng sẽ gõ cửa nhà các bạn!

Câu chuyện tới đây là kết thúc. Cảm ơn các độc giả yêu quý đã độc tới tận dòng này! Tiết tháng Tư thật đẹp, chúng ta cũng thật tuyệt vời!

Tùy Hầu Châu

06.04.2014

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.